Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Năm Thừa Thiên thứ bốn mươi hai, đông chí, Ngự sử Đổng Ly dâng tấu, khẩn thiết xin Thừa Thiên Đế phúc phẩm án mưu phản Hạ thị hai mươi năm trước, Đế nổi trận lôi đình, phạt Đổng Ly lãnh hai mươi trượng, tước phẩm một bậc.
Ngự yến năm Thừa Thiên thứ bốn mươi ba, ba vị Các lão liên hợp Lục bộ Thượng thư khuyên ngăn, lại xin phúc thẩm án Hạ gia mưu phản, Đế lại tức giận, phất tay áo rời đi, tiệc tan.
Mùa xuân năm Thừa Thiên thứ bốn mươi ba, cơ thể Đế khỏe hơn một chút, hồi triều, sáu mươi bảy vị triều thần trên điện xin phúc thẩm án mưu phản Hạ thị lần thứ ba, Đế thở dài, đồng ý. Đêm ấy, Đế hộc máu trước giường rồi bệnh không dậy nổi, một lần nữa lệnh Chiêu Dương trưởng công chúa xử lý chính sự, đồng thời ban cho cửu tích, mệnh Trưởng công chúa toàn quyền xử lý quốc sự.
Cửu tích: chín phần thưởng đặc biệt mà Hoàng đế ban cho chư hầu, đại thần có công trạng lớn lao, gồm xe ngựa, y phục, chuông khánh, cửa đỏ, nạp bệ (cho phép xây bậc thềm ngay trong nền nhà), dũng tướng, búa rìu, cung tiễn, cự sưởng (một loại rượu dùng trong nghi thức cúng tế).
Mùa thu năm Thừa Thiên thứ bốn mươi ba, sửa lại án sai vụ án Hạ thị mưu phản, Hạ gia phục tước, tha tội toàn bộ nam nữ, người sống phục hồi chức quan, thăng thêm một bậc. Trưởng công chúa thay mặt Đế phong đích trưởng tôn Hạ gia Hạ Đỉnh Thừa làm Hộ quốc công, ban phủ đệ, túi ngân ngư, cùng vô số kể hoàng kim châu báu.
Túi ngân ngư: túi đựng ngân ngư phù (vật được trao cho quan viên từ ngũ phẩm trở lên hoặc làm phù tín xuất nhập cửa cung, cửa thành, ảnh bên dưới).
Thân là hoạn quan, Hạ Đỉnh Thừa tấn phong công tước, đây là lần đầu tiên của vương triều, cũng là lần đầu tiên trong ba trăm năm qua.
Khi Hạ Đỉnh Thừa mặt mày rạng rỡ bước đi trong cung, cung nữ tự nhân cúi đầu thật sâu, sợ hãi cực kỳ.
“Vì sao các ngươi thấy ta toàn như chuột thấy mèo?” Ánh mắt Hạ Đỉnh Thừa quét qua, mỉm cười hỏi, lại không người dám đáp, ai nấy đều nơm nớp sợ hãi, còn căng thẳng hơn gặp Thừa Thiên Đế.
Tuy bây giờ Hạ ti giám vẫn nắm giữ hơn phân nửa sự vụ Nội đình nhưng đã không còn là Hạ ti giám, mà là Hạ Quốc công.
Cùng với bệnh tình ngày càng trở nặng của Thừa Thiên Đế, Chiêu Dương Trưởng công chúa gia phong cửu tích, quyền thế và uy vọng của vị Công chúa đầu tiên của triều đại ấy đạt đến đỉnh điểm. Trong mắt người thức thời thì càng ngày càng nhiều chỗ lộ ra điềm lành, đang ngầm ám chỉ có khả năng Thừa Thiên Đế nhường ngôi cho Chiêu Dương Trưởng công chúa hiền đức.
Có câu một người đắc đạo gà chó lên trời, quyền thế của vị đệ nhất tâm phúc dưới trướng Chiêu Dương Trưởng công chúa đây đủ để ngang hàng với tả hữu Thừa tướng, sau khi án Hạ gia mưu phản sửa lại phán quyết sai, thân phận Hạ Đỉnh Thừa nhanh chóng biến hóa, từ chỉ là hoạn quan trở thành con cháu tướng môn chịu oan khuất, rõ ràng thanh danh tốt hơn nhiều, thậm chí còn có danh xưng “Nội tướng”. Hiện nay khí thế không hai, ngày sau chỉ sợ dưới một người trên vạn người, đắc tội không nổi. Nhưng vị Hạ Quốc công mới tinh này lại chẳng có bao nhiêu hứng thú với mỹ sắc hoàng kim, ngay cả nịnh bợ cũng nịnh bợ không được, phận nô bộc cũng chỉ phải thấp thỏm sợ sệt.
Chẳng qua vẫn có người gan lớn không sợ chết.
“Ai da!” Sau một tiếng kêu kinh ngạc, một nữ tử yếu ớt yêu kiều mặc cung trang không cẩn thận té ngã ở ngay tại con đường Hạ Đỉnh Thừa nhất định phải đi qua để đến ngự thư phòng, duyên dáng nâng mắt nhìn, vừa lúc chạm mắt với Hạ Đỉnh Thừa, hai mắt rưng rưng, xấu hổ lẫn e sợ, như con thỏ trắng nhỏ bị hoảng sợ.
“Quốc công gia thứ tội! Nô tỳ, nô tỳ nhất thời sơ sẩy, không biết rằng ngài ở đây!” Nữ tử bối rối hành lễ, khi cử động bất giác mang theo một làn gió thơm, lơ đãng lộ ra cần cổ trắng nõn, mặt phấn má đào, tuổi trẻ xinh đẹp, một thoáng mê người.
Hạ Đỉnh Thừa còn chưa nói gì, hai tên thị vệ mới tới đi theo sau y lại trợn tròn mắt, trưởng thị vệ trừng hai người một cái, thiếu kiến thức, kiểu cung nữ có chút tư sắc như thế, hoặc tú nữ chưa kịp được Thừa Thiên Đế tuyên triệu, dùng đủ loại thủ đoạn xuất hiện trước mặt Hạ Đỉnh Thừa mỗi tháng, chẳng lẽ vẫn còn ít?
Còn không phải là ngẫu nhiên gặp mặt tặng đồ thể hiện sự quan tâm sao, thân phận thấp hèn lại vọng tưởng trèo cao, chẳng quan tâm Hạ Đỉnh Thừa đã không phải là người toàn vẹn, đối thực cũng xem như thường thấy trong cung, không ít người chấp nhận bất chấp tất cả như vậy, từ khi Hạ Đỉnh Thừa thăng chức đến nay chưa bao giờ thiếu.
“À, hai huynh đệ các ngươi thích?” Hạ Đỉnh Thừa nhìn cũng không thèm nhìn cung nữ một cái, ngược lại khá là hứng thú mà nhìn về phía hai tên thị vệ, cười nói: “Thế thì ban nữ tử này cho các ngươi vậy, dẫn về nhà đi.”
Nữ tử phấn khích trong lòng, có thể xuất cung gả cho thị vệ cũng là chuyện tốt, lại nghe tiếng hai người thị vệ chần chờ nói từ trên đỉnh đầu: “Quốc công gia, chúng ti chức có hai người… nàng lại chỉ một người…”
“Chuyện này có gì khó?” Nữ tử nghe được Hạ Đỉnh Thừa nhẹ nhàng lên tiếng: “Dù sao các ngươi là huynh đệ, nhất nữ hầu nhị phu cũng là một giai thoại.”
Nhất nữ hầu nhị phu?!
Đầu óc nữ tử trống rỗng, chỉ nghe hai thị vệ vui vẻ đáp: “Đa tạ Hạ Quốc công gia ban thưởng!”
Nói đến đây Hạ Đỉnh Thừa mới lười biếng nhìn lướt qua nữ tử trắng bệch mặt nọ, cảm thấy có vài phần hứng thú. Nếu y không dùng cách vô tình như thế này, chỉ sợ ngày càng nhiều nữ nhân nhằm vào y. Nữ tử cô đơn trong cung có rất nhiều, so với nữ nhân ở bên ngoài, tâm tư thủ đoạn của các nàng càng không giống người thường.
Ngay cả kiểu người tàn khuyết như y cũng bị tranh đoạt gay gắt.
Chẳng qua thứ mà những nữ nhân đấy muốn chỉ có địa vị và quyền thế của y mà thôi.
Nghĩ như vậy, Hạ Đỉnh Thừa mất hết hứng thú. Chuyện này chỉ là khúc nhạc dạo ngắn, mục đích hôm nay y tiến cung mới thật sự làm y buồn phiền, Hạ gia ngoài y còn hai người thúc thúc còn sống, nay khôi phục chức quan, cốt khí tướng môn còn giữ, không chịu được y là một hoạn quan lại đùa bỡn triều chính, mỗi ngày ra vào cung cấm, thường xuyên hầu bên Trưởng công chúa, lời bàn tán ngầm bay đầy trời, tam thúc vì thế chỉ thiếu nước cầm gậy đánh y, buộc y xin Chiêu Dương cho rời chức Chưởng ấn thái giám, nhận chức quan nhàn tản Quốc công là được.
Hạ Đỉnh Thừa thầm cười các thúc thúc quá ngây thơ, làm nhiều như vậy, nào còn thu tay được? Huống hồ nếu y không làm những việc mưu quyền xấu xa ấy, làm sao khiến sửa lại phán quyết sai án Hạ gia mưu phản, làm sao che chở bảo vệ Hạ gia.
Ngây thơ là bệnh chung của người Hạ gia, nghĩ rằng toàn tâm toàn ý tắm máu sa trường, trung quân báo quốc tức không thẹn với đất trời.
Nhưng quân tâm khó dò, lòng người đổi thay.
Thỏ khôn chết, mổ chó săn, chim bay hết, giấu cung tên.
Cứ để những người khác của Hạ gia tiếp tục ngây thơ như vậy đi, chính trị máu tanh và dơ bẩn một mình y gánh là được rồi.
Chỉ có điều, vì hai vị thúc thúc yêu cầu nên dù qua loa y cũng phải đi một chuyến, nhưng đương nhiên Chiêu Dương sẽ không đồng ý. Bây giờ y có tự tin, dù có mất đi sự yêu thích của Chiêu Dương thì trong triều chính nàng cũng nhất định không thiếu mình được.
Lợi ích là mối quan hệ vĩnh hằng.
Chỉ cần nàng hạ chỉ không cho y đi, khi về có thể giải thích với thúc thúc.
Hạ Đỉnh Thừa chuyên tâm suy nghĩ chuyện này, không để ý xung quanh, thế nhưng không biết Chiêu Dương đang cầm kính viễn vọng Tây Dương nhìn lén y từ tầng cao nhất trên thủy các.
Quả thực là ngay cả dáng dấp bước đi trông cũng tuyệt đẹp! Chiêu Dương say mê mà nghĩ, nam nhân này qua tuổi ba mươi lại càng ngày càng thêm mê người, đến đi đường cũng lướt đi như gió, khí thế mười phần, có thể thấy quyền lực quả nhiên là thánh phẩm tẩm bổ nam nhân.
Trong mắt Chiêu Dương, người nam nhân này dù không toàn vẹn lại vẫn nam tính hơn nam nhân khác nhiều lắm.
Không sai, đúng là nàng thích y.
Bên này tâm trạng Chiêu Dương đang rất tốt, thỏa sức nghĩ đông nghĩ tây, quay đầu, nhìn vào kính viễn vọng đột nhiên phát hiện không thấy Hạ Đỉnh Thừa.
Thật ra cũng không phải không thấy, mà là…
Hạ Đỉnh Thừa cau mày, cúi đầu nhìn cung nữ hai chân run lẩy bẩy đứng dưới tàng cây, thân thể nhỏ xinh hận không thể co lại thành một nhúm, hiển nhiên sợ y muốn chết, nhưng lại kiên trì đưa một bao vải được gói ghém cẩn thận qua, run giọng nói: “Hạ, Hạ ti giám, đây là giày và tất vải cho mùa đông, nô tỳ… nô tỳ tự mình may.”
Chân mày Hạ Đỉnh Thừa nhíu chặt hơn.
Tiểu cung nữ trước mặt tên Đào Tử, y nhận ra, có lần Cấm ti trượng trách đến gióng trống khua chiêng, vừa lúc y đi ngang qua, hỏi hai câu thì biết cung nữ bị bắt chịu oan uổng, đoạn cắt chức Cấm ti, tiện tay cứu nàng.
Ai mà biết tiểu cung nữ nọ thế mà lại bắt đầu cách một thời gian đều tặng đồ cho y, nói dù sao cũng phải làm chút chuyện báo đáp y, nếu không lương tâm khó an. Vì đều là tự tay làm, khoảng cách giữa các lần đưa đồ cũng rất lâu, hơn nữa vẫn luôn sợ y như nhưng lại luôn kiên trì tặng.
Quả thực ngốc đến lạ.
Hạ Đỉnh Thừa không xử trí nàng giống như cung nữ vừa nãy, chỉ do y nhìn ra tiểu Đào Tử này thật sự chỉ một lòng một dạ báo ân mà không phải muốn dùng y để trèo cao.
“Ngài, ngài nhất định phải nhận, nô tỳ, nô tỳ… Làm rất lâu…” Nói Đào Tử nhát gan thì nhát gan đấy, nói gan lớn, nàng lại dám nhìn thẳng vào mắt Hạ Đỉnh Thừa, đôi mắt sáng lấp lánh, bướng bỉnh và tràn ngập chờ mong.
Hạ Đỉnh Thừa giật mình.
Y lờ mờ cảm thấy đôi mắt kia rất giống một người. Một người ngốc ngốc ngơ ngơ từng thêu hà bao xấu nhất trần đời muốn tặng cho y, năm đó y mới sáu tuổi, nàng còn nhỏ hơn.
Nhưng hà bao ấy đã mất đi trong lúc xét nhà, rốt cuộc không tìm lại được.
Gặp lại đã là cảnh còn người mất.
Dù người ấy còn ở đây, nhưng lại chưa bao giờ nhắc qua đoạn chuyện cũ này, hẳn đã sớm quên.
Thị vệ trưởng đứng ở một bên thấy vậy rất hứng thú, tiểu cung nữ ngốc ngốc kia lại dám gọi Quốc công gia là “Hạ ti giám”? Tuy trước nay Hạ Đỉnh Thừa không tỏ vẻ bất mãn với xưng hô theo chức vị hoạn quan này, nhưng người sáng suốt đều biết, có nam nhân bị cắt nào sẵn lòng nghe người khác nói xa nói gần nhắc lại chuyện đó bên tai mình?
Từ khi Hạ Đỉnh Thừa thụ phong Hộ quốc công đến nay, cung nữ trước mặt là người đầu tiên dám gọi “Hạ ti giám”.
Điều càng làm trưởng thị vệ rớt con mắt là, Hạ Đỉnh Thừa ấy thế mà không tỏ ra bất mãn, trái lại vung tay phân phó: “Lấy về.”
Đây, đây là tiếp nhận? Tiểu cung nữ đó có ma lực gì mà có thể khiến Hạ ti giám phá lệ vì nàng?
“Từ sau chớ có làm thế.” Hạ Đỉnh Thừa thở dài một tiếng, “Lần sau ta sẽ không nhận.”
“Dạ biết.” Hai mắt Đào Tử sáng lên ngước nhìn y, lại có thể không run chân, ánh mắt dường như thoáng qua sự ngưỡng mộ khác thường, cười híp mắt nói: “Nhưng ngài sẽ không đâu!”
Hạ Đỉnh Thừa hơi ngạc nhiên, còn chưa kịp nói gì, tiểu cung nữ đã nhanh như chớp xách váy chạy xa.
Lần sau, chẳng lẽ còn đưa thứ gì sao… Hạ Đỉnh Thừa không khỏi hơi đau đầu, đồ tiểu nữ hài ấy tặng căn bản y sẽ không mặc, cất ở khố phòng cũng lãng phí, cần gì phải nhận chứ?
Chỉ trách bản thân nhất thời hồ đồ, nhìn đôi mắt tương tự ấy, nhớ lại chuyện xưa, mềm lòng.
Lại một khúc nhạc đệm trôi qua, cuối cùng Hạ Đỉnh Thừa cũng tới cửa thủy các, thị vệ ở ngoài đợi mệnh, mà y thì không cần thông báo, trực tiếp vào trong.
Từ trước đến nay y không cần thông báo.
Có điều hôm nay tâm trạng Chiêu Dương dường như có chút khác thường, nhưng y nhìn kỹ lại thì nàng vẫn lười biếng nằm trên giường giống như thường ngày, ném kính viễn vọng Tây Dương đi, ngoắc tay về phía y: “Đến.”
Hạ Đỉnh Thừa hành lễ trước mới đi qua, người còn chưa đứng vững đã bị Chiêu Dương phác tới tràn đầy lồng ngực, nàng rúc vào ngực y, ngửa mặt cười nhìn y: “Hôm nay có việc?”
“Có việc.” Hạ Đỉnh Thừa than nhỏ một hơi: “Nhị thúc tam thúc của ta không muốn ta tiếp tục đảm nhiệm vị trí hoạn quan, muốn ta xin ngài rời chức, một lòng một dạ làm quan nhàn tản Hộ quốc công.” Y lời ít ý nhiều mà nói ra ngọn nguồn sự việc.
“Ồ…” Chiêu Dương nghiêng đầu: “Vậy ý của ngươi là?”
Hạ Đỉnh Thừa đáp: “Ta tất nhiên là…”
“Tất nhiên là đồng ý, phải không?” Chiêu Dương ngắt ngang lời y, cười híp mắt nói tiếp, chỉ là nụ cười kia nhìn thế nào cũng không chạm đáy mắt, ngược lại mang hàn ý làm người thấy mà sợ.
“Nếu Hạ gia đã sửa lại án sai, ngươi cũng lười tiếp tục hư tình giả ý cùng ta, dù sao quyền thế địa vị ngươi đã nắm chặt trong tay, cho dù lãnh chức quan nhàn tản cũng có thể điều khiển triều chính, so với việc mỗi ngày hầu hạ lão cô bà như ta thì thư thái hơn nhiều!” Chiêu Dương cười khẽ đứng dậy, đưa tay nắm lấy cằm Hạ Đỉnh Thừa, nét cười càng lúc càng lạnh lùng: “Quốc công gia vung tay một cái, dạng thiếu nữ tuổi trẻ xinh đẹp nào mà không có, cần gì mỗi ngày đến đối mặt với khuôn mặt tuổi già sắc suy đây của ta, hao tâm tổn trí dỗ dành một nữ nhân buồn vui thất thường thế này!”
Hạ Đỉnh Thừa nghe nàng nói đến ngơ ngẩn: “Chiêu Dương, ngài…” Hai người hợp tác hơn mười năm, cho dù thỉnh thoảng Chiêu Dương có trêu đùa cáu kỉnh một chút, nhưng lại chưa bao giờ thật sự nổi giận với y, tình huống hôm nay rõ ràng không phải nàng đang đùa giỡn cáu kỉnh một chút mà thôi.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Đầu óc Hạ Đỉnh Thừa cấp tốc xoay vòng, bốc thuốc cần đúng bệnh, y phải biết Chiêu Dương đang giận chuyện gì!
“Thực ra cũng hiểu được, bắt ngươi ngày ngày ở bên ta như đôi tình nhân bình thường, chẳng phải là ngày ngày kích thích chuyện ngươi không hoàn chỉnh sao? Ngươi chưa từng thích thú với chuyện gối chăn, ta lại ép ngươi phải làm, có lẽ ngươi cực kỳ chán ghét ta chăng?” Chiêu Dương cười khẽ, bất chợt nhấc chân, một cước đá Hạ Đỉnh Thừa xuống giường, nhìn y cau mày, bộ dáng vắt óc suy nghĩ đối sách, lòng nàng nhẹ nhói lên, nuốt nước mắt mặn chát vào trong, trên mặt vẫn cười: “Nếu ngươi đang nghĩ vì sao ta nổi giận hay nghĩ cách dỗ dành ta thì không cần, sắp đến lúc truyền ngôi, ta không phải người không có chừng mực, Quốc công gia vẫn là minh hữu tốt nhất của bản cung, điều này vĩnh viễn không thay đổi. Chẳng qua chức Chưởng ấn thái giám kia…”
Chiêu Dương tạm dừng, cười nhạt một tiếng: “Quốc công gia muốn giữ thì giữ, không muốn cứ ném cho người khác đi, dù sao chức Chưởng ấn thái giám cỏn con kia sao sánh bằng thanh danh uy phong của Nội tướng như ngươi.”
Theo sau một câu tiếp một câu của nàng, sắc mặt Hạ Đỉnh Thừa càng lúc càng trắng, cuối cùng phất tay áo một cái, quỳ sụp trước giường của nàng không chịu dậy, không nói một lời, duy chỉ dập đầu không ngừng.
“Hạ Đỉnh Thừa sinh là người của Công chúa, chết là quỷ của Công chúa!” Hạ Đỉnh Thừa suy xét không ra tâm tư của nàng, cũng chỉ phải bất chấp tất cả mà dùng cách vụng về này, tới tới lui lui cứ một câu như vậy, dập đầu đến cái trán xanh tím đổ máu.
Nước mắt Chiêu Dương thiếu chút nữa rơi xuống.
Hình ảnh y trò chuyện dịu dàng với tiểu cung nữ trong kính viễn vọng lúc nãy rõ mồn một trước mắt, nàng là người trong mắt không chứa nổi một hạt cát, với nam nhân mà mình để ý càng là như thế, nếu không Tôn Thiên đã không rơi vào kết cục bi thảm thế kia.
Nhưng Hạ Đỉnh Thừa vĩnh viễn biết làm sao để khiến nàng mềm lòng, dù cho y cũng không biết vì sao mình tức giận.
Y hiểu rất rõ, nhưng nàng cũng hiểu y.
Y hành động như vậy có lẽ chỉ bởi sợ hãi sau khi thất sủng đánh mất thực quyền mà thôi.
Y biết dập đầu cầu nàng tha thứ, y biết rõ nàng hay mềm lòng, thế nhưng lại tuyệt đối không như người trượng phu bình thường hỏi thê tử nàng rốt cuộc làm sao vậy.
Điều y muốn, từ trước đến nay không giống nàng.
Nàng biết rõ rằng bản thân cách đế vị chỉ một bước xa, nàng ngồi lên vị trí đấy, có phân nửa cũng bởi vì y kỳ vọng. Nhưng mà hôm nay, y mang nét mặt dịu dàng chiều chuộng nói chuyện cùng một tiểu cung nữ, Chiêu Dương lại cảm thấy xa lạ, nàng hồi ức lại thật lâu, phát hiện mình thế nhưng không nhớ nổi lúc nào y dùng thần sắc như thế đối đãi với mình.
Bị lá cây che mắt, chính là nói nàng.
Điều y muốn, từ trước đến nay đều không phải nàng.
Yêu cầu của nàng, y thỏa mãn, gia tộc của y, nàng bảo hộ… giao dịch và liên minh ban đầu của hai người vốn là như thế. Chẳng qua từ nhiều năm trước đến bây giờ, nàng lại vượt qua giới hạn ấy, đòi hỏi càng nhiều.
Khoảng cách của con đường Hạ Đình Thừa đi đến thủy các không dài, nhưng Chiêu Dương lại chợt như thể hoàn toàn tỉnh ngộ, trong khoảnh khắc đã nghĩ thông suốt rất nhiều điều. Có một số chuyện nàng chưa bao giờ muốn nghĩ, cũng không dám nghĩ.
Cậu bé Hạ gia năm ấy không màng tất cả cứu nàng khi nàng rơi xuống nước, còn bị ép bất đắc dĩ nhận lấy hà bao của nàng, đã sớm không còn ở nơi đây.
Kết quả của nghĩ thông suốt chính là đột nhiên nản lòng thoái chí.
“Lui ra đi.” Chiêu Dương hờ hững nói, “Ta mệt mỏi.”
Nữ nhân trên giường vẫn mặt mày như họa, giơ tay nhấc chân phong tình vô hạn, nhưng sắc mặt lạnh lùng, mệnh lệnh mang theo giọng điệu không dung phản bác của bậc bề trên, đôi mắt kia lộ vẻ chán ghét lẫn không kiên nhẫn.
Nàng thậm chí ngay cả nhìn cũng không liếc nhìn y thêm lần nào nữa.
Trái tim Hạ Đỉnh Thừa từ từ chìm đi xuống.
Mặc cho y dập đầu bao lâu, khi nàng thật sự lòng dạ sắt đá thì sẽ chẳng quan tâm.
Khi rời khỏi thủy các, y vô thức ngẩng đầu ngắm không trung, một cơn choáng váng ập tới, bỗng nhiên y cảm thấy ngỡ ngàng, hoảng loạn và mờ mịt.
Đây chỉ sợ là lần gặp Chiêu Dương có thời gian ngắn nhất mười năm qua.
Sự mệt mỏi và và phiền chán của Chiêu Dương tới vội vã như thế, đột ngột đến thế, đến mức y chưa hề chuẩn bị, vẫn còn trong mộng, tựa như mọi thứ đều không chân thực.
Thực ra, y chuẩn bị tâm lý cho ngày này đã rất lâu, năm năm, mười năm, có lẽ còn hơn nữa. Khi y cho rằng nàng sẽ bỏ rơi mình mà chọn Tôn Thiên, nàng không làm, nhưng lúc hết thảy sắp đến hồi kết thúc, khi nàng sắp trở thành vua của thiên hạ này, nàng chợt chán ghét y.
Mà y thậm chí còn không biết nguyên nhân.
Hạ Đỉnh Thừa nhìn lướt qua các cung nữ tự nhân cung cung kính kính hành lễ chào mình, bọn họ không biết trong thủy các vừa mới xảy ra chuyện gì, vẫn đang nơm nớp sợ y.
Hạ Đỉnh Thừa bỗng thấy buồn cười, y phát hiện lòng mình cũng không căng thẳng bất an như y tưởng, bởi y hiểu rõ tầm quan trọng của y với triều chính chung quy sẽ khiến Chiêu Dương không thể thiếu sự phụ trợ của y.
Nhưng bản thân có vì thế mà cảm thấy tâm tình khoan khoái, có vì thoát khỏi sự quấn quýt của Chiêu Dương vui vẻ không? Dù gì đi chăng nữa một nam nhân tàn khuyết căn bản là không thích hợp cho nàng làm loại chuyện đó mà.
Nhưng lại không có.
Y chỉ vô cùng hoang mang.
Đột nhiên không biết nên đi nơi nào, phải làm chuyện gì.
Y vốn đã xử lý xong xuôi mọi chuyện của ngày hôm nay, định dành toàn bộ buổi chiều và buổi tối toàn tâm toàn ý ở cạnh Chiêu Dương.
Nhưng giờ đây nàng không cần.