Hoàn Ôn giết Hàn Hoàng, lại đi tìm kẻ thù giết cha thứ hai Giang Bá.
Giang Bá là quan văn, không thể đánh, thấy Tô Tuấn đã chết, quân bại như núi, hắn ta cũng bị trọng thương trong đám loạn quân, cho nên dứt khoát mang thủ hạ giơ tay đầu hàng.
Minh chủ Đào Khản muốn kết thúc trận chiến sớm, đồng ý không giết các thần tử đầu hàng, vì vậy tiếp nhận Giang Bá đầu hàng.
Hoàn Ôn xách đầu của Hàn Hoàng đi tìm Giang Bá báo thù, nhưng bị người của Đào Khản ngăn lại: "Minh chủ đã có lệnh, đầu hàng thì không được giết! Bất cứ kẻ nào cũng không được kháng mệnh!"
Trước kia cha Hoàn Di còn sống, bất kể ngoại hình, xuất thân, danh tiếng, chức vụ hay chức vị, đều trên minh chủ Đào Khản, đặc biệt Hoàn gia còn là hậu duệ của Đại tư nông Hoàn Phạm, tự nhân là danh môn quý tộc. Mà Đào Khản là kẻ nghèo ở Giang Tây, miệt thị gọi là Khê cẩu.
Thù của cha, không đội trời chung. Hoàn Ôn không quan tâm Giang Bá có đầu hàng hay không, hắn ta không phục minh chủ "Khê cẩu" Đào Khản này, chạy đi tìm Đào Khản: "Minh chủ, phụ thân ta văn ôn võ lược, vốn là nhân tài chấn động thiên hạ, lúc còn tráng niên, bị hai người Giang Bá và Hàn Hoàng tính kế, trúng mai phục, bị chém đầu bi thảm, đầu bị treo trên cờ để làm nhục. Đến nay thi thể tách rời, ta lưng mang huyết hải thâm cừu, tham gia vào đội quân cần vương, giết Hàn Hoàng. Hôm nay chỉ còn dư lại Giang Bá. Ta đồng ý cùng Giang Bá chiến đấu công bằng, sống chết không bàn."
Đào Khản nghĩ trong lòng, Giang Bá là quan văn, sao có thể đánh lại ngươi được.
Đào Khản nói: "Ngươi đừng kích động, ta đã hạ lệnh đầu hàng là không được giết. Đây là quân lệnh. Nếu ngươi đã gia nhập vào đội quân cần vương thì phải tuân theo quân lệnh, sao có thể kháng lệnh được?"
Hoàn Ôn nhiệt huyết sôi trào, làm sao có thể lùi bước, nói: “Phụ thân ta vì Đại Tấn mà chết, ý chí chưa thực hiện được, trong nhà có cô nhi góa phụ, tâm huyết mấy đời bị hủy hoại trong phút chốc. Ông ấy chết không cam tâm. Minh chủ cho Giang Bá cơ hội thứ hai, vậy ai cho phụ thân ta cơ hội thứ hai đây?"
Đào Khản không vui, nói: "Quân lệnh chính là quân lệnh. Ngươi không nên vì tư thù mà phá hỏng đại cục. Tàn dư của Tô Tuấn vẫn còn rất mạnh, nếu chiến sự không thể dừng lại ngay, vụ mùa và thu hoạch năm nay sẽ thành vấn đề. Quốc khố đã bị phản quân Tô Tuấn vét sạch, cướp không được thì thiêu hủy. Tiếp nhận người đầu hàng là phương pháp nhanh nhất và tốt nhất. Nếu phản quân biết ta đồng ý để ngươi giết Giang Bá, vậy thì còn ai dám đầu hàng? Ta không thể chỉ dựa vào mối thù của ngươi. Thân là minh chủ, ta phải tính toàn cục."
Hoàn Ôn đang muốn tranh cãi, thì Đào Khan nói: "Ta còn có chuyện, Hoàn công tử cứ tự nhiên."
Sau khi hạ lệnh đuổi khách, Hoàn Ôn bị ép ra khỏi đại trướng của minh chủ.
Một màn này bị Vương Duyệt nhìn thấy. Hắn cho mấy đứa trẻ ăn mày một ít tiền, muốn bọn họ bám đuôi Hoàn Ôn, xem hắn ta mấy ngày nay muốn làm gì.
Đứa trẻ ăn mày đến bẩm báo:
"Hoàn Ôn đi quanh nhà Giang Bá."
"Giang Bá treo đèn lồng trắng, làm tang lễ. Gia chủ Giang Bá trọng thương qua đời."
"Hoàn Ôn đến chợ phía đông mua đồ tang và nhang đèn. Hình như là muốn đi đến Giang gia cúng tế."
Vương Duyệt nói trong lòng: Đứa nhỏ này sợ là đã ra tay.
Lại nói Hoàn Ôn mặc đồ tang, mang theo nhang đèn và tế phẩm đến cửa Giang gia, làm trò trước mặt quan khách, nhận được danh tiếng: “Dĩnh Xuyên Hoàn thị, Hoàn Ôn, đến tế bái. Hôm nay Giang gia là quan viên triều đình, minh chủ nói đã xóa sạch tội danh mưu phản trước đây, ta đến đây không phải để báo thù, chỉ là để bái tế tỏ lòng kính trọng với một vị trưởng bối, Giang gia sẽ không có tật giật mình, không cho ta tiến vào, đúng không?"
Ba con trai của Giang Bá nghe vậy, như gặp phải kẻ địch lớn. Mấy ngày nay Hoàn Ôn vẫn luôn giám sát vào Giang gia, Giang Bá vốn bị trọng thương, biết tin Hàn Hoàng chết thảm, hắn ta ngày đêm lo lắng sợ hãi, nhịn mấy ngày, cuối cùng sợ quá mà chết!
Giang Bá chết, Hoàn Ôn còn đến cửa cúng tế, đến thẳng diễu võ giương oai, nhưng lại không thể từ chối. Ba con trai của Giang Bá vội vàng giấu vũ khí trong linh đường, sợ Hoàn Ôn đột nhiên trở mặt, lấy binh khí để tự bảo vệ mình.
Hoàn Ôn đến linh đường, lấy ra mấy thứ như nhang đèn, rất có quy củ thắp hương. Trưởng tử Giang Đại Lang của Giang Bá tiến lên đáp lễ, hai người dựa vào rất gần. Hoàn Ôn đột nhiên rút từ trong tay áo ra một thanh đao ngắn, tự đâm vào ngực mình, áo tang màu trắng xuất hiện ngay một mảng máu đỏ, tại sao lại tự đâm chính mình? Con trai trưởng của Giang Bá nghĩ không ra.
Hoàn Ôn che ngực, liên tục lùi về phía sau, rống to: "Ân ân tương báo đến bao giờ mới kết thúc được! Minh chủ nói đại cục không mưu cầu tư thù. Mấy ngày nay ta ở bên ngoài Giang gia lưỡng lự, mấy lần định xông xào giết phụ thân ngươi, báo thù cho phụ thân ta, nhưng đều nhẫn nhịn được, không động thủ, sợ làm trái với quân lệnh. Từ xưa đến nay, trung với hiếu không thể đạt được cả hai. Phụ thân ta trung thành tận tâm với Đại Tấn, nhất định sẽ không trách ta."
"Nghe tin Giang Bá đã chết, ta mang ý tốt đến cúng bái, ân oán giữa Giang gia và Hoàn gia từ đây không còn. Nhưng không nghĩ tới ta buông bỏ báo thù, ngươi lại nổi sát tâm giết ta. Thừa có ta không chuẩn bị, lấy đoản đao giấu trong tay áo ra đâm ta!"
Đến lúc này Giang Đại Lang mới hiểu Hoàn Ôn đang diễn kịch, làm trò tại linh đường trước mặt quan khách. Hắn ta thề thốt phủ nhận: "Ta không có, ta không có, là ngươi—"
Hoàn Ôn rút đoản đao trên ngực ra, đâm vào cổ Giang Đại Lang, ngay lập tức, máu từ cổ hắn ta phun ra, Giang Đại Lang ngã xuống đất tắt thở.
Khách khứa thấy xảy ra án mạng, vội vàng chạy trốn khỏi linh đường.
Giang Nhị Lang và Giang Tam Lang thấy Đại Lang ngã xuống, vội vàng lấy vũ khí giấu dưới quan tài ra, muốn giết Hoàn Ôn.
Hoàn Ôn đợi đến lúc này, hắn ta nhảy lên, một cước đá văng Giang Nhị Lang, dễ như trở tay, đâm trúng tim Nhị Lang.
Tam Lang thấy vậy co cẳng bỏ chạy. Hoàn Ôn chân dài đuổi theo, cũng bị một đao toi mạng.
Cả nhà Giang Bá đều cùng nhau về hoàng tuyền.
"Giết người rồi!"
Bên ngoài một mảnh hỗn loạn. Hoàn Ôn không chạy, ngồi trước linh đường Giang gia chờ, chờ cho đến khi người của Đào Khản đưa hắn ta đi.
Đào Khản quả thực rất tức giận: "Ngươi không coi quân lệnh ra gì, cũng không để minh chủ ta vào trong mắt."
Hoàn Ôn nói: "Là ba huynh đệ bọn họ lựa chọn ra tay trước. Những quan khách tại linh đường đều có thể làm chứng."
Đào Khản tức giận nói: "Ngươi còn ngụy biện! Những quan khách kia đều nói lúc đó chỉ có ngươi ở một mình với Giang Đại Lang, không biết giữa các ngươi xảy ra chuyện gì. Tất cả đều cho tự ngươi nói. Giang Đại Lang là một thư sinh, ngươi võ nghệ cao cường, sao có thể dễ dàng bị Giang Đại Lang đâm trúng ngực được."
Hoàn Ôn nói: "Hắn thừa dịp ta không chuẩn bị, muốn lấy mạng ta."
Đào Khản lạnh lùng nói: "Ngươi còn trẻ, ta qua cầu còn nhiều hơn ngươi đi bộ. Mấy mánh khóe nhỏ bịt tay trộm chuông không qua mắt được ta đâu. Tất cả đều là âm mưu trả thù của ngươi."
Hoàn Ôn đang định tranh luận lại thì Ôn Kiều đến.
Hoàn Di lúc còn sống và Ôn Kiều là bạn bè Lúc Hoàn Ôn tròn một tuổi, Hoàn Di dứt khoát lấy họ của Ôn Kiều làm tên cho con trai trưởng của mình, gọi là Hoàn Ôn.
Vì vậy Ôn Kiều đến, Đào Khản liền biết là người nói giúp đến rồi.
Quả nhiên Ôn Kiều nói: "Giang Bân và ba nhi tử của hắn đã chết rồi. Ta đã nói với bên ngoài ba nhi tử Giang gia bố trí mai phục trong linh đường, muốn giết Hoàn Ôn, nhưng lại bị Hoàn Ôn git cht. Minh chủ, tuổi còn trẻ bốc đồng, hơn nữa lại không có phụ thân quản giáo, làm ra chuyện sai lầm. May mà mất bò mới lo làm chuồng, chúng ta là trưởng bối phải bao che cho hắn, chẳng lẽ muốn Hoàn Ôn đền mạng sao? Hơn nữa Hoàn Ôn ở Đài Thành cứu được công chúa Nam Khang, nhìn ưu khuyết điểm, không thưởng không phạt. Cầu minh chủ bỏ qua cho đứa nhỏ này. Hoàn Di chết thảm dưới tay Hàn Hoàng và Giang Bá. Hoàn gia cô nhi góa phụ chỉ còn trông cậy vào trưởng tử Hoàn Ôn chống đỡ. Hy vọng minh chủ thủ hạ lưu tình."
Ôn Kiều là một trong bảy vị cố mệnh đại thần, Đào Khản không thể không nể mặt. Hơn nữa Hoàn Di bị giết lúc dẫn quân cần vương, nếu như phạt Hoàn Ôn, sợ là rét lạnh quân tâm.
Đào Khản nói: "Ngươi đã báo thù cho phụ thân rồi, hãy về nhà báo hiếu ba năm, tự suy ngẫm lại lỗi lầm của bản thân. Phụ thân ngươi lúc sống rộng lượng, không phải là người thích giết chóc, mang danh tiếng Giang Tả bát đạt, ngươi không thể khinh miệt danh tiếng của phụ thân ngươi được."
Hoàn Ôn vâng dạ nói phải.
Vương Duyệt biết rõ mọi chuyện Hoàn Ôn đã làm. Người thiếu niên đó không bám vào một khuôn mẫu, dũng cảm, gan dạ, thận trọng, là một thiên tài có thể đào tạo.
Loạn Tô Tuấn, Đài Thành bị chiến tranh tàn phá, thành Kiến Khang nghèo rớt mồng tơi, hơn nữa lại là mùa xuân thời kỳ giáp hạt, quốc khố trống rỗng, Vương Đạo không biết làm sao. Không bột đố gột nên hồ, mắt thấy mất mùa nghèo đói, Vương Duyệt vội vàng điều động lương thực từ các kho lương thực ở các nơi đến, mở kho phát lương thực, bách tình thành Kiến Khang mới không chết đói.
Trước đây là bán giá thấp, nhưng bây giờ bách tính thành Kiến Khang ngay cả áo quần che thân cũng bị phản quân cướp, tất cả đều phải bắt đầu lại từ đầu, lấy đâu ra tiền mua lương thực?
Vì vậy, Vương Duyệt căn bản là tặng lương thực miễn phí, làm từ thiện, tự mình trả tiền vận chuyển, thuê nhân công phát lương thực, tiền tích góp mười năm nay đều trở thành cái động không đáy.
Ban đêm, Vương Duyệt xem sổ sách, tính toán xem kho lúa của mình có đủ để chống đỡ đến mùa thu hoạch năm nay hay không.
Vương Đạo đến, bái con trai một lạy. Vương Duyệt nào dám nhận, nhanh chóng đỡ Vương Đạo.
Vương Đạo thở dài nói: "Nếu không có con, ta không thể giải quyết chuyện ăn uống nhiều như vậy ở thành Kiến Khang được. Con đã giúp ta quá lớn rồi."
Vương Duyệt nói: "Tiền của kho lúa vốn là phụ thân cho con. Giữa phụ thân với con, chút chuyện nhỏ tiền tài này không cần phải nói cám ơn. Phụ thân toàn tâm toàn ý với con, con cũng như vậy đối với phụ thân."
Vương Đạo đối xử rất tốt với Vương Duyệt, Vương Duyệt cũng không phải là bạch nhãn lang, tất nhiên muốn báo đáp. Trước đây lúc Vương Đạo gặp phải cảnh khủng hoảng tài chính, quốc khố chỉ còn hai mươi nghìn cuộn vải thô. Vương Duyệt từ trước đến nay luôn khiêm tốn, nguyện ý cao giọng ra đường, bán sắc giúp cha "bán hàng". Lần này mở kho lương thực, cũng là vì cha giải quyết chuyện khẩn cấp.
Vương Đạo gần như là tham lam nhìn Vương Duyệt: Cuộc đời này của ông, thu hoạch lớn nhất chính là nuôi được một con trai tốt như vậy. Chỉ cần có con trai cả đời không hối tiếc.
Vương Duyệt cất sổ sách, cáo từ cha. Vương Đạo vội vàng hỏi: "Con đi đâu vậy?"
Vương Duyệt cười nói: "Hình như phụ thân đã quên con đã thành thân rồi, là trượng phu của công chúa Thanh Hà. Tất nhiên là con muốn trở về nhà của mình."
Vương Đạo chợt nhớ ra công chúa Thanh Hà mới thực sự là con gái của mình, cũng là người nhà của ông. Ông thăm dò, hỏi: "Con và công chúa thành thân năm năm.... Thân thể của công chúa không có vấn đề gì chứ?"
Vương Duyệt biết cha hỏi cái gì, mặt biến sắc, thu lại nụ cười: “Phụ thân nói cẩn thận.” Đây là ý giục sinh.
Vương Đạo có chút xấu hổ, nói: "Ta cũng chỉ là quan tâm con.... và công chúa. Thành thân năm năm, dưới gối trống rỗng. Ta nghe nói các con con chỉ phúc vi hôn với nhi tử của Chu Phủ Tuân Hoán. Nếu một nam một nữ thì kết làm phu thê, nếu đều là nam tử thì kết làm huynh đệ, Chu Sở đã năm tuổi rồi, các con lại chưa có động tĩnh gì, không thể cứ để Chu Sở chờ mãi được."
Vương Duyệt nói: "Phụ thân đừng nói chuyện này với Thanh Hà. Nếu phụ thân nhất định muốn đáp án, vậy vấn đề là do con."
Vương Đạo không tin: "Sức khỏe của con không tốt sao? Một thương git cht Tô Tuấn, con có thể có vấn đề gì. Nhất định là công chúa Thanh Hà xuôi về phía nam nhảy sông, thân thể xảy ra vấn đề. Lúc đó còn là mùa xuân, nước lạnh- "
Vương Đạo chưa nói xong, Vương Duyệt đã mở cửa nói: "Mẫu thân đến rồi."
Vương Đạo nhanh chóng ngậm miệng. Nếu Tào Thục nghe được, Tô Tuấn không git cht ông, thì ông cũng bị Tào Thục xé xác!
Đợi một lúc cũng không có động tĩnh gì, Vương Đạo quay đầu nhìn, thấy trước cửa không có bóng dáng của Tào Thục: "Mẫu thân con đâu?"
Vương Duyệt thản nhiên nói: "Nếu phụ thân lại nhắc đến chuyện này, con sẽ nói với mẫu thân y nguyên những lời nói này của phụ thân."
Thân làm con, hắn không thể nói cha im miệng được, nhưng mẹ hắn thì có thể.
- -----oOo------