Tại sao Dữu Lượng không chỉ lo chạy trốn, mà trong thời gian ngắn đã triệu tập được một đội quân cần vương cam tâm tình nguyện chống lại Tô Tuấn?
Bởi vì Dữu Lượng lăn lộn đến địa vị cao, tuyệt đối không phải chỉ dựa vào quan hệ bám váy Dữu thái hậu.
Rất lâu, rất lâu trước đây, Dữu Lượng còn là một thiếu niên ngây thơ, trong sáng, tướng mạo xuất chúng, tài hoa và tính quyết đoán khiến người người khâm phục. Mối quan hệ và nhân tình tích góp từ thời thiếu niên vẫn còn, vì vậy mới có thể nhanh chóng lật ngược thế cờ như vậy.
Lại nói sau khi Dữu Lượng trốn khỏi thành Kiến Khang, trước tiên là tìm cố mệnh đại thần Ôn Kiều, người bị hắn ta đẩy ra khỏi Đài Thành đếm làm thứ sử Giang Châu, làm nơi nương tựa.
Bảy vị cố mệnh đại thần bị đuổi ra khỏi Đài Thành, tất nhiên sôi sục lửa giận trong lòng.
Đó là chưa kể, khi phản quân của Tô Tuấn tấn công thành Kiến Khang, Ôn Kiều muốn đưa quân đến cứu nhưng lại bị Dữu Lượng ép lại.
Dữu Lượng sợ Ôn Kiều trở về thành Kiến Khang đoạt quyền, nên lấy danh nghĩa tiểu hoàng đế ra lệnh cho Ôn Kiều ở Giang Châu án binh bất động, đồng thời còn nhấn mạnh “Một bước cũng không được vượt Lôi Trì”.
Ý là gì? Lôi Trì là tên một trấn nhỏ ở biên giới Giang Châu, có nghĩa là ngươi nên ở lại Giang Châu, không được phép vượt qua Lôi Trì đến Kiến Khang cần vương, nếu không chính là mưu phản.
Dần dà câu nói này trở thành một câu thành ngữ, gọi là "Một bước cũng không được vượt Lôi Trì”.
Ôn Kiều có thể làm gì? Hắn ta chỉ có thể nghe lời. Cho dù Tô Tuấn tấn công thành Kiến Khang.
Vì vậy, khi Dữu Lượng chạy đến Giang Châu tìm Ôn Kiều cứu giúp, Ôn Kiều hận không thể đánh cho Dữu Lượng một trận: "Dữu quốc cữu! Hôm nay quốc nạn rơi xuống, tất cả đều là do lòng tham của ngươi, ngươi vẫn còn không cho phép ta đưa quân đi cứu giá, ngươi chính là tội đồ của Đại Tấn!"
Dữu Lượng khóc nói: "Ta sai rồi, ta thực sự sai rồi. Ta hối hận nhưng đã quá muộn. Ngươi giết ta cũng không thay đổi được chuyện Tô Tuấn đã chiếm thành Kiến Khang và bắt giữ hoàng đế. Kế hoạch bây giờ là chỉ có thể buông xuống oán hận, đoàn kết một lòng, khởi binh cần vương."
Ôn Kiều châm chọc nói: "Không phải ngươi nói một bước cũng không được vượt Lôi Trì sao?"
Dữu Lượng vội vàng nói: "Trước đây là do ta tính toán sai. Ngươi cứ mang binh vượt Lôi Trì đi."
Ôn Kiều nói: "Ngươi và ta đều là cố mệnh đại thần, tiên đế ủy thác, để bảy người chúng ta cùng nhau phụ tá giúp đỡ hoàng thượng, nhưng ngươi mỗi ngày làm cái gì? Ngươi dùng quyền lực nhiếp chính thái hậu, loại bỏ người này, đuổi người kia. Bảy cố mệnh đại thần, chỉ còn lại ngươi và Biện Hồ không quyền không thế. Nếu như không phải ngươi cần tấm chắn Biện Hồ này, phỏng chừng ngay cả hắn cũng bị đuổi đi. Ngươi vô tình vô nghĩa, lấy giang sơn xã tắc ra chơi đùa trong lòng bàn tay. Lời ngươi nói, một câu ta cũng không tin. Lỡ như chờ đến lúc ta mang quân vượt Lôi Trì, ngươi tuyên bố ta là phản tặc không được gọi đã rời khỏi thành trấn thủ, sau đó giết ta, chiếm lấy quân đội của ra thì sao?"
Không phải Ôn Kiều nghi ngờ, mà là uy tín của Dữu Lượng đã sắp không còn gì hết nữa rồi.
Dữu Lượng khóc nói: "Từ nay ta đã thay đổi rồi, cầu xin ngươi hãy cho ta một cơ hội. Lúc còn thuở thiếu thời, ta và ngươi là bạn tốt. Ngươi thích đánh bạc. Mỗi lần ngươi đánh bài trên thuyền thua hết bạc, ngay cả áo quần cũng lột ra đưa cho người ta. Ngươi đứng trên mũi thuyền hét lớn với ta “Khanh chuộc ta đi”. Lần nào ta cũng giúp ngươi trả tiền, chuộc ngươi về nhà. Chuyện này đã xảy ra không biết bao nhiêu lần nữa?"
Ôn Kiều trầm giọng nói: "Không phải một trăm thì cũng là năm mươi lần."
Đừng nhìn vẻ ngoài lương thiện của Ôn Kiều bây giờ, khi còn thiếu niên, hắn ta rất gầy, ngoài cờ bạc, hắn ta còn thích người đẹp. Hắn có một người cô họ ở góa mang con gái đến Lạc Dương, muốn tìm một gia đình tốt gả con gái.
Em họ này cực kỳ xinh đẹp. Mẹ con hai người tạm thời ở tại Ôn gia. Ôn Kiều động lòng xuân, nói với cô: "Ta giúp muội tìm một nhà tốt, dòng dõi, làm quan, tướng mạo, nhân phẩm đều rất tốt.
Cô cô vội vàng hỏi: "Là ai?"
Ôn Kiều đưa bàn trang điểm bằng ngọc làm sính lễ: "Chính là ta. Ta muốn thú biểu muội."
Vào đêm tân hôn, phong tục thời Tấn là tân nương phải dùng một cây quạt che mặt, không có khăn trùm đầu màu đỏ. Cô em họ cầm quạt che mặt, nhìn thấy anh họ Ôn Kiều, cười nói: "Quả nhiên là huynh."
Ai chả có tuổi trẻ.
Dữu Lượng lại hỏi: "Ta đã trả cho ngươi nhiều khoản nợ cờ bạc như vậy, ngươi muốn trả lại sao?"
Ôn Kiều nói: "Không có." Người đam mê đánh bạc căn bản không có tiền.
Dữu Lượng lại nói: "Như vậy, mặc dù ta có lỗi với ngươi, nhưng ta cũng có lúc ta đối xử tốt với ngươi. Ngươi nể tình tình cảm trước đây của chúng ta, cùng ta xuất quân cần vương đi."
Chuyện cũ cứ lần lượt tràn ra, Ôn Kiều cứ như vậy tha thứ cho Dữu Lượng.
Ôn Kiều nói: "Trong tay ta chỉ có hơn mười nghìn binh mã, muốn bảo đảm cần vương thắng lợi, nhất định phải điều động binh lực từ nơi khác tới. Si Giám đang giao chiến với Hậu Triệu, không trông cậy vào hắn được. Chỉ có thể gọi phu thê Chu Phủ Tuân Hoán và Đào Khản cùng nhau cần vương thôi."
Dữu Lượng nghe vậy, nhíu mày: "Đào Khản, khê cẩu này luôn bất hòa với ta, hắn luôn chờ xem chuyện cười của ta. Cho dù hắn cần vương, cũng là đơn thân độc mã, sẽ không hợp lực với chúng ta."
Ôn Kiều Dữu Lượng là sĩ tộc Trung Nguyên, còn Đào Khản là người Giang Tây. Người Trung Nguyên miệt thị người Giang Tây là "Khê cẩu".
Khê cẩu: Nghĩa là con chó nhỏ
Người Giang Tây bị khinh thường. Lúc Minh Đế ủy thác, chỉ tin tưởng vào sĩ tộc Trung Nguyên. Mặc dù Đào Khản lợi hại, nhưng hắn không phải là cố mệnh đại thần.
Ôn Kiều có tính tình rộng lượng, nói: “Lúc này đừng quan tâm đến ân oán cá nhân. Binh lực của Đào Khản hùng mạnh. Lần này loạn Tô Tuấn, nhi tử Đào Chiêm của hắn cũng bị quân phản loạn git cht, hắn oán hận phản quân. Hơn nữa hắn là đại đô đốc của Kinh Châu, Ung Châu, Ích Châu và Lương Châu. Chúng ta đã đề cử hắn làm minh chủ cần vương. Địa vị cao, nhất định Đào Khản sẽ đồng ý.”
Dữu Lượng thở dài: "Được rồi, quốc nạn ập xuống, ta không quan tâm mặt mũi địa vị nữa, chỉ cần cứu được hoàng thượng là được."
Dữu Lượng đã viết một bức thư chân thành gửi Đào Khản: "... Ta là một kẻ tầm thường, đã làm không ít chuyện sai trái. Bây giờ chỉ có Đào Công mới có thể cứu Đại Tấn khỏi cơn nguy nan, đặc biệt mời Đào Công lên làm minh chủ cần vương. Ta cam tâm làm đầy tớ của Đào Công, mặc phân xử."
Đào Khản xuất thân bần hàn, bị miệt thị gọi là Khê cẩu. Bình thường Dữu Lượng luôn cao cao tại thượng, bộ dạng xem thường người khác. Khi nhìn thấy bức thư này, Đào Khản có chút không tin, quyết định đi xem thử.
Đại quân của Đào Khản và đại quân của Ôn Kiều Dữu Lượng gặp nhau ở Tầm Dương. Dữu Lượng vừa nhìn thấy Đào Khản, hắn ta lập tức đi đến hành đại lễ, gọi to một tiếng minh chủ.
Nhìn thấy Dữu quốc cữu ngày trước kiêu ngạo giờ khúm núm cúi đầu trước mình, trong lòng Đào Khản cảm thấy thật vi diệu. Dữu Lượng dẫn Đào Khảm vào đến vị trí chủ vị, ngược lại bản thân thì ngồi ở vị trí thấp nhất, cố gắng thổi phồng Đào Khản.
Không đánh kẻ chạy lại, Đào Khản không mắng Dữu Lượng.
Dữu Lượng biết Đào Khản tiết kiệm, nên cố ý lấy lòng hắn, chỉ vào đĩa rau hẹ xào trên bàn, nói: "Các ngươi đi xuống nói với phòng bếp, chỉ cần cắt nửa trên của rau hẹ, để lại rễ, làm một dĩa rau hẹ mới. Như thế có chút tiết kiệm."
Đây là sự thật. Đào Khản rất thực dụng. Hắn xuất thân bần hàn, được gia đình giáo dục nghiêm khắc. Lúc còn trẻ làm chức quan nhỏ, được người ta tặng một vò cá. Hắn nhận, nhưng mẹ hắn phải bỏ tiền mua muối, làm cá ướp, tặng lại cho người ta, còn có nhân tình, còn dạy hắn "Con nhận lễ vật, ngược lại con tự tăng thêm ưu phiền và gánh nặng cho bản thân."
Hành động của Dữu Lượng, mặc dù có cố ý làm dáng nhưng rất thật lòng, rất hợp với khẩu vị của Đào Khản. Vì vậy Đào Khản cảm thấy Dữu Lượng thực sự quyết tâm thay đổi bản thân, trở thành người tốt.
Vì vậy Dữu Lượng dựa vào trí tuệ và miệng lưỡi linh hoạt của mình, thuyết phục được Ôn Kiều và Đào Khản, tập hợp được đội quân ba vạn người, tiến về phía thành Kiến Khang. Chu Phủ và Tuân Hoán trấn giữ Tương Dương cũng dẫn binh chạy ngay đến thành Kiến Khang.
Nghe tin đội quân cần vương đang đến, Tô Tuấn đang nằm mơ làm hoàng đế ở Đài Thành mới ý thức được phiền phức đến rồi, nhanh chóng bắt đầu bố trí phòng thủ. Hơn nữa còn phái hai tướng quân Khuông Thuật và Lộ Vĩnh canh giữ hoàng đế và quần thần ở thành Thạch Đầu.
Lộ Vĩnh khuyên nhủ: "Tướng quân, bây giờ tình thế hết sức nguy hiểm, chúng ta không thể chia quân đi canh giữ thành Thạch Đầu, lãng phí quân lực."
Tô Tuấn nói: "Không được. Không canh giữ những người kia, lỡ như nội bộ lủng củng sẽ rất phiền phức."
Khuông Thuật nói: "Giết bọn họ đi. Vậy sẽ không cần lo lắng nội bộ lủng củng."
Tô Tuấn tức giận nói: "Ta không thể gánh tội danh hành thích vua được. Các ngươi đừng có hại ta, còn không nhanh đi!"
Tô Tuấn tự nghĩ, hắn ta muốn làm hoàng đế, nếu giết hết đám sĩ tộc thì sau này ai nâng đỡ hắn ta lên làm hoàng đế đây?
Tô Tuấn là một người th tục, nhưng anh cũng hiểu rằng, hai trăm năm qua, thiên hạ hợp rồi phân, phân rồi hợp, chỉ có sĩ tộc có được thiên hạ. Tất cả hoàng đế đều phải có sự ủng hộ của sĩ tộc mới dám mưu triều soán vị.
Tô Tuấn mặc áo giáp ra trận, đánh với đội quân cần vương.
Lộ Vĩnh và Khuông Thuật dẫn quân đến trấn giữ thành Thạch Đầu.
Vừa đến thành Thạch Đầu, Vương Duyệt đã nhiệt tình tiếp đón: "Hai vị tướng quân, Vương Công có lời mời."
Nhìn thấy Tào phò mã như thần thần tiên thân thiết tiếp đón, hai người có chút được yêu thương mà lo sợ. Vương Đạo mời bọn họ ngồi xuống, mang rượu thịt ra, đàm đạo chuyện nhân sinh, lý tưởng, một chút cũng không xem bọn họ là người ngoài.
Ở Đại Tấn có thể không biết hoàng đế là ai, nhưng không có người nào không biết Vương Đạo.
Vương Đạo nâng ly: "Hai vị, chỗ này của ta sơ sài, chỉ có một bình rượu đục, tiếp đãi chậm chạp."
Hai người vội vàng nâng ly lên: "Nào có nào có. Vương Công mời mấy người thô lỗ như chúng ta uống rượu, cho dù là uống nước lạnh cũng là vinh hạnh."
Trong lòng hai người cảm thấy hổ thẹn, lúc nãy bọn họ còn kiến nghị tướng quân giết mấy người này. Không nghĩ tới Vương Đạo lấy oán báo ân, còn mời bọn họ uống rượu nữa.
Uống cho đến hoàng hôn mặt trời xuống núi mới dừng.
Tô Tuấn và đội quân cần vương đánh với nhau mấy trận, có thắng có thua, bớt chút thời gian gọi Lộ Vĩnh và Khuông Thuật qua, hỏi thăm tình hình thành Thạch Đầu.
Lộ Vĩnh nói: "Bọn họ đều rất bình tĩnh, không mắng chúng ta lỗ mng. Bọn họ đều rất nghe lời, không hề có chút phản kháng, sẽ không đâm sau lưng chúng ta."
Khuông Thuật nói: "Đúng vậy. Vương Đạo còn mời chúng ta uống rượu nữa."
Tô Tuấn không tin: "Hôm qua các ngươi còn muốn giết bọn họ, hôm nay đã thay đổi nói tốt bọn họ rồi? Là Vương Đạo dùng danh nghĩa tiểu hoàng đế cho các ngươi chỗ tốt gì đúng không? Muốn dùng đầu của ta đổi tước vị?"
Lộ Vĩnh, Khuông Thuật vội vàng quỳ xuống nói: "Tướng quân, tuyệt đối không có chuyện đó! Chúng ta chỉ uống rượu tán gẫu thôi!"
Tô Tuấn hừ lạnh một tiếng: "Ngày mai không cần các ngươi đến canh giữ thành Thạch Đầu nữa, đều đi ra chiến đấu anh dũng cho ta!"
Tô Tuấn sinh lòng nghi ngờ với hai vị tướng quân, không dùng bọn họ nữa.
Ngày hôm sau, Lộ Vĩnh và Khuông Thuật bị phái ra ngoài, lần này đối thủ của bọn họ là vợ chồng Chu Phủ và Tuân Hoán.
Anh em họ giao tranh với hai vợ chồng, bị đánh tơi tả, bỏ chạy về thành Kiến Khang.
Tô Tuấn nhìn hai người quăng mũ cởi giáp, mắng luôn: "Phế vật! Ngay cả một nữ tử cũng đánh không lại!"
Lộ Vĩnh nói: "Không phải chúng ta kém cỏi, mà là Tuân Hoán quá mạnh. Nàng ta không phải là một nữ tử yếu đuối, nàng ta đã từng đột phá vòng vây nghìn quân địch đi cứu viện. Chúng ta đánh không lại nàng ta."
Tai của Khuông Thuật bị cắt một nửa, liên tục gật đầu: "Thật vậy. Thanh kiếm của nàng ta rất lợi hại, không biết làm bằng sắt gì. Ba nhát đã chém đứt thanh kiếm của ta. Ta khó khăn lắm mới bảo toàn được tính mạng."
Tô Tuấn hỏi: "Cái giá các ngươi chạy trối chết là toàn quân bị diệt? Hai người các ngươi có phải đã sớm bị Vương Đạo thu mua, cố ý nhường thua trận?"
Cả hai cùng kêu oan.
Chẳng trách Tô Tuấn lại nghi ngờ bọn họ. Trong mắt Tô Tuấn, Tuân Hoán là nữ tử, còn từng sinh con. Ngay cả một nữ tử cũng không đánh lại, chẳng phải là cố ý hay sao?
Tô Tuấn nói: "Không cần các ngươi đánh nữa, cút đến thành Thạch Đầu canh cổng cho ta."
Gần đây binh lực căng thẳng, Tô Tuấn như trứng chọi với đá, không nuôi người nhàn rỗi.
Lộ Vĩnh và Khuông Thuật đến thành Thạch Đầu. Vẫn là Vương Duyệt ra nghênh đón bọn họ, còn lấy thuốc trị thương bí thuật của Vương gia ra cho bọn họ trị thương nữa.
Nghe nói bọn họ bị Tuân Hoán đánh thành như vậy, Vương Duyệt mỉm cười.
Lộ Vĩnh và Khuông Thuật oán giận: "Tào phò mã cũng chế nhạo chúng ta vì thua một nữ tử sao."
Vương Duyệt lắc đầu: "Không phải, không phải, ta đánh không lại Tuân Hoán, trượng phu Chu Phủ của nàng ấy cũng đánh không lại nàng ấy. Tô Tuấn chưa từng giao thủ với nàng ấy, cho nên không biết thực lực của nàng ấy như thế nào. Các ngươi chỉ bị thương nhẹ, không mất mạng, là đã rất lợi hại rồi."
Thật là tri kỷ!
Lộ Vĩnh, Khuông Thuật tăng ngay hảo cảm với Vương Duyệt lên nhiều.
Vương Đạo lại mời bọn họ uống rượu, nói: "Bây giờ thành Kiến Khang ba mặt đều là kẻ thù. Nếu Si Giám đến, thế cục sẽ càng thêm nghiêm trọng. Tô Tuấn đánh không lại bỏ chạy, hai người các ngươi các ngươi đã mất đi lòng tin của hắn ta, nhất định sẽ để hai vị ở lại cản phía sau, tương đương với việc chịu chết. Ta thấy thật đáng tiếc thay cho các ngươi, võ nghệ không tệ, chỉ là theo sai người, rõ ràng là tướng quân nhưng lại trở thành thổ phỉ. Nếu các ngươi có thể cải tà quy chính, dốc sức vì triều đình, ta tự thề với danh dự của mình, nhất định cho hai vị thăng quan tiến chức. Chuyện tạo phản cướp bóc, vi phạm pháp luật trước đây, tất cả đều sẽ xóa sạch."
- -----oOo------