Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy (Đổi Nữ Thành Phượng)

chương 187: ngoại truyện 8

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Là đàn ông đã ăn thịt heo và cũng đã thấy qua heo chạy.

Một trai đẹp trưởng thành có một không hai, đã kết hôn thì không thể nào trêu chọc người khác mà không tự biết được. Hắn đương nhiên biết Dữu Thái hậu nói câu "Ngươi, ở lại" là có ý gì.

Chính là muốn cơ thể của hắn, muốn hắn “Bán thân đổi mẹ”, ý là anh dũng hiến thân.

Trước đây Vương Duyệt từng làm điều tương tự, chỉ có điều là vì cha.

Vương Duyệt từng giúp Vương Đạo thanh lý vải thô tồn lại trong kho quốc khố với giá cao. Phách lối ngồi trong chiếc xe bò rộng rãi đi rêu rao khắp phố, có khi còn ngồi trong xe lẳng lơ chơi đàn. Các cô gái vây quanh hai bên hò hét, ném hoa đầy xe, hắn thiếu chút nữa bị vùi trong biển hoa. May mà phụ nữ Giang Nam ném hoa, nếu ở Lạc Dương, phụ nữ tương đối hào phóng, ném các loại trái cây tươi, sợ là hắn đã bị ném chết.

Ai cũng có lòng yêu thích cái đẹp. Vương Duyệt cũng không phản cảm những cô nàng lúc hưng phấn gọi lớn "Vương Duyệt hãy lấy ta", "Ta muốn sinh nhi tử cho chàng" và những câu nói khác. Thứ bọn họ yêu thích chỉ là danh hiệu trai đẹp, còn hắn chỉ là đúng lúc dáng vẻ xinh đẹp mà thôi, cũng không phải thật sự yêu con người của hắn. Các cô nàng đều mang tâm lý có thể nhìn từ xa mà không thể chơi đùa, cũng không thể vấy bẩn.

Tất nhiên, ngoại trừ Thanh Hà. Thanh Hà vẫn luôn âm thầm cọ xát muốn thu hắn vào trong tay.

Vương Duyệt bằng lòng bán sắc để giúp phụ thân giải quyết nguy cơ tài chính của đất nước, nhưng không có nghĩa là hắn chấp nhận vì cứu mẹ mà thành vật trong tay của Dữu thái hậu, tùy ý bị đùa giỡn. Thứ nhất, hắn là đệ tử sĩ tộc có tiết tháo và tôn nghiêm. Thứ hai... hắn đã cưới rồi, được chứ? Hắn là đàn ông của Thanh Hà!

Giống nhau đều là yêu thích nhan sắc của hắn, các cô gái xung quanh chỉ là đơn thuần thích cái đẹp, còn Dữu thái hậu là muốn chiếm lấy hắn, chinh phục hắn - Vương Duyệt cảm thấy sởn tóc gáy.

Vương Duyệt lùi ba bước: "Hài cốt Minh Đế còn chưa nguội lạnh, Thái hậu xin tự trọng."

Dữu Thái hậu đã nhẫn nhịn bao nhiêu năm, sự say mê trong mắt còn nóng bỏng hơn so với than trong lò sưởi: "Minh Đế so với ngươi, giống như cây lau sậy dựa vào ngọc thụ, gạch vụn ở trên châu ngọc."

Dữu Thái hậu từng bước ép sát: "Lần đầu tiên ta nhìn thấy chàng, là lúc chàng đến Đông Cung làm Thái tử Hữu. Lúc đó ta đã nhất kiến chung tình với chàng, ánh mắt của chàng như dòng điện trong nham thạch; Mỗi lần chàng đến Đông Cung, hiên ngang như ánh bình minh; Chàng đứng ở đó, như cây liễu trong gió xuân, nắng chiếu rực rỡ. Những năm qua, chàng một chút cũng không thay đổi, sau khi quay về vẫn giống như năm xưa. Khi đó ta phải kiềm chế bản thân. Bên trên có Hoàng thượng, có Thái tử, chỉ có thể tìm đủ mọi cách chịu đựng, yên lặng ngưỡng mộ chàng. Nhưng bây giờ không giống nữa, Đài Thành đã trở thành thiên hạ của ta, ta cuối cùng cũng có thể bày tỏ tâm ý mình với chàng."

Năm trở thành Thái tử Hữu?

Vương Duyệt cuối cùng cũng nhớ ra: "Năm đó Thanh Hà từng nói với ta người vô hình có ý thù địch với nàng ấy, âm thầm mỉa mai châm chọc. Năm đó ta còn nghĩ bởi vì người kiêu ngạo, muốn chèn ép nàng ấy. Ta đã báo cho Thái tử biết, muốn ngươi chăm sóc cho Thanh Hà đã chuyển đến cung Chước Hoa ở Đài Thành. Từ đó ngươi quan tâm chăm sóc chu đáo Thanh Hà, một đại tẩu tri kỷ, vậy mà lại có ý đồ nhúng chàm trượng phu của tiểu cô.”

Dữu Thái hậu cười nói: "Trực giác của nữ tử luôn đúng. Ta chính là ghen tị nàng ta. Ta đau khổ nhẫn nhịn thầm mến chàng, chàng lại hẹn gặp riêng nàng ta ở biệt viện Lâu Hồ! Ngày hôm đó ta ở giữa đình biệt viện Lâu Hồ, nhạc công trên mặt có vết sẹo lớn phải đeo mạng che mặt chơi đàn cổ chính là chàng. Ta cố ý không nhìn ra, không phải vì nàng ta, mà là vì thể diện của chàng.”

Dữu thái hậu thuận tay nghịch đàn cổ trên án: "Là tiếng đàn bán đứng chàng. Chỉ có chàng mới có thể đánh ra được loại ý vị này. Ta đã mấy lần mở miệng nói với Thanh Hà muốn nhạc công bị hủy dung này, rõ ràng biết Thanh Hà sẽ từ chối, nhưng hết lần này đến lần khác đều muốn chàng, chỉ là muốn lấy cớ nói ra một câu thật lòng. Nếu không, ta cảm thấy bản thân mình sắp nghẹn đến điên rồi. Ta chính là muốn đoạt lại chàng từ trong tay nàng ta.”

Vương Duyệt lạnh lùng nói: "Ta và Thanh Hà là thanh mai trúc mã, xứng đôi vừa lứa, cùng nhau trải qua loạn Bát vương, loạn Vĩnh gia. Lúc y quan xuôi về phía nam, chúng ta thất lạc nhau. Lúc trùng phùng lại trải qua loạn Vương Đôn. Cho dù gặp phải trở ngại gì, chúng ta đều không thay đổi tâm ý, một đời một thế một đôi. Ta không phải là một thứ không có tình cảm mà thái hậu nói cướp liền cướp."

Dữu thái hậu cũng không phải là người chấp mê bất ngộ. Bây giờ người trở thành người phụ nữ tôn quý nhất Đại Tấn, nắm trong tay Hoàng quyền, quyền lực có thể sánh ngang với Giả Nam Phong năm đó, đương nhiên sẽ không ngây thơ muốn có được tình yêu đơn thuần, nói:

"Ta thích chàng, là niềm vui của ta, là trò tiêu khiển duy nhất của ta. Chàng có thể cự tuyệt ta, ghét ta, nhưng sẽ không ngừng được việc ta thích chàng. Cung đình vô vị, có lúc còn phải ăn bữa hôm lo bữa mai. Lén lút thích một người, trong khổ có niềm vui, ta sao có thể dừng lại được? Trong lòng chàng chỉ có công chúa Thanh Hà, còn muốn ta phải chăm sóc nàng ta. Ta thích chàng như vậy, đương nhiên phải làm theo ý chàng muốn. Ta đối xử với nàng ta tốt bao nhiêu, cẩn thận đến nỗi một ngày ba bữa đều tự mình đi hỏi, ta dụng tâm lấy lòng nàng ta, chỉ vì muốn nàng ta ở trước mặt chàng nói vài câu tốt đẹp về ta. Nghe chàng nói với ta một tiếng cảm ơn, ta đã cảm thấy thỏa mãn rồi.”

Dữu thái hậu thở dài: "Sau đó, ta ngay cả hèn mọn thầm mến chàng cũng không được. Bởi vì chàng đã quy ẩn cùng với công chúa Thanh Hà, lại giả chết, kim thiền thoát xác đổi thành thân phận Tào Thống. Từ đó cao chạy xa bay, không có tin tức gì, vì công chúa mà từ bỏ tất cả. Ta lại không được gặp chàng nữa. Toàn bộ thành Kiến Khang này, nữ tử nhớ nhung chàng nhất, ngoại trừ Tào phu nhân, thì chính là ta.”

"Không chỉ như thế, hoàng thượng còn đưa hồ ly tinh Tống Huy kia vào Đài Thành, độc sủng hậu cung. Ta không quan tâm Hoàng thượng có đến cung Vị Ương cung hay không, nhưng Tống Huy sinh ra Hoàng tử thì phải làm sao? Nhi tử của sủng phi, tương lai sẽ uy hiếp địa vị của Thái tử. Ta đã mất đi chàng, không thể lại mất đi cả quyền thế lẫn địa vị được.”

Vương Duyệt vô cùng hoảng sợ: “Ngươi… ngươi hại chết Minh Đế.” Hắn và Thanh Hà chỉ mới rời khỏi thành Kiến Khang có một năm, Minh Đế đã truyền ra tin tức bệnh tình nguy kịch, muốn Vương Đạo truyền tin, mời hắn và Thanh Hà trở về ủy thác.

Lúc đó Thanh Hà và hắn đều cảm thấy Minh Đế ủy thác rất kỳ lạ, trong lời nói có điều gì đó, vả lại trước khi bọn họ quy ẩn thân thể Minh Đế đều rất tốt, chỉ mới có hai mươi sáu tuổi, đang lúc tráng niên, làm sao chỉ mới một năm đã chuyển biến bất ngờ như vậy được?

Thì ra là Dữu thái hậu hại chết Minh Đế!

Dữu thái hậu lắc đầu: "Ta làm sao dám hạ độc Minh Đế được. Lúc đầu, Minh Đế chỉ ngẫu nhiên bị cảm phong hàn, chỉ là bệnh nhỏ. Ta chỉ là thay đổi thang thuốc, Hoàng thượng càng uống càng bệnh, càng bệnh càng uống, chưa đến ba tháng đã chết rồi. Trước khi chết, hắn đã nghi ngờ ta, nhưng không có chứng cứ, cũng không biết xuất hiện vấn đề ở đâu. Lúc đó bên cạnh hắn đều là người của ta, điện Tử Quang dù có giữ bí mật đến đâu thì cũng sẽ bị tiết lộ."

Đêm ủy thác đó, người của ta nấp trong tường để nghe trộm các ngươi nói chuyện. Công chúa Thanh Hà hỏi Hoàng đế có phải trong cung có vấn đề hay không, nếu không sẽ không giao phó Lang Gia Vương cho các ngươi đưa đi. Đương nhiên hắn không dám nói thẳng, vì sợ ta được ăn cả ngã về không, giết luôn hai người các ngươi. Vì vậy mới lên tiếng bảo vệ, nói ta hiền lương thục đức, là hiền hậu, còn muốn các ngươi nhanh chóng đi đi, không nên ở lại thành Kiến Khang. Ta vốn muốn cướp lại Lang Gia Vương về, nhưng Minh Đế vẫn chưa chết, lỡ như xảy ra sai sót, thì tính toán của ta đều uổng phí. Vì vậy chỉ có thể nhịn, đợi đến lúc Minh Đế tắt thở."

Biết được nguyên nhân cái chết của Minh Đế, Vương Duyệt rất tức giận, giọng nói có chút run rẩy: "Minh Đế là một minh quân trẻ tuổi hiếm có của Đại Tấn. Đại Tấn vốn dĩ có thể được phục hưng trong tay hắn, nhưng ngươi vì dục vng cá nhân mà đã phá hủy tất cả."

Nhưng Dữu thái hậu lại không nghĩ như vậy: "Người hại Minh Đế không phải là ta, mà chính là Tống Huy hồng nhan họa thủy, còn có nam tử họa thủy chàng. Tống Huy đã phá hủy lòng tin của ta đối với Minh Đế, mà chàng vì công chúa Thanh Hà mà thoái ẩn rời đi. Khiến cho ta muốn nhìn mặt chàng cũng không thể. Một chút vui vẻ cuối cùng trong cuộc đời ta từ khi sinh ra không còn, thì cuộc sống này không còn một chút hy vọng nào nữa.”

Thân ở vị trí chí tôn, không cần che giấu dã tâm và dục vng. Tình cảm che giấu nhiều năm tuôn trào ra, Dữu thái hậu lấy ra từng bản chữ mẫu mà Vương Duyệt mô phỏng chữ của Vệ phu nhân, giống như khoe khoang bảo vật, lật xem trước mặt Vương Duyệt.

"Đây là bảng chữ mẫu mà chàng đã tặng cho ta, là bảo bối trân quý nhất của ta. Ngay cả Thái tử, ta cũng không nỡ đưa cho hắn xem. Chỉ trong đêm khuya thanh vắng, khi không còn ai khác, ta mới lấy nó ra một mình xem."

Dữu thái hậu liếc mắt, đầu ngón tay nhẹ nhàng vut ve nét chữ, say sưa nói: "Ta có thể cảm giác được chàng dùng bút thế nào, tưởng tượng ra dáng vẻ chàng viết chữ..."

Nhìn Dữu thái hậu có ý dâm tà với chữ của mình, Vương Duyệt không hiểu sao cảm thấy ghê tởm. Hắn vội vàng xông tới cướp lấy bảng chữ mẫu, ném toàn bộ vào trong chậu than, còn đổ thêm đèn dầu vào. Ngọn lửa trong chậu than đang bình lặng bỗng nhiên bốc lên cao, giống như một con rồng lửa, đỉnh ngọn lửa song song với gương mặt của Vương Duyệt.

Một nửa bảng chữ mẫu trong nháy mắt bị lửa thiêu rụi thành tro tàn.

“Không!” Dữu thái hậu gào thét, dùng kìm gắp thang gắp mấy trang giấy ố vàng ra, nhưng mà hầu như đều không có vết tích chữ viết nào, chỉ còn sót lại mấy nét móc cong, như thể đang cười nhạo vọng tưởng của nàng ta.

Dữu thái hậu thu nụ cười mê muội lúc nãy lại: "Tại sao chàng lại làm chuyện đoạn tuyệt như vậy? Tại sao ngay cả miễn cưỡng với ta chàng cũng không thể làm? Kỷ niệm cuối cùng cũng bị phá hủy! Ta đối với chàng, đối với toàn gia đình chàng có quyền sinh sát cướp đoạt. Chàng không yêu ta, chẳng nhẽ không sợ ta sao?”

Vương Duyệt thản nhiên nói: "Ta thà rằng hủy đi cũng sẽ không để cho ngươi khinh nhờn chữ viết của ta. Thái hậu muốn dùng quân quyền ép ta làm trai lơ, vậy thì quá ngây thơ rồi. Ta cũng không phải là người mặc cho quân chủ chơi đùa. Thái hậu vừa mới nắm giữ hoàng quyền, mọi việc thuận lợi, cho rằng nắm trong tay con rối thiên tử, chính là quân lâm thiên hạ. Phải biết rằng cho dù quân lâm thiên hạ, cũng không phải muốn làm gì thì làm.”

Dữu thái hậu nói: "Ta không phải muốn làm gì thì làm, ta chỉ muốn ngươi làm ấm giường cho ta, phục tùng ta, lấy lòng ta."

Suy nghĩ đơn giản của Dữu Thái hậu vừa thô thiển vừa trực tiếp.

Dã tâm và dục vng là không bao giờ kết thúc, lớn dần theo sự tăng trưởng của quyền lực, giống như vết dầu loang càng lúc càng lớn.

Trước quyền lực tối cao, Dữu thái hậu bành trướng. Nàng ta muốn có được Vương Duyệt, ngủ với mỹ nam tử mà nàng ta trầm mê đã lâu.

Dữu thái hậu chậm rãi giang ra hai cánh tay: "Lại đây cởi y phục cho ta."

Vương Duyệt không cử động.

Dữu thái hậu: "Nếu đêm nay chàng không nghe lời ta, Tào Thục sẽ chết già ở cung Chước Hoa. Mỗi ngày ta sẽ chỉ cho bà ta một bát cơm trắng, không chết đói được, chậm rãi tra tấn bà ta, xem bà ta kiêu ngạo được đến khi nào!”

Nhắc tới Tào Thục, khóe mắt Vương Duyệt giật giật: "Lãng Gia Vương đang ở trong tay của ta."

Dữu thái hậu cười nói: "Các ngươi là chính nhân quân tử, trọng lời hứa. Minh Đế trước khi chết ủy thác, phó thác Lang Gia Vương cho ngươi, ngươi nhất định sẽ chăm sóc hắn thật tốt, không phụ sứ mệnh, ngươi nhất định sẽ không hại hắn.”

"Ở lại đây, lấy lòng ta, ngày mai ta sẽ thả Tào Thục."

Vương Duyệt chậm rãi tới gần. Dữu thái hậu nhiệt huyết sôi trào, cuối cùng cũng đợi được đến ngày này. Đây chính là mùi vị nắm giữ hoàng quyền trong tay, quyền sinh sát, không gì không làm được, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.

Người trước đây mơ mộng không có được, đêm nay sẽ trở thành đồ chơi trên giường của nàng ta.

Nhưng mà Vương Duyệt dừng bước, cầm lấy giá nến bên cạnh. Đây là một giá nến bằng đồng thau hình cái cây, tổng cộng cắm chín cây nến.

Dữu thái hậu cười nói: "Nếu ngươi dám làm tổn thương ta một sợi tóc, cả gia tộc của ngươi, bao gồm Lãng Gia Vương thị đều sẽ lên đoạn đầu đài."

Vương Duyệt ném giá nến hình cây cắm chín ngọn nến về phía Dữu thái hậu!

A! Dữu Thái hậu hét lớn, nhưng giá nến không đụng trúng nàng ta, mà lướt qua trên đầu nàng ta, ném vào chiếc giường sau lưng nàng ta. Trong phút chốc, màn trướng bốc cháy, phòng ngủ một mảng đỏ rực, khói đen cuồn cuộn.

- -----oOo------

Truyện Chữ Hay