Hai người Vương Đao và Biện Hồ bực bội ngồi cùng nhau, có chút giống cảnh tượng "Quan viên đầu bạc ở đây, ngồi nói chuyện phiếm minh đế."
Chỉ là Vương Đạo thông suốt, nhẫn nại, còn Biện Hồ tính tình nóng nảy, không kịp chờ đợi: "Vương Công không làm gì cả, ngồi chờ Dữu hoàng hậu và Dữu Lượng rơi đài giống như Giả hoàng hậu và Giả Doãn hả? Ngươi phải đứng lên chiến đấu chứ."
Vương Đạo tâm như gương sáng: "Ngươi biết bao nhiêu người, bao nhiêu gia tộc cảm thấy ta và Lang Gia Vương thị quyền thế quá lớn, ngồi ở vị trí này quá lâu, muốn làm cho suy yếu hoặc là cướp lấy không? Ta và Dữu Lượng cứng đối cứng, rất nhiều người bình chân như vại, muốn ta chết đi, Lang Gia Vương thị rớt đài. A Hắc (Vương Đôn) đã chết rồi. Vương gia chúng ta không có ai thiện chiến như A Hắc, trong tay cũng không có binh quyền. Chờ Lang Gia Vương thị bị tiêu diệt, ai sẽ đến cứu chúng ta đây?"
Lúc này Vương Đạo cực kỳ nhớ Vương Đôn. Năm đó hận ông ta bao nhiêu thì bây giờ nhớ ông ta bấy nhiêu. Nếu Vương Đôn còn ở đây, ai dám đến khi dễ Vương gia chúng ta. Dữu Lượng không bằng một nửa của A Hắc nữa.
Biện Hồ nói: "Ta sẽ liều cái mạng này để ra mặt bảo vệ Vương Công."
Vương Đạo cười nói: "Ta tin Thượng thư lệnh có tấm lòng thành này. Nhưng Thượng thư lệnh không có năng lực này. Ngươi chỉ có thể mở mắt nhìn Vương gia chúng ta bị tiêu diệt, cho nên không cần làm phiền ngươi. Vương gia chúng ta chỉ có thể dựa vào bản thân để tránh đầu sóng ngọn gió mà thôi."
Vương Đạo là người chèo chống Lang Gia Vương thị. Hôm nay chiếc thuyền Lang Gia Vương thị đã đến vòng xoáy nguy hiểm, cẩn thận từng li từng tí, tránh các loại đá ngầm mới là chuyện mà người cầm lái nên làm. Lúc này tranh đấu ngắn ngày với Dữu gia, thật sự là lão thọ tinh thắt cổ -- Ngại mạng dài.
Biện Hồ hao hết nước bọt vẫn không thuyết phục được Vương Đạo, chỉ đành hậm hực quay về.
Vương Đạo nhìn bóng lưng cô độc của Biện Hồ, nghĩ trong lòng: Dữu thái hậu và Dữu Lượng vì mặt mũi, sẽ không ra tay với cố mệnh đại thần cuối cùng là ngươi đâu. Hơn nữa Biện gia các ngươi người ít, thế đơn lực bạc, không khuấy nổi bọt nước gì.
Vương Đạo đi quanh một vòng trong nhà, nhìn thấy con trai thứ Vương Điềm lại uống rượu, đầu tóc rối bù ngồi bên hồ ngủ -- Không trông cậy nổi thằng con phản nghịch này.
Cháu trai Vương Hy Chi cầm một cây bút lông trọc lông viết trên tảng đá xanh bên hồ. Lâu ngày, trên phiến đá ẩn ẩn dấu tích bút lông, nét bút phong cách của một đại sư.
Vương Đạo nghĩ trong lòng thế hệ con cháu của Vương gia, ngoại trừ Vương Duyệt ra, người có thiên phú nhất chính là Vương Hy Chi - Đáng tiếc là bị nói lắp. Làm quan dựa vào miệng lưỡi, tài ăn nói chính là mấu chốt. Kẻ thù nói mười câu, Vương Hy Chi mới lắp ba lắp bắp nói một câu, sau này sao có thể đấu với người khác được?
Haizz, nếu đã không có người nối nghiệp, vậy thì cứ khiêm tốn làm người, trốn ở ngõ Ô Y làm con rùa. Ba ba nghìn năm, rùa vạn tuổi, chỉ cần còn sống, sau này sẽ có cơ hội.
Cứ thế, Lang Gia Vương thị tạm thời bặt vô âm tín. Dữu gia một tay che trời, nắm triều cương, diệt trừ phe đối lập trong triều. Lại một năm nữa trôi qua.
Ngày tám tháng Chạp, Tào Thục và các cáo mệnh phu nhân vào Đài Thành thỉnh an Dữu Thái hậu. Dữu thái hậu ban xe cho Tào Thục ngồi, còn gặp riêng Tào Thục nữa.
Dữu thái hậu vẫn trẻ đẹp như xưa. Mà Tào Thục ở độ tuổi này tóc đã bạc, nhưng không lộ vẻ già nua, ngồi phía dưới Dữu Thái hậu, giơ tay nhấc chân đều mang khí chất quý phụ, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Dữu thái hậu nói: "Ở đây không có người ngoài, ai gia sẽ không vòng vo. Trước khi Minh Đế lâm chung đã phó thác Lang Gia Vương cho công chúa Thanh Hà, hai năm nay ai gia không được gặp nhị nhi tử, rất là nhớ nhung, muốn gặp lại nó một chút. Nhưng vẫn không có tin tức của công chúa Thanh Hà. Ai gia nghĩ, Tào phu nhân nhất định cũng nhớ Phò mã Đô úy, vậy thì tại sao không nói phu thê bọn họ mang theo Lang Gia Vương hồi kinh một chuyến. Như vậy ai gia và Tào phu nhân đều có thể gặp được nhi tử rồi."
Tào Thục nghĩ trong lòng, nếu bọn họ quay về, vậy chính là dê vào miệng cọp.
Tào Thục nói: "Bọn họ ngao du thiên hạ, hành tung bất định, bốn biển là nhà, thỉnh thoảng viết thư cho nhà báo bình an. Khi thì ở Ba Đông, khi thì ở thành Bạch Đế, thậm chí có khi ở trên đất nước Triệu, ta cũng không biết bọn họ ở nơi nào."
Hai năm này Dữu thái hậu vẫn luôn âm thầm nghe ngóng hành tung của Thanh Hà Vương Duyệt nhưng không có kết quả. Ba người bọn họ giống như nhàn vân dã hạc, phiêu bạt bất định. Nếu nàng ta có thể tìm thấy, cũng không cần phải đi hỏi Tào Thục.
Dữu Thái hậu không tin lời Tào Thục, nhất định phải có cách thức gì đó liên lạc được với bọn họ.
Dữu thái hậu hỏi: "Nếu phu nhân có chuyện gấp tìm bọn họ thì sao?"
Tào Thục cười nói: "Lão phu thê chúng ta mỗi ngày đều rất rảnh rỗi ở trong ngõ Ô Y đánh cờ. Nhờ ân đức của hoàng thượng, gia đình không lo cơm ăn áo mặc. Chúng ta còn có sáu nhi tử có thể nương tựa vào, không có chuyện gì gấp cần công chúa và phò mã quay trở về."
Tào Thục là kiểu người có tính cách không sợ trời không sợ đất, Dữu hoàng hậu như bị tát vào mặt.
Hai năm này Dữu thái hậu hô mưa có mưa, hô gió có gió, tiểu hoàng đế năm nay chỉ mới hơn bảy tuổi, toàn bộ quyền lực đều nằm trong tay Dữu thái hậu, sao có thể bị người khác cự tuyệt như thế này được?
Dữu thái hậu Vũ thu lại nụ cười hòa nhã, lạnh lùng nói: "Hơn hai năm này không nghe tin tức gì của Lang Gia Vương, bây giờ hắn lớn lên trông như thế nào, đã học từ vỡ lòng hay chưa, ai gia cũng không biết. Ai gia nghi ngờ công chúa Thanh Hà và phò mã đã vứt bỏ Lang Gia Vương, hoặc là không chăm sóc tốt hắn, sợ tội nên không dám trở về kinh thành. Cho dù ra sao, ai gia đều phải gặp mặt Lang Gia Vương một lần."
Tào Thục cũng thu nụ cười lại: "Thái hậu bệ hạ thật là uy phong lẫm liệt, lấy thế đè người."
Dữu thái hậu nói: "Vẫn là xin phu nhân hiểu cho sự lo lắng cho người làm mẫu thân như ai gia. Ai gia không còn cách nào khác đành phải giữ phu nhân lại Đài Thành. Ngày mà Công chúa Thanh Hà và phò mã đưa Lang Gia Vương về Đài Thành, thì cũng là lúc phu nhân được trở về ngõ Ô Y."
“Ngươi dám!” Tất nhiên Tào Thục không chịu tuân theo chi phối, vỗ ngay bàn đứng dậy nói chuyện với Dữu thái hậu.
Dữu thái hậu chờ Tào Thục tức giận, mười mấy cung nữ cường tráng chạy ra từ sau màng trướng, giữ chặt Tào Thục không cho nhúc nhích ngay tại chỗ. Thị nữ đi theo bị trung lĩnh quân đưa ra khỏi Đài Thành. Dữu thái hậu vậy mà lại giam lỏng Tào Thục ở Đài Thành!
Dữu thái hậu hạ lệnh đưa Tào Thục vào cung Chước Hoa: "Đây là nơi trước đây công chúa Thanh Hà ở. Xin Tào phu nhân an tâm chớ nóng, nhẫn nại chờ đợi."
Còn ra lệnh cho thuộc hạ: "Mỗi ngày mười hai canh giờ, cách một canh đổi ca một lần, ngay cả chớp mắt cũng không được. Không được để phu nhân tìm đường chết, phải sống thật tốt chờ công chúa và phò mã đến đón."
Tào Thục bị chế phục, cười lạnh: "Thái hậu yên tâm, ta không phải là loại người tự tìm đường chết. Ta sẽ ăn no, ngủ ngon, giữ vững tinh thần, nhìn xem ngươi và Dữu gia sau này bị tiêu diệt như thế nào. Loạn bát vương, loạn Vĩnh Gia, y quan xuôi về phía nam, phản loạn Vương Đôn, có cái gì mà ta chưa từng thấy qua? Dữu gia các ngươi vẫn còn nông cạn lắm."
Dữu thái hậu nói: "Nghe nói Tào phu nhân lợi hại, nhưng ai gia cảm thấy phu nhân có tiếng không có miếng. Tào phu nhân chỉ là được gả cho một nam tử tốt, lại sinh ra một nhi tử giỏi, chỉ là may mắn mà thôi. Ở dưới sự bảo vệ của trượng phu và nhi tử, Tào phu nhân một đời này suôn sẻ, khóc lóc gây chuyện cũng không có ai dám quản, người khác đều nhượng bộ ngươi. Nhưng hôm nay thế đạo không giống như vậy, ai gia không phải là người ngang ngược như Tào phu nhân, phu nhân cứ an tâm ở trong Cung Chước Hoa mà suy ngẫm đi."
Tào Thục đập vỡ ngay bình hoa: "Chim trĩ bay lên đầu cành, tưởng là bản thân mình là phượng hoàng, còn đến giáo huấn ta."
Dữu thái hậu cả giận nói: "To gan!"
Tào Thục chỉ vào cổ mình: "Đến đây đến đây, chém ở đây này. Nếu hôm nay ngươi thật sự dám chém ta, thật sự làm ra chuyện độc ác đó, ngươi sẽ giống như Giả hoàng hậu năm đó, là một con phượng hoàng thực sự."
Tất nhiên Dữu thái hậu không dám giết Tào Thục, phất tay áo bỏ đi.
Trở về cung Vị Ương, anh trai Dữu Lượng mồ hôi nhễ nhại chạy tới: "Muội muội, muội muốn làm gì? Sao đột nhiên giữ Tào phu nhân lại? Vương Đạo này không phải là người dễ trêu chọc đâu."
Dữu thái hậu không cho anh trai mình sắc mặt tốt: "Ca ca thực sự là tỉnh táo sáng suốt, thần thông quảng đại. Chân trước ta vừa mới làm chuyện này, thì chân sau ca ca đã chạy đến. Đây là Đài Thành của ca ca hay là Đài Thành của ta và Hoàng thượng?"
Thấy muội muội nổi cơn tức giận, Dữu Lượng vội vàng nói: "Chúng ta đều là người một nhà, phân rõ rạch ròi gì mà ta với muội. Ta cũng là vì muốn tốt cho muội muội và ngoại sanh. Để ngồi vững trong Đài Thành, chúng ta phải đồng tâm hiệp lực, không thể tự gây mâu thuẫn nhau được. Vương Đạo thức thời, từ quan về nhà, cho dù chúng ta làm gì, Lang Gia Vương thị cũng sẽ không để ý đến. Nước giếng không phạm nước sông. Nhưng hôm nay muội muội đột nhiên giữ Tào phu nhân, chẳng phải là muốn tuyên chiến với Lang Gia Vương thị sao? Không ổn, không ổn, nhanh thả Tào phu nhân ra."
Ngoại sanh: Cháu ngoại trai
Dữu thái hậu bác bỏ: "Ca ca chỉ quan tâm đến ngoại sanh làm hoàng đế, mà quên mất tiểu ngoại sanh Lang Gia Vương hả? Hai năm qua, chỉ có ta nhớ đến năm đó. Không biết hắn ở bên ngoài có ăn no mặc ấm hay không, lúc nhớ ta có khóc hay không. Ta muốn nhìn thấy tiểu nhi tử, Tào phu nhân từ chối không chịu hợp tác, ta chỉ có thể dùng đến hạ sách này, ép công chúa Thanh Hà và phò mã đưa Lang Gia Vương về."
Dữu Lượng nói: "Cho dù như vậy, muội muội cũng không thể dùng cách này."
Dữu thái hậu nói: "Vậy thì xin ca ca nói cho ta biết, ta nên làm như thế nào? Ca ca không dám ép buộc Vương Đạo, vậy ta đành phải tự mình ra tay, giam lỏng Tào phu nhân."
Dữu thái hậu đem chuyện phò mã Tào Thống của công chúa Thanh Hà là Vương Duyệt nói cho Dữu Lượng nghe. Cho dù công chúa Thanh Hà vì để hãm chân Dữu gia mà kiên trì không trở lại, thì Vương Duyệt là con trai duy nhất của Tào Thục, thân là con trai, Vương Duyệt không thể không quan tâm đến sự an toàn của mẹ, hắn nhất định sẽ mang Lang Gia Vương về Đài Thành.
Dữu Lượng á khẩu không nói nên lời. Hắn ta cũng muốn đưa Lang Gia Vương về, để tránh sau này làm chuyện đại sự thì bị trói tay trói chân. Nhưng hắn ta không đồng ý với cách làm quyết liệt như vậy của muội muội, ép buộc Lang Gia Vương xuất hiện. Bởi vì như vậy sẽ làm cho Lang Gia Vương thị đang đứng ở vị trí trung lập trở thành đối lập với Dữu gia.
Dữu Lượng nói: "Đừng gấp gáp, sẽ luôn có cách. Ta đã phái thêm người đi tìm tung tích của công chúa Thanh Hà rồi. Muội trước tiên thả Tào phu nhân ra, sau đó ban thưởng lễ vật, an ủi Tào phu nhân."
“Đủ rồi!” Dữu thái hậu nói: “Ta đã nghe lời ca ca hơn hai năm nay rồi. Ta quyết định dùng cách riêng của ta để tìm Lang Gia Vương về."
Dữu Lượng định khuyên can lần nữa, nhưng Dữu thái hậu nói: "Ta mệt rồi. Người đâu, tiễn Quốc cữu gia ra ngoài."
Hai năm này Dữu thái hậu ngày càng lớn lối, vậy là lại trở mặt không nhận anh ruột. Dữu Lượng vì ổn định Vương Đạo, chỉ có thể đích thân đến ngõ Ô Y xin lỗi: "Vương công, xin lỗi, ta cũng không biết rằng Thái hậu sẽ giam giữ Tào phu nhân. Ta vừa mới đi khuyên Thái hậu. Nhưng thái hậu lo lắng Lang Gia Vương, không chịu thả người. Ta thực sự có không có cách nào, chỉ có thể cầu Vương công sớm ngày gọi công chúa phò mã về. Vương công yên tâm, Tào phu nhân ở Đài Thành được hầu hạ như thượng khách, không chịu một chút uất ức nào."
Vương Đạo cực kỳ tức giận, cười: "Còn ai có hiểu tính tình của phu nhân ta hơn ta? Ở nhà, ta vẫn luôn nhường nhịn bà ấy. Bà ấy bị giam lỏng, chính là đã chịu uất ức nhất rồi, làm sao có thể nói không chịu một chút uất ức nào?"
Vương Đạo nghĩ, với tính tình của Tào Thục, không đem Đài Thành đánh tan là may lắm rồi!
Dữu Lượng nói: "Ta biết Vương công tức giận, nhưng ta xin thề, ta tuyệt đối không có tâm tư gì với Vương Công. Lang Gia Vương phiêu bạt bên ngoài hơn hai năm, người làm cửu cửu như ta cũng rất nhớ mong. Ta thề, chờ đến khi mẫu tử Thái hậu và Lang Gia Vương trùng phùng, Tào phu nhân nhất định sẽ trở về mà không tổn thương đến một cọng tóc nào."
Vương Đạo hỏi: "Nếu Lang Gia Vương không bao giờ quay lại thì sao?"
Dữu Lượng nói: “Trinh thế tử là hiếu tử.” Thân là con có hiếu, không thể không quan tâm đến an nguy của mẹ được.
Vương Đạo nghĩ trong lòng, Vương Duyệt giả chết bỏ đi là vì muốn cùng công chúa Thanh Hà tránh khỏi thị phi, dứt khoát cắt đứt quan hệ với triều đình, không nghĩ tới các ngươi lại dùng sự an nguy của Tào Thục để ép hắn xuất hiện. Con trai của ta không phải là con trai bình thường. Các ngươi ép buộc hắn, hắn sẽ chơi chết các ngươi. Vốn Dữu gia các ngươi có thể phải kéo dài được mười năm, nhưng hắn trở về, các ngươi nhất định sẽ rơi đài.
Được thôi, đây chính là do Dữu gia các ngươi tự tìm đường chết. Nếu các ngươi đã muốn chết, vậy ta sẽ tiễn các ngươi một đoạn.
Vương Đạo nói: "Ta sẽ nói chuyện này với công chúa và phò mã, nhưng bọn họ có trở về hay không, về như thế nào, ta không biết được."
- -----oOo------