Hạ Nghiệt ể oải thả người xuống chiếc giường rộng lớn, trầm mặc đưa mắt nhìn trần nhà, nghĩ thầm, Sở Mặc y rốt cuộc đang ở phương nào, y có ổn không, có cô đơn không, y đang làm gì.
Hạ Nghiệt kinh ngạc mở lớn mắt, bật người ngồi dậy, cậu thế quái nào lại tiếp tục quan tâm đến người kia chứ, không thể nào. Chính là khi đọc những lời báo kia, ngay cả mình còn cảm thấy thực phần lo lắng, mà đáng nhẽ loại xảm xúc này không nên phát sinh chứ.
Hạ Nghiệt cảm thấy khinh bỉ bản thân vô cùng, trong lòng vốn dĩ đã có Văn Khải, hiện tại còn nhẫn tâm quan tâm nam nhân khác.
Cậu thất kinh chấn chỉnh lại mình, khẩn trương bước vào phòng tắm rửa mặt, đưa tay vỗ nhẹ mặt mình vài cái. Hiện tại không nên để ý ai khác ngoài Văn Khải, chính là như vậy.
Hạ Nghiệt nhìn đồng hồ, đã gần giờ tối, cậu liền tranh thủ xuống nhà bếp, chuẩn bị bữa tối cho Văn Khải. Điện thoại lúc này đột nhiên kêu, Hạ Nghiệt liền hạ lửa nhỏ một chút, lau tay vào khăn, cẩn thận bước tới bàn ăn cầm điện thoại lên.
– Tiểu Khải?
Hạ Nghiệt kinh ngạc một lúc, rốt cuộc vẫn là nhấc máy.
– Hạ Nghiệt, anh đang làm gì vậy a?
– Nấu ăn. Em… đang ở đâu? – Hạ Nghiệt nghi hoặc hỏi.
– Em a? Em… đang bên cạnh anh.
Hạ Nghiệt cau mày khó hiểu, còn chưa kịp mở miệng nói tiếp, đột nhiên từ phía sau truyền đến một bàn tay của ai đó đang ôm mình từ phía sau. Cậu kinh ngạc xoay người lại, cư nhiên trước mặt mình là Văn Khải.
– Em…
– Em làm sao? Dọa anh sợ? – Văn Khải tà tà cười đưa tay vuốt vuốt mái tóc Hạ Nghiệt, ôn nhu khẽ hôn lên trán cậu.
Hạ Nghiệt không nói gì, chỉ cười cười nhìn hắn, sau liền nhớ ra bữa tối còn đang nấu dở, liền vội vàng buông hắn ra, vội vã bước tới bếp tiếp tục công việc.
– Em đi tắm trước đi, lát nữa xuống ăn là vừa.
– Nhưng mà… em muốn “ăn” anh cơ. – Văn Khải ủy khuất bĩu môi, lén lút bước tới ôm chầm lấy Hạ Nghiệt, cắn vào vành tai cậu liếm láp.
– Không được, mau đi tắm đi. – Hạ Nghiệt lạnh lùng cự tuyệt, động tác vẫn thuần thục nấu ăn.
Văn Khải chán nản hừ lạnh một tiếng, đem bộ dạng ủ rũ bước lên phòng. Hạ Nghiệt không phải là không để ý đến, chỉ âm thầm bật cười.
Văn Khải tắm rửa xong, hớn ha hớn hở chạy xuống, ngay cả cái đầu ướt sũng cũng quên lau khô, cứ thế mà từng giọt từng giọt rơi trên bả vai hắn.
Hạ Nghiệt vừa lúc dọn cơm ra bàn, ngẩng đầu đã phát hiện kịp thời, trong đầu chỉ có thầm trách mắng hắn không thôi, nhưng vẫn là không yên tâm bước tới.
– Em tại sao lại không lau khô đầu chứ, cảm mạo thì làm sao? – Cậu dùng ngón tay vắt mái tóc ướt sũng của hắn, cư nhiên lại thoát xuống rất nhiều nước đi.
Hạ Nghiệt hết nói nổi, bước vào phòng tắm lấy ra một chiếc khăn dày, đem đến nhẹ nhàng lau khô đầu Văn Khải, vừa làm vừa trách mắng.
– Cứ thế này khi nào em mới trưởng thành, khi nào vào đại học rồi, còn ai lo lắng cho em thế này không? – Hạ Nghiệt vừa dứt lời, cảm nhận lời nói của mình có điểm không đúng, lập tức kinh ngạc nhìn Văn Khải, lại bắt gặp biểu tình gian tà của hắn, nhịn không được liền hai gò má ửng đỏ.
– Tự… tự làm đi. – Cậu miễn cưỡng lãng tránh ánh mắt hắn, đem khăn đặt vào tay hắn, xoay người bước đi.
– Anh mới nói cái gì a?
Hạ Nghiệt hiện thực vẫn còn thẹn thùng đến câm nín, một lát lại bị bàn tay ai đó kéo mình trở về, trong giây lát cả cơ thể ôm trọn trong vòng tay người kia.
– Ý anh là… không ai lo lắng, quan tâm, yêu em bằng anh, có phải không? – Văn Khải nhếch nhếch mày nhìn cậu, từng lời nói phát ra khiến Hạ Nghiệt chỉ cảm thấy ngượng ngùng không thôi.
– Cái kia… – Hạ Nghiệt mím môi, sống mũi nóng ran, hắn như thế nào có thể công khai nói những lời này chứ, hảo khó xử đi.
– Ha ha, Hạ Nghiệt, anh hảo đáng yêu nga, em yêu anh chết mất thôi. – Văn Khải quan sát bộ dạng kia của cậu, trong lòng vừa hưng phấn lại còn thập phần thích thú, liền ôm chặt lấy người kia, hạnh phúc nói.
Hạ Nghiệt mỉm cười, vươn tay vuốt vuốt tấm lưng rộng lớn của hắn, rồi vỗ vỗ lưng hắn nói.
– Được rồi, ăn cơm đi.
– Ân. – Văn Khải tủm tỉm cười, gật đầu lia lịa tựa như trẻ con lên ba, tí ta tí tửng ngồi xuống bàn cùng Hạ Nghiệt.
Cả hai dùng cơm xong, liền ôm nhau ngồi ở bàn khách xem ti vi, mà Văn Khải chính là từ đầu đến cuối tâm hoàn toàn không tập trung vào màn hình, ngược lại còn không ngừng đùa bỡn mái tóc Hạ Nghiệt, rồi lại đưa tay vuốt ve má cậu, môi cậu.
Bên ngoài lúc này đột nhiên “rầm rầm” hai tiếng, trời đột nhiên đổ mưa rất lớn, đến cả thanh âm ti vi còn không thể nghe thấy. Cửa sổ cũng bị bật ra dữ dội, Văn Khải liền vội buông Hạ Nghiệt, khẩn trương bước tới bên cửa sổ.
– Có cần anh giúp không?
– Không sao.
Văn Khải hướng Hạ Nghiệt trấn an, sau lại để ý bên dưới tòa căn hộ có rất nhiều người đang đổ bộ khiêng tấm bảng hiệu, nhìn qua có vẻ rất bận rộn.
– Bên kia, bên kia.
– Mọi người cùng nhau ra đây giúp một tay đi, mẹ nó, mưa lớn dữ vậy trời ạ.
Văn Khải phân vân một lúc, rốt cuộc vẫn là đóng trái cửa sổ lại, đóng rèm cửa, khẩn trương hướng Hạ Nghiệt nói.
– Tấm bảng căn hộ bị đổ rồi, em xuống giúp mọi người.
– Cái gì? Nhưng mà… mưa bên ngoài lớn lắm. – Bên ngoài có thể nghe rõ tiếng xe cộ tai nạn rất nhiều, nghiêm trọng hơn chính là cây cối đột nhiên ngã đổ liên miên.
Văn Khải còn chưa kịp giải thích, có tiếng gõ cửa phòng dữ dội, hắn liền vội bước ra mở cửa, cư nhiên chính là hàng xóm bên cạnh.
– Uy, nghe nói bên dưới quản lý bị thương, xuống phụ một tay không?
– Hảo hảo.
Hạ Nghiệt có thể nhìn ra bên ngoài có rất nhiều người đang hấp tấp chạy xuống, tựa hồ có vẻ nghiêm trọng, cậu trong lòng cũng sốt ruột không thôi, liền lẽo đẽo theo sau Văn Khải.
– Anh đi với em.
– Hảo.
Văn Khải gật đầu, cùng Hạ Nghiệt bước xuống dưới lầu, phía dưới đại sảnh chính là hoàn cảnh rất hỗn loạn, người người lại ung dung lo lắng cho xe của mình bị cây cối ngã đổ, kẻ thì lo lắng cho người thân trở về bình an. Quan trọng hơn chính là quản lý căn hộ vừa từ bên ngoài trở về, cư nhiên chính là bàn chân bị thương.
– Lấy hộp sơ cứu đi.
– Uy! Bên ngoài công viên có người gặp nạn!
Văn Khải hướng mọi người gật đầu, rồi quay sang Hạ Nghiệt dặn dò.
– Anh ở đây giúp quản lý sơ cứu, em ra ngoài giúp mọi người.
– Cẩn thận.
– Ân.
Văn Khải mặc áo nhựa cùng người dân bước đến công viên phía sau tòa nhà, lập tức nhìn thấy một người dân bị cây lớn ngã đổ đè lên chân, bộ dạng cực kì thống khổ.
Hắn chạy tới, cùng mọi người dùng sức nhấc thân cây to lớn, qua một hồi lâu cũng an toàn thoát khỏi. Hắn lúc này sực nhớ ra, quay qua nam nhân bên cạnh hỏi.
– Còn người kia? Không phải có người bị thương sao?
– A? Nghe bảo hắn ta tự cách cứu mình rồi, đang ngồi bên kia kìa.
Văn Khải nhìn theo nam nhân hướng mắt về thân ảnh phía trước, người kia bộ dạng ướt sũng đang ôm lấy tay đang rỉ máu ngồi trên sàn trong tòa nhà, mà có điều kì lạ, mặc cho mọi người có quan tâm giúp đỡ thế nào, người kia vẫn là im lặng cự tuyệt, lạnh lùng chưa từng thấy.
Hắn nghi hoặc bước tới, đứng trước mắt người kia, không tỏ vẻ kinh ngạc gì khi nhận ra y.
– Sao anh vẫn còn ở đây?
Người nọ ngẩng đầu, lạnh lùng trả lời.
– Tôi theo dõi Hạ Nghiệt, không phải chuyện của cậu.
– Không phải anh ấy đã có tôi rồi sao, anh còn có vợ, có gia đình, tại sao không quay về? – Văn Khải chán ghét nhìn người nọ, khinh bỉ cười.
– Từ khi nào cậu lại quan tâm đến chuyện này?
– ….. – Hắn im lặng.
– Là Hạ Nghiệt thay đổi cậu?
– Phải.
Người nọ cúi đầu trầm mặc, nhếch miệng cười một cách thống khổ.
– Này hai người, mau vào trong đi, đêm nay sẽ có bão lớn đấy! – Bác bảo vệ hướng hai người hô lớn.
Văn Khải hừ lạnh một tiếng, nhìn bộ dạng túng quẫn chưa từng thấy của người nọ, dù sao cũng là họ hàng, người nọ cũng cách cậu gần chục tuổi, quan trọng hơn chính là Hạ Nghiệt hiện tại đã khẳng định một mực yêu hắn, Văn Khải cũng không so đo gì nhiều, bất đắc dĩ mở miệng.
– Đến, vào trong đi.
– Có thể? Cậu không ngại tôi gặp Hạ Nghiệt? – Người nọ kinh ngạc nhìn hắn.
– Anh ấy đã là của tôi, đương nhiên sẽ không còn của ai khác. Vả lại, anh bất quá cũng là anh họ tôi. Được rồi, đi theo tôi. – Văn khải hất cằm ý kêu người nọ đi theo mình, lạnh lùng xoay người bước đi.
Hạ Nghiệt đang ngồi ở đại sảnh, lo lắng chờ đợi Văn Khải trở về, nhìn thấy thân ảnh cao ráo của hắn từ cửa chính bước vào, cậu lúc này sốt ruột chạy tới, một khắc bỗng nhiên dừng cước bộ, thất kinh nhìn nam nhân đi phía sau hắn.
– Sở Mặc?
– Anh ta bị thương, trước hãy sơ cứu đã. – Văn Khải vỗ vỗ vai Hạ Nghiệt, bước tới quầy tiếp tân yêu cầu hộp sơ cứu.
Mà Hạ Nghiệt hiện tại chỉ có thể ngây người nhìn Sở Mặc, tay chân bủn rủn tựa hồ sắp ngã quỵ đến nơi, miệng không nói nên lời.
Sở Mặc ngược lại càng nhìn thấy cậu, nỗi nhớ nhung trong lòng ngày một da diết, y chậm rãi tiến đến gần, ôn nhu ôm cậu vào lòng.
– Tôi nhớ em, Hạ Nghiệt.
Hạ Nghiệt nắm chặt nắm tay, sửng sốt đẩy mạnh y ra, lạnh lùng mở miệng.
– Anh tại sao lại tới đây?
– Tôi theo dõi em. – Sở Mặc nghiêm nghị nhìn cậu.
– Hắc… anh đúng là thứ cặn bã, bỏ mặc vợ sắp cưới, từ bỏ chức vị tổng giám độc, biệt tăm biệt tích chỉ vì mỗi câu anh nhớ tôi? – Hạ Nghiệt cười lạnh, thanh âm run rẩy hướng anh mắng.
– …..
– Anh đừng xem tôi là đồ ngốc, tôi đã bị mọi người sỉ nhục tới mức nào rồi anh biết rất rõ, mẹ anh, vợ anh…. Tôi không muốn tiếp tục dây dưa, hiện tại tôi đã có Tiểu Khải, tôi chỉ cần hạnh phúc nho nhỏ này thôi. – Hạ Nghiệt một lần nhắc đến quá khứ tồi tệ lại không kìm được hốc mắt ướm hồng.
– Tôi biết, tôi biết em đã rất thống khổ, em chỉ muốn được hạnh phúc, ngược lại chỉ vì thứ tình cảm không thể chấm dứt này, tôi lại tổn thương đến em, tôi cũng không giữ được lời hứa, sẽ bảo vệ em. Thật xin lỗi.
Hạ Nghiệt rốt cuộc nhịn không được rơi lệ, run rẩy nói.
– Đã là quá khứ, tôi với anh hiện tại không quan hệ.
– Hạ Nghiệt, hiện tại tôi chỉ muốn biết một điều, em đã từng có cảm tình với tôi, có phải hay không? – Sở Mặc biết rõ mình không có hy vọng, chỉ muốn xác minh điều mình đắn đo những ngày nay.
Hạ Nghiệt nghe đến đây lập tức kinh ngạc nhìn y, bờ môi run lẩy bẩy.
– Em nói cho tôi biết, có phải hay không, em đã từng yêu tôi? Cho nên lần cuối chúng ta gặp nhau, em đã khóc. – Sở Mặc nắm lấy bả vai Hạ Nghiệt, sốt ruột hỏi.
– Tôi….
– Đương nhiên không. – Hạ Nghiệt sửng sốt một lúc, vừa xoay đầu đã phát hiện Văn Khải đứng đó từ khi nào không hay.
HẾT CHƯƠNG