Hạ Nghiệt trầm mặc cúi thấp đầu, cảm nhận hơi thở mạnh của bà Lưu đang tiến đến gần mình, hung hăng vung xuống cho cậu một cái tát.
– Thứ đê tiện không biết xấu hổ, cậu đúng là tên đồng tính ghê tởm nhất mà tôi từng gặp, thừa biết con trai tôi nó sắp cưới vợ, còn dám vác mặt tìm nó.
– Dì à, dì bớt nóng, anh ta cứ để con giải quyết, dì nhan sắc đẹp thế này, chỉ vì tên đĩ đực như anh ta không đáng để tức giận đâu a, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. – Văn Khải cười nham hiểm bước tới xoa bóp bả vai bà Lưu, giọng điệu cười cợt nũng nịu bà.
– Văn Khải, tại sao cháu qua lại với một đứa như cậu ta chứ? – Bà nghi hoặc quay sang nhìn hắn.
– Ha ha, dì không biết sao. Anh ta đã chấp nhận số tiền lớn để làm món đồ chơi cho con mà. – Văn Khải đưa ánh mắt tà gian nhìn Hạ Nghiệt, cười cười tiếp tục xoa bóp vai bà.
– Dì khuyên con đừng nên qua lại với tên hạ lưu như cậu ta, chỉ biết gây họa cho người khác thôi. – Bà Lưu nghiêm trọng quay sang căn dặn hắn, đồng thời cũng trừng mắt khinh bỉ Hạ Nghiệt.
– Dì đừng lo, con sẽ trừng trị anh ta thích đáng, ngang nhiên đi cướp anh Sở Mặc khỏi tay chị Thiên Mỹ.
– Phải rồi, giờ này không biết Thiên Mỹ nó ra sao? Dì phải về ngay đây. Còn cậu nữa, lần sau tôi còn thấy cậu gặp con trai tôi, đừng mong yên ổn tồn tại trên đất nước này. – Nói xong bà Lưu liền phẫn nộ ly khai, mặc cho Hạ Nghiệt đầy căm phẫn nghiến chặt răng nhẫn nhịn.
Vừa ngẩng đầu lên, cậu đã bắt gặp nụ cười cợt nhả của Văn Khải, không muốn vòng vo nhiều với hắn liền lạnh lùng bước qua, lại bị hắn một phen nắm lấy cánh tay cậu kéo về.
– Anh to gan thật, dám trốn bệnh viện đi gặp anh họ tôi.
Hạ Nghiệt hừ lạnh một tiếng, dùng lực phản kháng muốn buông Văn Khải ra, cư nhiên cậu càng giãy dụa lực đạo của hắn càng mạnh bạo hơn, hung hăng siết chặt cánh tay cậu.
– Buông ra. – Cậu lạnh lùng nói.
– Hình như anh quên vị trí của mình rồi có phải không? Nếu vậy thì tôi nhắc lại cho anh nhớ, tôi là chủ nhân, còn anh… chỉ là chó của tôi thôi! – Nói xong Văn Khải liền vung tay giáng xuống cho Hạ Nghiệt một cái tát.
Cậu theo bản năng liền nghiêng đầu sang một bên, thanh âm run rẩy nói.
– Sẽ chấm dứt ngay thôi, một ngày nào đó hợp đồng chết tiệt của cậu sẽ bị hủy bỏ, Sở Mặc sẽ ở bên cạnh tôi.
Văn Khải vừa nghe sắc mặt lập tức thay đổi, cười nhoẽn miệng đùa cợt.
– Anh đùa tôi sao? Sở Mặc chỉ yêu Thiên Mỹ thôi, anh ta bất quá chỉ là muốn cơ thể anh mà thỏa mãn dục vọng của mình. Nực cười! Không ngờ loại người như anh còn ảo tưởng hơn tôi nghĩ đấy.
– Muốn nghĩ sao thì nghĩ. – Hạ Nghiệt cắn môi dưới trừng mắt nhìn hắn, một phen đẩy tay hắn ra.
Cư nhiên bị Hạ Nghiệt chọc tức đến phát điên, Văn Khải hiện tại phẫn nộ lửa giận ngút trời, hung hăng túm lấy cổ tay cậu kéo đi.
– Cậu đưa tôi đi đâu? – Hạ Nghiệt cả kinh muốn buông tay hắn ra, nhưng so với sức lực to lớn của hắn chỉ có thể mặc hắn lôi ra ngoài.
Ôm Hạ Nghiệt lên xe mô tô, Văn Khải đặt cậu ổn định ngồi lên đùi mình, không chờ cậu phản ứng đã nổ ga lao xe chạy đi.
Hạ Nghiệt bất giác đưa tay níu chặt góc áo hắn, kinh hoảng với tốc độc phóng xe nhanh như cắt của hắn, không nhịn được quát lớn.
– Văn Khải, cậu điên sao? Mau dừng xe!
– Anh ngoan ngoãn ngồi yên đó cho tôi.
Đến căn hộ quen thuộc, Văn Khải vác Hạ Nghiệt nằm xấp trên vai hắn, khiêng cậu bước vào nhà, thẳng đến căn phòng hắn, ném cậu lên giường.
– Hôm nay xem như anh khiến tôi không vui, ở đây mà phục vụ tận tình cho tôi đi. – Rồi chồm tới phía cậu nắm chặt lấy cằm cậu tuyên bố.
– Hắc… hoang đường. – Hạ Nghiệt nhếch môi cười lạnh, đảo mắt sang một bên khinh bỉ nói.
Ngay lập tức Văn Khải đưa tay nắm lấy tóc cậu kéo ngược lên trên mà đối mặt với hắn, chậm rãi hạ mắt xuống cơ thể cậu, trừng mắt nói.
– Sở Mặc mua cho anh những thứ này?
Hạ Nghiệt lạnh lùng rũ mi mắt nhìn hắn, không hé miệng trả lời.
– Nói. – Văn Khải mất kiên nhẫn ra lệnh, lực đạo siết chặt tóc cậu ngày càng hung hăng, tựa hồ muốn xé toạc da đầu cậu ra ngoài.
Mãi thấy Hạ Nghiệt một mực im lặng, hắn tức tối vung tay xé toạc y phục trên người cậu, ném xuống đất.
– Cứ câm mãi như vậy đi. – Hắn cười khẩy tỏ vẻ thú vị, từ ngăn tủ bên đầu giường lấy ra lọ thuốc xuân nhược, cầm trong tay lắc qua lắc lại trước mặt Hạ Nghiệt.
– Xem ra anh muốn thử xuân nhược hôm nay nữa rồi a.
Hạ Nghiệt kinh hoảng trợn lớn mắt nhìn lọ thuốc trong tay hắn, không suy nghĩ nhiều liền xoay người bò dậy.
– Anh chạy đi đâu a. – Văn Khải nhún vai, một phen nắm lấy cổ chân Hạ Nghiệt kéo về, áp đảo cậu nằm dưới thân mình, vươn tay khống chế khoang miệng cậu, bóp chặt hai bên gò má cậu, ép buộc cậu há miệng ra.
– Không… Không cần… Ngô… – Mà Hạ Nghiệt lại điên cuồng ra sức giãy dụa, nhưng rốt cuộc vẫn bị chất lỏng kia cho trọn vẹn vào miệng mình.
Đợi Văn Khải nới lỏng tay, Hạ Nghiệt liều mạng phun hết ra ngoài, kịch liệt ho khan dữ dội.
– Mẹ kiếp. – Hắn tối sầm mặt nhìn bộ dạng phản kháng người dưới thân, chửi thầm một tiếng.
Sau cùng liền vung tay kéo tóc Hạ Nghiệt lên, tự mình uống trọn vẹn lọ thuốc, áp sát vào môi uy cậu uống.
Hạ Nghiệt trong đầu chỉ cảm nhận được thống khổ đang kéo đến, xụi lơ nằm thất thần trên giường, từng giọt chất lỏng theo khóe miệng chảy xuống ra trải giường, không cảm giác.
Văn Khải đắc ý cười tà, bước tới tủ quần áo lấy ra thiết liên (xích sắt), đem hai cổ tay cổ chân Hạ Nghiệt một bên trói ở đầu giường, một bên dang rộng hai chân cậu cố định hai bên.
Phát hiện trên trán Hạ Nghiệt đã sớm ướt đẫm mồ hôi một mảng, mà cơ thể cậu một chút cũng không hề phản ứng, hắn liền ngồi xuống bên giường, đưa tay vuốt ve hạ thân xinh đẹp mềm nhũn kia.
– Anh không thể nhẫn nại cả ngày được đâu, chỗ này sẽ sớm cương lên thôi. Ha ha.
Hạ Nghiệt khinh bỉ trừng mắt nhìn Văn Khải, vốn dĩ xuân nhược đã có tác dụng và hòa tan trong cơ thể cậu từ lâu, nhưng cậu vẫn cố kìm chế phản ứng của mình, tuyệt không phục tùng trước mặt hắn.
– Thật quật cường. – Bộ dạng thà chết chứ không chịu nhục nhã dưới tay kẻ thù của Hạ Nghiệt khiến Văn Khải trong mắt chỉ tràn ngập lửa giận xen lẫn đau khổ, nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra cười cợt đểu cáng, vừa vươn tay xoa nắn dương vt vừa quan sát phản ứng của cậu.
Hạ Nghiệt cảm giác hiện tại thân thể chẳng khác gì lúc đó vậy, nóng ran như thiêu đốt, dây thần kinh khống chế dục vọng tựa hồ sắp đứt thành hai, thống khổ vốn dĩ bị khoái cảm lấn át, phía dưới cũng bắt đầu có dấu hiệu lên đỉnh.
Cậu cố gắng nghĩ sang vấn đề khác, nhưng xuân nhược trong người cứ như muốn đục khoét nội tạng cậu vậy, đầu óc lúc này hoàn toàn trống rỗng, sau cùng chỉ tràn ngập dục vọng, hạ thân rốt cuộc cũng đã ngẩng cao đầu.
– Ha ha, anh xem, đã sớm muốn được bị người khác đâm vào chỗ đó rồi sao? – Văn Khải thừa biết thảo nào Hạ Nghiệt có hàng trăm giờ cũng không thể cưỡng lại tác dụng của xuân nhược, tâm tình cực kì hưng phấn mà cười lớn.
– Là cậu dùng thuốc, đừng ở đó mà cười đắc ý. – Hạ Nghiệt nghiến chặt răng, căm phẫn phát ra từng chữ.
– Hắc… mồm miệng cũng sắt thép lắm. – Văn Khải đứng dậy cởi y phục mình ra, cởi trói hai chân cậu, bàn tay đùa bỡn nơi hạ thân bị trướng đến phát đau của cậu.
– Chỗ này thế nào, muốn giải quyết không?
Bị ngón tay hắn không ngừng xoa nắn dương vt của mình, Hạ Nghiệt mất tự chủ mà nheo mày thở dốc, thắt lưng lại càng không nghe lời chủ nhân mà kịch liệt vặn vẹo.
– Anh nhạy cảm hơn tôi tưởng đấy.
Văn Khải đưa tay dang rộng hai chân Hạ Nghiệt lên cao, kinh ngạc nhìn thấy nơi kín đáo kia không ngừng chảy ra dịch nhầy trong suốt, khóe miệng bắt đầu cười thỏa mãn.
– Nơi này như thế nào đã ra nhanh như vậy rồi, rất muốn cái của tôi vào bên trong sao? Ân?
Hắn nhét hai ngón tay vào trong động huyệt ướt đẫm kia, bên trong cậu mà đảo lộn một vòng, hai vòng, sau đó là điên cuồng càn quấy, tạo ra thanh âm nhóp nhép đầy dâm đãng.
– Không cần… hộc… hộc… – Hạ Nghiệt thống khổ lắc đầu, hơi thở dồn dập nóng như lửa đốt phả ra ngoài.
– Rõ ràng thích như vậy. Hảo a, tôi sẽ thỏa mãn anh. – Văn Khải nhún vai tỏ vẻ không còn cách nào khác, đem hung khí của mình đặt ngay tại cửa huyệt cậu, đập mạnh vào nó trêu đùa.
Mà Hạ Nghiệt lại thừa biết chuyện gì sẽ sắp xảy đến, liều mạng ra sức phản kháng, cư nhiên mỗi một lần cậu giãy dụa, thiết liên cứ thế mà siết chặt lấy tay cậu, thanh âm “leng keng” chói tai vang dội cả căn phòng.
– Bình tĩnh, tôi sẽ vào ngay thôi.
Hạ Nghiệt tức tối định vung chân đạp Văn Khải một cước, bất quá ngay khi bàn chân đang ở trên không trung, hắn lại nhanh tay bắt lấy cổ chân cậu, đem côn tht mạnh mẽ tiến sâu vào hậu huyệt.
– A… – Cậu cắn chặt môi dưới không để bản thân phát ra thanh âm tiếp theo, nhưng thời điểm bị vật lớn xuyên xỏ vào trong thân thể, cảm giác thích thú không hiểu sao lây sang cậu, nơi ngứa ngáy khó chịu kia dần trở nên nóng bỏng mà thiếu thốn, tựa hồ muốn vật kia càn quấy bên trong mình vậy.
Văn Khải không muốn chậm chạp, hung hăng di chuyển thắt lưng ra vào, côn tht to lớn cứ thế mà không ngừng sáp nhập, đâm thẳng đến đỉnh sâu nhất, khiến Hạ Nghiệt bùng lên dục vọng lớn lao chiếm đoạt cơ thể, không kiềm được mà há miệng rên rỉ.
– A a…. Ân… aaa…. aa…
– Rất êm tai, rên nữa cho tôi xem. – Văn Khải hì hục thở hổn hển, như điên mà động tác ra ra vào vào liên tục không ngừng lại, muốn người dưới thân rốt cuộc cũng chịu đầu hàng dưới tay hắn.
– A… a…. không… a a…. aa…
Hạ Nghiệt trong tâm trí vẫn còn một chút tỉnh táo, tự trách bản thân không thể chống lại dục vọng, nước mắt thống khổ rơi xuống, mà khoái cảm lại tiếp tục mang đến, khiến cậu một bên vừa khóc nức vừa dâm đãng rên rỉ.
– Có phải rất khó chịu không? Tôi sẽ cởi trói cho anh. – Văn Khải ngừng động tác, đem trói cởi cho Hạ Nghiệt, nắm lấy bàn tay cậu khẽ hôn một cái, rồi vòng hai tay qua cổ mình ôm chặt.
– Văn Khải… ưm… không… tha cho tôi…a… không… chỗ đó…. khó chịu…. – Hạ Nghiệt bị một bên vừa khoái cảm lẫn lòng tự trọng xen ngang, lời nói không rõ bản thân muốn được thỏa mãn dục vọng hay thoát khỏi tình trạng nhục nhã này.
– Chỗ này rất muốn bắn sao, hay nơi này, hay cả hai a? – Văn Khải vươn tay chạm lấy phân thân Hạ Nghiệt, đem ngón trỏ bít kín lỗ nhỏ quy đầu cậu.
– Ân… hộc…. hộc…. Không cần… mau buông tha tôi. – Cậu cố gắng kìm chế dục vọng bản thân, thanh âm nghẹn ngào cầu xin hắn.
– Buông tha anh?… Hắc… nằm mơ. – Văn Khải cảm thấy vô cùng nực cười, trừng mắt hung tợn tuyên bố, hung hăng đem Hạ Nghiệt lật ngửa nằm úp mặt xuống giường, nâng cao hai cánh mông cậu lên, mạnh mẽ đâm vào.
– A… a… a a. – Hạ Nghiệt trong nháy mắt nửa hiện nửa ẩn niềm vui sướng tràn trề, nhưng bản thân vẫn không tự trách móc, như thế nào lại có thể vui vẻ làm tình cùng tên khốn nạn như hắn, hận không thể vung tay giết chết mình cho xong.
– Thế nào? Có phải rất thích không? Muốn tôi tăng nhanh tốc độ không a? – Mà Văn Khải lại không ngừng cất tiếng cười lớn, hắn chính là cả đời chưa bao giờ thua bất cứ ai, đừng nói đến phải quỳ lạy mà van xin kẻ đó thua cuộc.
– A… a… không… – Hạ Nghiệt đưa tay siết chặt khăn trải giường, lắc đầu cự tuyệt.
“Ding ding ding” bị tiếng điện thoại đánh thức cuộc vui của mình, Văn Khải cau mày nhìn xung quanh, kì quái, rõ ràng kia không phải điện thoại của hắn, vậy rốt cuộc thanh âm phát từ đâu chứ.
Hắn bất đắc dĩ rời khỏi hậu huyệt kia, bước xuống giường ngắm nghía xung quanh, phát hiện ánh sáng phát ra từ quần của Hạ Nghiệt, Văn Khải một phen lấy nó ra, kinh ngạc nhìn màn hình điện thoại.
– Sở Mặc? Lại là anh ta mua cho anh điện thoại sao? – Hắn tức tối kéo lấy cổ tay cậu, trừng mắt hỏi.
Hạ Nghiệt lạnh lùng nhìn Văn Khải, một mực không hé răng trả lời. Mất hết kiên nhẫn, hắn trong nháy mắt hiện ra ý nghĩ hoàn hảo, bất giác cong khóe miệng cười tà ác, đưa tay bắt máy.
– Hạ Nghiệt, là tôi Sở Mặc.
– Chào người anh họ của tôi. – Văn Khải nham nhở cười lớn, chậm rãi bước lên giường bắt lấy thắt lưng Hạ Nghiệt, vừa nói vuốt ve hai cánh mông đỏ ửng cậu.
Hạ Nghiệt cau mày xoay đầu nhìn hắn, lại bắt gặp vẻ mặt khoái chí của hắn, hắn…. hắn là muốn làm gì chứ.
– Văn Khải? Tại sao cậu lại bắt máy? – Sở Mặc lạnh lùng nói.
– A~, Hạ Nghiệt hiện tại đang ở bên cạnh tôi…. chúng tôi… đang rất vui vẻ a.