Editor: Mạn Châu Sa .
giờ phút sáng, việc đầu tiên khi tỉnh dậy là tắt đồng hồ báo thức, tóc tai bù xù đi vào phòng bếp.
Rửa mấy quả táo đỏ, ngâm một chút nấm tuyết sau đó đi vào nhà vệ sinh giải quyết vấn đề sinh lý. Đánh răng rửa mặt, buộc tóc rồi đi ra ngoài, cả người hoàn toàn tỉnh táo, nấm tuyết cũng đã ngâm xong. Múc một chút gạo nếp vo sạch rồi đổ vào nồi, trộn nấm tuyết với táo đỏ, đổ nước, đậy lắp, đợi phút.
Hầm cháo thì không cần nhìn, Thẩm Đại tập luyện yoga ở phòng khách khoảng phút, rồi tắm xong đi ra ngoài vừa đúng thời gian.
Khoác khăn tắm đi vào phòng bếp, giống như trước đây, Thẩm Đại chuẩn bị múc cháo ra trước, đợi đến lúc cô thay quần áo xong lúc đó ăn cháo rất thích hợp, không lạnh cũng không nóng. Một người ở bên ngoài, muốn có cảm giác ngủ đủ lại còn muốn ăn uống đúng quy luật mà lại không đi làm muộn thì phải biết sắp xếp thời gian một cách hợp lý.
Cháo mới nấu xong rất ngon, bỗng nhiên nghe được tiếng tí tách từ phòng bếp bên cạnh, lại rất nhanh có mùi thịt lợn nướng thơm đến mê người phả đến.
Mùi thơm quá mê người, Thẩm Đại nuốt một ngụm nước bọt, vừa mới sáng sớm hàng xóm mới đã làm sandwich?
Từng nghe nói, hàng xóm mới là một người đàn ông lại còn là người đàn ông biết nấu cơm.
Thẩm Đại nghĩ tới ba ở nhà, xúc cảnh sinh tình, dùng cơm trước rồi nhắn một tin nhắn: Phòng bếp bên cạnh có mùi thịt lợn xông khói, mùi thơm cũng bay sang bên phòng con.
Ý ở lời nói, người kia không biết làm cơm, bình thường không phải ở quán cơm thì cũng là ở phòng ăn của công ty.
Thẩm Đại hy vọng tương lai mình lấy được người chồng biết nấu cơm, không cần ngày nào cũng làm chỉ cần thỉnh thoảng cho cô chút kinh hỷ là được rồi.
Từ Hàng trả lời rất nhanh: buổi tối em dạy cho anh, học xong làm cho em ăn. Buổi sáng bảo bối ăn gì? Anh không đến được.
Thẩm Đại biết được Từ Hàng hay ngủ dậy muộn, lúc không ở bên cạnh cô thì toàn gõ mấy cái trình tự số hiệu gì đó, một chữ Thẩm Đại cũng không biết, Từ Hàng giải thích cho cô, cô nghe giống như là thiên thư. Chính là bởi vì không hiểu nên Thẩm Đại đặc biệt sung bái Từ Hàng, cảm giác hễ liên quan đến máy tính không chuyện gì là anh không làm được.
Khuấy cháo với táo đỏ và nấm tuyết khiến bố cục của táo đỏ nhìn khá đẹp mắt, Thẩm Đại chụp một tấm hình nhắn vào Microblogging, để cho anh xem.
Nhà có bảo bối: Thèm ăn, (﹃).
Thẩm Đại bật cười, bỗng nhiên xuất hiện một bình luận, nhà sát vách làm được.
Trừ nick chó cắn Lã Động Tân kia còn có thể là ai?
Thẩm Đại nhịn không được hỏi lại lần nữa: Anh thật không thể hack được ip của anh ta?
Từ Hàng: Anh ta dùng ip nặc danh, hơn nữa, anh không phải hacker.
Thẩm Đại: Anh muốn làm gì vậy?
Từ Hàng: bạn trai → Chồng → Làm ba của con em.
Thẩm Đại cười gửi một cái tát đi, không để ý tới anh, cầm muỗng sứ lên hưởng dụng bữa ăn sáng, tâm trạng vui vẻ.
Thu dọn thỏa đáng, Thẩm Đại cầm theo túi xách lên đường, lúc khóa cửa nhịn không được nhìn sang phía đối diện mấy lần, không biết có gặp được hàng xóm mới hay không.
Lái xe đến bãi đỗ xe của công ty Đông Ảnh, còn nửa tiếng nữa mới đến giờ.
Phòng thiết kế mỹ thuật ở tầng thứ bảy, Thẩm Đại theo sự nhắc nhở của trợ lý Trương ngày hôm qua, đi đến phòng trang phục làm việc, một đường đi qua tổ tạo hình, tổ hóa trang, tổ đạo cụ, bên trong phòng thiết kế đều có nhân viên đang làm việc, so với công ty lúc trước của cô hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
"Thẩm Đại?"
Rất nhanh đến tổ trang phục đã có người gọi tên cô. Thẩm Đại xác định là mình không có người quen ở Đông Ảnh, nghi ngờ nhìn sang, thấy một người đàn ông mặc âu phục, lười biếng tựa vào lan can trên cửa sổ sát đất, tóc ngắn tinh thần lão luyện, mắt hẹp dài, dùng ánh mắt xác nhận tìm tòi nghiên cứu nhìn cô.
Thẩm Đại cũng có một chút ấn tượng với anh ta, là một trong bốn người hôm nay sẽ cạnh tranh với cô.
"Anh tới thật sớm, gặp qua trợ lý Trương rồi sao?" Thẩm Đại cười đi tới.
Hai tay Tống Sân vốn chống ở trên lan can, lúc này quay qua, vừa lúc dựa lưng vào lan can, mắt nhìn bộ đồng phục tạo hình vừa cổ điển vừa hiện đại lại hoàn mỹ phù hợp với cánh cửa, gật đầu với cô một cái, "Gặp rồi, bảo chúng ta đợi ở chỗ này, đến thời gian sẽ có người dẫn chúng ta đi phỏng vấn. Như thế nào, có lòng tin không?"
Anh dựa người cũng cao bằng Thẩm Đại đi giày cao gót, cúi đầu nhìn cô, giọng nói giống như anh trai chăm sóc em gái.
Không lý do nói một cách rất tự tin.
Lần này Đông Ảnh chỉ tuyển dụng một thiết kế sư, anh tự tin nên không để cô vào trong mắt, vẫn còn làm quen, hơn nữa còn không che dấu sự xem thường cô, Thẩm Đại không thích biểu hiện trên mặt, khiêm tốn cười, "Cố hết sức, còn lại giao hết cho số phận."
Bên cạnh có bàn tròn để nghỉ ngơi, chung quanh bày ba cái ghế, Thẩm Đại ngồi xuống, thoải mái nhìn chung quanh.
Hôm nay cô vẫn buộc tóc cao như cũ, mặc váy đầm màu trắng hơi hở vai, lộ phần cổ trắng như tuyết và bờ vai lại càng tăng thêm sức mạnh, đường con như nước chảy hấp dẫn bất kỳ tầm mắt nào của người đàn ông. Có nhiều người tưởng tượng đến cặp chân nhỏ dài kia, làn váy chỉ che đến hơn đầu gối một chút phối với đôi giày cao gót, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến cho người khác phát cuồng.
Tống Sâm nghiêng người nhìn chân của Thẩm Dại, nghĩ tới tối hôm qua nếu vuốt ve cặp chân kia.
Tối hôm qua chỉ là vì ích lợi nếu đổi thành Thẩm Đại thì anh nguyện bỏ tất cả vốn liếng để khiến cô trầm luân.
"Không hỏi xem tại sao tôi lại biết tên cô sao?" Tống Sâm ngồi đối diện với Thẩm Đại, con ngươi đen nhánh có thâm ý khác nhìn chằm chằm cô.
Ánh mắt Thẩm Đại nhìn vào mặt anh, lộ ra một chút tò mò.
"Trong danh sách top chỉ có tên của hai cô gái, một người khác tên là Trần Khiết, quá tục, không giống cô." Tống Sâm thưởng thức khen tặng.
"Cám ơn." Đối mặt với tình hình như lúc này, Thẩm Đại không có hứng thú gì, nhàm chán ngồi nghĩ lại tên của ba người con trai, nghĩ mãi không ra.
"Tôi tên là Tống Sân, đây là danh thiếp của tôi, sau này có việc cần hỗ trợ cứ đến tìm tôi." Nhìn ra được Thẩm Đại không có hứng thú với anh, Tống Sâm có hơi thất vọng, lấy danh thiếp ra đưa cho Thẩm đại. Đều là người vào cùng một vòng, hôm nay anh vào Đông Ảnh, đại loại cũng cao hơn Thẩm Đại, cô muốn ra mặt chắc chắn sẽ nắm chắc lần giao tiếp này với anh, chắc chắn sẽ liên lạc với anh.
Thẩm Đại cảm thấy sẽ không phải nhờ đến sự giúp đỡ của anh ta, cũng chỉ là lưu lại nên cười nhận lấy danh thiếp, rất nghiêm túc nhìn qua rồi bỏ vào trong túi của mình, sau đó đưa danh thiếp của mình cho anh.
Ngồi nói chuyện một lúc ba người kia cũng lục đục đến, đúng chín giờ điện thoại của Thẩm Đại rung lên.
Là tin nhắn.
Thẩm Đại cúi đầu cầm điện thoại, bốn người Tống Sâm cũng lấy điện thoại ra xem tin nhắn.
Nhìn chăm chú một cái, Thẩm Đại đè xuống những suy đoán trong lòng, xem xét tin nhắn.
Là một phần giới thiệu nhân vật.
Nhân vật: Tô Tiểu Man.
Người thiết lập: cô nhi, bị nữ tà giáo bắt. Được hoa tặc thu dưỡng, xuống núi tu luyện, nhìn trúng Minh Chủ Võ Lâm, giả trang một cô gái gặp khó khăn để quyến rũ.
Yêu cầu: thiết kế trang phục Tô Tiểu Man giả trang cô gái gặp khó khăn.
Người nhắn tin là một số lạ.
Năm người ngẩng đầu lên, hai mặt nhìn nhau. Thiết kế thế nào, còn đồ để may, thiết kế ở đâu?
Đang suy nghĩ, bên trong có một người phụ nữ tầm ba mươi đi ra, ăn mặc rất trang nhã, nhưng dáng vẻ vội vã, ý bảo năm người và cô đi, vừa đi vừa giải thích: "Hiện tại liền suy nghĩ đi, kế tiếp các người có mười phút để thiết kế trên máy tính, hai tiếng thiết kế trang phục, làm xong đều giao cho tổ trưởng bình chọn. Đúng rồi, tôi tên là Kiều Vũ, nhân viên trang phục của tổ trang phục."
Thiết kế sư phụ trách thiết kế trang phục, nhân viên trang phục là phụ trách quản lý giữ gìn trang phục, trong quá trình quay chụp cũng cần có mặt, vì cung cấp trang phục cho diễn viên và nhân vật quần chúng, gặp phải trang phục cổ trang phức tạp, còn phải mặc vào cho diễn viên, làm một chút chuyện vụn vặt.
Nàng bước chân thật nhanh, năm người Thẩm Đại theo sát, đều đã suy nghĩ về đề thi rồi.
Kiều Vũ dẫn bọn họ đến phòng thiết kế, bên trong có đầy đủ tất cả các vật liệu may mặc, tùy chọn lựa, năm chiếc máy tính đã được bày sẵn, mỗi người một máy một bàn, che ba mặt, giống như một phòng làm việc bình thường, không cần phải lo lắng người nào ăn cắp của người nào.
"Tốt lắm, bắt đầu đi, nhớ các người chỉ có một cơ hội để lựa chọn vật liệu để may, trong quá trình không được chọn đi chọn lại chất liệu." Ở một bên Kiều Vũ vừa nhấn mạnh vừa mở máy tính ra, ngồi ở một bên ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình, có chút giống ban giám khảo, nhưng lại không chịu trách nhiệm.
Thẩm Đại chọn một cái bàn. Rất nhanh mở máy tính lên, mở ra hai phần mềm vẽ, Thẩm Đại nhìn qua từng cái, tìm được phần mềm vẽ hình D mà cô quen thuộc nhất, chuẩn bị xong công cụ, cô nhắm mắt lại, không quan tâm đây là một nơi xa lạ, trầm ngâm tưởng tượng.
Cô gái cải trang thành một cô gái gặp khó khăn, quyến rũ Võ Lâm Minh Chủ.
Kiểu cô gái gặp khó khăn như thế nào sẽ được Võ Lâm Minh Chủ cảm thông?
Thẩm Đại mở mắt ra ánh mắt nhìn thời gian đã trôi qua một phút.
Cô cười cười cầm lấy con chuột đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Ba phút ngắn ngủi, đồ họa tốt được giữ trong trang giấy nhỏ, Thẩm Đại lên mạng bắt đầu lướt dạo.
Kiều Vũ ngồi ở sau lưng của năm người hoàn thành một lượng lớn bưu phẩm, ngẩng đầu liếc nhìn, thấy một cô gái xinh đẹp hình như mới tốt nghiệp chống cằm lướt dạo Microblogging, còn bốn người khác vẫn đang phác thảo đồ họa, cảm thấy khá thú vị. Trong lòng cô gái này có dự tính, hay là cam chịu rồi?
Vừa đúng mười phút, Kiều Vũ bảo bọn họ gửi bản vẽ đến hòm thư.
Nhóm người Tống Sâm không một chút hoang mang giành giật từng giây từng phút đi chọn vật liệu may mặc, Thẩm Đại không chút nóng nảy, đi dạo quan sát từng loại chất vải.
"Vẽ không tốt?" Tống Sâm nhích lại gần, nhỏ giọng hỏi.
Bình thường những người phụ nữ xinh đẹp ngực lớn nhưng lại không có đầu óc, Thẩm Đại mặt đẹp ngực lớn Tống Sâm nhìn ra hơn một nửa là dựa vào vận may để tiến vào.
"Làm sao anh không chọn đi?" Thẩm Đại vuốt ve tấm vải lụa màu thạch lựu ở trước mặt, mắt nhìn thẳng.
Cô quá thong dong tự tin, Tống Sâm đã hiểu, nâng tấm vải tơ lụa màu xanh nhạt ở bên cạnh lên, nhìn cô nói: "Cũng giống cô."
Lựa chọn trước rồi nên người khác căn cứ chất vải đoán được thiết kế, lấy cắp hoặc mượn linh cảm thì thế nào?
Thẩm Đại không vội vàng chọn, chính là vì vậy, thấy Kiều Vũ nhìn bọn họ, Thẩm Đại cười với Kiều Vũ rồi đi ra ngoài.
Bọn họ đang thi nên không được xì xào bàn luận.
Năm phút sau, ba người kia cũng lục đục chọn xong, chỉ còn lại Tống Sâm và Thẩm Đại.
Tống Sâm tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm Thẩm Đại, Thẩm Đại giả bộ không biết, tiếp tục đi dạo.
Tống Sâm không nhìn thấu cô, cũng không muốn khiến mỹ nữ cảm thấy anh đang đề phòng cô, bình tĩnh chọn mấy loại chất vải.
Thẩm Đại cũng không nhìn một cái, chờ Tống Sâm chọn xong, cô chậm rãi đi dạo đến khu vải thô, lấy ra một tấm vải thô màu xám tro.
Cơ hồ loại đó là tiện nhất.
Hai mắt Kiều Vũ trợn to.
Đề thi là tổ trưởng ra, trước chín giờ mới gửi đề tài cho cô, cô còn chưa có thời gian tìm hiểu nhân vật Tô Tiểu Man trong kịch bản nào, cũng giống như nhóm năm người Thẩm Đại, phải tự mình tưởng tượng tìm bối cảnh, nhưng rốt cuộc là Thẩm Đại tưởng tượng kiểu gì là anh hùng cứu mỹ nhân sao?
Bên này năm người Thẩm Đại đang hết sức chăm chú may trang phục thì ở một chỗ khác của Đông Ảnh, đang triệu mở một cuộc họp tin tức.
Lục Trì mặc vest, ngồi ở bên cạnh là chủ tịch trước của Đông Ảnh Lục Diệu Hoa, ánh mắt chuyển sang nhìn phóng viên vừa đặt ra câu hỏi.
"Lục tổng, ngài tuổi còn trẻ đã làm chủ tịch, như vậy đối với tương lai phát triển của Đông Ảnh, ngài đã có kế hoạch gì đặc biệt chưa?"
Lục Diệu Hoa nhìn đứa cháu mình tìm về sáu năm trước.
Lục Trì trả lời rất đơn giản, cũng rất bình tĩnh, giống như đã ngồi trên ghế chủ tịch của công ty lớn mấy năm, "Kế hoạch cụ thể không tiện tiết lộ, nhưng có thể nói cho mọi người, bất luận là trước kia bây giờ hay tương lai, tất cả những hành động của Đông Ảnh, đổi mới thật ra cũng chỉ đến từ một phía, cũng chính là làm xong mỗi một bộ phim, mỗi một bộ phim truyền hình, vì sự phồn vinh của ngành điện ảnh và truyền hình Trung Quốc cống hiến một phần sức lực."
Rất hay. . . . . . Miệng lưỡi nhà quan.
Lục Diệu Hoa hài lòng cười, tiếng vỗ tay của kỹ giả và tất cả nhân viên tham dự hội nghị, tất cả cả đều đồng ý với câu nói này.
Mười một giờ trưa, buổi họp báo kết thúc, tất cả những ký giả phỏng vấn xong bắt đầu ra về.
Thẩm Đại đã sớm làm xong trang phục, mơ hồ cảm thấy dưới tầng rất náo nhiệt, suy nghĩ một chút, nhớ lại trên trang web chính thức của Đông Ảnh đề cập đến hình như hôm nay có một cuộc họp báo, hơn nửa là nói về hạng mục mới về điện ảnh và truyền hình.
"Đã đến giờ." Kiều Vũ khép lại máy tính đứng lên, ý bảo năm người Thẩm Đại lấy tác phẩm của mình mặc lên người con ma-na- canh.
Cơ hồ mới mặc lên xong, bên ngoài truyền đến tiếng giày gót, Thẩm Đại xoay người, chỉ thấy một người phụ nữ ăn mặc diêm dúa lòe loẹt đi vào.
Thẩm Đại nhận ra cô ấy, đây là thiết kế sư tiếp theo của Đông Ảnh Úc Vưu Mị, cầm lấy giải thưởng đếm không hết, năm nay, hơn bốn mươi rồi.
"Tổ trưởng." Kiều Vũ cung kính nghênh đón.
Úc Vưu Mị trực tiếp lướt qua cô, giày cao gót dừng ở trước năm người mẫu giả, không chút để ý quan sát từng bộ rồi nhìn dừng lại trước bộ trang phục bụi bẩn, ăn xin. Trang phục ăn xin, khẳng định quần áo lam lũ, mà bộ trước mắt, chân trái thiếu một đoạn, lộ ra bắp chân mảnh khảnh của người mẫu giả, vị trí trước ngực trái đính một vài hạt vòng nho nhỏ, không biết dùng làm gì.
Ánh mắt quét về phía năm thí sinh, "Người nào làm?"
Đối mặt với tiền bối mà mình sùng bái, Thẩm đại có chút khẩn trương, lúc đứng ra ngoài mặt có chút đỏ.
Trong mắt Úc Vưu Mị thoáng qua tia kinh ngạc, hỏi suy nghĩ của cô.
Thẩm Đại liếc nhìn những người đồng hành cùng mình, trấn định giải thích nói: "Tô Tiểu Man muốn quyến rũ chính là Võ Lâm Minh Chủ, dựa vào kiến thức tôi biết, người con trai là Võ Lâm Minh Chủ sống lâu ở trên cao kiến thức rộng rãi, nhất định là có lòng dạ sâu sắc. Như thế, Tô Tiểu Man quyến rũ trước, phải tạo cho mình một nhân vật phù hợp. Thiên kim tiểu thư đi ra ngoài du ngoạn, nữ hiệp hành tẩu giang hồ, cô nương nhà nông thanh thuần, cô gái may mắn tìm được con đường sống trong cõi chết, bất kỳ Tô Tiểu Man nói dối người nào đều phải nói rõ xuất thân lai lịch. Võ Lâm Minh Chủ tin nhất thời, sau đó phái người điều tra, chỉ có tên ăn xin, quanh năm phiêu bạc một thân dơ bẩn, không bắt mắt nhất, muốn tra cũng tra không ra thật giả."
"Cũng không phải tất cả phim điện ảnh và truyền hình đều dựa vào kiến thức, thí dụ như có phim hài hước phim thần tượng."
Nữ thí sinh tên là Trần Khiết đẩy cái kính lên, hình như rất dửng dưng phản bác.
Thẩm Đại gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nhưng rõ ràng có phù hợp suy luận cách làm, vì sao phải khiến người xem phê bình nói bậy?
Cô nhìn Úc Vưu Mị, đó mới là người quyết định đến vận mạng của cô ngày hôm nay.
"Chỗ rách kia. . . . . ." Úc Vưu Mị hất cằm về phía trang phục ăn xin.
Thẩm Đại đỏ mặt xoay người, đưa lưng về phía ba người đàn ông nhỏ giọng giải thích, "Tô Tiểu Man giả dạng làm tên ăn xin, vô tội bị tranh đấu dính líu, dính một tên trên ngực, vết thương ở nơi đó, Võ Lâm Minh Chủ vì cô ấy chữa thương đó là lúc dễ dàng động lòng?"
Cụ thể quyến rũ như thế nào, trong kịch bản khẳng định cũng viết, không cần phải những thiết kế thời gian như bọn họ suy nghĩ. Nhưng dưới mắt đã biết điều kiện quá ít, Thẩm Đại không quá chuyên sâu với kịch bản, chỉ có thể nghĩ tới đây.
Úc Vưu Mị nhìn gương mặt xinh đẹp của cô gái nhỏ, không có phê bình nữa, dời một bước sang bên cạnh, chọn trang phục nữ hiệp tiên khí phiêu dật ở giữa hỏi: "Đây là người nào?"
Tống Sâm tự tin bước ra khỏi hàng, bởi vì có Thẩm Đại giải tích, anh đã nói ra suy nghĩ của mình trước, "Giang hồ nhiều ẩn sĩ, Tô Tiểu Man nếu là nữ đồ đệ của tà giáo, sẽ phải có công phu, tùy tiện giả mạo một danh môn chính phái là đủ. Đàn ông đều là động vật nửa thân dưới, tôi cho là Tô Tiểu Man ra sân cũng phải kinh ngạc, mỹ nhân giả bộ hôn mê nằm ngang, nhân vật phản diện hành vi bất chính, Võ Lâm Minh Chủ anh hùng cứu mỹ, hợp tình hợp lý. Nếu như đặt ra Tô Tiểu Man thành công trong một lần, còn có thể an bài cô ấy trúng xuân dược, mọi việc như thế."
Úc Vưu Mị gật đầu một cái, chống cằm, ánh mắt dừng lại trên hai bộ trang phục.
Lòng bàn tay Thẩm Đại đổ mồ hôi, mới bắt đầu tự tin nhưng sau khi nghe sự giải thích của Tống Sâm bắt đầu dao động, suy nghĩ của cô không sai, Tống Sâm cũng hợp lý.
Còn lại, Võ Lâm Minh Chủ ưa thích tên ăn xin bẩn thỉu, hay là mỹ nhân tiên tử?
Đáp án, giống như rất rõ ràng.