Editor: Mạn Châu Sa
Cao ốc Đông Ảnh, phòng họp bộ mỹ thuật.
Bàn hội nghị hình tròn màu trắng, Thẩm Đại ngồi ở góc phía đông nam, đôi mắt trong suốt đào hoa chăm chú nhìn lên màn ảnh, đôi tay gõ nhẹ ở trên bàn.
Lần này Đông Ảnh cần tuyển nhân viên trang phục cho mảng truyền hình và điện ảnh, hơn ngàn người nộp đơn, sau lần tuyển chọn sơ yếu lý lịch chỉ còn lại chỗ cho người. Hai đợt phỏng vấn, bài thi ở vòng đầu tiên, mở ra tấm ảnh chứa trang sức và quần áo, nêu ra chính xác thời đại hoặc phối trang phục phù hợp với thời đại để lên truyền hình và phim ảnh, nhờ vào những yêu cầu đó để kiểm tra xem bọn họ có tìm tòi nghiên cứu trang phục của từng triều đại và có đủ trình độ để phối trang phục lên truyền hình và điện ảnh.
Không khó hiểu, nhà thiết kế quan trọng nhất là linh cảm, không biết gì về các trang phục cổ xưa cũng có thể thiết kế ra một bộ trang phục nổi tiếng, ngược lại đối với trang phục của truyền hình và điện ảnh, nhà thiết kế phải cân nhắc đến vị trí của nhân vật bối cảnh thời đại, từng cử chỉ thói quen. Nước ngoài không đề cập tới nhưng Trung Quốc trải qua mấy triều đại, mỗi triều đại đều có trang phục riêng của triều đại đó, nắm chắc kiến thức cơ bản, nhận được kịch bản thì đó là lúc định ra được phạm vi để tìm tư liệu, không thể tránh khỏi phải bắt đầu từ kiến thức cơ bản.
Nhìn thời gian đếm ngược, Thẩm Đại nhìn về phía đề thi có một chút do dự, nhẹ nhàng nói ra bốn chữ “Giai đoạn triều Minh”.
Nói ra kết quả cuối cùng, ngay sau đó đề thứ mười tám được mở ra, đập vào mắt rõ ràng là trang phục của Phí Văn Lệ trong ( Loạn thế giai nhân ) do nhà thiết kế Walter Plunkett nổi tiếng về thiết kế Hí Phục thiết kế mang màu xanh dương với cái tên “Bức màn váy”. Đề mục này có thể là đề mục đơn giản nhất trong các đề mục, khóe miệng Thẩm Đại khẽ nhếch, vội vàng gõ đáp án.
Trả lời xong hai mươi đề, mất mười lăm phút vẫn còn ba phút.
Thành tích của cô được hiện ra, đúng mười hai câu sai tám câu.
Với %, cô cũng coi là đạt đủ tiêu chuẩn, đây là điểm thấp nhất của Thẩm Đại từ trước đến giờ.
Thẩm Đại khẽ cắn môi, vì thành tích này mà có chút khẩn trương.
Từ nhỏ cô đã thích phối trang phục, thích những nét đặc trưng riêng của trang phục ở từng thời đại, sơ trung bắt đầu tiếp xúc với thiết kế trang phục, thi đại học thì đăng ký vào khoa mỹ thuật, thành tích của bài chuyên ngành là xuất sắc, nhận rất nhiều giấy chứng nhận, sau khi tốt nghiệp thì thành công được chọn vào công ty điện ảnh Nhị Lưu.
Rất nhiều bạn học hâm mộ cô, chỉ có Thẩm Đại biết, kỳ thật cô rất muốn làm ở công ty điện ảnh lớn nhất trong nước đó là Đông Ảnh, công ty lớn này không nhận những sinh viên tốt nghiệp không có kinh nghiệm, Thẩm Đại chỉ là đi trước người khác tích lũy được một chút kinh nghiệm, tháng trước vừa nghe nói Đông Ảnh tuyển người, Thẩm Đại lập tức báo danh.
Nhìn lại những điều mình trải qua trong một năm, ba phút bất tri bất giác đi qua, màn hình yên lặng chuyển qua một giao diện khác, Thẩm Đại liếc nhìn cái tên của mình xếp thứ ba.
Thành công được tuyển.
Chỉ hy vọng thành tích này sẽ không ảnh hưởng đến lần phỏng vấn tiếp theo, nếu năm người tuyển một người quá nguy hiểm.
Thẩm Đại đã bắt đầu lo lắng cho bước tiếp theo, nhìn chăm chú người quản lý đi ra khỏi phòng phỏng vấn, sắc mặt của năm người có tên có chút phức tạp rồi đứng lên. Tất cả đều là những người trẻ dưới hai mươi lăm tuổi, lần này Đông Ảnh tuyển chọn cũng có hạn chế tuổi tác, nếu không hạn chế tuổi cũng có rất nhiều tuyền bối có danh tiếng cũng muốn gia nhập Đông Ảnh, nào còn có cơ hội cho những người “tay mơ” như cô?
Làm việc liên quan đến điện ảnh, càng phải chú ý đến lai lịch và người hẫu thuẫn.
“Chúc mừng mọi người, mời mọi người ngày mai đúng giờ sáng có mặt tại đây để tham gia vòng phỏng vấn cuối cùng, cơ hội khó có được, hãy chuẩn bị thật tốt.”
Trợ lý Trương hình như rất bận, dặn dò xong rồi cầm cốc nước đứng lên đẩy cửa đi ra ngoài.
Thẩm Đại lễ phép cười với bốn người cạnh tranh với mình rồi xách balo lên đi trước một bước.
Thang máy xuống tầng năm, Thẩm Đại nhận được tin nhắn Wetchat của chị Thẩm Tố, nói cô ấy đã tới rồi, sau khi cô phỏng vấn xong thì trực tiếp đi xuống tầng đỗ xe cô ấy đang đợi ở đó. Buổi chiều chị ấy muốn đi Quảng Châu để nhìn mấy người mẫu mới, trước khi đi hứa mời cô ăn cơm, thuận tiện Thẩm Đại đi lấy xe rồi lái xe chị ấy trở về.
Vào thời điểm này, thích mở cửa sổ xe của chị ấy để hóng gió và nhất định Thẩm Đại rất mong chờ chị ấy xuất phát nhanh một chút, nhưng hôm nay không có tâm trạng. Lại nghĩ tới tình hình của chị ở bệnh viện, nghĩ đến bởi vì chị bị gây mê mà mắng Mạnh Triều Đình, sau khi tỉnh lại chị biến thành một người phụ nữ mạnh mẽ hờ hững, mắt Thẩm Đại có chút ê ẩm.
Cô đã từng thấy tình yêu của chị và Mạnh Triều Đình rất nồng nàn, sau khi cưới giống như keo sơn, cô vuốt ve bụng chị rồi nghĩ đến cháu trai hoặc cháu gái của cô, vậy mà đứa bé mới được ba tháng, tiểu tam của tên khốn Mạnh Triều Đình kia đến tìm chị ra oai. Lúc ấy Thẩm Đại đang đi dạo trung tâm cùng với chị, hai chị em đang không cùng ý kiến bởi vì không biết nên chọn màu sắc nào cho hợp, tiểu tam kia trực tiếp giơ video lên để ở trước mặt chị.
Thẩm Đại nghi ngờ chạy tới nhưng chị đã đoạt lấy điện thoại đập vỡ trước, cô liếc nhìn về phía tiểu tam của anh rể. . . . . .
Thẩm Đại cảm thấy thật ghê tởm, ngược lại chị đập xong điện thoại vẻ mặt vẫn bình tĩnh lạ thường, không để ý đến tiểu tam, lạnh nhạt giúp cô chọn màu sắc mà cô thích.
Tiếp theo phải nói đến chuyện chị muốn ly hôn, Mạnh Triều Đình không đồng ý, giơ tay xin thề sẽ không có lần sau. Chị thờ ơ, mang cô đến Bắc Kinh mua một căn nhà khác, chính thức ở riêng với Mạnh Triều Đình, mời luật sư xử lý công việc ly hôn, lại dứt khoát quyết định bỏ đứa bé trong bụng.
Thẩm Đại đã từng vô cùng ước mơ đứa bé kia, nhưng nếu sinh nó ra khiến cho chị cô cảm thấy khổ sở, Thẩm Đại tôn trọng lựa chọn của chị.
Nhìn thấy chiếc xe BMW màu đen quen thuộc ở bãi đỗ xe, Thẩm Đại mở cửa xe bên cạnh tay lái ra.
"Đỗ?" Thẩm Tố gỡ tai nghe màu đen xuống, nghiêng đầu cho em gái một ánh mắt, đôi mắt đào hoa lưu chuyển, lãnh diễm mị hoặc.
Sau khi chị cô tự mở một công ty người mẫu thì càng ngày càng lạnh nhạt, nhưng ở trong mắt Thẩm Đại chị cô mãi mãi là người chị tốt nhất của cô.
"Mai tới tham gia vòng phỏng vấn cuối cùng, chị đã chuẩn bị quà gì để chúc mừng em chưa?" Thẩm Đại cố gắng làm không khí sinh động một chút, làm bộ như không thấy dáng vẻ lo lắng hoặc khổ sở của chị cô.
Thẩm Tố cười rồi quay xe, "Nhà, xe, tùy em chọn."
"Tầm thường." Thẩm Đại bày ra dáng vẻ ghét bỏ.
"Nếu không chị tặng cho em một người mẫu nam cơ bụng tám múi?" Thẩm Tố nhìn lên nhìn xuống đánh giá em gái một chút, ánh mắt xấu xa.
Thẩm Đại ở ký túc xá bốn năm, rất ít khi trò chuyện với bạn cùng phòng nhưng mà chuyện này lại là chị ruột nói ra khiến cô đỏ mặt, nhỏ giọng thì thầm: "Chị làm chị mà như vậy sao?"
Thẩm Tố nhếch môi.
Cô em gái này của cô, trong sáng giống như con thỏ, lần đầu tiên đi thăm công ty của cô, nhìn thấy người mẫu nam mặc quần lót đi loạn, mặt đỏ giống như mông khỉ nói lẫn sau sẽ không bao giờ đi nữa. Thẩm Tố nghiêm túc nghi ngờ có phải em gái cô vẫn còn nụ hôn đầu, sau khi nha đầu nhỏ này đến Bắc Kinh từng có hai mối tình, bây giờ là người thứ ba.
Nhìn thấy ý cười sâu xa của chị gái, Thẩm Đại mơ hồ đoán được ý định của chị, rất muốn phản bác nhưng vẫn không có sức lực.
Nhìn liền biết chị gái đang nói đến ba mối tình của cô, quả thật là cô chưa có hôn ai. Nhưng cũng không thể trách cô, thời gian qua lại với hai người bạn nam kia cũng không quá ba tháng, nhưng không có đủ thời gian để cô tiến thêm một bước thân mật nữa, trước mắt cũng sắp đến nhưng thật ra Thẩm Đại cũng có chút mong đợi, bởi vì người này đối với cô khiến cô thấy rất hài lòng, cao lớn tuấn lãng, dịu dàng đối với cô. . . . . .
Con gái đang yêu hay không người thân nhìn một cái là biết, Thẩm Tố thấy đôi mắt trong như nước của em gái nhìn chằm chằm cửa sổ xe, lập tức đoán được em gái đang suy nghĩ điều gì. Nhớ lại mình cũng từng có thời gian này, ánh mắt Thẩm Tố thay đổi, quăng hình bóng của người vừa xuất hiện trong đầu ra ngoài.
Gần đây có một quán cơm Tây rất giản hai người vào ăn một chút rồi trực tiếp đến sân bay.
Đến đại sảnh của sân bay, Thẩm Đại đã nhanh mắt phát hiện ra bóng dáng của Mạnh Triều Đình, anh ta đang đứng bên cạnh nhân viên kiểm an, dáng người thẳng tắp, vẻ ngoài anh tuấn cộng thêm đôi chân dài, hấp dẫn không ít tầm mắt của các hành khách nữ. Đại khái người đàn ông này là từ công ty chạy tới vẫn đang mặc tây trang và đeo cà là vạt, lúc nghiêng đầu nhìn thấy chị em các cô, khóe môi mím lại, khuôn mặt lạnh lùng đi tới.
Thẩm Đại muốn đứng trước người chị gái nhưng bị Thẩm Tố nhẹ giọng khuyên can.
Em thì biết cái gì chỉ là một tiểu nha đầu, vẫn nên cố gắng mơ mộng trở thành nhà phối trang phục cho Oscar.
Mạnh Triều Đình gật đầu với em vợ một cái rồi ánh mắt nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của vợ mình, lộ ra vẻ hối lỗi và cầu khẩn, "Tố Tố, em nghe anh giải thích, lần đó là anh bị khách hàng mời rượu. . . . . ."
"Tôi đã phá đứa bé." Thẩm Tố tháo kính xuống, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt của Mạnh Triều Đình.
Như vậy, cuối cùng anh cũng hiểu cô không phải là nhất thời tức giận?
Bóng dáng cao lớn của Mạnh Triều Đình lung lay, cúi đầu nhìn vào bụng của vợ mình, không thể tin được cô lại tuyệt tình như vậy.
Những người phụ nữ có thai bụng sẽ to lên nhưng bụng cô bằng phẳng. . . . . .
Đứa bé của bọn họ, thật sự đã không còn rồi.
Mạnh Triều Đình kinh ngạc ngẩng đầu, bờ môi run rẩy, không biết là tức giận hay đau lòng.
Thẩm Tố cười lạnh rồi đeo kính lên, nghiêng đầu dặn dò em gái trở về, cô phải qua kiểm an rồi.
Thẩm Đại cũng không yên tâm kiên trì đợi chị vào rồi mới đi.
Thẩm Tố bất đắc dĩ kéo hành lý một mình đi về phía trước.
"Đừng đi." Từ trong đau đớn hối hận lấy lại tinh thần, bỗng nhiên Mạnh Triều Đình nắm tay vợ mình, dùng cặp mắt bởi vì thức trắng đêm hiện lên những tia máu với ánh mắt kiên định với người con gái anh yêu bảy năm, "Tố Tố, van xin em cho anh thêm một cơ hội. . . . . ."
"Buông tay." Thẩm Tố lạnh giọng cắt ngang anh.
Yêu liền yêu, không thích thì không yêu, coi tình cảm của, thất bại một lần còn có thể làm lại lần nữa?
"Không thả, chết cũng không thả." Nhìn xuyên qua mắt kính, Mạnh Triều Đình nhìn chằm chằm vào ánh mắt vô tình của vợ mình, đã từng nghĩ đến mấy lần bọn họ cãi nhau chỉ cần anh ôm cô lên giường làm một đôi vợ chồng tốt, anh vội vàng kéo cổ tay cô lại, vội vã muốn mang cô về nhà, trở về nhà – nơi đã chứng kiến mấy năm ân ái của bọn họ.
Đứa bé không đã không còn còn có thể có đứa khác.
Người đàn ông không nói đạo lý, Thẩm Tố cũng không phải là ngồi không, cao giọng nhân viên an ninh của sân bay.
Thẩm Đại cũng không muốn chị gái mất mặt trước mọi người ở sân bay, vừa nóng vừa tức giận đi đến trước mặt Mạnh Triều Đình, "Mạnh Triều Đình, chị gái tôi đã phải lên máy bay rồi anh buông tay nhanh lên!"
"Tránh ra." Mạnh Triều Đình lạnh lùng nhìn người em gái mà từ trước đến giờ vợ anh rất yêu thương, hết sức nhẫn nhịn xưng hô một cách xa lạ.
Gương mặt Thẩm Đại căng thẳng, nhìn tay của anh vẫn nắm lấy cổ tay chị gái, không nhúc nhích.
Nhìn thấy nhân viên an ninh đang chạy về phía này, tính nhẫn nại của Mạnh Triều Đình đã sắp hết, đẩy Thẩm Đại tránh sang một bên.
Người đàn ông tức giận sức lực rất lớn, Thẩm Đại không có chút phòng bị nào mà bị đẩy lảo đảo lui về phía sau.
Nhưng cũng không có ngã xuống đất mà là ngã vào trong lồng ngực rắn chắc của một người đàn ông.
Mùi hương của người đàn ông xông vào mũi thoang thoảng, dễ ngửi giống như đã từng quen biết.
Vẫn còn đang đắm chìm trong mùi hương quen thuộc này, còn chưa kịp phản ứng xông lên để giúp chị, người đàn ông đã nắm chặt hai vai của cô, giống như đã xác định được cô đứng vững vàng, anh buông cô ra rồi lướt qua cô. Tiếng bước chân vững vàng rõ ràng tiến về phía sau, truyền đến giọng nói lành lạnh của người đàn ông, "Buông cô ấy ra."
Không cần nổi giận thị uy chính là lạnh thấu xương.
Giọng nói này. . . . . .
"Lục Trì?"
Thẩm Đại vội vàng xoay người để xác nhận, chị gái cô lại tháo kính xuống lần nữa, đồng thanh trăm miệng một lời hỏi.