(*) chính là xe rung nha, cái này chính là phiên ngoại ba đó
Nửa năm sau, phủ Trạng Nguyên.
A Phúc đi ra từ thư phòng, bên ngoài ánh mặt trời rực rỡ, nắng chiếu khiến nàng có chút khó mở được mắt.
Nàng nhắm chặt hai mắt lại, hít một hơi thật sâu, để ánh mặt trời chiếu rọi lên trên mặt, khiến gió mát lau đi nước mắt trên khóe mắt.
Người cũng đã mất, phó thác của cố nhân nhờ nàng đã hoàn thành. Về phần người đàn ông ở trong thư phòng kia, hai tay đang cầm mảnh huyết y* kia có cảm tưởng như thế nào, nàng cũng không muốn quan tâm. Dù sao nhị thiếu phu nhân cũng đã mất, bất kể hắn ta hối hận cũng tốt, tiếc hận cũng được, tức giận cũng xong, tất cả đều không thể vãn hồi được mạng sống của nhị thiếu phu nhân.
(*) quần áo dính máu, chính là cái yếm có bức huyết thư mà nhị thiếu phu nhân nhờ A Phúc đưa cho Hoàng thượng. Người đàn ông trong câu này chỉ Hoàng thượng đó, vậy là có phiên ngoại 1.
A Phúc đi dọc theo con đường trải đá cuội ở hoa viên chậm rãi ra ngoài, dọc theo đường đi có người hầu biết nàng là biểu tẩu của đương gia chủ nhân, thỉnh thoảng có người cúi đầu chào, nàng đều thản nhiên tươi cười đáp lễ.
Một đường đi thẳng ra khỏi phủ Trạng Nguyên, khi đi ra đại môn, chỉ thấy bên ngoài chẳng những đỗ 1 chiếc xe ngựa của mình khi đến, ngoài ra còn có một chiếc xe ngựa màu lam thẫm mái thêu chỉ vàng. Nàng nâng bước xuống bậc thang, chỉ thấy màn chiếc xe ngựa kia bị xốc lên, Thường Hiên nhẹ nhàng khoan khoái tươi cười chào đón mình.
Khóe môi A Phúc cong lên tạo ý cười như có như không, liếc nhìn Thường Hiên một cái, đi lên phía trước nói: "Chàng không ở nhà nghỉ ngơi, sao lại chạy đến đây."
Thường Hiên vừa nghe, nhíu mày nói: "Ta bất quá là chân bị thương thôi, cũng không phải tàn tật, không thể mỗi ngày đều ngốc ở nhà."
A Phúc nhìn vào bên trong phủ, hạ thấp âm giọng nói: "Chàng muốn gặp biểu đệ sao? Đệ ấy hiện giờ đang có khách."
Vị khách này là ai, A Phúc biết, Thường Hiên tự nhiên cũng biết.
Thường Hiên lắc lắc đầu, kéo tay A Phúc nói: "Ta không thèm đến tìm tiểu tử này, ta cố ý tới đón nàng thôi."
A Phúc đổi lại cầm lấy tay hắn, cảm giác tay hắn mang theo cảm giác mát lạnh, không khỏi đau lòng nói: "Ta tự mình ngồi xe ngựa về là được, sao chàng lại bám đến làm gì."
Từ khi Thường Hiên bị thương ở trên sông rơi xuống nước, ngoại trừ đi đứng vẫn không hoàn hảo, còn có bệnh tay chân lạnh. A Phúc mỗi tối đều dùng thân thể mình làm ấm cho hắn. Mấy ngày gần đây, Thường Hiên đã tốt hơn rất nhiều, nhưng hôm nay ban ngày ban mặt mà tay Thường Hiên vẫn lạnh lẽo, điều này khiến A Phúc lại lo lắng, nàng nghĩ gần đây có phải Thường Hiên ngủ không tốt hay không? Ăn không ngon? Hay là nghỉ ngơi không tốt?
Thường Hiên phân phó nha hoàn của A Phúc mang xe ngựa kia về trước, sau đó kéo A Phúc tiến vào xe ngựa, vào trong hắn lập tức ôm A Phúc vào trong ngực, dùng bàn tay hơi lạnh tiến vào trong vạt áo A Phúc, cảm nhận làn da trắng mịn mềm mại bên trong.
Hắn cúi đầu nhìn chăm chú hai má phấn nộn của A Phúc, dùng môi khẽ hôn một ngụm, thế này mới nói: "Ta nghĩ hôm nay nàng đi gặp Hoàng Thượng, tuy nói có tiểu tử kia ở cạnh, nhưng ta cuối cùng vẫn sợ gặp chuyện không may, nên muốn đến xem thử."
A Phúc bị hắn hôn một ngụm như vậy, nghĩ đến bên ngoài có người hầu nha hoàn, trên gương mặt lại nổi lên màu hồng: "Chàng quy củ một chút, giờ đang ở bên ngoài."
Thường Hiên cảm nhận được lo lắng trên người A Phúc, còn nghiêm túc gật đầu nói: "Nàng nói đúng, đây là bên ngoài, chúng ta vẫn nhanh về nhà đi thôi."
Xe ngựa chậm rãi đi về nhà, Thường Hiên kéo màn xe lại, rồi cầm chăn tơ tằm phủ lên người A Phúc, lúc mới giơ tay cởi bỏ vạt áo, hai bàn tay to không kiêng nể gì vói vào. A Phúc cố ý né tránh, nhưng Thường Hiên sức lớn, cuối cùng chỉ có thể mặc cho tay hắn ở trên người mình tàn sát bừa bãi.
Bàn tay to hơi chai sạn lướt qua da thịt mềm mại, thân mình A Phúc nổi lên run rẩy nhẹ nhàng. Thường Hiên ngày thường thích nhất chính là trêu đùa A Phúc, như lúc này, lập tức dứt khoát cởi hoàn toàn vạt áo của nàng ra, để cho hai khối kia nhảy ra bại lộ trong xe ngựa. A Phúc kinh sợ, cố từ chối, nhưng vừa khéo lúc này xe ngựa lại xóc một cái, thân mình A Phúc nhoáng lên, hai khối trắng như tuyết lập tức nhộn nhạo mê người.Thường Hiên càng hứng khởi, đem nàng áp đảo, A Phúc lúc này vội tỉnh táo lại: "Không được!"
Thường Hiên khẽ cười một tiếng: "Vì sao không được?"
A Phúc bất đắc dĩ: "Chàng đi đứng còn chưa tiện, thế nào đã muốn ở trên xe ngựa làm loại hoạt động này!"
Thường Hiên ủy khuất nhíu nhíu mi: "Nhưng ta thật sự muốn."
A Phúc nhíu mày: "Không được."
Thường Hiên mặc kệ, bàn tay to tiếp tục ở trên người nàng sờ soạng, thậm chí càng ngày càng đi xuống, rất nhanh đã đến vùng mẫn cảm thần bí.
Ban đầu A Phúc còn bất vi sở động*, sau lại bị hắn ngựa quen đường cũ sờ khắp nơi biến thành có vài phần nhộn nhạo, nên dần dần bắt đầu rên rỉ. Tiếng rên này ban đầu chỉ khe khẽ âm giọng như có như không, Thường Hiên nghe thế là biết… có khả năng, động tác trên tay cũng tăng thêm, vì thế không bao lâu, tiếng rên rỉ đè nén đã bắt đầu vang lên ở trong xe ngựa. May mắn bên ngoài tiếng bánh xe chuyển động và tiếng vó ngựa cũng vang to, bằng không thật sự sẽ bị người đánh xe bên ngoài nghe được.
(*) không có động tĩnh, không bị thuyết phục
Thường Hiên thấy vậy, hô hấp dần dần nặng nề, tiếp tục làm càn. A Phúc nhớ tới cái chân bị thương của hắn, kiên quyết từ chối, Thường Hiên không thay đổi được, lại ghé đến gần lỗ tai nàng nói thầm vài câu. A Phúc nghe xong đỏ mặt, Thường Hiên lại năn nỉ vài câu, A Phúc rốt cục ngại ngùng gật đầu đồng ý. (Hiên ca mặt dày quá, cầm thú ~~~)
(thế này là xong phiên ngoại ba a…. cái này gọi là gì, cưỡi ngựa xem hoa ah ~~~~)
================
Xe ngựa đi được một nửa, A Phúc vén màn lên nhìn ra bên ngoài, hóa ra nơi này đúng là tiệm thuốc ngày thường vẫn tới, nên lệnh cho người đánh xe dừng xe lại.
"Ta đang muốn sai người đi mua một ít băng phiến*, nay vừa vặn đi ngang qua đây, ta đi mua một chút." Nói xong thì xuống xe.
(*) hình như là băng nước đá đó, nhưng không hiểu sao lại là y quán có băng nhỉ
Thường Hiên lười biếng tựa vào thành xe, nghe thế giật giật mày hỏi: "Chỗ Diệu Tổ có rất nhiều mấy cái đó, nàng đến lấy một chút là được rồi."
A Phúc cười nói: "Trong nhà đang cần, ta mua trước một chút, sau này đến chỗ đệ ấy lấy thêm sau." Biểu đệ Trạng Nguyên Trình Diệu Tổ đối với mấy thứ này đều không thèm để ý, trong nhà hắn có cái gì cũng mặc cho bọn người hầu lấy, thiếu cái gì chính hắn cũng không biết.
Thường Hiên nghe A Phúc nói, cũng lười hỏi lại, gật đầu nói: "Vậy nàng đi nhanh về nhanh."
A Phúc gật đầu, xoay người định xuống xe, lại chợt nghe Thường Hiên gọi nàng lại.
A Phúc quay đầu: "Có chuyện gì?"
Thường Hiên ngoắc tay gọi nàng lại gần, quan sát nàng một phen, giúp nàng vén lại mấy sợi tóc bởi vì chuyện hoang đường vừa rồi mà rủ xuống loạn xạ, ghé sát vào bên tai nàng thấp giọng nói: "Cái khác đều hoàn hảo, chỉ có mặt là rất đỏ, người khác thấy khó tránh khỏi loạn tưởng."
A Phúc nghe thấy, mặt vừa thẹn vừa giận, cắn môi trừng hắn một cái nói: "Còn không phải do chàng làm!" Nói xong xoay người xuống xe.
A Phúc xuống xe vào tiệm, bởi vì nàng cũng là khách quen nơi này, chưởng quầy vừa thấy nàng đến vội vàng tự mình tiến lên tiếp đón, còn sai tiểu nhị dâng trà mời nước. A Phúc vội vàng nói không cần, bất quá chỉ định mua chút băng phiến thôi, sẽ lập tức đi ngay.
Chưởng quầy kiễng chân nhìn nhìn xe ngựa bên ngoài, cúi đầu khom lưng cười: "Phu nhân đây là từ phủ Trình đại nhân đi ra sao?"
Trong kinh thành mọi người đều biết, Tân khoa Trạng Nguyên năm trước cũng là Trình đại nhân hôm nay chính là tân sủng* của đương kim hoàng thượng. Mà Vị Thường phu nhân trước mắt này lại là biểu tẩu của Trình đại nhân, người ta chẳng những kế thừa cơ nghiệp của Trình đại nhân, mà con trai trưởng còn được Hoàng thái hậu quá cố tự mình ban thưởng tên nữa.
(*) người được sủng ái, được ân huệ mới
A Phúc quen được người bên ngoài nịnh hót bợ đỡ, khẽ cười một tiếng: "Đúng vậy."
Lúc này tiểu nhị đã gói xong băng phiến đưa qua đây, chưởng quầy nhận lấy rồi tự mình hai tay dâng lên: "Những thứ này vẫn là hàng lần trước, đều là hạng thượng đẳng nhất, ta biết phu nhân muốn dùng cái này, đặc biệt bảo bọn họ để lại."
A Phúc nhận lấy, cầm ở trên tay, cảm ơn chưởng quầy, xoay người định đi ra ngoài.
Chưởng quầy cũng cùng đi ra, cúi đầu khom lưng tiếp tục nịnh bợ: "Sao phu nhân không mang theo nha hoàn bên người hầu hạ? Có cần ta phái người đem chỗ băng phiến này về quý phủ không?"
A Phúc trên mặt cười chống đỡ, trong lòng thầm oán Thường Hiên, người này, vì thú vui của mình, đem mọi người hầu hạ đều đuổi đi hết.
Bên này đang đi ra ngoài, đối diện lại đi tới một người khách, tiểu nhị ở bên vội đi qua tiếp đón.
A Phúc ban đầu cũng không để ý, nhưng sau đó nghe thấy giọng nói của người khách kia, phát hiện giọng nói này rất quen tai, bèn ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên là một cố nhân đã lâu không gặp.
Người khách này chính là đại thiếu gia hầu phủ ngày trước, lúc này đại thiếu gia cũng thấy A Phúc, nhìn trái phải kinh ngạc nói: "A Phúc, sao nàng lại ở trong này?"
Chưởng quầy bên cạnh nghe nói như thế thì nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ đại thiếu gia này thật lỗ mãng, khuê danh của Thường phu nhân há có thể gọi bậy, thật sự là không ra thể thống gì.
A Phúc đầu tiên là ngẩn ra, sau mới phản ứng lại, nhẹ giọng cười nói: "Ta đi ngang qua đây, tiện đường mua chút băng phiến, sao ngài cũng đến đây?"
Khi A Phúc giương mắt nhìn đến, chỉ thấy đại thiếu gia tuy rằng mặt mày âm trầm sắc mặt suy sụp, nhưng không giống như có bệnh. Huống hồ nay hầu phủ tuy rằng đã sụp đổ, nhưng rốt cuộc lạc đà gầy còn hơn ngựa to, bọn họ đã thu hồi Phúc Vận Lai, hiện nay cũng không thảm đến mức để đại thiếu gia một mình tự đi mua thuốc.
Đại thiếu gia xấu hổ nở nụ cười, gật đầu với A Phúc nói: "Trong nhà có người bệnh, ta cũng tiện đường đến đây bốc chút thuốc."
A Phúc im lặng gật đầu: "Vậy ngài đang bận, ta về trước."
Đại thiếu gia thấy A Phúc phải đi, do dự, lại gọi nàng: "Thường Hiên gần đây có khỏe không?"
A Phúc dừng bước chân quay đầu, chỉ thấy đại thiếu gia trên mặt có vài phần lo lắng cùng thần sắc đồng tình: "Ta... Ta nghe nói hắn bị bệnh, vẫn không thể rời giường."
A Phúc ở trong lòng nở nụ cười, kỳ thật Thường Hiên bất quá là đi đứng có chút không tiện mà thôi, nay Diệu Tổ đã mời Thái y trong cung đến chẩn đoán qua, nói đợi thêm một thời gian nữa tĩnh dưỡng tốt sớm muộn gì cũng có thể khỏe. Bọn họ đã sớm không cần quá lo lắng nữa, chẳng qua người ngoài nhìn thấy đều nghĩ Thường Hiên đời này không còn đứng lên được nữa, nghe được lời đồn sai lệch, chế giễu giống như người đàn ông của nàng đã trở thành một phế nhân.
Đại thiếu gia thấy sắc mặt A Phúc, nhìn nàng cúi đầu không nói, còn tưởng rằng trong lòng nàng đang khổ sở, giọng điệu cũng trở nên ôn nhu, nhẹ giọng nói: "Trước kia ta cũng không biết, giờ mới biết được, cuộc sống quan trọng nhất vẫn là thân thể khỏe mạnh, ta chỉ sợ nàng hưởng phú quý như vậy, cuộc sống lại không thư thái... Nếu như thế, ta..."
Lời của đại thiếu gia ấp úng, mặt A Phúc tỏ ra kinh ngạc, mà chưởng quầy bên cạnh mồ hôi lạnh đã ứa ra, xấu hổ lui lại, lúc lui thiếu chút nữa đụng phải cửa mà té ngã trên đất.
A Phúc thấy vậy, khẽ cười một tiếng nói: "A Phúc ở đây thay Thường Hiên nhà ta cảm ơn đại thiếu gia đã nhớ đến, chàng cũng sắp khỏi rồi, đang nghĩ mấy ngày nữa sẽ tự mình đi coi sóc cửa hàng Trình Niệm."
Đại thiếu gia được nghe thế, trong mắt toát ra vẻ không tin, bất quá hắn vẫn cười nói: "Nếu thế thì ta an tâm. Sau này gặp lại Thường Hiên, giúp ta vấn an hắn."
A Phúc gật đầu: "Đó là đương nhiên."
Hai người cứ như vậy từ biệt, A Phúc đi thẳng hướng xe ngựa, vẫn không hề quay đầu.
Đợi đến lúc lên xe ngựa, chỉ thấy Thường Hiên đang ở bên trong nghiến răng nghiến lợi.
"Hừ, bản thân hắn đã rơi xuống tình trạng này rồi, lại còn mơ ước phu nhân của Thường Hiên ta, thật là giận quá mức!"
Thường Hiên xuyên qua rèm cửa sổ bên cạnh nghiến răng nhìn đại thiếu gia vẫn ngây người đứng trước hiệu thuốc.
A Phúc thở dài: "Chàng suy nghĩ nhiều quá, người ta đã có gia có nghiệp, nhớ tới ta làm cái gì."
Thường Hiên lắc đầu phản đối: "Không đúng, không đúng, ta thấy hắn trong nhà đang ngày càng lụn bại! Hắn đang xui xẻo, nhìn thấy nàng phỏng chừng nhớ tới khoản thời gian oai phong trước kia."
A Phúc mặc kệ hắn ở đó nói hươu nói vượn, cũng không thèm để ý tới.
Thường Hiên lại lôi kéo A Phúc tiếp tục nói: "Ta lúc này tuy rằng không đi lại nhiều ở bên ngoài, nhưng chuyện bên ngoài vẫn biết một ít một nhiều. Hắn vốn dĩ muốn đọc sách chấn hưng gia nghiệp, nhưng ai biết tam thiếu gia không tốt, Vượng cũng chỉ là hạng bùn nhão không thể trát tường*, đem Phúc Vận Lai đang hoạt động tốt biến thành hỏng bét. Hắn cũng không còn cách nào khác, đành phải tự mình chưởng quản Phúc Vận Lai, từ nay về sau xem như hoàn toàn bỏ qua khoa cử."
A Phúc nghe được sửng sốt: "Vậy Vượng đâu? Tam thiếu gia đâu?"
Thường Hiên hừ lạnh một tiếng: "Vượng giờ được hắn nuôi, bất quá chỉ kiếm miếng ăn qua ngày thôi, về phần tam thiếu gia, ta nghe nói ngài ấy ở nhà cùng với tam thiếu phu nhân ba ngày hết hai lần đánh nhau, huyên náo đến gà bay chó sủa."
A Phúc thở dài một tiếng: "Không ngờ bất quá mới không đến một năm, đã xảy ra chuyện như thế."
Thường Hiên phân phó xe ngựa khởi hành, trong lòng vẫn bất bình: "Nàng xem ánh mắt của hắn vừa rồi nhìn nàng kìa, rõ ràng là không có ý tốt!"
A Phúc vốn nghe thấy những chuyện này trong lòng đang phiền muộn, nhưng thấy Thường Hiên có dáng vẻ như vậy, không khỏi phì cười: "Chàng đã bất mãn nhiều như vậy, lúc đó sao không nhảy ra nói chuyện, lại cứ muốn trốn ở trong xe ngựa không thấy người."
Thường Hiên đắc ý nhíu mày: "Nàng dĩ nhiên không hiểu, ta đây là muốn không lên tiếng thì thôi một khi lên tiếng sẽ kinh tâm động phách! Đợi đến khi ta chữa khỏi chân, nhất định phải ở kinh thành làm ra một phen đại nghiệp!"
=END=