Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử

chương 77: kha đầu mục

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Từ sau khi nhị thiếu phu nhân mất, tam thiếu phu nhân và Tĩnh nha đầu vốn dĩ có làm ồn vài lần rồi cũng an tĩnh lại, mà Liễu nhi giống nhau bị dọa, mỗi ngày ngơ ngác ôm bụng ngồi ở trước cửa nhìn trời bên ngoài. Nàng ăn càng ngày càng ít, người dần dần gầy xuống, cánh tay và chân trông như củi gỗ, chỉ có cái bụng là lớn đột ngột, dáng vẻ nhìn thật sự đáng thương. Phu nhân Tôn đại quản gia vội khuyên nàng ăn nhiều một ít, sợ dáng vẻ này căn bản không trụ được đến lúc sinh đứa nhỏ. Phu nhân Tôn đại quản gia nói như thế vài lần, Liễu nhi vẫn gầy đi như cũ, ngược lại Tĩnh nha đầu tự giác càng ăn càng nhiều, vì thế lại béo lên.

A Phúc đã nhiều ngày chịu khổ, khuôn mặt đầy đặn cũng dần dần tóp lại, A Bình lo lắng, khuyên bảo nàng hiện đang mang thai. A Phúc trong lòng cũng hiểu rõ nên bảo trọng thân thể, nhưng lại suy nghĩ nhiều chuyện, mỗi ngày ăn không ngon ngủ không yên, làm sao có thể không gầy đi đây.

Hôm đó, mọi người nhìn ánh chiều tà ngày thu chiếu trên sân viện, tốp năm tốp ba ngồi ở bậc thang phơi nắng. Chính vào lúc này, cửa lớn lại mở ra, mọi người vừa nghe tiếng, trong lòng đều trầm xuống, ngẩng đầu nhìn qua.

Chỉ còn đại phu nhân ngóng trông án tử này thẩm tra sớm một chút, miễn cho bị nhốt ở nơi này. Nhưng những người khác mà nói, bọn họ nhìn thảm trạng của nhị thiếu phu nhân, trong lòng luôn sợ mình cũng rơi xuống hoàn cảnh như thế, tự nhiên là nghe tiếng cửa mở mà khiếp đảm.

Nhưng lúc mọi người ngẩng đầu nhìn, lại ngây ngẩn cả người, thì ra cửa mở, trong một đám quan sai canh cửa, có một cô nương thanh tú uyển chuyển đứng ở đó. Cô nương đó trong lòng ôm một cái tay nải, cũng đang nhìn về hướng trong viện.

Mọi người vừa thấy lập tức mừng rỡ, thì ra cô nương này chính là Tế Vân. A Phúc cũng thấy Tế Vân, vội từ bậc thang đứng lên, trong miệng còn kinh hỉ hỏi: "Tế Vân, sao ngươi lại tới đây?"

Tế Vân nhìn nhìn bên cạnh, bên cạnh đúng là tên đầu mục mặt mày âm trầm như diêm vương, lập tức vội vàng lấy lòng nở nụ cười: "Kha đầu mục, ta có thể vào không?"

Kha đầu mục dùng ánh mắt âm trầm quét nhìn A Phúc, gật đầu nói: "Chỉ có thời gian nửa nén hương thôi, không thể nói lung tung."

Tế Vân biết đây là nói nàng chỉ có thể vào trong khoảng thời gian nửa nén hương, vội cảm ơn Kha đầu mục, ôm tay nải đi tới chỗ A Phúc.

Kha đầu mục ở ngoài cửa nhìn hai người phụ nữ hướng đến đối phương chạy tới, sau đó ôm chặt lấy nhau, mà A Phúc trên mặt đều là nước mắt, lôi kéo tay Tế Vân hỏi liên tục Tiểu Đoàn Tử thế nào, Niệm Nhi có khóc không. Lập tức khóe môi hắn không tự chủ được hơi động, gợi lên một độ cong không biết là châm chọc hay buồn cười.

A Phúc lôi kéo Tế Vân đang muốn hỏi tình hình phu quân và mấy đứa nhỏ, lại bỗng cảm thấy có một ánh mắt âm lãnh quét đến, giương mắt nhìn lại, thì thấy là hắn, nhất thời vốn dĩ nước mắt và vội vàng hóa thành hận ý. Nàng cắn chặt đôi môi tái nhợt, nhất thời không nói một từ.

Kha đầu mục ho nhẹ, mệnh lệnh cho thủ hạ đóng cửa lại, hắn cũng không có ham mê nhìn hai người phụ nữ khóc lóc thành một khối như vậy.

A Phúc thấy cửa lớn đóng lại, lúc này mới kéo Tế Vân vào nhà, mà mọi người một bên cũng xông tới, đều hỏi tình cảnh của án tử này, hỏi chừng nào thì bọn họ có thể ra ngoài.

Tế Vân thấy mọi người ai ai cũng tiều tụy, mà phu nhân chủ tử A Phúc của mình lại gầy đi một vòng, nước mắt cũng rơi xuống, chỉ nói Thường gia ở bên ngoài rất lo lắng cho phu nhân, còn nhắc tới hai đứa nhỏ ban đầu chỉ khóc tìm mẹ, nay do mình dỗ vài ngày, cuối cùng không giống như ban đầu chỉ khóc nữa.

A Phúc nghe xong, tự nhiên là tâm đều đau, nhưng nay có năng lực làm gì đâu, cũng chỉ rưng rưng dặn Tế Vân thay mình lo cho hai đứa nhỏ.

Nói trong chốc lát, Tế Vân mới cởi bỏ tay nải, chỉ thấy trong bao quần áo là một ít đồ ăn thường ngày, như là thịt muối, bánh rán. Lập tức những phu nhân ngày xưa quen được nuông chiều thấy những đồ ăn mà trước kia căn bản sẽ không thèm để vào mắt, người người nhìn thấy miệng đều chảy nước miếng.

A Phúc và đại phu nhân còn tạm được, trong lòng có việc cũng không để ý mấy đồ ăn đó, nhưng ánh mắt của Tĩnh nha đầu và phu nhân Tôn đại quản gia chỉ nhìn chằm chằm tay nải kia chưa từng dời đi.

Tế Vân thấy mọi người như vậy, lại thực ngượng ngùng: "Quan sai bên ngoài không cho mang nhiều lắm, chỉ cho mang một tay nải thôi. Thường gia nói hiện giờ mang chút đồ ăn vào trước, sau này lại từ từ nghĩ cách." Nói xong đem tay nải đưa cho A Phúc.

A Phúc nhận lấy, lại chuyển cho đại phu nhân.

Đại phu nhân nhận ở trong tay, xem cũng chưa từng xem chỗ đồ ngon này, nói thẳng: "Để dành lại buổi tối ăn đi."

Lúc này cảm xúc mọi người cũng đều ổn định lại, đại phu nhân vội nhân cơ hội hỏi Tế Vân tình cảnh bên ngoài. Tế Vân lập tức nói Thường gia đem toàn bộ gia bộc chuộc lại, nhưng đại lão gia và mấy vị thiếu gia vẫn bị nhốt trong lao, Thường gia dùng hết cách cũng không thể gặp mặt một lần, cố tình lúc này án tử vẫn bị đè lại không thẩm tra, cũng không biết muốn kéo dài tới khi nào.

Đại phu nhân cúi đầu trầm tư một lát, cũng không hỏi nữa.

A Phúc lôi kéo Tế Vân nhân cơ hội nhắc nhở một số điều, đều là về hai đứa nhỏ. Nàng đang nói, chợt nghe cửa lớn lại bị mở ra, thì ra là vị Kha đầu mục kia đứng ở cửa.

Kha đầu mục không chút biểu tình hạ lệnh: "Đã đến giờ."

Tế Vân đành phải đứng dậy đi ra ngoài, A Phúc nhìn trông mong theo bóng nàng ấy rời đi, mà Tĩnh nha đầu chỉ nhắm vào tay nải bên cạnh đại phu nhân.

Ánh mắt Kha đầu mục đảo qua A Phúc, lại nhìn tay nải kia.

A Phúc vốn dĩ lòng tràn đầy đau lòng lo lắng, lúc này nhìn Kha đầu mục lập tức biến thành oán hận, lập tức trừng mắt nhìn hắn một cái.

Kha đầu mục lạnh lùng ‘Hừ’ một tiếng, thế nhưng lại nhấc chân đi vào.

Mọi người đều cả kinh, trong mắt che giấu không được e ngại. Phải biết rằng từ khi đến nơi này, ngoại trừ lúc những người này mang nhị thiếu phu nhân về, bọn họ chưa từng bước vào sân.

Ai biết Kha đầu mục cũng không chớp mắt đi qua trước mặt mọi người, thẳng đi tới bên cạnh đại phu nhân, xoay người nhặt cái tay nải kia lên rồi cởi ra.

A Phúc thấy thức ăn mà Thường Hiên vì mình chuẩn bị bị ác nhân này đụng đến, nhất thời trong lòng càng thêm chán ghét, lập tức nhịn không được khẽ kêu một tiếng: "Ngươi muốn làm gì?"

Kha đầu mục mặt không chút thay đổi ngoái đầu nhìn A Phúc, lãnh đạm nói một câu: "Theo lệ kiểm tra."

=============

Đêm đó đám phụ nữ từ sau khi bị xét nhà lần đầu được ăn cơm có chút mùi vị, thịt muối và bánh rán là do đại phu nhân phụ trách phân chia, bà cho ba người đang mang thai nhiều hơn một ít, lại cố ý để cho đứa nhỏ của A Bình một ít.

A Bình thụ sủng nhược kinh, đại phu nhân nhìn đứa nhỏ gầy chỉ còn lại có đôi mắt lớn nói: "Nói không chừng ta cũng chỉ có thể gặp được mỗi đứa cháu này."

Lời này nói ra A Bình cúi đầu, cũng khiến tam thiếu phu nhân và đại thiếu phu nhân sửng sốt. Bọn họ cũng có con, nhưng nay người rốt cuộc ở nơi đâu, bọn họ cũng hoàn toàn không biết gì cả. Lúc ấy gặp chuyện không may, hai đứa nhỏ hẳn là đi theo nhũ mẫu, nhưng nghe Tế Vân nói người hầu của hầu phủ đều đã chuộc lại, hai tiểu thiếu gia cũng là không thấy bóng người.

A Phúc đêm nay tận lực bắt mình ăn nhiều một ít, nàng nghe Tế Vân nói hai đứa nhỏ ở bên ngoài khóc đòi mẹ, trong lòng bỗng nhiên có một cơn phấn chấn, nàng phải thật tốt mà mang thai. Thịt muối tuy rằng sớm không còn tươi mới, nhưng ăn so với mấy ngày nay chỉ có canh lỏng cháo loãng tốt hơn rất nhiều, ăn xong cả người đều phấn chấn hơn.

Chỉ đáng tiếc Thường Hiên không có cách thường xuyên đưa chút đồ ăn đến, đứa nhỏ trong bụng mình chỉ có thể ủy khuất, A Phúc nghĩ như vậy.

Nhưng nàng lại không ngờ rằng, đến ngày hôm sau, bên ngoài đưa cháo tới dần dần trở nên đặc hơn, gạo dùng để nấu cũng ngon hơn rất nhiều, thậm chí có đôi khi buổi tối còn có thể đưa chút thịt bánh đến đây.

Đại phu nhân bất động thanh sắc nhìn tất cả biến hóa này, trong lòng bắt đầu đoán triều đình đối đãi với hầu phủ thái độ có biến. Mà mấy vị thiếu phu nhân cùng với phu nhân Tôn đại quản gia thì nghĩ đến Thường Hiên, vì thế nên nói chuyện với A Phúc giọng điệu tốt hơn rất nhiều, còn cố ý khi ăn cơm chia cho nàng nhiều hơn một ít.

============

Ở bên ngoài Thường Hiên cũng không biết chuyện tình trong am, hắn chỉ biết là mình nay dùng bao nhiêu bạc cũng không có cách đi thăm A Phúc, thậm chí nhờ người đưa vài thứ đến cũng không được. Hắn rơi vào đường cùng, tìm Mạc thị vệ tính nửa đêm trèo tường vào.

Mạc thị vệ và hắn vốn dĩ quan hệ vốn rất tốt rồi, nay lại cảm động và nhớ ơn hắn chuộc thân, vì thế đêm đó giúp hắn đi vào. Nhưng bọn họ hai người sắp xếp xong xuôi, vừa có ý đồ muốn trèo tường vào, bỗng nhiên nghe ở chỗ cửa lớn có người trầm giọng quát lớn nói: "Ai?"

Âm giọng không lớn, nhưng đủ để xuyên qua tường viện rơi vào hai cái đang muốn lén vào Am.

Mạc thị vệ và Thường Hiên liếc nhau, lập tức hai người vội vàng trốn vào một góc không dám nhúc nhích.

Qua hồi lâu, bọn họ lại không nghe thấy thanh âm gì nữa, ngay trong lúc bọn họ nghĩ đến có thể thử một lần nữa, thì thấy một bóng người cầm kiếm không tiếng động đi tuần tra.

Hai người nhất thời lại cứng đờ, ngừng thở.

Người tuần tra này chính là Kha đầu mục, hắn ta hơi cau mày, dùng con ngươi sắc bén đảo một vòng quanh tường viện và cây cổ thụ trong bóng tối.

Thường Hiên trong bóng đêm nhíu mày, hắn biết nhị thiếu phu nhân đã chết, chết trong tay quan sai, mà chính A Phúc cũng bị nhóm người này trông coi. Người trước mắt này hẳn là thủ lĩnh đám quan sai, hắn có nghe nói tên người này, biết người này xuất thân từ quân lục lâm, tính tình lạnh lùng thích giết chóc.

Thường Hiên nắm chặt tay thành quyền, hắn có một loại xúc động muốn xông lên giết chết người này, hắn làm sao có thể chịu được một người đàn ông như vậy uy hiếp A Phúc.

Mạc thị vệ trong bóng đêm cảm giác được Thường Hiên cảm xúc dao động, tay hơi động, ý bảo hắn an tâm một chút đừng náo loạn.

Thường Hiên cắn răng, nhẫn lại xúc động.

Kha đầu mục ở chỗ tường viện đứng hồi lâu, lâu đến nỗi Thường Hiên nghĩ rằng hắn ta có phải đã phát hiện ra mình hay không, lâu đến mức chính hắn giống như đã biến thành thân cây dưới ánh trăng.

Rốt cục, ngay lúc cả Mạc thị vệ cũng có chút thiếu kiên nhẫn, Kha đầu mục rốt cục di chuyển bước chân, đi về phía cửa lớn.

Mạc thị vệ nhìn bóng dáng người này đi xa, nói khẽ với Thường Hiên: "Người này chúng ta không thể trêu vào, hắn đã nổi lên hoài nghi, sau này sợ là tăng mạnh phòng thủ."

Thường Hiên gật đầu, hắn hiểu, sau này sợ là không thể dễ dàng lại tới nơi này.

Truyện Chữ Hay