Chương thứ ba mươi lăm – Cường cường liên thủ []
…
“Vị Ương, gặp trẫm kinh ngạc vậy sao?”
Trong chớp mắt nhìn thấy gương mặt mang theo nước mắt của Dạ Vị Ương, Bắc Thần Diêu Quang đáy mắt thâm thúy hiện lên tia gợn sóng, nhưng nam nhân thâm trầm này rất nhanh che giấu tình tự.
Dạ Vị Ương nhìn Bắc Thần Diêu Quang tựa như lần đầu tiên gặp mặt khiến người ta sợ hãi, thâm trầm, phức tạp, lạnh lùng mang theo dày đặc xâm lược.
“Như thế nào là ngươi?”
Dạ Vị Ương trong đầu tràn ngập nghi vấn, trước đó không lâu Bắc Thần Diêu Quang mới trở về Bắc Thần quốc tại sao hiện giờ chạy đến Đông đảo, hơn nữa còn biết hắn ở nơi này, chẳng lẽ Tịch Thiên Thương bên kia đã chiếm được tin tức? Hay là người này vẫn luôn phái người âm thầm theo dõi hắn?
Tuy nói như thế, nhưng khi nhìn đến Bắc Thần Diêu Quang trong nháy mắt Dạ Vị Ương liền an lòng, người này sẽ không hại hắn, ngược lại còn bảo vệ hắn, như vậy là đủ rồi.
Dạ Vị Ương cũng không phải là kẻ thiếu tự lập thích người khác bảo hộ, mà là dưới tình huống hiện tại, tinh thần và thể xác đều mệt mỏi Dạ Vị Ương thật sự cần một người vươn tay ra giúp hắn.
“Vì cái gì không là trẫm, ngươi hẳn là biết, trẫm cỡ nào tưởng niệm ngươi, tưởng niệm những ngày trẫm và ngươi cùng một chỗ ở Bắc Thần quốc.” Ngữ khí Bắc Thần Diêu Quang làm cho người ta nghi hoặc.
Thời điểm người này ở cùng Dạ Vị Ương chưa bao giờ tự xưng mình là “Trẫm”, hiện tại dùng loại xưng hô này, còn nhắc đến chuyện ở Bắc Thần quốc, nghe giống như không phải cùng hắn nói chuyện, mà là nói cho kẻ bên cạnh nghe.
Quả nhiên, thời điểm Dạ Vị Ương theo phía sau lưng Bắc Thần Diêu Quang nhìn qua liền thấy Tịch Thiên Nguyên đang đứng ngoài cửa, người nọ chính là mang theo vài phần tò mò đánh giá hắn cùng Bắc Thần Diêu Quang.
“Vương gia, ngươi là có ý gì?”
Dạ Vị Ương đột nhiên hiểu được điều gì đó, hắn nhướng mày nhìn Tịch Thiên Nguyên, đồng thời bộ dáng có chút e ngại Bắc Thần Diêu Quang, dưới ánh lửa lay động hé ra khuôn mặt thanh lệ còn đọng nước mắt, bộ dáng bất an lại quật cường phá lệ mê người.
Tựa như một đóa hồng bị mưa làm ướt, lạnh lẽo run rẩy nhưng vẫn cứng cỏi đĩnh đạc.
Tịch Thiên Nguyên trong lòng khẽ động, Dạ Vị Ương này cũng không phải lần đầu tiên gặp, nhưng trước kia không có phát hiện một khía cạnh xinh đẹp như vậy, khó trách Bắc Thần Diêu Quang ngày nhớ đêm mong.
“Dạ đại nhân cùng Diêu Quang bệ hạ hẳn là có nhiều chuyện muốn nói với nhau, ta không tiện quấy rầy nhị vị, Diêu Quang bệ hạ, thỉnh.” Tịch Thiên Nguyên cúi đầu cười, không để ý đến dáng vẻ khẩn trương sợ hãi của Dạ Vị Ương, xoay người liền ly khai.
Theo cửa phòng “phanh” một tiếng đóng lại, Bắc Thần Diêu Quang đi tới bên giường, nhìn không ra là diễn trò hay thật sự, nam nhân này vẫn duy trì bộ dạng thâm trầm khiến người ta sợ hãi.
Vừa muốn mở miệng, Bắc Thần Diêu Quang bắt lấy bàn tay nam nhân trong lòng bàn tay nhanh chóng viết ra một chữ: diễn.
Dạ Vị Ương nhất thời hiểu được ý tứ Bắc Thần Diêu Quang, trong mắt lộ ra thần sắc kinh hỉ, sau đó hé miệng run rẩy nói: “Ngươi, ngươi không cần lại đây.”
Diễn cái gì, tất nhiên là diễn cái kia a, Dạ Vị Ương một bên cảm thấy buồn nôn, một bên vẫn là cố gắng giả thành dáng vẻ sợ hãi.
Cùng với tiếng hét kinh hãi của đại hồ ly, Bắc Thần Diêu Quang thân thủ kéo bả vai Dạ Vị Ương chặt chẽ ôm lấy, lực đạo mạnh mẽ cho dù Dạ Vị Ương thật sự phản kháng cũng vô pháp giãy khai.
“Điểm nhẹ, ngươi muốn đem ta siết chết a.” Ở bên tai nam nhân nhỏ giọng mắng, Dạ Vị Ương tùy ý để đối phương ôm mình.
Tuy rằng cái ôm này làm toàn thân phát đau, nhưng cũng khiến Dạ Vị Ương biết đây không phải mộng, khiến cho hắn cảm thấy an toàn.
Thật sự có người tới cứu hắn, hắn không hề trơ trọi một mình vô y vô kháo.
Dạ Vị Ương chưa bao giờ cảm động muốn khóc như hiện tại, thế nên khi Bắc Thần Diêu Quang ôm hắn, hắn cũng chặt chẽ ôm lại.
Đại hồ ly nhất thời xúc động không có phát hiện Bắc Thần Diêu Quang bị hắn ôm như vậy, thần sắc toàn thân liền thay đổi, không cần biết là diễn giả hay diễn thật, thời điểm Bắc Thần Diêu Quang giảm bớt lực đạo quay đầu đi, dùng môi ma xát lỗ tai và cổ Dạ Vị Ương.
Tay dùng sức xoa lưng nam nhân, giống như muốn đem Dạ Vị Ương tiến vào trong ngực.
“Kêu hai tiếng, hồ ly, người bên ngoài sẽ nghe.”
Nhẹ giọng ở bên tai Dạ Vị Ương nói hai câu, Bắc Thần Diêu Quang hai tay liền giải khai quần áo nam nhân, bất ngờ không kịp phòng thủ, cùng với tiếng giòn tan vải bị xé rách, Dạ Vị Ương nửa phần bản năng nửa phần diễn trò kinh hô lên, Bắc Thần Diêu Quang lại thô lỗ mãnh liệt xé quần áo Dạ Vị Ương.
“Không cần! Không cần đụng đến ta, để ta ra ngoài! Để ta ra ngoài!”
Dạ Vị Ương tận chức tận trách sắm vai một tiểu đáng thương bị đại biến thái xâm hại, nửa thật nửa gia la hét ầm ỉ không biết người bên ngoài có nghe hay không, nhưng Bắc Thần Diêu Quang nhìn thấy, bộ dáng la lối kia của Dạ Vị Ương thật sự rất đáng yêu chọc đến tâm hắn đều ngứa.
Ngay lúc Bắc Thần Diêu Quang xâm nhập vào bên dưới quần áo Dạ Vị Ương, tính toán làm thật, Dạ Vị Ương vội ôm lấy Bắc Thần Diêu Quang, bên tai nam nhân nhỏ giọng nói: “Đừng.”
Nghĩ Dạ Vị Ương là thẹn thùng, Bắc Thần Diêu Quang một bên lột quần áo Dạ Vị Ương, một bên đè xuống xúc động chính mình, mang theo ngữ khí không cho cự tuyệt nói: “Làm tới cùng.”
“Không được…” Dạ Vị Ương vẫn lắc đầu.
Bắc Thần Diêu Quang kiên nhẫn giải thích, “Không thể để lộ, Vị Ương, ngươi không tin ta sao?”
“Không phải…” Dạ Vị Ương nóng nảy, hắn đỏ mặt từ trong lòng Bắc Thần Diêu Quang vội vội vàng vàng thối lui, thấp giọng nói: “Ta, ta…”
Ta nửa ngày cũng không nói được câu “ta sinh đứa nhỏ”, ngược lại tiểu hồ ly trốn trong chăn chui ra mở to hai mắt, tò mò nhìn Bắc Thần Diêu Quang cùng Dạ Vị Ương.
“Đứa nhỏ.” Dạ Vị Ương quẫn bách không thôi nhìn về phía tiểu hồ ly bên cạnh, cúi đầu nhìn xiêm y không chỉnh của mình, liền lấy chăn ngăn trở tiểu hồ ly.
Dạ Vị Ương quay đầu trừng mắt Bắc Thần Diêu Quang còn ngây dại một bên, dùng sức nhắm hai mắt lại nói: “Đứa nhỏ, ta sinh.”
,,,,,,,,
,,,,,,,,
Thời điểm nghe thấy câu nói kia của Dạ Vị Ương, Bắc Thần Diêu Quang trước nay gặp sự tình đều không kinh hoảng phá lệ ngây dại.
Bắc Thần Diêu Quang liền đưa tay xoa bụng Dạ Vị Ương, quả nhiên, đã muốn trở về dáng vẻ trước kia, chính là có chút mềm mại.
Người bình thường gặp tình huống thế này phỏng chừng sững sờ hồi lâu, nhưng Bắc Thần Diêu Quang vẫn là Bắc Thần Diêu Quang, rất nhanh liền tiếp nhận chuyện tình “Vị Ương đã sinh đứa nhỏ”, cởi xuống dây buộc tóc trên đầu cột vào chân tiểu hồ ly.
“Cha cùng phụ thân làm chuyện xấu hổ, tiểu hài tử không thể nhìn, ngoan ngoãn chờ cha và phụ thân trở về cùng ngươi ngủ.”
Đem đầu kia dây buộc tóc cột ở cạnh giường, Bắc Thần Diêu Quang mỉm cười hôn lên trán tiểu hồ ly một cái, tiếp theo ôm Dạ Vị Ương xuống giường, thuận tay thả màn xuống ngăn trở tầm mắt tiểu hồ ly.
“Này…” Dạ Vị Ương nhìn tiểu hồ ly ngoan ngoãn ngồi trên giường, lại nhìn Bắc Thần Diêu Quang đem hắn ôm tới trên bàn, nhất thời vô cùng rối rắm.
“Thật phải làm?”
Dạ Vị Ương ôm chút hy vọng hỏi, Dạ Vị Ương đoán Bắc Thần Diêu Quang làm như vậy là tránh cho Tịch Thiên Nguyên hoài nghi, nhưng để hắn cùng Bắc Thần Diêu Quang trước mặt tiểu hồ ly làm loại sự tình này, Dạ Vị Ương thực muốn đập đầu vào tường.
Bắc Thần Diêu Quang chỉ dùng hành động cấp Dạ Vị Ương đáp án, phất tay ném ngọn nến trên bàn xuống đất, trong phòng rất nhanh một mảnh hôn ám.
Dạ Vị Ương liền đứt quãng khóc nức nở cả một buổi tối, phỏng chừng không còn ai cho rằng hắn cùng Bắc Thần Diêu Quang là đang diễn trò.
Lấy khăn mặt cấp Dạ Vị Ương xoa xoa, Bắc Thần Diêu Quang ôm nam nhân đã xụi lơ đến bên giường, thân mình vừa rơi xuống giường, Dạ Vị Ương vội vàng nhìn tiểu hồ ly bên cạnh.
Tiểu tử kia tựa hồ đã muốn ngủ, chính là ôm cái đuôi của mình ngáy ngủ, Dạ Vị Ương thật không biết nên cảm thấy may mắn hay bất đắc dĩ, bên đây hắn cùng Bắc Thần Diêu Quang phát ra động tĩnh, vật nhỏ bên này có thể an ổn ngủ như vậy.
Bất quá sau khi thấy tiểu hồ ly ngủ Dạ Vị Ương cũng thở dài nhẹ nhõm, cảm giác có người đắp chăn cho hắn, Dạ Vị Ương hướng nam nhân nhìn qua, vừa mới xoay người, người nọ liền đè ép hôn lên môi hắn.
Sau nụ hôn ngắn ngủi, Dạ Vị Ương nhịn không được tựa vào lòng ngực Bắc Thần Diêu Quang, điều này làm cho hắn cảm thấy yên tâm.
“Ngươi như thế nào tới được đây?” Hắn hỏi.
Hết chương thứ ba mươi lăm