- Ừm, con cũng đang nghĩ vấn đề này.
Tống Chân nhấp một ngụm cà phê, bình thản thừa nhận:
Đào Tình thu ánh mắt từ đám trẻ tuổi đang hú hét trên cầu gọi nhau lại, giọng có chút thương cảm:
- Người trẻ tuổi luôn rất tinh thần, cái tuổi không biết lo âu gì luôn khiến người ta hâm mộ, đáng tiếc vòng quay cuộc đời không bao giờ dừng lại, cái gì tới sẽ tới, tháng năm, tuổi già, lo toan cuộc sống... Thường Vĩ không liên hệ với con nữa sao?
- Bọn chúng mà còn bấm còi thêm lần nữa, con ra chọc xì lốp xe bọn chúng, muốn uống cốc cà phê trong yên tĩnh cũng không được, cái khu này làm gì mà xây lắm cầu như vậy, một cái ra một cái vào là đủ rồi, càng thanh tịnh, đúng là không bõ tiền.
Tống Chân nhíu mày khó chịu với đám thanh niên phá vỡ giây phút thanh bình hiếm có của mình:
- Mấy ngày qua con mệt, không muốn bị ai quấy rầy.
Hai mẹ con họ trước giờ luôn nói chuyện với nhau theo kiểu này, câu đầu không liên quan tới câu sau, tư duy nhảy cóc, nhưng không trở ngại người nghe hiểu đầy đủ ý tứ.
- Không muốn bị quấy nhiễu, hay là con đang rối trí, dao động?
Đào Tình mỉm cười đẩy ẩn í:
- Biến số của Facebook còn chưa xác định, có điều Facebook Mỹ là cột trụ trọng yếu cho Facebook TQ, nếu mất đi cột trụ này, lấy gì chống đỡ với sóng gió sắp tới, sẽ có kẻ thừa cơ. Facebook TQ là điểm đột phá mà bọn chúng nhắm vào, đến khi đó không đơn giản là chuyện tiền bạc hay quyền khống chế nữa.
Tống Chân lại im lặng, đám thanh niên trên cầu không biết nghe lời đe dọa của cô hay không, rú ga chạy mất, để lại không khí thanh bình theo đúng mong muốn của cô.
- Theo như tin tình báo chúng ta thu thập được, DonValentine và Michael Moritz đã bí mật tới Trung Quốc tiếp xúc với nhân vật đứng sau Chiêm Hóa. Bọn họ có bố trí rất lớn ở phía sau. Mẹ hiểu tính toán của con.. con đang đợi cơ hội, con muốn thu phục trái tim của cậu ta đúng không?
- Mẹ... Mẹ đừng hiểu lầm, con không có chút ý tứ gì với cậu ta cả.
Tống Chân gắt khẽ, quay đầu đi bất mãn nói:
- Một chút cũng không có.
Đào Tình nhìn chiếc cổ tú lệ như ngọc của con gái mình, thở dài:
- Mẹ không phản đối, bao nhiêu năm qua, mẹ coi như cũng nhìn thấu vài điều rồi. Con người Tô Xán, bản thân ưu tú chưa nói, quan trọng hơn nữa cậu ta là con người sống tình cảm trách nhiệm, điểm này hiếm có bây giờ, nếu con có thể giữ được cậu ấy thì tốt, thử tính Tập đoàn Sâm Xuyên cộng với Đại Ba La sẽ thành cái gì, con gái, rồi thế nào cũng cần chỗ nương tựa... Lui lại một chút mà nói, nếu con giúp cậu ta, cậu ta là người biết có ân báo ân, thế nào cũng có lợi.
Tống Chân nghe mà tim bỗng đập nhanh hơn mấy lần.
- Đừng theo đuổi tình cảm, dù tỉnh cảm tới mấy, vài chục năm sau cũng nhạt thôi, giống như mẹ thi thoảng chửi mắng cha con vì sao còn chưa chết vậy. Mà bây giờ dù không có tính cảm, mấy chục năm sau cũng có chút quyến luyến, nếu cha con một ngày đi thật, thế nào mẹ cũng nhỏ vài giọt nướt mắt.
Tống Chân phì cười:
- Mẹ toàn nói những lời trái lòng thôi, đừng tưởng con không biết.
- Nhưng lần này mẹ nói thật lòng đấy.
Đào Tình hết cách với cô con gái này:
- Thôi được, lời mẹ nói chỉ vẻn vẹn cho con tham khảo, mẹ không muốn con có ngày đánh đổi hạnh phúc của mình rồi quay lại trách mẹ.
- Làm sao con trách mẹ được.
Tống Chân ôm vai mẹ, thân mật thơm lên má một cái:
- Con hiểu rồi.
…….
Tuyết Hải Dật Cư.
Nhà Đường Vũ, khu biệt thự chung cư rộng mấy trăm mét vuông, giọng nói từ TV phát ra, đang chiếu tin tức của ĐTH TW.
Cả căn nhà rộng lớn trừ thi thoảng Tô Xán và Đường Vũ chạy qua thì vắng tanh lạnh lẽo, hôm nay rất có hơi người hơn nhiều. Mục Tuyền đã tới Thượng Hải, ông Đường cũng ở Quảng Châu quay về, Facebook TQ xảy ra biến cố, bọn họ tất nhiên coi trọng, dù sao Tô Xán được ngầm coi là con rể tương lai của Đường gia rồi.
Cái bàn trà cổ bằng gỗ lim đen bóng này không phải gu thẩm mỹ của Đường Vũ, nhưng mà cha mẹ lại thích, ngồi ở trên ghế sô pha là cha mẹ cô, mặt nghiêm trọng, còn Đường Vũ đi dép trong nhà màu hồng, tóc búi sau đầu, dựa vào một cái gối in hình đáng yêu, hoàn toàn bộ dạng cô con gái đáng yêu ngoan ngoãn, vì hôm nay cô cần lấy lòng cha mẹ.
Đáng lẽ lúc này Tô Xán cũng phải có mặt, nhưng tình hình Facebook TQ như thế, y không thể rứt mình ra.
- Con nói con sẽ làm phó tổng giám đốc Facebook?
Ông Đường xoa trán mấy lần, không sao tiêu hóa nổi tin tức này, không giống với vợ, xưa nay ông luôn áp dụng chính sách cởi mở với con mình, vì Đường Vũ chưa bao giờ để ông phải lo, từ nhỏ đến lớn để con phát huy sở trường làm điều mình muốn làm.
Ông chấp nhận lựa chọn con gái ở phương diện tình cảm, Tô Xán là chàng trai hiếm có, vì tình cảm hai bên sâu sắc. Cũng đồng ý con gái ở cơ sở không ảnh hưởng tới học tập tới Facebook thực tập, nhưng nghe con gái nói sắp làm phó tổng giám đốc Facebook thì là chuyện hoàn toàn khác.
- Sao con chọn nơi đó, trong tay cha còn có rất nhiều sản nghiệp, đều hi vọng con tốt nghiệp xong sẽ từ từ chuyển cho con, thứ của cha, sau này còn chẳng phải cho hai đứa sao..
Ông Đường nhìn con gái mắc áo ngủ hoạt hình, thở dài:
- Ôi, con bé này.
- Vì ở vị trí này, con sẽ học đường càng thêm nhiều thứ hơn.
Đường Vũ giải thích:
- Không được.
Mục Tuyền từ đầu tới giờ vẫn khoanh tay im lặng, đột nhiên nói:
- Đường Vũ, bây giờ con mới tuổi, con nên học hết chương trình học tập của mình, mẹ không muốn bà ngoại con thông qua phương diện Đh Thượng Hải biết tình hình của con, lại hỏi vì sao điểm số của con đi xuống, khi đó mẹ không cách nào trả lời. Con nên phân biệt rõ ràng, học tập hôm nay của con quyết định sau này con có thể đi bao xa, đừng để hai đằng cùng dang dở.
- Con chỉ làm chức phó thôi, con vẫn có thời gian giành cho việc học.
Đường Vũ tranh luận:
- Chỉ làm chức phó, con ngây thơ như vậy bảo sao mẹ không đồng ý.
Mục Tuyền lạnh giọng nói:
- Con không biết con đảm nhận chức vụ phó tổng giám đốc Facebook vào thời điểm này có ý nghĩa gì à, con còn nhỏ, sao có ngày tháng yên lành nào nữa?
- Con biết nó có ý nghĩa gì, chính vào thời điểm thế này, nên Tô Xán mới cần tới con, con không còn nhỏ, không ngây thơ nữa.
Đường Vũ ôm gối cùng Mục Tuyền đối mắt với nhau, hai mẹ con không ai chịu thua kém.
Một khi Kiều Thụ Hâm rời chức vụ, CEO mới phải mau chóng nhậm chức, lúc này Đường Vũ hiển nhiên chưa đủ kinh nghiệm, nhưng có thể bố cục cho bước sau, cô có thể quá độ ở vị trí phó tổng giám đốc, qua một hai năm nữa, Đường Vũ tin, mình có thể gánh vác thay Tô Xán.
- Còn nói mình không ngây thơ, mẹ nói không phải lúc này, khi ấy con tự đi xin việc làm điều mình muốn hay tới công ty của cha con, mẹ không can dự. Nhưng bây giờ con phải hoàn thành nhiệm vụ của mình đã.
Chuyện này không đơn giản, Mục Tuyền làm ở trong thể chế, lại ngành tư pháp, tính cách khó tránh khỏi chút đa nghi, trong mắt bà, con gái mình chưa đủ năng lực, vì sao Tô Xán lại đưa Đường Vũ lên trong thời điểm thế này, chẳng phải lợi dụng thế lực Mục gia giúp đỡ mình sao, nếu Đường Vũ ngồi ở vị trí này, vợ chồng bà, rồi cả mẹ bà cũng không thể ngồi ngoài nhìn cháu gái vất vả chống đỡ thế cục.
Tô Xán nhờ một câu, bà đương nhiên sẽ tận lực giúp đỡ, giống như trước kia y xung đột Dịch gia, cũng là do bà đứng ra, còn không ngại mất mặt mà nhờ tới mối quan hệ mẹ mình. Nhưng Tô Xán giở thủ đoạn lợi dụng thế này, bà tuyệt đối không chấp nhận.
Mục Tuyền dứt khoát nói:
- Rốt cuộc Tô Xán đang tính toán cái gì? Cậu ta thực sự suy nghĩ cho con không vậy? Mẹ thừa nhận quan hệ hai đứa, nhưng nó không thể là lý do để Tô Xán làm loạn cuộc đời của con.