Đại Nhân Sợ Hãi

chương 5

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Quan Minh Nguyệt ảo não , nàng lại quên mất một điều hay chính xác hơn là không ngờ tới Hạng Thiếu Hoài lại cho người đến Vong Ưu Cốc, càng không ngờ đến tịnh Tuyết lại mang thuốc giải đến.

Nàng không trách Tịnh Tuyết, bởi vì nàng hiểu được, Tịnh Tuyết là vì các sư đệ của Vong Ưu Cốc mới đến.

Hạng Thiếu Hoài đã có thuốc giải, nàng không còn gì có thể uy hiếp hắn, cũng không còn lạc thú gì nữa, chỉ còn cách rời khỏi nơi này.

Hạng Thiếu Hoài phái người truy bắt nàng, nơi này không thể trốn. Mà đêm qua giáo huấn tên họ Hạng, nhiêu đó cũng khiến cho nàng tiêu bớt hỏa hoạn trong người rồi. Có lẽ bây giờ nên ra khỏi đây, cùng các chị em Nguyệt Hoa phường đến một nơi khác bắt đầu từ con số không.

“Đại nhân, ngài chắc đã đói bụng, ta đi lấy nước, sẵn đem chút gì cho đại nhân lót dạ!"

Hạng Thiếu Hoài ôn hòa tươi cười, ôn nhu nói:“An Thẩm vất vả rồi, những việc nặng khác, bản quan sẽ phái người xử lý, sư gia, kêu Lí Trung cùng Trương Thành vào đây!"

Ôn sư gia vừa nghe, trong mắt hiện lên một tia quang mang kỳ lạ, hắn trong lòng nổi lên nghi ngờ.

Đại nhân cần người làm việc nặng, thì phải tìm gia nhân trong phủ mới đúng, tại sao lại gọi hai người đó? Hai người này không phải là người hầu mà là thị vệ trong phủ, tại sao lại gọi thị vệ làm việc?

Ôn Tử Nhận trong lòng biết khác thường, cũng không động thanh sắc, theo lời đại nhân phân phó, kêu Lí Trung cùng Trương Thành tiến vào.

Hai nam nhân vào phòng, dáng người cao lớn tinh tráng, thoạt nhìn qua là biết người có võ công không tệ.

“Đại nhân có gì phân phó?”

Hạng thiếu hoài bỗng dưng thu hồi nụ cười, chuyển thành đông lạnh.

“Đem nàng bắt lại.”

Di?

Nàng tức thì giật mình, nhất thời còn không hiểu được bọn họ muốn bắt ai, mà khiến cho ánh mắt Hạng Thiếu Hoài chuyển sang lạnh băng, hai gã thị vệ theo lời Hạng Thiếu Hoài đã giữ nàng lại.

“A, các ngươi muốn làm cái gì?” Nàng cuống quít lui ra phía sau, thị vệ trái một người phải một người, rút ra hai thanh đại đao kề sát cổ nàng, đem nàng đứng trước mặt Hạng Thiếu Hoài.

Hạng Thiếu Hoài gương mặt ác liệt, không chứa một tia ấm áp, lạnh lùng trừng mắt nàng.

“Ngươi là ai?”

Nàng trong lòng cả kinh, nhưng vẫn giả bộ hồ đồ.“Ta là An Thẩm nha, đại nhân không nhận biết ta sao?”

“Hừ, ngươi không cần giả vờ nữa,An Thẩm chỉ có nữ nhi, không có con trai.”

Nàng ngây dại, nhất thời á khẩu không trả lời được, kinh ngạc cho chính mình..thì ra đã bị hắn nhận ra! Quái, hắn nghi ngờ nàng từ khi nào?

Hắn hơi hơi híp lại đôi mắt lợi hại, vươn đại chưởng, bỗng dưng nâng khuôn mặt nàng lên, chầm chậm đánh giá, hồi lâu sau, quả nhiên phát hiện trên mép tóc nàng có dấu vết của mặt nạ.

Do nàng luôn cúi đầu, cho nên hắn không cẩn thận, cũng không chú ý, nếu không phải vừa rồi nàng lau người cho hắn khiến hắn cảm thấy không giống An Thẩm, nên hỏi thử...không ngờ lại trúng.

Hắn nhẹ tay kéo lớp mặt nạ xuống, hé ra một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, khiến cho những người xung quanh không khỏi kinh ngạc mà ngay đến Hạng Thiếu Hoài cũng không thể ngờ...nhưng kịp thời bừng tỉnh, trách không được...

“Trách không được nha!.” Ôn Tử Nhận tỉnh ngộ gật đầu, như là đã hiểu tất cả mọi chuyện. Đúng như hắn sở liệu, nữ nhân viết chữ trên mặt đại nhân, quả nhiên là Quan Minh Nguyệt, cũng hiểu ra lí do tại sao nàng có thể lẻn vào phủ, vì sao lại có thể vào phòng đại nhân.

Nhưng khi ánh mắt tóe lửa của Hạng Thiếu Hoài chiếu thẳng đến hắn, hắn lại lập tức thức thời ngậm miệng, làm bộ như cái gì cũng không biết.

Ánh mắt nguy hiểm của Hạng Thiếu Hoài quét qua người Ôn gia sư, dừng lại trên người Quan Minh Nguyệt, cũng khiến cho hắn có thể nhìn rõ khuôn mặt xinh đẹp của nàng.

“Ngươi lá gan không nhỏ, hiện tại rơi vào tay bản quan, ngươi còn muốn nói gì không?"

“Nếu đã bị ngươi bắt, ta còn muốn nói gì sao?"

Nàng ngay cả giãy dụa đều lười giãy dụa, cầu xin tha thứ thì giảm tội được sao?

Khẩn trương sao? Tuyệt không, ngay từ đầu, khi nàng định kế hoạch thì cũng đã tính đến khoản là phải ngồi tù rồi.

“Ngươi không sợ?”

Nàng nháy mắt, đưa ánh mắt to tròn nhìn hắn:" Nếu nói sợ, ngươi sẽ thả ta sao?”

“Không có khả năng.”

“Vậy đúng rồi.” Nàng đưa ngón tay đẩy nhẹ đại dao ra, hứng thú nhìn hai thị vệ:" Muốn áp giải ta đến đại lao thì mau dẫn đường đi!"

Hạng thiếu hoài hừ lạnh một tiếng.“Muốn ngồi tù, ta sẽ thành toàn cho ngươi, An Thẩm đâu, nàng ở nơi nào?”

“Yên tâm đi, nàng không có việc gì, nàng chỉ đang ngủ ở nhà, giờ này có lẽ đã thức dậy, sớm trở lại đây thôi! Ngay từ đầu nàng không muốn đả thương áất kì người nào dù là một người hầu.

Hạng thiếu hoài nhìn nàng trong chốc lát, liền trầm giọng mệnh lệnh.

“Đem nàng đi xuống.”

Một khoái mã, từ kinh thành chạy suốt đêm không ngừng nghỉ...

Tiếng chân dồn dập, từ xa đến gần, cũng không dám chậm trễ hướng phủ đệ của Tuần phủ đại nhân lao đi, vừa đến đại môn, ngưởi trên ngựa kéo chặt dây cương khiến con ngưa tung hai chân trước lên cao vài cái, mới chịu dừng lại.

Chủ nhân lưu loát nhảy xuống ngựa, chạy nhanh bắt lấy thiết hoàn trên cửa, đập mạnh vào đại môn.

Người gác cổng vừa mở cửa, thấy ngời gõ cửa liền chạy đi báo ngay cho đại nhân.

Trong thư phòng, Hạng Thiếu Hoài đang phê duyệt công văn, thì thấy một gã người hầu vội vàng lướt qua tiền viện, xuyên qua hành lang gấp khúc, chạy như bay đến thư phòng.

“Khởi bẩm đại nhân, kinh thành phái người đến.”

Hạng Thiếu Hoài vừa nghe, lập tức buông bút lông.“" Có nói tên không?"

“Người tới tự xưng là Trương công công.”

Trương công công? Chẳng lẽ là công công chuyên phụ trách hầu hạ bên người hoàng thượng?

Hạng Thiếu Hoài lập tức cảm thấy sự tình nghiêm trọng, bởi vì hắn biết, nếu không có chuyện trọng yếu hoặc cơ mật thì Trương công công không bao giờ tự thân xuất mã.

" Người đâu?"

" Ở phía trước!"

Hạng Thiếu Hoài giơ cao trường bào bước ra cửa, lập tức hướng phòng đi đến, trải qua hành lang gấp khúc, bước vào phòng. Người đang chờ hắn, quả nhiên là Trương công công, thuộc hạ thân tín bên người Hoàng Thượng.

“Trương công công.”

“Tuần phủ đại nhân.”

Hai người chắp tay ấp lễ, nói chút chuyện ngoài lề, Hạng Thiếu Hoài thỉnh hắn vào phòng trong, phân phó hạ nhân" Mang trà cho Trương công công!"

“Không cần, Hạng đại nhân, ta lần này đến kỳ thật là có việc rất trọng yếu!” Trương công công nói rất nhắn gọn, cũng ý bảo hắn, việc này quan trọng vô cùng, thấp giọng nói:“Là Hoàng Thượng phái ta đến.”

Hạng Thiếu Hoài gật gật đầu, trong lòng sớm đoán được, lập tức nhìn những người khác ra lệnh:“Các ngươi toàn bộ lui ra.”

" Dạ, đại nhân!"

Đám người hầu ra khỏi cửa, đóng của lại, Trương công công mới lấy từ vạt áo ra một tín hàm.

“Hạng đại nhân tiếp chỉ.”

Hạng Thiếu Hoài lập tức quỳ trên mặt đất, gặp mật chỉ giống như gặp Hoàng Thượng, cung kính tiếp nhận mật chỉ trên tay Trương công công.

Hắn mở ra mật chỉ, nhìn nội dung, quả nhiên là mật chỉ tự tay Hoàng Thượng viết, phía dưới còn có ấn chỉ của long ấn.

Nguyên bản khuôn mặt trầm ổn, nghiêm nghị của Hạng Thiếu Hoài vừa đọc xong mật chỉ, không khỏi sửng sốt, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Trương công công.

“Này......”

Trương công công vẻ mặt nghiêm nghị nói:“Đây là lí do vì sao Hoàng Thượng phái nô tài tự mình đi một chuyến"

Hạng Thiếu Hoài tuy rằng khiếp sợ, cũng rất nhanh khôi phục bình tĩnh.

“Bản quan hiểu được , cẩn tuân Hoàng Thượng thánh chỉ.”

Trương công công gật đầu.“Mọi chuyện đều giao cho đại nhân, ta còn phải lập tức về kinh thành, hướng Hoàng thượng phúc mệnh"

Hạng Thiếu Hoài xoay người phân phó.“Người đâu?"

Hắn vừa ra lệnh, một gã người hầu vội vàng đi vào, chắp tay trả lời.“Đại nhân.”

“Trương công công phải về kinh, kêu tổng quản chuẩn bị cho lương thực và trang bị cho Trương công công!"

" Dạ, Trương công công mời theo tiểu nhân!"

Trương công công gật đầu, hướng Hạng đại nhân chắp tay cáo từ, liền bước ra ngoài phòng.

Tiễn bước Trương công công, Hạng Thiếu Hoài trừng mắt nhìn mật chỉ trên tay, cảm thấy kinh ngạc, trầm tư thật lâu sau, kéo trường bào, bước ra cửa, hướng về đại lao.

Bị nhốt trong đại lao tù túng đã ba ngày

Nàng bị nhốt trong đại lao, chờ ngày mai nghe thẩm, tuy rằng không thoát than thành công, nhưng cũng không khiến nàng cảm thấy khổ sở.

Ít nhất, nàng đã cho Hạng Thiếu Hoài một trận giáo huấn, còn ở nhà giam ư? nàng đã liệu tất cả rồi.

Chẳng qua Quý Nương cùng các tỉ muội cứ làm quá lên mà thôi.

Ở nhà lao,nàng không hề sợ hãi, cũng không khổ sở..bởi vì đãi ngộ vô cùng tốt.

Ba ngày qua, trong đại lao lúc nào cũng có tiếng cười, nàng chẳng những không cảm thấy tịch mịch, bởi vì mỗi ngày luôn có người nói chuyện với nàng cực kì vui vẻ.

“Thật vậy chăng? Thật vậy chăng?” Mắt đẹp kinh ngạc nháy lên mấy cái, một đôi mắt như thu thủy trong suốt nhìn hai vị ngục tốt đại ca, bí mật mang theo cười khẽ, giọng nói như hoàng onh vang lên: "Ngươi thật sự nhảy xuống sông vào mùa đông sao?"

“Đương nhiên là thật , đánh đố thì phải thủ tín, thua là thua, cho dù có lạnh đến mấy nhưng lão Nhị cũng phải thực hiện nha!"

Tên còn lại vội đập trên đầu tên vừa nói, trách cứ:

" Trước mặt cô nương thì không được nói chuyện thô lỗ!"

Bị đánh, cai ngục vừa rồi mới phát hiện chính mình nói lỡ.

“Thực xin lỗi thực xin lỗi, nhất thời lanh mồm lanh miệng liền......” Ngục tốt xấu hổ sờ sờ đầu mình.

Minh Nguyệt phốc một tiếng, che miệng cười khanh khách, lúm đồng tiền quyến rũ như đóa lan trong sương sớm, khiến cho hai vị ngục tốt tâm chấn động, thần hồn điên đảo.

Trong cảm nhận của họ, hoa khôi Nguyệt Hoa phường Quan Minh Nguyệt cô nương không phải là người thường mà là một tiên nữ hạ phàm, nay vị tiên tử này đang trước mắt họ, dù ngồi trong lao tù tối tăm, vẫn mỹ lệ như cũ, tản ra sự phong tình động lòng người.

Vì tranh thủ có được một nụ cười của giai nhân, hai vị ngục tốt không ngừng nói chuyện với nàng.

Phía ngoài lai, bước chân trầm ổn của Hạng Thiếu Hoài đi đến, không thấy cai ngục ở trước cửa đại lao.

Người đâu? Chạy đi đâu hết rồi?

Một bước tiến đến cửa đại lao, Hạng Thiếu Hoài nâng mày kiếm, nhìn một đám người đang túm lại cái cửa sổ nhìn vào đại lao.

Có tiếng cười?

Hạng Thiếu Hoài không khỏi giật mình, hắn cũng đến gần những cai ngục đang chụm người chuyên chú nhìn vào thủ vệ trong đại lao, hoàn toàn không phát hiện ra Tuần phủ đại nhân tới .

“Đang nhìn cái gì?” Hắn hỏi.

" Nhìn Minh Nguyệt cô nương.” Có người trả lời, hồn nhiên không biết người hỏi là ai, ánh mắt vẫn dính trên cửa cửa sổ nhỏ.

Xuyên qua cửa sổ, thấy phụ trách thủ lao cùng hai vị huynh đệ, đang cùng Minh Nguyệt cô nương nói cười rôm rả, làm cho bọn họ hâm mộ muốn chết, hận không thể cùng bọn họ trao đổi trách nhiệm, đến bên trong bồi chuyện cùng tiên tử.

“Chỉ cần có thể cho Minh Nguyệt nhìn ta cười một chút, muốn ta cả ngày canh giữ ở đây cũng đáng!'Một người trong bọn nói.

" Thật là...ta muốn ngày mai cùng đám bọn họ đổi ca!!!"

Hạng thiếu hoài nhíu nhíu mi, hỏi:“Thay ca cùng Minh Nguyệt cô nương nói chuyện phiếm sao?”

"Đúng nha!'

“Không sợ bị đại nhân phát hiện?”

“Sợ cái gì, đại nhân ngày thường ngày bận rộn, sẽ không đến đại lao đâu!"

“Phải không? Đối với ngươi hôm nay vừa lúc có rảnh.”

Thủ vệ sửng sốt, hướng mắt nhìn lên, thì thấy gương mặt của Tuần phủ đại nhân, sợ tới mức toàn thân cứng đờ, miệng hận không thể ngậm lại được.

“Đại...... Đại nhân!”

Đám thủ vệ không ngờ đại nhân dến...liền vội vả bật dậy tìm vị trí nghiêm trạm hảo, Hạng Thiếu Hoài lạnh lùng nhìn họ, nghiêm mặt:

" Mở cửa!"

Thủ vệ nhóm không dám trì hoãn, vội vàng rút chìa khóa, đẩy cánh cửa nặng ra, kinh ngạc nhìn Tuần phủ đại nhân bước vào trong, chậm rãi hướng đến hai người còn không hiểu được tai vạ đang đến, một lòng chỉ muốn cho giai nhân nở nụ cười.

Nguyên bản cười đến cười run rẩy hết cả người, như một nụ hoa mới chớm đầu xuân, vừa thoáng nhìn thấy thân ảnh cao khiết chậm rãi hướng về phía họ,không một tiếng động, nụ cười Minh Nguyệt cũng dần bị thu hồi, đôi mắt đầy mị lực cũng phủ một tầng băng lạnh lùng.

Hai vị ngục tốt nhìn thấy giai nhân cười thoải mái, lại không biết đại họa đang chực chờ phun trào trên đầu mình. Chỉ đến khi phát hiện giai nhân sắc mặt khác thường, bọn họ mới chậm rãi quay đầu, thấy tuần phủ đại nhân liền đứng ở sau lưng từ lúc nào, bọn họ kinh hách, sắc mặt giống y như xác chết, trắng bệch.

Hạng thiếu hoài hai tay chắp sau lưng, đứng thẳng đứng, quét mắt về phía hai người. Không cần mở miệng, đôi mắt gần như không giận dữ kia cũng khiến cho hai người mồ hôi túa ra ướt đẫm lưng.

Nhìn ánh mắt nàng không hề sợ hãi nhìn thẳng vào hắn, khiến tâm tư hắn cực kì phức tạp.

Trương công công đưa tới mật chỉ của Hoàng Thượng, muốn hắn thả Quan Minh Nguyệt.

Hắn vạn vạn lần không thể tưởng ra được, đằng sau Quan Minh Nguyệt có chỗ dựa chính là Thánh Thượng? Việc này khiến hắn hắn cực kì kinh ngạc.

Một ca kĩ thanh lâu, nhưng lại có quan hệ với Hoàng Thượng, bất quá nàng mới chỉ bị bỏ tù có ba ngày, Hoàng Thượng liền tự mình hạ mật chỉ, ra lệnh cho hắkhông thể thương tổn nàng.

Có ngốc cũng nhìn ra, quan hệ của nàng cùng Hoàng Thượng không phải là nhỏ, nếu không thì sẽ không có chuyện Trương Công Công phải tự mình đưa mật chỉ, nếu không vì thế, hắn đã tin đó là mật chỉ giả mạo.

Nay tình thế chuyển biến, hắn chẳng những phải thả nàng, còn phải bảo vệ nàng, nếu nàng thiếu một sợi tóc, mũ trên đầu hắn cũng khó giữ...đó là lí do tại sao bây giờ hắn lại có mặt tại đại lao.

“Hôm nay có ngọn gió nào đưa đại nhân đến đây vậy? Đại nhân cao quý tự mình đến đại lao thăm Minh Nguyệt, ta thật sự thụ sủng nhược kinh quá!"

Nàng cười đến quyến rũ động lòng người, cùng sắc mặt khó coi kia tạo thành hai mảng đối lập,cứ như người đang ngồi trong đại lao chính là hắn.

“Mở cửa lao.” Hạng Thiếu hoài lạnh lùng ra lệnh.

"Dạ, đại nhân.”

Đám ngục tốt bị dọa cho mồ hôi chảy ròng ròng, vội vàng mang chìa khóa mở cửa, rồi thối lui sang một bên, cúi đầu nơm nớp lo sợ.

Minh Nguyệt nghi hoặc nhìn Hạng Thiếu Hoài, hắn đang có chủ ý gì sao?

Đang lúc nàng lòng tràn đầy nghi hoặc, hắn đã mở miệng: “Ngươi có thể đi rồi.”

Lúc này trên khuôn mặt như trăng của nàng tràn đầy nghi hoặc.

“Ngươi muốn thả ta đi?” Nàng có chết cũng không tin hắn lại tốt bụng thả nàng đi, khẳng định trong này nhất định có qủy!

“Ta nói ngươi có thể đi, thì ngươi có thể đi!"

Nhìn hắn như đang làm tròn phận sự của mình, nàng thật hoài nghi người này đang tìm cách trả thù mình.

Nàng nhìn hắn, đôi mi thanh tú nhíu nhíu lại. “Tại sao thả ta đi?” Ngoài miệng nói muốn thả nàng, nhưng nhìn biểu hiện trên mặt, rõ ràng là không tình nguyện nha.

“Không vì cái gì cả.”

Thực tế rõ ràng, nàng Quan Minh Nguyệt tuy rằng không phải thông minh tuyệt đỉnh, nhưng không ngu ngốc, Hạng Thiếu Hoài đột nhiên thả nàng, nhất định có nguyên nhân, hắn càng không chịu nói, làm nàng càng thêm tò mò.

Hôm nay nếu là đổi thành một người khác thả nàng, nàng nhất định lập tức bỏ của chạy lấy người. Nhưng đối tượng là hắn, nàng càng muốn hỏi xem cuối cùng là vì sao hắn lại chịu thả nàng?

“Ngươi không nói, ta không đi.”

“Ngươi...”

Nàng không sợ đón nhận hắn trừng mắt nhìn nàng. Nghĩ rằng trừng mắt thì nàng sợ sao? hắn càng làm dữ thì nàng sẽ cùng hắn chống lại, nàng phụng phịu, còn cố ý nhìn hắn, nháy mắt, dùng dáng vẻ vô tội nhìn hắn.

Xem ra, không nói cho nàng nguyên nhân, nàng là sẽ không chết tâm , vì thế hắn mệnh lệnh mọi người.

“Các ngươi lui ra.”

Đại nhân ra lệnh một tiếng, ngục tốt không dám trì hoãn, lập tức vội vàng rời khỏi ..

Mọi người vừa chạy ra khỏi cửa, chỉ còn lại hai người, hắn mới trầm giọng mở miệng: “Đây là mệnh lệnh của Hoàng Thượng!'

Đáp án này khiến cho nàng kinh ngạc nhưng không phải là không thể.

Nàng sớm nên nghĩ đến , cũng chỉ có một người có đủ tài năng, quyền lực khiến cho Hạng Thiếu Hoài mặt sắt ngoại lệ phóng thích nàng.

" Thì ra là tử lão nhân đó giở trò quỷ? Hừ, ta đã nói mà, cũng chỉ có hắn mới có quyền lực......” Nàng thì thào nhắc đi nhắc lại .

Tử lão nhân?

Hạng Thiếu Hoài trừng lớn mắt, hắn mơ hồ nghĩ rằng mình nghe lầm , nàng dám kêu Hoàng Thượng là tử lão nhân?

Nàng ngẩng mặt, nhìn thấy biểu tình quái dị của hắn, nhịn không được đôi mi thanh tú khinh ninh.

" Tại sao ngươi lại nhìn ta như vậy?"

" Ngươi và Hoàng Thượng có quan hệ như thế nào?"

Đôi mắt đẹp bỗng sáng lên: " Như thế nào? Hoàng Thượng không nói cho ngươi ư?”

Nhìn vẻ mặt hoài nghi của hắn, nàng cảm thấy...thì ra Hoàng Thượng lão cha không nói cho hắn biết, nàng là nữ nhi của hoàng đế. Năm đó, Hoàng Thượng lão cha đi tuần, một lần đến thanh lâu gặp mẫu thân, sau đó sinh ra nàng.

Chuyện này không ai biết, trừ Hoàng Thượng, mẫu thân cùng với Trương công công bên cạnh hoàng thượng.

Một chút giảo hoạt hiện lên đáy mắt, trên môi liền hiện lên một ý cười cũng rất sâu sắc .

“Ta là thanh lâu nữ tử, mà Vạn Tuế Gia lại ra lệnh cho ngươi thả ta, vậy theo ngươi, ta và hoàng thượng sẽ có quan hệ như thế nào?" Nàng không nói rõ ràng, nhưng trong giọng nói lại ám muội vô cùng.

Hạng thiếu hoài mím môi không nói, chẳng lẽ đúng như hắn đoán, Quan Minh Nguyệt, đúng là nữ nhân của Hoàng Thượng? Mà Hoàng Thượng, lại đi đến thanh lâu sao?

Quan Minh Nguyệt nhìn ánh mắt của hắn, nàng biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

Sống ở thanh lâu nhiều năm, nàng chí ít cũng học được cách nhìn mặt đoán tâm trạng, cũng có thể đọc được suy nghĩ gì dựa vào biểu hiện trên mặt.

Nàng trong lòng cảm thấy rất buồn cười. Nam nhân đem nàng trở thành nữ tử thanh lâu bí mật của Hoàng Thượng! Cũng khó trách, bất luận kẻ nào khi đặt vào tình huống này đều nghĩ như vậy , mà nàng cũng không thèm giải thích, cứ để cho hắn hiểu lầm đi!

Bỗng nhiên, linh quang chợt lóe, một khi đã như vậy, chi bằng lợi dụng cơ hội này không phải tốt hơn sao?

“Ta hiểu, cung kính không bằng tuân mệnh.” Nàng thướt tha ra khỏi phòng giam. Có thể ra tù, nàng đương nhiên làm. “Như vậy Nguyệt Hoa phường cũng có thể mở cửa lại đúng không?"

Không có do dự, hắn trả lời như trảm đinh tiệt thiết. “Không thể.”

Quan Minh Nguyệt dừng cước bộ, xoay người nhìn vẻ mặt kiên quyết của hắn, khẽ nhíu nhíu đôi mi thanh tú, vừa khỏi phòng giam được vài bước, nàng quay người, bước vào phòng lao.

Lần này, đến phiên Hạng Thiếu Hoài ngạc nhein.

“Ngươi đang làm cái gì ?”

“Ngồi tù, ngươi đã không chấp nhận cho Nguyệt Hoa phường mở cửa, mà ta vẫn còn muốn kháng nghị, nên chắc chắn sẽ bị ngươi bắt lại, thôi thì bớt việc cho ngươi, ta trực tiếp quay lại khỏi mất công ngươi nhọc sức!"

Nàng còn cố ý ngáp một cái, tính ngủ một giấc.

Hạng Thiếu Hoài mày đại nhăn mặt.

Đừng nói giỡn, nàng nếu tiếp tục ngồi tù, hắn sẽ khóc không ra nước mắt mất, cuộc đời lần đầu tiên, hắn gặp một vấn đề không thể tháo gỡ.

Nàng làm như vậy, tương đương với việc khiêu khích quyền uy của hắn, nhưng lại không thể nổi giận với nàng ta, đơn giản vì nàng ta chính là nữ nhân của Hoàng Thượng.

“Quan cô nương, ngươi đang định làm khó bản quan?”

“Là ngươi làm ta khó xử mới đúng, Nguyệt Hoa phường mở cửa lại, ta mới đi ra, còn không ta sẽ ở trong này!"

Lời nàng vừa nói ra, khuôn mặt lạnh tanh của hắn lại một lần nữa căng thẳng, nàng vờ như không thấy, tiếp tục cùng hắn đối chất, nếu hắn không đáp ứng nàng, nàng nhất định không bỏ qua.

Lúc trước dám giáo huấn hắn, nàng còn không sợ, bây giờ không nghe chính miệng hắn cam đoan, nàng sẽ không chết, vẫn sẽ tìm hắn tính sổ. Nhìn sắc mặt hắn thì hắn có thể làm gì nàng?

Hạng Thiếu Hoài nắm chặt quyền, nữ nhân này thực sự làm hắn tức giận.

Bên trong đại lao là một mảnh yên tĩnh, hai người giằng co, trầm mặc một hồi lâu, hắn rốt cục phải cắn răng thoái nhượng.

“Hảo, ta đáp ứng ngươi”. Mỗi một từ, đều chạy từ kẽ răng của hắn đi ra.

Ánh mắt đẹp nháy lên vài cái, nàng nhẹ nhàng nhấc váy, thướt tha đứng dậy, nhìn hắn.“Cám ơn đại nhân, ta thay mặt các tỉ muội trong Nguyệt Hoa phường, nói lời cảm tạ đến đại nhân!"

Nàng đi ra khỏi đại lao, tâm tình khoái trá cực, lúc đi ngang các ngục tốt, nàng cố ý nở một nụ cười như hoa, lúm đồng tiền ẩn hiện:

“Cám ơn hai vị đại ca đã nhiều ngày cùng Minh Nguyệt nói chuyện, làm Minh Nguyệt rất vui vẻ, ta cảm kích ở trong lòng, cóảnh nhớ đến Nguyệt Hoa phường ủng hộ chúng ta nhé!"

Lời nhẹ nhàng bay ra nhưng khiến hai ngục tốt sợ tới thần hồn đều bay lơ lửng.

Đi thanh lâu cổ động? Đại nhân ngay trước mặt, bọn họ nào dám đáp ứng, trừ phi không muốn sống nữa!

Đáng thương cho hai người, chỉ có thể cười khổ, nhắm chặt môi, đứng thẳng tắp, bộ dáng đó khiến cho nàng không khỏi bật cười.

“Các ngươi sợ cái gì, đại nhân vừa rồi chính miệng đã đáp ứng, đồng ý cho Nguyệt Hoa phường mở cửa lại, có phải hay không? Tuần phủ đại nhân.”

Ngục tốt kinh ngạc nhìn đại nhân, nhưng đôi mắt sắc như dao cạo quét tới, khiến cho hai ngục tốt tội nghiệp cúi đầu, ngay cả thở cũng không dám.

Hạng thiếu hoài biết nàng đang cố ý, có Hoàng Thượng là chỗ dựa, lá gan của nàng cũng lớn đến trời rồi, hắn còn có thể làm khó nàng sao?

Cáo biệt các vị ngục tốt đại ca, Quan Minh Nguyệt đi ra khỏi đại lao.

Hôm nay trời rất đẹp, gió thổi nhè nhẹ, ánh nắng chiếu vào người khiến nàng cảm thấy rất dễ chịu, nàng cuối cùng cũng không phụ mong đợi của mọi người, cũng đã thành công.

Một kiệu bốn phu đến trước mặt nàng, Minh Nguyệt ngạc nhiên vô cùng, nhìn vào cỗ kiệu tinh xảo, lại nhìn qua Hạng Thiếu Hoài bên cạnh.

“Đây là......”

“Thỉnh lên kiệu, bọn họ sẽ đưa Quan cô nương hồi Nguyệt Hoa phường.”

A, chẳng những thả nàng ra khỏi lao, còn sai người nâng kiệu đưa nàng trở về, đãi ngộ này thật lớn nha!

“Đa tạ đại nhân.”

Nàng phong tình vạn chủng cúi nhẹ người, trên mặt cười duyên càng thêm quyến rũ động lòng người, Nguyệt Hoa phường có thể một lần nữa mở cửa, cuối cùng là chuyện tốt, nên không tiếc cho hắn một chút tiện nghi.

Lên kiệu, rời khỏi cái chỗ quái quỷ này.

Truyện Chữ Hay