Từ sau ngày gặp ở bệnh viện, hai người giống như gỡ được hết khúc mắc trong lòng, hiệu ứng tình yêu cứ thế nở rộ, trở thành cặp đôi yêu nhau sến súa vô cùng. Mỗi ngày đều gọi điện nói chuyện, Ngu Thư Hân đi quay hình bận rộn cũng tranh thủ thời gian rảnh để gửi đi một vài tin nhắn tràn ngập mấy biểu tượng tình yêu bay bổng.
Hôm nay, Triệu Tiểu Đường sau cả tháng ở nhà tĩnh dưỡng, cánh tay cuối cùng cũng được tháo nẹp, cử động linh hoạt trở lại, dù vẫn phải giữ gìn nhưng thế này cũng quá tốt rồi. Cô mở điện thoại, gửi đi một tin nhắn đến người nào đó ở Thượng Hải
- Em được tháo nẹp rồi, thật vui vẻ.
Ngu Thư Hân lúc này đang ngồi trước Dụ Ngôn, vừa xem tin nhắn vừa cười đến ngọt ngào. Dụ Ngôn không cần hỏi cũng biết ai nhắn, trong đầu thầm nghĩ Ngu Thư Hân tuổi mà bây giờ chẳng khác gì thiếu nữ mới lớn bắt đầu hẹn hò.
- Tuần sau chúng ta gặp nhau nhé, chị rất nhớ em.
Ngu Thư Hân gửi đi tin trả lời. Đã một tháng không gặp, quả thật rất nhớ cô ấy.
- Ơ Ngu Thư Hân, xem này.
Dụ Ngôn bất ngờ lên tiếng, đưa điện thoại cho nàng xem, là một đoạn clip ghi lại buổi tổng duyệt tháng trước ở Trường Long, đúng khoảnh khắc sự cố xảy ra. Clip được quay bằng điện thoại, lúc dàn đèn đổ sập xuống, người quay có vẻ bị giật mình, điện thoại trên tay cũng theo đó mà rung lắc, thế nhưng vẫn đủ để nhận ra cảnh tượng Triệu Tiểu Đường từ phía sau ôm chặt lấy Ngu Thư Hân vào lòng. Khung cảnh sau đó vô cùng hỗn loạn, Triệu Tiểu Đường được đưa đi cấp cứu, Ngu Thư Hân vội vàng theo sau. Đoạn clip tới đây thì chấm dứt.
Trên mạng ngay lập tức nổ ra những cuộc thảo luận sôi nổi, phần lớn đều khen ngợi sự nhanh nhạy và dũng cảm của Triệu Tiểu Đường, mặt khác lại bàn tán về mối quan hệ giữa hai người phát triển tới mức nào rồi? Tại sao suốt năm không hề xuất hiện cùng nhau? Là yêu đương quá kín đáo sao? Rõ ràng, việc Triệu Tiểu Đường thật sự phải vào bệnh viện và cánh tay bó nẹp suốt hai tháng không thể là giả được, cho nên clip này có thể chắc chắn rằng không phải dàn dựng. Vậy nếu chỉ là bạn bè thân thiết, cớ gì phải hành động như thế chứ?
Hàng trăm bình luận bát quái được đưa ra, thậm chí có người còn nói chắc nịch rằng hai người âm thầm kết hôn rồi.
Ngu Thư Hân xem qua một lượt, mọi chuyện xảy ra đúng theo ý định của nàng, không cần phải quá lo lắng. Nàng gọi điện cho Tiểu Đường, thế nhưng chỉ nhận được câu trả lời rằng phải đến công ty vì quản lý gọi gấp, khi trở về sẽ nói chuyện với nàng sau.
Lúc Triệu Tiểu Đường đến công ty, ngoài cửa đã xuất hiện bóng dáng một vài phóng viên. Mấy năm hoạt động trong nghề, cô đối với sự nhanh nhạy đến đáng sợ của ký giả đã không còn bất ngờ nữa, thậm chí còn luyện được kĩ năng bỏ trốn vô cùng điêu luyện. Triệu Tiểu Đường vòng xe ra cửa sau, nhanh nhẹn trùm kín người, thuận lợi tiến vào tòa nhà lớn. Khi bước vào phòng họp, cô nhận ra ngồi phía trước không chỉ có quản lý cùng ekip của mình, mà còn có cả CEO công ty - Hào Kiện.
"Không lẽ đến khen thưởng cô đã cứu người à?" Triệu Tiểu Đường thầm nghĩ.
- Tiểu Đường, em chắc hẳn biết anh gọi em đến gấp thế này là vì điều gì rồi chứ?
Hào tổng lên tiếng trước, không hề vòng vo.
- Em biết. Em mới xem clip đó rồi.
- Vậy em trước khi làm có nghĩ đến hậu quả không? Công ty phải chịu rất nhiều tổn thất vì chuyện em bị thương, trước đó tôi còn nghĩ là họa trên trời rơi xuống, bây giờ hóa ra là em cố tình chạy ra hứng lấy.
Triệu Tiểu Đường hơi ngẩn người, nghe giọng điệu của tổng tài có vẻ không vui chút nào. Anh ta nói xong, thậm chí còn ném điện thoại xuống bàn
- Xin lỗi anh.
Triệu Tiểu Đường cúi mặt nói, dù mấy lời kia có vẻ khó nghe, thế nhưng sự thật trong đó cũng không thể chối cãi được.
- Hào tổng, rất nhiều nhà báo muốn phỏng vấn Tiểu Đường
Quản lý của cô lên tiếng, sau khi điện thoại tắt ngấm vì hoạt động quá nhiều suốt mấy tiếng vừa rồi.
- Phản ứng của fan Ngu Thư Hân thế nào?
- Phần lớn là cảm ơn Tiểu Đường.
Hào Kiện nhíu mày, Ngu Thư Hân mới đạt giải nữ diễn viên xuất sắc nhất, độ hot ngày càng cao, nghĩ lại thì hành động lần này của "gà" nhà mình chí ít cũng lôi kéo được không ít hảo cảm của người qua đường lẫn fan của nàng. Anh ta nghĩ một chút, liền nói
- Nhận lời phỏng vấn của toà soạn và chương trình đang có sức ảnh hưởng nhất, nhớ trao đổi với họ một chút về câu hỏi.
- Em không muốn tiếp nhận phỏng vấn.
Căn phòng rơi vào im lặng sau câu nói ấy của Triệu Tiểu Đường. Trong giới giải trí này có rất nhiều mảng tối, có những thủ đoạn cùng toan tính vô cùng, cô cũng không thể thay đổi được toàn bộ sự xấu xa ấy, chỉ có thể tận lực giữ cho bản thân không bị nhúng chàm, trung thành với tín ngưỡng của chính mình, không đi lên bằng việc lợi dụng người khác. Cô hiểu ý định của cấp trên, cũng đoán được kế hoạch tiếp theo mà công ty định ra, có lẽ sẽ khéo léo khai thác luôn cả tai nạn bất ngờ này, miễn sao là có lợi. Còn bản thân cô khi đó chỉ đơn giản là bảo vệ người mình yêu, hoàn toàn không hề toan tính, nếu bây giờ còn đi trả lời mấy câu hỏi trên trời dưới biển của cánh phóng viên, rồi đi theo sự sắp xếp và kịch bản có sẵn, như vậy chẳng khác nào lợi dụng chính tình yêu của mình. Cô không thể làm được. Cô chỉ muốn bình yên bên Ngu Thư Hân mà thôi.
- Tại sao em không muốn?
Hào tổng cau mày, rõ ràng là đang không vui. Triệu Tiểu Đường suy nghĩ một chút, trả lời
- Em nghĩ chúng ta không lên tiếng sẽ tốt hơn, ít nhất sẽ không khiến người khác nghĩ rằng công ty lợi dụng người khác để cọ nhiệt. Cứ cho là em đã làm một việc tốt, mà người làm việc tốt thật sự sẽ không cần phô trương.
Triệu Tiểu Đường chầm chậm nói, cố gắng tìm từ ngữ nhẹ nhàng nhất có thể, tránh nhắc đến tên Ngu Thư Hân. Thế nhưng có vẻ người đối diện lại không muốn vậy, anh ta nhìn thẳng vào cô và hỏi
- Em và Ngu Thư Hân là quan hệ gì?
- Em và cô ấy là bạn.
- Được rồi, em về nghỉ ngơi đi. Hãy nhớ, nghệ sĩ lúc nào cũng phải cẩn thận, bởi vì có hàng triệu người nhìn vào, còn công ty quản lý nếu chỉ đào tạo và hỗ trợ em, thì hai chữ "quản lý" không cần đặt phía sau nữa rồi. Em suy nghĩ đi, đừng để chuyện tình cảm ảnh hưởng tới sự nghiệp.
Nói thế này chẳng phải bảo cô không có quyền từ chối bất cứ yêu cầu nào từ phía công ty sao? Triệu Tiểu Đường thầm nghĩ, sau đó chào mọi người, quay lưng ra về.
tuần sau, tại sân bay Thượng Hải
Triệu Tiểu Đường kéo cao khoá áo, chiếc mũ rộng vành che gần hết khuôn mặt, cô nhanh nhẹn bước lên một chiếc xe đang đợi sẵn ở ngoài, anh chàng tài xế trẻ tuổi lịch sự chào hỏi, sau đó thuần thục bẻ lái, chiếc xe từ từ lăn bánh ra khỏi sân bay tấp nập. Triệu Tiểu Đường lúc này mới yên tâm gỡ bỏ lớp nguỵ trang, chỉ có cặp kính râm là vẫn để lại, cô vui vẻ cất tiếng
- Cảm ơn vì đã đợi tôi, bây giờ chúng ta tới công ty sao?
- Đúng vậy, sếp của tôi đang đợi cô.
- Sếp của anh là ai thế? Mấy năm qua chưa bao giờ tôi thấy ông ta xuất hiện.
Anh chàng tài xế nở một nụ cười bí ẩn, trả lời
- Cái này thì tôi không thể tiết lộ, tí nữa cô sẽ biết thôi.
Triệu Tiểu Đường không hỏi nữa, trong lòng thầm nghĩ, cũng chỉ là người bình thường thôi, sao ai cũng giấu kín như thế làm gì chứ? Trừ khi người bí ẩn đó là bố hoặc mẹ cô, còn lại chẳng ai khiến cô bất ngờ được.
Từ sau ngày ở công ty quản lý về, mọi hoạt động của Tiểu Đường giống như bị đóng băng, lịch thu âm ca khúc mới cũng bị lùi lại, quản lý chỉ trả lời một câu đơn giản, ấy là chờ cô hồi phục. Triệu Tiểu Đường thầm hiểu động thái này, có lẽ Hào tổng muốn cho cô biết, nếu không có công ty, cô cũng chẳng thế ngóc đầu lên được.
Năm ngoái, công ty cô có sự thay đổi bộ máy, mà điều đáng nói ở đây là CEO cũ từ chức, nhường lại vị trí cho Hào Kiện. Hào Kiện còn khá trẻ tuổi, nhưng tính tình có chút cao ngạo, muốn điều khiển mọi thứ theo ý mình, cho nên Triệu Tiểu Đường luôn cảm thấy anh ta không có hảo cảm với mình. Việc của cấp trên cô cũng chẳng muốn can thiệp, giữa hai người cũng chưa từng xảy ra chuyện gì căng thẳng, ngoài chuyện hai tuần trước.
Hôm kia, cô nhận được điện thoại của một công ty giải trí khác, mà công ty này chính là nơi Ngu Thư Hân và Dụ Ngôn đang làm việc. Họ nói rằng có ý định hợp tác với cô, hy vọng cô tới gặp mặt một chuyến. Triệu Tiểu Đường ban đầu nói cần suy nghĩ, trong đầu xuất hiện vô số câu hỏi. Cô liền gọi cho Ngu Thư Hân, người mà suốt hai tuần rồi vẫn chưa thấy đến thăm cô. Nàng chỉ đơn giản nói rằng đây hoàn toàn là điều có lợi, muốn cô đồng ý, nàng cũng sẽ dành cho cô mấy ngày ở Thượng Hải. Đề nghị này rõ ràng hấp dẫn hơn cả lời mời từ công ty, Triệu Tiểu Đường cuối cùng cũng đồng ý.
Chiếc xe chạy khoảng hơn nửa giờ thì dừng lại trước một toà nhà cao tầng nằm gần trung tâm thành phố, Triệu Tiểu Đường nhìn qua một lượt, trong lòng trộm nghĩ công ty này có lẽ làm ăn khá tốt, riêng vị trí đẹp thế này cũng tốn không ít tiền thuê rồi.
Tiếp đón cô là một cô gái vóc dáng cao ráo, khuôn mặt tròn trịa, vừa nhìn đã thấy có hảo cảm. Cô ấy vừa gặp Triệu Tiểu Đường liền vui vẻ chào hỏi
- Chào cô, Tiểu Đường. Tôi là thư ký riêng của giám đốc, mời cô đi theo tôi.
Cô gái trẻ nhanh nhẹn dẫn đường, hai người tiến vào thang máy, đi lên tầng . Mấy phút sau, Triệu Tiểu Đường đã đứng trước cửa một căn phòng, phía trên chỉ ghi vỏn vẹn chữ CEO. Cô gái kia đưa tay gõ cửa, đến khi ở trong truyền ra hai tiếng mời vào khe khẽ, cô ấy mới mở cửa ra, nói
- Mời cô.
Triệu Tiểu Đường khó hiểu cất bước, hai chữ "mời vào" kia cho cô biết, vị tổng tài này là phụ nữ chứ không phải đàn ông như cô vẫn tưởng. Một cảm giác quen thuộc bỗng dưng nhen nhóm trong tim, Triệu Tiểu Đường tặc lưỡi, đôi chân dài sải bước vào phòng, ánh mắt nhanh chóng quét qua một lượt. Vị tổng tài bí ẩn này đang ngồi trên chiếc ghế phía sau bàn làm việc, có vẻ như đang ngắm cảnh bên ngoài, lưng ghế khá cao khiến cô chỉ nhìn thấy một phần đỉnh đầu. Ngay khi cánh cửa phòng được đóng lại, Triệu Tiểu Đường cất tiếng
- Xin chào
Người ngồi trên ghế không đáp lời, chỉ từ từ đứng dậy. Đúng từ khoảnh khắc ấy, Triệu Tiểu Đường đã không nén được bất ngờ, miệng kêu lên ba chữ
- Ngu Thư Hân.