[Đại Ngu Hải Đường] Sự Tồn Tại Tuyệt Vời Nhất

chương 45

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngu Thư Hân cảm giác không khí trong xe ngày càng nóng lên, còn cơ thể nàng ngược lại bị đóng băng, nhất thời không cử động được.

Khoảnh khắc Triệu Tiểu Đường mở mắt ra, nàng giống như đứa trẻ bị bắt gặp làm chuyện xấu, thân thể bỗng chốc trở nên cứng đờ, bàn tay đang vuốt tóc cho người đối diện vẫn chưa kịp hạ xuống. Ánh nhìn của Triệu Tiểu Đường xoáy sâu vào nàng, cứ như có một ma lực vô hình, giữ chặt nàng lại, khiến nàng bối rối, khiến nàng xấu hổ, nhưng lại không cho nàng tìm chỗ trốn.

Triệu Tiểu Đường từ khi thức dậy vẫn không thay đổi tư thế, nét mặt lúc này đã mang thêm chút ý cười nhàn nhạt. Ở khoảng cách gần như thế này, cô thậm chí có thể nhìn thấy khuôn mặt đang chuyển dần sang màu hồng của Ngu Thư Hân, hai cái má bầu bĩnh xuất hiện thêm chút màu đo đỏ, thật sự vô cùng dễ thương. Tuy rất luyến tiếc khoảnh khắc hiếm hoi này, thế nhưng cũng không nỡ đùa quá dai, cô liền lên tiếng, giúp người kia thoát hỏi cảnh tượng khó xử hiện tại

- Cậu không chống lại được sức hấp dẫn của tôi à?

Ngu Thư Hân bặm môi, muốn thu tay về, nhưng lại bị Triệu Tiểu Đường nhanh nhẹn hơn giữ lại.

- Cậu sau này không nên làm thế với người khác.

- Ý cậu là gì?

Ngu Thư Hân hỏi lại.

- Nếu người khác mở mắt ra thấy Ngu Thư Hân định hôn trộm mình, chỉ sợ tim sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực mất. Cũng may, tôi không phải người bình thường.

- Ai thèm hôn trộm cậu? Tôi thấy tóc chọc vào mắt nên gạt ra giúp cậu thôi. Từ bao giờ cậu biến thành người hay tưởng bở như thế này vậy?

Ngu Thư Hân hất tay người kia ra, cả người trở lại ghế lái, cố ra vẻ bình thường, tuy nhiên đôi tay phản chủ lại không chịu nghe lời, cứ nâng lên rồi lại đặt xuống, giống như tố cáo với người bên cạnh, rằng chủ nhân của tôi vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. Triệu Tiểu Đường cười cười, trả lời

- Vậy sao. Có lẽ do tôi còn chưa được tỉnh táo. Tôi cần ngủ thêm một chút nữa.

Ngu Thư Hân không đáp lại, mở cửa bước xuống xe, cắm đầu đi trước, không thèm để ý đến Triệu Tiểu Đường đang nhàn nhã theo sau. Sáng hôm nay đã quá đủ mất mặt với nàng rồi.

Bước vào nhà, Triệu Tiểu Đường đưa mắt nhìn một vòng. Căn hộ này không thay đổi gì nhiều so với năm trước, nội thất trong nhà vẫn vậy, chỉ có điều quanh nhà đã không còn bức ảnh nào của hai người nữa. Trong lòng nổi lên một chút chua xót, nhưng cô rất nhanh kìm xuống, tự nhủ nàng không để ảnh người khác là tốt rồi.

- Cậu có cần thay đồ không?

Ngu Thư Hân hỏi. Nàng vẫn nhớ Triệu Tiểu Đường ưa sạch sẽ thoải mái, đi ngủ hoàn toàn không thích mặc đồ bên ngoài. Người kia hôm nay đến đây, trên người chỉ mang duy nhất cái túi xách bé xíu, khẳng định là chẳng có bộ quần áo nào khác.

- Có thể cho tôi mượn một bộ đồ ngủ không?

Ngu Thư Hân để lại một chữ "Được", sau đó bỏ lại Triệu Tiểu Đường ở phòng khách, một mình đi vào phòng ngủ lấy đồ.

Triệu Tiểu Đường tiến đến sofa, ngồi xuống, cả người ngả ra sau, đôi mắt hướng lên màn chiếu cỡ đại trên tường. Lần cuối cô đến đây là sinh nhật của Ngu Thư Hân năm trước, cứ ngỡ đó là một đêm hạnh phúc, nhưng kết quả lại mở ra một chuỗi đau khổ kéo dài đến tận bây giờ. Hôm nay tùy hứng chạy tới đây, cô cũng chưa biết tiếp theo mình nên làm gì, chỉ biết rằng gặp được Ngu Thư Hân mới khiến lòng cô thoải mái.

Khi Ngu Thư Hân trở lại, trên tay đã cầm theo một bộ đồ ngủ và chiếc khăn mặt mới. Triệu Tiểu Đường nhận lấy, rất tự nhiên bước vào phòng tắm. Vài phút sau, bụi bặm trên người đã được gột rửa hết, Triệu Tiểu Đường khoan khoái bước ra, lên tiếng

- Tôi đi ngủ đây.

Nói xong, đôi chân toan bước vào phòng ngủ, lại bị Ngu Thư Hân kéo lại

- Cậu định đi đâu?

- Đi ngủ. Cậu nói cho tôi ngủ nhờ rồi mà.

- Vậy cậu vào phòng tôi thì tôi ngủ ở đâu? Tôi vừa rồi dậy quá sớm, giờ cũng cần đi ngủ. Cậu ra sofa đi.

- Cậu nỡ đối xử với khách quý như vậy à?

- Khách quý gì chứ, tôi cũng không mời cậu đến đây.

Triệu Tiểu Đường nhìn người đối diện đang bặm môi cau mày, chợt nổi lên một chút ý tứ trêu ghẹo. Cô không đáp lại, đôi chân dài tiến đến gần Ngu Thư Hân, ánh mắt nhìn thẳng vào nàng. Ngu Thư Hân thấy Triệu Tiểu Đường giống như muốn ăn tươi nuốt sống mình, có chút sợ hãi, kín đáo nuốt nước miếng. Đến khi người kia chỉ còn cách một bước chân, nàng lùi lại, kéo giãn khoảng cách, cố giữ giọng nói một cách bình thường nhất

- Cậu muốn làm gì? Đừng có qua đây.

Triệu Tiểu Đường vẫn không trả lời, ánh mắt lạnh băng tiếp tục tiến lên, Ngu Thư Hân chỉ còn cách lùi lại, tới khi chân chạm vào sofa, cả người nàng ngã lên tấm nệm êm ái, Triệu Tiểu Đường mới dừng lại. Cô cúi xuống, cả người giống như phủ lên Ngu Thư Hân, hai tay chống lên thành ghế, khoá chặt nàng ở giữa. Nhìn vẻ mặt bối rối của người bên dưới, lại lướt xuống đôi môi đỏ mọng ươn ướt, Triệu Tiểu Đường hít một hơi, cố gắng kìm lại suy nghĩ xấu xa vừa nảy ra trong đầu. Cô từ từ cúi mặt xuống, ngày một gần, đến khi cảm giác đầu mũi hơi chạm vào má người đối diện, Triệu Tiểu Đường mới mở miệng

- Giường rất rộng, có thể nằm được hai người. Sofa chật thế này, tôi không thể ngủ được.

Ngu Thư Hân cảm nhận được hơi thở nóng ấm của Triệu Tiểu Đường phả vào tai mình, khuôn mặt phút chốc đỏ bừng. Gần quá, khoảng cách này thật nguy hiểm, nàng thậm chí không dám quay mặt lên nhìn người ở trên, bởi vì chỉ cần một cử động nhỏ, đôi môi của nàng cũng có thể chạm vào người đối diện. Khi Ngu Thư Hân vẫn chưa tìm được tư thế thích hợp để phản bác lại, Triệu Tiểu Đường đã rời ra. Cô đứng thẳng người, nhìn con mèo nhỏ đang co người lại trên sofa, cười cười

- Tôi không khoá cửa, nếu muốn thì cậu có thể vào. Cảm ơn nhé.

Sau đó xoay người rời đi, bỏ lại Ngu Thư Hân vẫn còn ngây người trên ghế. Ngay khi cánh cửa phòng ngủ đóng lại, Triệu Tiểu Đường đưa tay lên ngực, cố kìm lại trái tim nhỏ bé đang đập nhanh hơn bình thường, trong đầu tự nhủ sẽ không bao giờ nghịch dại như vừa rồi nữa.

Cô nhìn quanh, phòng ngủ vô cùng trang nhã, chăn đệm trên giường có chút lộn xộn, có lẽ vừa rồi, Ngu Thư Hân thật sự đang ngủ mà bị đánh thức nên chưa kịp sắp xếp lại. Triệu Tiểu Đường tiến đến, sảng khoái nằm lên giường, nhưng vừa kéo chăn ra, lại thấy một con gà bông ở dưới. Triệu Tiểu Đường cầm lên, nhìn con gà cáu kỉnh trước mặt, cười đến ngốc nghếch. Đây rõ ràng là con gà cô gắp được ở Trường Long năm trước, thật không ngờ Ngu Thư Hân vẫn còn giữ nó. Triệu Tiểu Đường ôm con gà nằm xuống, xung quanh tràn ngập mùi hương quen thuộc của người kia, cô phi thường hài lòng, thầm nghĩ quả nhiên mặt dày một chút cũng tốt, nếu không sao có thể thuận lợi vào được tận đây. Mang theo niềm hạnh phúc ngập tràn, Triệu Tiểu Đường dần dần chìm vào giấc ngủ. Cô hoàn toàn không biết, ở căn phòng ngoài kia, có một người vẫn đang lớn tiếng mắng cô không biết xấu hổ, ngang ngược đáng ghét. Ngu Thư Hân càng nghĩ càng hối hận, tự trách bản thân ngu ngốc, từ bỏ ngày nghỉ quý giá mà đi đón người ta, sau đó còn bị trêu ghẹo đến lần, cuối cùng mất cả phòng ngủ. Nàng thở dài thườn thượt, mối quan hệ giữa hai người bây giờ giống như một mớ lộn xộn, nàng mỗi lần gặp Triệu Tiểu Đường đều vô thức dung túng người kia, để mặc cho cô ấy làm càn, quay mình đến chóng mặt.

Suy nghĩ miên man, Ngu Thư Hân không rõ mình ngủ quên từ bao giờ, đến khi tiếng chuông cửa vang lên, nàng mới giật mình tỉnh dậy. Nhìn đồng hồ đã giờ chiều, nàng dụi dụi mắt, ra mở cửa, liền bắt gặp nụ cười tươi tắn của Chu Triều Dương.

- Em vẫn đang ngủ sao? Đã giờ chiều rồi.

Chu Triều Dương nói, sau khi nhìn thấy đầu tóc có phần rối loạn của cô gái trước mặt.

- Do em mệt quá. Mà sao anh lại tới đây?

- Anh tan làm sớm, tự nhiên muốn rủ em đi mua sắm. Hai ngày nữa sinh nhật mẹ anh rồi, mà anh thì chẳng biết nên mua gì cả. Đành mặt dày đến đây nhờ em thôi.

Ngu Thư Hân cảm thấy khó xử, nhất thời chưa nghĩ ra cớ để từ chối thì đã nghe thấy tiếng của Triệu Tiểu Đường vang lên từ phía sau

- Ngu Thư Hân, có gì ăn không?

Chu Triều Dương nhíu mày, nhìn vào bên trong nhà, chỉ thấy Triệu Tiểu Đường vẫn mặc đồ ngủ, mắt nhắm mắt mở ôm bụng đi ra từ phòng ngủ. Triệu Tiểu Đường lúc này cũng nhận ra có người đứng ngoài cửa, sau khi nhìn kĩ, phát hiện ra là Chu Triều Dương, liền nhanh nhẹn bước đến, cánh tay rất tự nhiên ôm lấy eo Ngu Thư Hân, nở nụ cười thân thiện

- Xin chào, đã lâu không gặp.

Câu nói này chính xác mang rất nhiều ý tứ. Chu Triều Dương từ bất ngờ chuyển sang nghi hoặc, nhìn vào cánh tay đang đặt trên eo Ngu Thư Hân, sau đó lại nhìn tới khuôn mặt vui vẻ của Triệu Tiểu Đường, trả lời

- Đã lâu không gặp, cô đến thăm Hân Hân sao?

- Phải, chúng tôi có hẹn đi ăn cùng bạn bè, nhưng hơi mệt nên ngủ quên, bây giờ thành ra hơi vội.

Ngu Thư Hân ở bên cạnh, làm sao không hiểu ý muốn đuổi khách của Triệu Tiểu Đường. Nàng nhìn khuôn mặt có phần kiêu ngạo của cô, rồi lại nhìn sang vẻ mặt đăm chiêu của Chu Triều Dương, liền có cảm giác mình đứng giữa hai ngọn lửa đang âm ỉ cháy, không biết phải làm thế nào để thoát thân.

Chu Triều Dương nghe xong câu nói kia, rất lịch sự nở nụ cười, quay sang Ngu Thư Hân

- Vậy anh không làm phiền em nữa. Hẹn em hôm khác đi mua quà cho mẹ nhé. Anh đi trước đây.

Sau khi có chút ái ngại nhìn Chu Triều Dương rời đi, nàng mới nhớ ra cánh tay của người kia vẫn nằm trên eo mình. Nàng định gỡ ra, Triệu Tiểu Đường lại siết chặt hơn, không cho nàng cử động

- Cậu có hẹn với anh ta sao?

- Sau này phiền cậu đừng thay tôi tiếp khách nữa.

- Trách tôi phá hỏng chuyện tốt à?

- Triệu Tiểu Đường, tôi cảm thấy cậu đi quá giới hạn của một người bạn rồi đấy.

Sau câu nói kia, nàng cảm giác cánh tay trên eo mình dần buông lỏng, liền nhanh chóng gạt ra, quay người định rời đi. Phải chăng sự dung túng của nàng khiến cho Triệu Tiểu Đường nghĩ bản thân muốn làm gì cũng được?

- Vậy mời cậu đi ăn có vượt quá giới hạn không? Tôi đói rồi.

- Cậu tự gọi đồ về mà ăn. Tôi muốn nghỉ ngơi.

- Vậy được, không làm phiền cậu nữa. Tôi thay đồ rồi sẽ đi.

Ngu Thư Hân nghe ra một chút buồn bã trong giọng nói của người kia, nhìn bóng lưng cô đơn khuất sau cánh cửa phòng ngủ, khẽ thở dài. Đến khi Triệu Tiểu Đường thay đồ xong đi ra, Ngu Thư Hân đã ngồi trầm tư trên sofa. Nàng đưa mắt nhìn người đang đứng đối diện, chậm rãi lên tiếng

- Triệu Tiểu Đường, rốt cuộc cậu muốn gì? Nếu chỉ là nhất thời có hứng thú trêu đùa tôi thì cậu có thể dừng lại được rồi.

Triệu Tiểu Đường tiến đến gần Ngu Thư Hân, ngồi xuống trước mặt nàng, tay nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên. Ngu Thư Hân lần này không còn bối rối, cũng chẳng trốn tránh ánh mắt sâu thẳm của Triệu Tiểu Đường nữa. Nàng muốn tìm ra một đáp án chính xác để chấm dứt chuỗi ngày luẩn quẩn này.

- Tôi không phải nhất thời có hứng thú, tôi là thật lòng muốn gặp cậu. Ngu Thư Hân, chúng ta quay lại, có được không?

Truyện Chữ Hay