năm sau.
Nam MC cầm trên tay phong bao nho nhỏ, cố tình ra vẻ thần bí, từ từ rút tờ giấy bên trong ra. Anh ta nhìn xuống khán giả, đôi mắt nháy nháy tinh nghịch, từ từ cất giọng.
- Giải "Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất" của năm nay, cô ấy ... rất xinh đẹp.
Khán phòng bắt đầu ồ lên, diễn viên nào mà không xinh đẹp cơ chứ?
- Cô ấy có giọng nói vô cùng ngọt ngào.
Vài cái tên được kêu lên dưới khán đài, các fan bắt đầu cố gắng hét thật to tên thần tượng của mình.
- Xin chúc mừng nữ diễn viên Ngu Thư Hân.
Nam MC vừa kết thúc câu nói, dưới sân khấu, tiếng vỗ tay vang lên rào rào. Ánh đèn chiếu tới hàng ghế đầu tiên, ống kính máy quay nhanh nhạy di chuyển đến gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ. Ngu Thư Hân đứng dậy mỉm cười, cúi chào khán giả, sau đó từ từ bước lên sân khấu. Dưới ánh đèn sáng rực, Ngu Thư Hân trong chiếc đầm màu đen quyến rũ, làn da trắng nõn, yêu kiều cất bước. Nét đẹp của nàng vừa thu hút mị hoặc, lại vẫn không mất đi sự ngọt ngào vốn có. Nàng bước lên giữa sân khấu, tay cầm chiếc cúp danh giá, tiến đến micro, bắt đầu phát biểu.
- Tôi rất hạnh phúc, hôm nay có lẽ là sinh nhật tuyệt vời nhất của tôi ...
Giữa quảng trường lớn ở Thượng Hải, Triệu Tiểu Đường rúc trong chiếc áo phao to đùng, cố tình kéo khoá thật cao che hết nửa khuôn mặt, cô thơ thẩn nhìn bảng đèn led cực đại trước mắt, trên đó đang phát đoạn clip mừng sinh nhật Ngu Thư Hân, hình ảnh của nàng liên tục biến đổi, từ dễ thương đến sεメy, từ lạnh nhạt đến nở nụ cười yêu mị. Lời phát biểu của Ngu Thư Hân vẫn đều đều truyền tới thính giác của cô qua chiếc tai nghe bé xíu, đến khi giọng nói ngọt ngào dừng lại, tiếng vỗ tay một lần nữa vang lên rào rào, Triệu Tiểu Đường mới tắt đi. Cô rời mắt khỏi màn hình, quay lưng trở về khách sạn.
Kết thúc lễ trao giải, Ngu Thư Hân vất vả vượt qua vòng vây chật kín người hâm mộ và nhà báo, mệt mỏi chui vào trong xe. Nàng ngả người ra sau, nhanh chóng tháo đôi giày cao gót. Thoải mái rồi, nàng hỏi người ngồi ghế trên.
- Lịch trình ngày mai là gì?
Trợ lý Tiêu Ngọc lên tiếng.
- Bây giờ chúng ta trở về nghỉ ngơi, chiều mai sẽ bay đến Quảng Châu. Mấy ngày tới đều quay hình ở đó.
- Đã có thông tin những người tham gia chưa?
- Ngoại trừ Lưu Vũ Hân và An Kỳ, các thành viên còn lại của The Nine đều đã xác nhận tham gia.
- Dụ Ngôn đang ở đâu?
- Cô ấy ở Bắc Kinh, có lẽ mai cũng bay tới rồi.
Ngu Thư Hân không trả lời nữa, nàng khép hờ mắt, miệng khẽ lẩm bẩm.
- Đến ngày gặp lại rồi.
năm trước, Ngu Thư Hân rời khỏi Hoa Sách, tự mình thành lập công ty giải trí. Với việc có nền tảng kinh tế vững chắc cùng sự thông minh và các mối quan hệ khác trong showbiz, công ty của nàng tới giờ tạm gọi là đang trên đà phát triển ổn định. Năm ngoái, nàng thành công "đoạt" được Dụ Ngôn về, sự việc này khiến các blogger bàn tán xôn xao, bởi vì không ai hiểu được tại sao Dụ Ngôn lại chọn một công ty mới chân ướt chân ráo bước vào giới giải trí có năm, mà công ty này trước đó lại chiêu mộ được cả Ngu Thư Hân. Chẳng ai đoán được, người đứng đằng sau công ty đó chính là nàng. Tất cả mọi cuộc phỏng vấn đều là giám đốc truyền thông đứng ra tiếp nhận, không hề có tin tức gì về vị CEO đứng đằng sau.
Công ty nàng chiêu mộ nhóm nghệ sĩ đầu tiên, năm nay biết được Thanh xuân có bạn mùa tiếp theo được khởi quay, sau mùa nàng tham gia, đây là show tuyển chọn idol nữ tiếp theo, đã năm rồi, nhìn ra được tiềm năng lớn, nàng liền không do dự, cử một "gà nhà" xuất sắc nhất đi tham dự.
Thực tập sinh này tên Lam Tuyết Y, là em họ của nàng. Lam Tuyết Y năm nay mới tuổi, cao m, thân hình săn chắc, theo được cả phong cách lạnh lùng lẫn sεメy quyến rũ, khí chất toả ra có chút cao ngạo, từ nhỏ đã đam mê ca hát, năm trước biết nàng mở công ty liền không do dự mà đăng ký làm thực tập sinh.
Ngu Thư Hân đã có kinh nghiệm trong show sống còn này, bên cạnh thực lực của Tuyết Y, nàng cũng không quên việc lập kế hoạch để push gà nhà một cách khéo léo. Thành quả thật sự không làm nàng thất vọng, từ một bức ảnh "vô tình" chụp ở sân bay, vẻ mặt thản nhiên cùng dáng người cao lãnh của Lam Tuyết Y đã thành công thu hút được sự chú ý, cho tới giờ, đã trải qua vòng loại thứ ba, Lam Tuyết Y vẫn giữ nguyên vị trí số hai của mình. Hơn nữa, lần này, PD của chương trình là Dụ Ngôn, cho nên fan của cô ấy cũng dành sự quan tâm đặc biệt cho "người cùng nhà" với thần tượng của mình.
- Tiêu Ngọc, vị trí thứ nhất hiện giờ là ai?
- Là Tịnh Hương của Thái Dương Xuyên Hoà.
Ngu Thư Hân nghe cái tên quen thuộc vang lên, miệng lẩm bẩm hai chữ "oan gia".
Quá nửa mới đêm trở về nhà, nàng mệt mỏi mở cửa, cả người đổ lên sofa. Hôm nay là sinh nhật nhưng nàng cả ngày nàng đều bận rộn không nghỉ. À không, đúng hơn là ba năm nay, sinh nhật nàng đều đón cùng với công việc. Nàng không còn về nhà như mọi năm nữa, cũng không còn háo hức mong tới ngày này. Fan hâm mộ rầm rộ tổ chức nhiều hoạt động, nàng vẫn vui, vẫn hạnh phúc, nhưng sâu thẳm trong tim vẫn là một khoảng trống không ai có thể lấp đầy.
Hôm nay đúng ra là một ngày vô cùng tuyệt vời, nàng nhận được giải thưởng danh giá sau năm cố gắng, nhưng hoá ra, bản thân nàng lại chẳng vui như nàng tưởng tượng. Vẫn là cảm giác trống rỗng ấy, chiếc cúp về tới nhà liền bị chủ nhân đặt trơ trọi giữa bàn. Ngu Thư Hân mở điện thoại lên, tin nhắn mới nhất đến từ Chu Triều Dương, nàng không trả lời, để điện thoại xuống, với tay lấy điều khiển, ấn nút bật. Chiếc máy chiếu trên tường sáng lên, sau đó một vài giây, giọng nói quen thuộc của Triệu Tiểu Đường vang lên trong căn phòng im lặng
"Hân Hân, hẳn là chị sẽ dỗi em đi, những ngày qua em chính là bận rộn chỉnh sửa video này đó. Với trình độ làm vlog của mình, em mất tới mấy ngày mới xong đấy..."
Ngu Thư Hân nhìn chằm chằm màn hình, những đoạn phim nhỏ nhỏ chầm chậm lướt qua, nàng khẽ mỉm cười, nhưng rồi dần dần, nàng cảm thấy chúng nhoè đi, mờ nhạt hơn, nụ cười trên môi nàng không còn vẹn nguyên nữa, nó đã có thêm chút vị mằn mặn. Ngu Thư Hân đưa tay lên mặt đã thấy nước mắt rơi đầy, nàng liền hung hăng lau đi. Nhưng bàn tay nhỏ nhắn càng lau, nước mắt lại không nghe lời, chảy xuống nhiều hơn.
"Ngu Thư Hân, chị luôn luôn là số một trong lòng em"
Cuối cùng, nàng từ bỏ việc lau nước mắt, ôm con gà bông từ nhiều năm trước, khóc lớn, tiếng khóc hoà cùng lời nói ấm áp tinh nghịch của Triệu Tiểu Đường. Hôm nay, nàng đã đạt được giải thưởng cao quý nhất, nàng đã chạm tay vào vị trí mình vẫn hằng mơ ước suốt năm qua, nàng trở thành số một trong mắt vô số khán giả, nhưng rồi nàng lại cay đắng nhận ra, rằng khán giả quan trọng nhất lại không còn bên cạnh nàng nữa.
"Ngu trứng, em yêu chị ...
Sau này năm nào cũng đón sinh nhật cùng chị"
Suốt năm qua, vào ngày sinh nhật, nàng đều xem video này. Dụ Ngôn nói rằng nàng nên xoá nó đi, nhưng mỗi lần ấn vào nút xoá, nàng lại chẳng đủ can đảm. Nàng sợ, sợ rằng mỗi lần nhớ người kia, thứ duy nhất để nàng bấu víu vào cũng chẳng còn nữa. Sinh nhật năm trước, Triệu Tiểu Đường chia tay với nàng, nàng lớn tiếng nói sẽ không tha thứ, nhưng thật ra, nàng là không tha thứ cho chính bản thân mình.
Nàng vẫn luôn theo dõi Tiểu Đường, vẫn luôn nói chuyện cùng Tuyết Nhi, vẫn luôn nhìn Tiểu Đường gặt hái nhiều quả ngọt. Nàng biết mọi chuyện về người kia, chỉ có điều, người kia có còn giận nàng không, có còn yêu nàng không, hay yêu một người khác nhẹ nhàng hơn, bình yên hơn, thì nàng lại không rõ. Nhưng mà những điều này chẳng còn ý nghĩa gì nữa, từ năm trước, Tiểu Đường đã bỏ đi rồi. Nghĩ tới đây, nàng lại tự chế giễu chính mình. Lâu như vậy rồi vẫn một mình ôm quá khứ, từ chối tất cả mọi mối quan hệ, vì một người đã tuột khỏi tầm tay của mình.
Ngu Thư Hân yêu hận xen lẫn, dằn vặt đau khổ, vừa muốn gặp lại vừa sợ gặp, cuối cùng, nàng mệt mỏi thiếp đi trên sofa.
Video trước mặt vẫn chạy không ngừng ...
Hôm sau, Triệu Tiểu Đường sau hai tiếng trên máy bay, khi đặt chân vào toà nhà ký túc xá quen thuộc đã là h chiều. Buổi họp ngày mai mới diễn ra, nhưng Triệu Tiểu Đường cố tình đến sớm hơn nửa ngày. Cô cũng không rõ vì sao, chỉ biết là cô muốn trở lại nơi này một chút, muốn có thời gian cá nhân ở đây.
Triệu Tiểu Đường đi dạo ở từng tầng, đi qua nơi cantin quen thuộc, đến các phòng tập trước đây mình sống chết với những điệu nhảy khó nhằn. Mọi thứ không thay đổi nhiều, khung cảnh vẫn y nguyên như thế, khiến cho Triệu Tiểu Đường có chút bồi hồi. Bước chân cô dừng lại khi tiến đến trước cửa phòng ký túc xá số . Cô nhìn cái tên lạ lẫm trên tấm bảng dán ngoài cửa, trong đầu lại hiện lên cái tên của năm trước. Triệu Tiểu Đường, Khổng Tuyết Nhi, Kim Cát Nhã, Ngu Thư Hân.
"Ngu Thư Hân, Ngu Thư Hân..."
Triệu Tiểu Đường lẩm bẩm cái tên này trong miệng, mắt vẫn không rời khỏi cánh cửa đóng im ỉm trước mặt. Đằng sau cánh cửa ấy, năm trước, có Ngu Thư Hân và Triệu Tiểu Đường sáng tối bên nhau, có một thứ tình cảm nảy nở theo từng ngày, có một nụ hôn đầu tiên của hai cô gái xinh đẹp ... Có quá nhiều thứ, có những ngày tháng mệt nhọc vất vả nhưng vô cùng ngọt ngào. Trong phút chốc, bên tai Triệu Tiểu Đường lại như vang lên âm thanh quen thuộc, những ký ức rời rạc giống một cuộn phim cũ, bắt đầu phát lại trong tâm trí cô, mờ nhạt, chua xót.
- Tiểu Đường, sấy tóc cho chị với.
- Tiểu Đường, đi ăn thôi
- Hân Hân, đau bụng sao? Em đưa chị đi làm.
- Tiểu Đường, em mua cái tủ này cho chị sao?
- Tiểu Đường, chị lại làm mất miếng trang điểm rồi
- Hân Hân, chị béo rồi.
...
Tiếng một vài staff đi ngang qua kéo Triệu Tiểu Đường ra khỏi dòng hồi ức, cô quay lưng bước đi, vào thang máy lên thẳng sân thượng. Nơi đây là địa điểm yêu thích của tất cả mọi người năm trước, mọi người sẽ lên đây hét thật to, cùng nhau chụp ảnh, cùng nhau chơi đàn. Triệu Tiểu Đường đưa mắt xung quanh, cuối cùng thấy được hai chữ Y và T, dưới đó còn có chữ "ở cạnh nhau" mờ mờ ở góc tường. Cô tiến tới, ngồi xuống, bàn tay thon dài chạm vào góc tường thô ráp. Khi đó, những ngày cuối cùng trước đêm chung kết, Ngu Thư Hân trẻ con ghi tên hai người lên đây, nói rằng học theo Vườn sao băng, để lại tên hai người ở một nơi ý nghĩa, nếu nó không mờ đi, hai người sẽ được bên nhau trọn đời. Triệu Tiểu Đường cười chua xót, đúng là giờ đây nó vẫn chưa mờ đi, nhưng người kia đã không còn bên cô nữa rồi.
Đã gần h chiều, mặt trời đang mạnh mẽ chiếu những tia sáng cuối cùng xuống mặt đất, khiến cho phía chân trời xa xa đỏ rực một mảng, đẹp đến nao lòng. Triệu Tiểu Đường lặng lẽ nhìn quang cảnh đã khắc sâu vào trong trí nhớ của mình, trong giấc mơ của cô mấy năm nay, thỉnh thoảng, nơi này lại xuất hiện, trong giấc mơ ấy, bên cạnh cô, dưới ánh hoàng hôn kì diệu này, có một nàng công chúa xinh đẹp bên cạnh, nàng công chúa cười với cô, nói rằng hai người sẽ cùng nhau tiến bước. Cô ôm lấy nàng, dịu dàng vuốt ve mái tóc bồng bềnh của nàng. Nhưng sau đó, nàng dần dần biến mất, trượt ra khỏi vòng tay cô, theo ánh mặt trời dần yếu đi, cuối cùng, nàng lùi xa thật xa, chỉ còn lại mình cô ở đây.
Triệu Tiểu Đường lau đi giọt nước mắt vừa rơi xuống bàn tay, tự giễu cợt chính mình sao vẫn yếu đuối nhu nhược đến thế này. Mấy năm nay, cô cùng Tuyết Nhi trở thành một nhóm, hình tượng của cô cùng lúc mới debut không khác nhau nhiều, vẫn là vui vẻ hảo sảng, show thực tế mời cô tham gia vô cùng nhiều. Ngoài các hoạt động đó, cô dành thời gian luyện thanh nhạc, vũ đạo, kinh doanh, thỉnh thoảng còn tự tập mấy bài múa đăng lên weibo. Đến giờ, khối tài sản cô có được từ cả công việc làm Idol lẫn đầu tư bất động sản đã không còn là con số nhỏ nữa, cô bắt đầu đảm nhiệm thêm một phần công ty của gia đình, tình hình kinh doanh rất khả quan. Suốt năm qua, Triệu Tiểu Đường gần như không cho mình một ngày nghỉ nào. Cô lao vào trau dồi mọi phương diện, chỉ cần dừng lại, cô liền cảm thấy mình không đủ giỏi giang, cảm thấy bản thân yếu kém, lại tiếp tục tập luyện.
Lần này, Triệu Tiểu Đường vốn không muốn nhận lời tham gia chương trình, nhưng tiểu muội hậu bối của cô cũng đang là một thực tập sinh tranh đấu, công ty muốn cô tới, vừa là động viên tiểu muội, vừa là tạo nhiệt cho em ấy. Suy nghĩ suốt mấy ngày, cũng không thể trốn tránh cả đời, cuối cùng, Triệu Tiểu Đường đồng ý.
Không rõ đã đứng trên này bao lâu, đến khi sau lưng vang lên tiếng nói, Triệu Tiểu Đường nhanh chóng thoát khỏi hoài niệm, quay người lại. Là Đoàn Tiểu Vi.
- Sao chị tới mà không gọi em? Hại em đi tìm chị từ nãy đến giờ.
- Đi qua thấy em bận dạy nên chị không gọi.
Đoàn Tiểu Vi đã rời khỏi showbiz, trở thành một giáo viên dạy nhảy. Lần này, cô tới đây cùng các đồng nghiệp khác, hỗ trợ dạy vũ đạo cho các thực tập sinh.
- Phiền gì chứ, chị biết em luôn ưu tiên chị mà.
Đoàn Tiểu Vi dịu dàng đáp lời, cô nhìn thấy đôi mắt hơi đỏ của người kia, lại cảm thấy đau lòng. năm qua, cô vẫn kiên trì bên cạnh Tiểu Đường, dù cô biết, trái tim Tiểu Đường vẫn không hướng về cô. Hôm nay chị ấy lên đây, có lẽ lại nhớ về quá khứ cũ.
Triệu Tiểu Đường cười cười, né tránh câu trả lời kia. Cô biết tình cảm của Tiểu Vi, nhưng nếu không thể đáp lại, cô cũng không cho phép mình khiến người kia hy vọng.
- Được rồi, xuống đi ăn thôi, em sẽ mời chị một bữa.
Đoàn Tiểu Vi tiến tới, khoác tay Triệu Tiểu Đường kéo đi. Khoảnh khắc hai người quay đầu lại, cánh cửa đi ra sân thượng một lần nữa bật mở, Ngu Thư Hân bước ra.
Nàng có chút bất ngờ khi thấy bóng dáng quen thuộc, ánh mắt nàng không tự chủ mà nhìn vào cánh tay đang được Tiểu Vi bám chặt kia, sau đó, lại nhìn tới Triệu Tiểu Đường vẫn đang ngây người trước mặt.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, đã lâu lắm rồi mới nhìn nhau ở khoảng cách gần như vậy. Thế giới xung quanh như ngừng lại, chỉ còn ráng chiều đỏ rực phủ lên hai cô gái xinh đẹp, bóng dáng hai người đổ rạp trên nền sân, nhìn vừa quen thuộc, lại vừa xa lạ.
năm trước và năm sau, ở cùng một nơi, Triệu Tiểu Đường và Ngu Thư Hân chính thức gặp lại.