Triệu Tiểu Đường ngồi trong phòng chờ ở sân bay, đăng tấm ảnh lên weibo cảm ơn các fan hâm mộ đã đi đón mình. Nhìn thấy đông người như vậy, yêu quý mình, quan tâm mình, Triệu Tiểu Đường cảm thấy hạnh phúc không thể nói thành lời.
Nhưng nụ cười trên môi cô chợt tắt, sau khi thấy một đoạn clip ghi lại hình ảnh cả nhóm người kia ở sân bay. Triệu Tiểu Đường nhìn thấy Hứa Giai Kì gần như bị ngã, rồi phía đầu hàng là Ngu Thư Hân đang vất vả che mặt cho Khổng Tuyết Nhi khi thấy một fan cuồng giơ điện thoại sát vào mặt cô ấy. Triệu Tiểu Đường cảm thấy vừa xót xa, vừa bực bội.
Ngu Thư Hân trước giờ luôn sợ đám đông, nhất là khi bị vây kín như thế này. Nàng hiểu rằng fan chân chính của mình sẽ không như vậy, đây có lẽ là những fan tự phát, thậm chí có thể có cả kẻ xấu, cho nên luôn vô cùng e dè. Trong suốt thời gian hai người bên nhau, luôn là Triệu Tiểu Đường thân hình cao hơn, để cho Ngu Thư Hân nép vào, đi qua những nơi đông nghịt người vây quanh, thế mà hôm nay nàng thậm chí phải kéo cả staff suýt bị xô ngã?
Sau show thực tế, danh tiếng của mọi người được đẩy lên một bậc, thu hút một lượng người quan tâm khá lớn, tuy nhiên nếu như có lịch trình cá nhân, Ngu Thư Hân mới sử dụng vệ sĩ riêng, còn đi chung với cả nhóm, nàng sẽ theo sự sắp xếp của công ty quản lý chung của nhóm. Một phần vì đây là vệ sĩ mà nàng tự thuê, dẫn đi chung cùng nhóm bảo vệ cho mỗi bản thân nàng có vẻ không ổn, một phần nàng cũng lo rằng antifan sẽ lấy đó làm cái cớ mà cho rằng nàng dựa vào tiền để làm việc, nàng muốn nổi bật hơn. Tuy vẫn thường xuyên tự mình đi phản hắc, đáp trả antifan, nhưng sâu trong thâm tâm nàng cũng không muốn ngày nào lên mạng cũng có thêm cái cớ để người khác mắng chửi mình.
Triệu Tiểu Đường gọi điện cho người kia, trong lòng tràn ngập lo lắng, dịch bệnh bắt đầu bùng phát trở lại, bảo vệ thì lỏng lẻo như thế này, sao yên tâm cho được. Điện thoại báo không liên lạc được, đoán chừng người kia vẫn chưa bật lại điện thoại, cô liền gửi đi một tin nhắn
- Bảo bối đừng sợ, em sẽ tới ngay đây.
Ngu Thư Hân mỏi mệt ngồi trong xe. Một màn hỗn loạn vừa rồi khiến cô phải cố hết sức mới không rơi nước mắt vì sợ và bực mình, Khổng Tuyết Nhi ở bên cạnh khẽ xoa lưng cho nàng. Vừa rồi nếu không có Ngu Thư Hân, cô cũng không biết phải làm sao nữa.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Ngu Thư Hân mở điện thoại ra, ngoài mấy tin nhắn công việc thì còn một tin nhắn của cái người làm cô nhớ nhung suốt cả ngày kia. Vừa rồi giữa đám đông, nàng trộm nghĩ nếu ở đây có Tiểu Đường thì tốt biết mấy. Cô ấy không cao lớn như vệ sĩ, cũng chẳng phải tay chân cứng rắn, nhưng chắc chắn sẽ không để ai chạm được vào nàng.
- Tiểu Đường, mau tới ôm chị.
Ngu Thư Hân gửi đi tin nhắn trả lời, trong lòng dịu xuống một chút.
Mấy tiếng sau, Triệu Tiểu Đường xuất hiện ở cửa phòng Ngu Thư Hân, trên tay vẫn ôm cái gối vàng to bằng nửa người cô. Vừa bước vào trong, Triệu Tiểu Đường đã ôm Ngu Thư Hân thật chặt. Giờ cô mới hiểu cảm giác của những người đang yêu, mới chỉ xa nhau chưa đến tiếng mà đã cảm thấy nhớ nhung chầm chậm khoét một lỗ thật sâu trong tim mình rồi, chỉ lúc nào gặp được người kia, trái tim mới lại được lấp đầy.
Ngu Thư Hân nằm gọn trong vòng tay người kia, tham lam hít đầy khoang mũi mùi hương đặc biệt chỉ người kia mới có, mọi ồn ào nguy hiểm của ngày hôm nay gần như bị đẩy hết ra khỏi đầu nàng. Triệu Tiểu Đường xoa đầu nàng, khẽ hỏi.
- Hân Hân, hôm nay chị không bị thương chứ?
- Chị không sao, Tuyết Nhi thiếu chút nữa thì bị đập vào mắt rồi. Cô ấy cũng rất sợ hãi đấy.
- Bảo vệ thật sự quá lỏng lẻo rồi, có lẽ chúng ta cần gọi vệ sĩ riêng.
- Đừng vội, để xem công ty quản lý xử lý ra sao đã, chị không muốn sử dụng người của cá nhân khi đang trong nhóm.
Triệu Tiểu Đường im lặng, cô cũng đoán được câu trả lời của người kia, nhưng cứ nghĩ tới cảnh nàng bị xô đẩy như sáng nay, cô lại không yên lòng.
Hai người tranh thủ ngủ một chút trước khi bắt đầu tập luyện vào đêm muộn. Sắp tới lịch trình của nhóm vô cùng bận rộn, so với lúc tham gia chương trình thì chỉ hơn chứ không kém, phần lớn thời gian ngủ của mọi người đều là trên ô tô hoặc máy bay lúc di chuyển địa điểm quay hình.
Vậy nên Ngu Thư Hân vào lúc giờ sáng, thay vì ngủ lại đang ngồi mắng Triệu Tiểu Đường một trận. Người này thân thể không khỏe, nhưng gần đây sau mấy ngày nghỉ ngơi thong thả, lại lao đầu vào chơi game và xem Naruto đến nghiện. Đi tập cả đêm, lại về ngồi chơi game với hội Tôn Nhuế và Đới Manh tới không rời mắt được, sau đó chỉ ngủ tiếng rồi dậy đi tập, đôi lúc còn mệt mỏi cáu gắt với nàng.
- Trả điện thoại cho em đi, đánh boss một chút nữa là xong rồi.
Ngu Thư Hân nghe người kia nài nỉ, trực tiếp đem điện thoại tắt nguồn, mặt đanh lại.
- Em không biết giữ gìn sức khỏe à, đã giờ sáng rồi, có biết chút nữa mấy giờ phải dậy không? Nếu không nghĩ đến mình cũng phải nghĩ đến người khác chứ, còn thật sự muốn tự do chơi game thâu đếm suốt sáng thì sang phòng khác đi.
Triệu Tiểu Đường còn đang hậm hực, nghe thấy câu cuối cùng liền cúi đầu nhìn Ngu Thư Hân, phát hiện mắt nàng hơi đỏ. Triệu Tiểu Đường chợt cảm thấy xót xa, sao mình trẻ con đến vậy chứ. Cô nhẹ nhàng xoa đầu người kia, khẽ ôm nàng vào lòng.
- Em xin lỗi, sau này sẽ không để chị lo lắng nữa.
- Chị không thèm lo cho em nữa.
Ngu Thư Hân vừa nói vừa sụt sịt, mỗi lần Triệu Tiểu Đường ốm, nàng đều cảm thấy đau lòng, nàng chỉ muốn Tiểu Đường biết giữ gìn sức khỏe, vậy mà người kia tính cách trẻ con chưa hết, vẫn còn ham chơi đến quên mình, khiến nàng vừa tức giận, vừa bất lực.
- Từ giờ em không chơi nữa, được không? Đừng khóc, là em không tốt, em ôm chị ngủ.
Ngu Thư Hân im lặng, nàng đã quá mệt mỏi, mặc kệ bản thân cho người kia ôm vào lòng, nhắm mắt từ từ chìm vào giấc ngủ. Triệu Tiểu Đường nhìn con mèo nhỏ nằm gọn trong lòng mình, khẽ hôn lên trán nàng, tự trách bản thân sao có thể vô tâm đến vậy, để nàng lo lắng cho mình đến phát khóc.
Từ sau hôm đó, Triệu Tiểu Đường lúc rảnh rỗi không còn chơi game nữa, mà trực tiêp chơi trò người lớn cùng Ngu Thư Hân trước khi ngủ.