[Đại Ngu Hải Đường] Sự Tồn Tại Tuyệt Vời Nhất

chương 21: (h)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngu Thư Hân cảm thấy cả người nóng rực, chiếc áo choàng tắm nàng mặc vào đã rơi ra từ lúc nào, đôi bàn tay hư hỏng của Tiểu Đường đang xoa khắp lưng nàng, khiến cơ thể nàng càng trở lên vặn vẹo khó chịu.

Rời khỏi đôi môi ngọt ngào kia, Triệu Tiểu Đường rời nụ hôn xuống dưới cằm, rồi xương quai xanh, cô tham lam nếm từng chút, từng chút trên làn da trắng hồng kia. Thấp thoáng dưới làn nước, Triệu Tiểu Đường thấy hai khỏa tròn trịa, đầy đặn, khiến cho cô không kìm lòng được mà hôn lên.

- Tiểu Đường, chúng ta ... chúng ta về phòng đi.

Ngu Thư Hân khó nhọc nói giữa những nụ hôn đầy khêu gợi của người kia. Cái người này, tại sao lần đầu tiên đã chạm đúng những chỗ nhạy cảm của nàng chứ?

Triệu Tiểu Đường đứng dậy, lấy khăn tắm choàng vào người cả hai, ôm Ngu Thư Hân vào phòng ngủ. Khẽ đặt nàng lên giường, nhìn người dưới thân cả người đỏ hồng, đôi môi bị mình hôn có chút sưng đỏ, cô khẽ vén lại mái tóc lộn xộn kia, khẽ nói:

- Hân Hân, em đã chờ ngày này lâu lắm rồi. Từ lần đầu tiên thấy chị, cho tới suốt những ngày tháng sau này, em đều chỉ muốn ôm chị thật chặt.

- Tiểu Đường..

Ngu Thư Hân rướn người lên, hôn vào đôi môi run rẩy của Triệu Tiểu Đường. Nàng muốn thuộc về người này, chỉ một mình người này thôi.

Triệu Tiểu Đường hôn rất nhẹ nhàng, đôi tay bắt đầu làm loạn trên cơ thể người kia, bàn tay như có như không lướt qua giữa hai chân Ngu Thư Hân, khiến nàng không nhịn được mà "ưm" một tiếng. Triệu Tiểu Đường rời nụ hôn xuống sâu hơn, từ cổ tới xương quai xanh, rồi tới hai khỏa mềm mại kia. Triệu Tiểu Đường không nhịn được, cắn nhẹ vào.

- Ahhh ... hh..h, Tiểu Đường, đừng để lại dấu.

- Chỗ này đâu có ai nhìn thấy chứ.

Dáng người Ngu Thư Hân không phải là quá gầy, chỗ nào cần thiết thì vô cùng đầy đặn. Triệu Tiểu Đường thỏa mãn, thoải mái trêu đùa hai khỏa kia, một bên khẽ nút nhẹ, một bên lại trêu chọc bằng tay, Ngu Thư Hân chỉ biết rêи ɾỉ thật khẽ, đôi tay ôm lấy đầu Tiểu Đường, có lúc lại như ấn mạnh vào người nàng.

Triệu Tiểu Đường khẽ rời khỏi nơi đồi núi đã ướt nhẹp kia, lướt qua cái bụng ngấn mỡ, cuối cùng dừng ở nơi kín đáo nhất.

- Tiểu Đường, sau em có thể nhìn như vậy chứ.

Ngu Thư Hân ngượng chín mặt khi thấy Triệu Tiểu Đường nhìn chằm chằm vào nơi tư mật nhất của mình. Nàng tuy cũng muốn Tiểu Đường, nhưng nhìn như vậy sao nàng chịu được chứ?

- Hân Hân, trên người chị, chỗ nào cũng khiến em không thể rời mắt được.

Triệu Tiểu Đường khẽ nói, cúi xuống hôn vào hai cánh hoa đã ướŧ áŧ sau màn động chạm vừa rồi. Ngón tay linh hoạt bắt đầu khẽ cạ vào nơi cửa động, vừa như thăm dò, vừa như trêu chọc.

- Tiểu Đường, mau lên.

Ngu Thư Hân cao giọng, nàng bị trêu đùa như thế đủ rồi. Triệu Tiểu Đường cười gian xảo, tìm tới đôi môi vừa thúc giục kia, lại bắt đầu một nụ hôn ướŧ áŧ. Ngón tay ở phía dưới nhẹ nhàng đi vào huyệt động kia, bắt đầu di chuyển, tìm đến những chỗ nhạy cảm nhất mà dày vò trêu chọc.

Ngu Thư Hân không nhịn được, tiếng rêи ɾỉ ngày một lớn, đôi tay ôm chặt lấy tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của người kia, bản thân nàng cũng chưa dám nghĩ tới mình sẽ có ngày phóng đãng như thế này. Triệu Tiểu Đường gia tăng lực đạo ở phía dưới, cuối cùng cảm thấy ngón tay mình bị hút thật chặt, Ngu Thư Hân khẽ cong người, hét lên một tiếng rồi cả người xụi xuống, thở dốc. Triệu Tiểu Đường rút ngón tay ra, khẽ cười, nhìn Ngu Thư Hân đạt được kɦoáı ƈảʍ mà nở rộ dưới thân mình, thỏa mãn vừa nói vừa hôn khắp mặt người kia.

- Hân Hân, em yêu chị.

Ngu Thư Hân ôm người kia vào ngực, mệt đến không thể lên tiếng. Nhưng Tiểu Đường có vẻ ngược lại, cả đêm đó còn không ngừng hành hạ nàng thêm mấy lần, gần sáng mới ngủ thiếp đi.

Triệu Tiểu Đường thức giấc vì tiếng chuông điện thoại, nhìn kĩ thì hóa ra là của Ngu Thư Hân. Nàng nhìn vào cái tên đang nhảy nhót trên màn hình, là Dụ Ngôn gọi.

- Alo, sao vậy?

- Là cậu sao Tiểu Đường?

Tiếng của Dụ Ngôn vang lên không chắc chắc.

- Đúng vậy, cậu sáng sớm đã tìm lão bà tôi làm gì. Cô ấy chưa dậy được.

- Cúp máy đây.

Dụ Ngôn vội tắt điện thoại, khẽ đỏ mặt, có lẽ hôm nay cô vẫn nên đi mua đồ một mình thì hơn. Hai người kia đêm qua ở cùng nhau, dùng ngón chân cũng biết có chuyện gì xảy ra.

Triệu Tiểu Đường bật cười, Dụ công binh ngại cơ đấy, thế này mà Tăng Khả Ny vẫn sợ là sao chứ. Cô nhìn xuống người đang rúc sâu vào lòng mình, da thịt nhẵn bóng, nửa kín nửa hở ở trong chăn, lại nghĩ tới đêm qua cùng nàng dây dưa, không nhịn được mà cười hạnh phúc, ấn vào trán nàng một nụ hôn.

Cô lười biếng ôm con mèo nhỏ, lướt weibo. Sau đêm hôm qua, bài cảm ơn của cô và Ngu Thư Hân nhận được rất nhiều lời chúc mừng. Cô lặng lẽ like tất cả những comment của fan trong tấm ảnh cuối cùng, bức ảnh cô ôm Hân Hân, một tay còn rờ xuống mông nàng.

Wechat nhảy ra một tin nhắn, chính là tin nhắn chào buổi sáng của Đoàn Tiểu Vi, cô ấy nói rằng cũng sắp tới Bắc Kinh làm việc rồi. Triệu Tiểu Đường nhớ tới Ngu Thư Hân không muốn nàng nói chuyện quá nhiều với Tiểu Vi, suy nghĩ một lúc, trả lời chung chung.

- Vậy chúc cậu thành công nhé.

Cảm thấy người trong lòng khẽ động, Tiểu Đường bỏ điện thoại xuống, xoa tấm lưng nhẵn mịn kia.

- Tiểu Đường, mệt quá, mấy giờ rồi.

- Đã hơn giờ trưa rồi.

- Muộn vậy ư, không phải em còn về nhà sao?

- Chiều về cũng được, sau đó tối chúng ta quay về kí túc xá. Chị cứ ngủ đi, em chuẩn bị bữa trưa.

Triệu Tiểu Đường toan ngồi dậy, Ngu Thư Hân thò tay ra khỏi chăn, kéo lại, vô tình làm một mảnh chăn rớt xuống, lộ ra một bên ngực đầy đặn với đầy dấu đỏ xung quanh

- Tiểu Đường, nằm thêm đi, ra ngoài ăn cũng được mà. Ở đây cũng không có gì để nấu cả.

Triệu Tiểu Đường giờ còn quan tâm gì ăn uống, sáng sớm mĩ cảnh đập vào mắt, sao có thể còn nghĩ tới chuyện nấu nướng? Cô cúi đầu xuống, khẽ ngậm đôi môi đang cong lên kia, cái tay nghịch ngợm lại bắt đầu lướt khắp cơ thể người bên dưới.

- Đừng mà, buồn, Tiểu Đường.

Ngu Thư Hân buồn cười, mắt vẫn không mở ra, cũng không đẩy người kia ra, mặc kệ cho cô ấy chơi đùa trên cơ thể mình. Hai người dây dưa một lúc lâu, tới khi Ngu Thư Hân một lần nữa kiệt sức mà chìm vào giấc ngủ, Triệu Tiểu Đường mới thỏa mãn.

Lần tiếp theo mở mắt ra đã là h chiều, điện thoại Triệu Tiểu Đường réo inh ỏi. Là mẹ ở nhà gọi, xong rồi, Triệu Tiểu Đường thầm nhủ. Cô quên mất cuộc hẹn về nhà ăn cơm mất rồi, giờ phải mau chóng trở về, nếu không sẽ không kịp để h trở lại kí túc xá họp.

- Tiểu Đường, sao con còn chưa về.

- Con bận quá, tiếng nữa con trở về.

Triệu Tiểu Đường vội cúp máy, nếu không sẽ lại nghe thêm một tràng của mẹ mà lỡ việc mất.

- Hân Hân, chị ở đây được chứ, em về nhà một chút, sau đó sẽ tới đón chị về nhé.

- Được, đi sớm về sớm.

Nàng là không muốn xa Tiểu Đường quá lâu nha.

Hình ảnh đầy sức sống của hai người sau một đêm Tiểu Đường tới thăm nhà hàng xóm ...

Truyện Chữ Hay