Tiểu Yến Tử từ lúc nào đã luôn xem tướng phủ là nhà, lão đại tướng yêu quý nàng, Hoắc phu nhân lại càng quý, huynh muội nhà họ Hoắc thì khỏi phải nói, vì vậy mà nàng mặc nhiên sống ở đây chưa từng có ý định rời đi. Bây giờ nàng đã là thê tử của Lưu Dĩ, xuất giá tòng phu, xuất gia tòng phụ. Nàng cũng đã đến lúc theo Lưu Dĩ về dinh rồi.
"Nàng không vui?" Lưu Dĩ nhìn nàng ảo não ngồi trong lòng hắn, vẻ mặt ỉu xìu như bóng xì hơi.
"Thiếp sống ở đây đã lâu, xem mọi người như người thân, nhất thời..." Nàng có chút buồn bã nói.
"Ta chỉ sống tạm ở đây, gian tế đã dẹp hết, hai tuần nữa kỵ binh sẽ được điều đi. Ta không cần thiết phải ở đây nữa." Lưu Dĩ thấp giọng giải thích, mày hơi nhíu, có vẻ không vui: "Không lẽ nàng không nguyện ý theo bổn vương về phủ."
A. Bây giờ Tiểu Yến Tử mới nhận ra có chút thuận tai ở đây. Những ngày nàng trở về Lưu Dĩ đặc biệt dịu dàng, không danh xưng bổn vương với nàng, xem chừng đã hoà nàng làm một với hắn. Nàng mải mê chìm trong vị ngọt, lúc này mới nhận ra. Xem ra là hắn đang tức giận. Chỉ cần nàng mở miệng không nguyện ý, hắn sẽ lập tức khiến nàng biến mất khỏi thế gian.
"Thiếp không có ý đó. Đối với thiếp ở đâu có chàng ở đó mới là nhà." Nàng bày ra bộ dáng nịnh nọt ôm cổ hắn dỗ dành.
Vẻ mặt Lưu Dĩ mới bình ổn lại, nàng mới nói tiếp: "Chỉ là nhất thời buồn lòng. Phu thê chúng ta phiền đại tướng quân đã lâu. Rời đi cũng nên thôi." Tiểu Yến Tử nhu thuận mỉm cười.
Lời nàng nói hoàn toàn là thật lòng, nàng ở đâu cũng được, chỉ cần có Lưu Dĩ là đủ, chỉ là về phủ Quốc Công không có đám Cố Vệ Bắc chơi cùng, không có đám vệ binh đánh bạc cũng có chút buồn lòng.
Lưu Dĩ biết nàng ham chơi, không nỡ rời xa nơi này. Hắn nhéo má nàng đến ửng đỏ mới thoả mãn buông tay:
"Quậy chừng đó còn chưa đủ?"
Tiểu Yến Tử gãi gãi đầu cười gượng, nghĩ đến từ khi vào phủ nàng liên tục phá tanh bành nơi đây, khiến cho hai vợ chồng già Hoắc gia đau đầu không thôi.
"Thiếp biết rồi, sẽ sớm an bài mọi thứ. Chàng yên tâm."
Lưu Dĩ nghe nàng nói vậy mới an tâm gật đầu. Đặt lên môi nàng một nụ hôn mới rời đi.
Đến lúc chỉ còn mình nàng nhìn hai chú thỏ, trong lòng không khỏi buồn rầu. Nàng ngẩn ngơ một hồi mới quyết định đi tìm Cố Vệ Bắc cùng Hoắc Sinh đánh chén một bữa, làm tiệc chia tay.
Nghĩ xong liền một mạch chạy đến viện đại phu tìm người.
Chỉ là vừa đến cửa, chưa kịp gõ cửa đã nghe tiếng người vọng ra.
Thanh âm quen tai trầm bổng trịnh trọng vang lên:
"Hãy giúp ta chữa trị, bằng mọi cách!"
Tiểu Yến Tử nhíu mày. Là giọng Hoắc Sinh, hắn muốn chữa trị cái gì, cánh tay không phải trước giờ vẫn tiếp nhận điều trị sao?
Nàng thu tay, không tính gõ cửa, chỉ yên lặng đứng bên ngoài nín thở, tránh bị phát hiện. Nàng cũng không rõ tại sao lại làm ra hành vi này, nhưng giác quan cho nàng biết, nếu nàng xuất hiện, Hoắc Sinh sẽ lập tức ngậm miệng.
"Cái này..." Trong căn phòng lần nữa vang lên giọng nói, chỉ là giọng điệu này không phải của Hoắc Sinh mà là Cố Vệ Bắc: "Mười năm qua ta ở đây là vì huynh, đã nghiên cứu rất nhiều, nhưng kết quả...Huynh đã thấy rồi đó."
Giọng nói của Cố Vệ Bắc kèm theo tiếng thở dài bất lực. Bên trong tĩnh lặng một hồi mới nghe Hoắc Sinh cất tiếng.
"Ta không muốn một ngày nào đó lại đột nhiên biến thể, ta không thể đả thương Quốc Công. Nếu ta làm vậy, Mẫn Mẫn sẽ hận ta! Quốc Công cũng sẽ gặp nguy hiểm. Ta không thể nhìn hai người đó vì ta mà...."
Lòng Tiểu Yến Tử thít lại. Nàng đã hiểu Hoắc Sinh muốn gì. Thì ra là vì căn bệnh đa nhân cách đó. Hắn vì nàng và Lưu Dĩ mà khổ tâm vậy sao?
"Chuyện quan trọng chính là huynh không làm chủ được cơ thể. Không thoát khỏi ký ức năm đó. Ta dù có là hoa đà tái thế cũng không thể giúp huynh. Mười năm qua Bạch Mộ Ninh liên tiếp xuất hiện, năm năm trước còn suýt giết chết ta. Huynh lúc đó không phải đã giữ được chút tâm trí mà buộc hắn phải dừng tay đó sao. Tất cả là vì tâm mà thôi."
Trong căn phòng đột nhiên im bặt, ngay cả tiếng động nhỏ cũng không có, chỉ có không khí âm trầm bao vây. Khẽ khàng buông tiếng thở than.
Lúc Hoắc Sinh rời đi, Tiểu Yếm Tử đã kịp trốn, đứng từ đằng sau nhìn bóng dáng cô độc của Hoắc Sinh, dung nhan hoạ thuỷ kia khắc lên nét buồn thê lương khiến nàng không khỏi đau lòng. Lam nhan bạc mệnh, quả không sai.
Sa Hoả, Sa Thuỷ luôn theo sát nàng, chuyện vừa rồi đương nhiên nghe rõ không thiếu chữ nào, bất giác trong lòng sinh ra thứ cảm xúc hỗn độn.
Thương tiếc!
Đợi Hoắc Sinh đi khuất, Tiểu Yến Tử mới tiến vào bên trong, bắt gặp Cố Vệ Bắc đang ngâm cứu đống thảo dược.
"Muội tới đấy à!" Cố Vệ Bắc ngẩng đầu nhìn nàng vui vẻ.
"Cố đại ca, chuyện lúc nãy muội đã nghe hết."
Mặt Cố Vệ Bắc hơi sững lại, lộ ra nét buồn thương. Hắn để nàng ngồi vào bàn châm một chén trà.
Hơi nóng của trà thơm bốc lên, cuộn trong không khí tan đi trên vẻ mặt ưu sầu của Cố Vệ Bắc, tựa hồ sự bất lực khi không thể giúp bằng hữu chí cốt là điều khiến hắn phiền lòng.
"Muội cũng biết tâm bệnh của huynh ấy. Suốt thời gian qua ta đã nghiên cứu rất nhiều phương thuốc, châm cứu không biết bao nhiêu lần. Vậy mà..."
Tiểu Yến Tử trong lòng rất rõ, Cố Vệ Bắc tài giỏi như thế nào. Nếu đem hắn so với đám bác sĩ y học cổ truyền hiện đại, so ra còn giỏi hơn gấp bội. Vậy mà đến lúc bất lực như vậy, chứng tỏ đã hoàn toàn bó tay.
"Muội có điều này muốn hỏi, muội đã hỏi nhiều người nhưng không ai chịu nói. Tin rằng huynh sẽ nói cho muội biết." Trầm ngâm một hồi Tiểu Yến Tử mới mở miệng.
Cố Vệ Bắc yên lặng nhìn nàng, tựa hồ đã đoán ra nàng sẽ hỏi đến chuyện gì.
"Không biết sau cái chết của muội, Hoắc tướng quân tại sao lại ám sát Quốc Công?"
Biết mà. Cố Vệ Bắc đánh thượt một cái mới đáp:
"Tình trạng biến thể của huynh ấy chỉ có thể vì rượu, bệnh nặng hoặc kích động mạnh. Huynh ấy đối với muội....cho nên không chịu được cú sốc này, đã đả kích rất nặng. Bạch Mộ Ninh thừa cơ xuất hiện, có lẽ trong lòng Hoắc Sinh lúc đó cũng oán trách Quốc Công không thể bảo hộ nàng. Đã hận càng thêm hận, tên đó mới muốn ám sát Quốc Công!"
Tiểu Yến Tử nghe xong, thần trí thoáng chao đảo, trong lòng hơi nhói.
Tại sao nàng lại khiến hai nam nhân yêu thương nàng hết lần này đến lần khác khổ sở như vậy. Nàng xứng lắm sao?
Nhìn ánh mắt thống khổ được che đậy sau vẻ bình thản của nàng. Cố Vệ Bắc thật không can tâm:
"Đáng ra ta không nên nói những điều này với muội."
Tiểu Yến Tử siết tay, nghiêm mặt nói: "Muội nghe nói chứng bệnh này thường vì chấn động tâm lý. Không biết nguyên nhân huynh ấy mắc chứng bệnh là như thế nào?"
Cố Vệ Bắc hơi phiền lòng, cuối cùng nàng cũng nói vào trọng điểm. Hắn hớp một ngụm trà nhìn nàng đáp:
"Chuyện này muội nên hỏi Quốc Công, người rất rõ chuyện này. Ta vốn chỉ là kẻ đứng nhìn mà thôi."
Tiểu Yến Tử nghe vậy, liền biết Cố Vệ Bắc muốn đẩy chuyện này sang Lưu Dĩ. Nàng bồi hắn thêm dăm ba câu rồi trở về, mang theo tâm trạng nặng nề ra đình viện câu cá.
Cảnh vật tĩnh mịch, cần câu trĩu xuống, dòng nước nhấp nhô, không khí trong làm khiến tâm tình nàng mới có chút thả lỏng.
Sa Hoả, Sa Thuỷ đứng sau lưng, không nhiều lời như bình thường, chỉ yên lặng bồi nàng câu cá, không nói gì thêm. Biết nàng là một người hoạt bát vui vẻ. Một khi đã tĩnh lặng chứng tỏ trong lòng nàng rất phiền muộn, chỉ muốn yên tĩnh. Có lẽ Hoắc Sinh đã trở thành mối bận lòng của nàng trước khi rời tướng phủ.
Không thể đáp lại tình cảm, lại không cách nào giúp hắn giải toả tâm tư. Nàng sao có thể vui.
Tiểu Yến Tử ngồi được một lúc, đằng xa lại xuất hiện một bóng người đi tới trước mặt nàng cung kính thi lễ.
"Mạc Phù tới đấy à?" Tiểu Yến Tử chậm rãi buông cần câu, khẽ dãn ra nụ cười đôn hậu như không có chuyện gì xảy ra.
Mạc Phù mỉm cười ngọt ngào đi đến trước mặt nàng.
"Muội nghe nói nương nương dạo này buồn chán, nên ghé qua bồi người vui vẻ." Mạc Phù hôm nay mặc một bộ váy dài, y phục lụa áp sát thân thể nõn nà lộ ra những đường cong mềm mại quyến rũ. Dung nhan như ngọc kết hợp với những trang sức đơn giản cũng đủ khiến nàng đốn hạ bao nhiêu ánh mắt. Quả là một mỹ nhân.
Tiểu Yến Tử gật đầu, cho nàng một cái cần câu.
"Câu cá giúp con người ta tĩnh tâm. Cuộc sống mấy phân chậm lại, cứ liên tục chạy theo số phận an bài mà quên mất ngày tháng. Chi bằng để mặc một lần. Thư thả suy nghĩ chuyện đã qua." Tiểu Yến Tử khẽ buông một câu, chất giọng thấp lại dịu dàng. Khác xa với vẻ nhanh nhảu, thường nói những câu tức chết người bình thường, khiến Sa Thuỷ, Sa Hoả có chút không quen mắt. Dường như trải qua chuyện sinh ly tử biệt đã khiến nàng trưởng thành.
"Anh hùng lớn mới bản sắc, danh sĩ thật mới phong lưu. Câu cá cũng là một niềm vui. Muội rất sẵn lòng."
Nói rồi Mạc Phù nhận lấy cần câu, thư thả ngồi xuống bên cạnh nàng.
Hai bóng nữ tử ngồi trên đình viện lúc chiều tà đổ xuống nền đất. Ánh nắng đỏ của hoàng hôn phủ xuống dung nhan. Mỗi người một ánh mắt, theo đuổi những suy tư riêng. Chỉ là cảnh tượng này khiến người ta bình yên đến lạ.
Mục đích câu cá của Yến Tử không phải là câu được cá. Cần câu đã mấy lần động nhưng nàng lại không động, chỉ để mặc như vậy. Tâm nàng ổn mới là mục đích cuối cùng.
Mạc Phù rõ ràng nhận ra điều đó, nên chỉ im lặng để mặc cá cắn câu, cũng không nhiều lời hỏi han.
"Ta nghe Mạc thị lang gọi muội là Tiểu Ninh, ta có thể gọi như vậy không?" Tiểu Yến Tử đột nhiêm cất giọng.
"Tiểu Ninh mong còn không được." Mạc Phù không dấu vui vẻ đáp. Từ sau chuyện ở khách điếm, nàng đối với vị vương phi này một mực sùng bái. Nói đúng ra là rất thích vị này nên mới đặc biệt muốn hoà thuận.
Tiểu Yến Tử mỉm cười, bỗng nhiên nụ cười của nàng cứng lại khi lướt mắt đến vết sẹo hình hoa sau gáy Mạc Phù lúc nàng cúi đầu thi lễ.
Mắt nàng lập tức tối sầm, nhưng rất nhanh liền trở về trạng thái bình thường, Mạc Phù vừa cúi đầu ngẩng mặt lên đã không hề nhận ra chút bất thường này.
Tiểu Yến Tử giả vờ mỏi mệt muốn về nghỉ ngơi. Mạc Phù bồi nàng vài câu rồi lui về.
Đợi Mạc Phù khuất bóng Tiểu Yến Tử mới kéo Sa Thuỷ, Sa Hoả hạ lệnh:
"Mạc Phù không phải người Sở quốc, chắc chắn không phải ruột thịt Mạc gia, điều tra cho thật kĩ cho ta."
Sa Thuỷ, Sa Hoả không biết nàng căn cứ vào đâu, chỉ nghe nàng nghiêm mặt hạ lệnh. Sa Hoả không hai lời lập tức rời đi.
Mạc Phù ung dung bước đi, mang theo những suy nghĩ miên man. Đưa mắt ngắm cảnh vật tướng phủ. Nàng luôn nghĩ nơi đây chỉ toàn đám vai u bắp thịt, ở đâu cũng có giáo mác, nhưng chẳng ngờ tướng phủ rộng lớn lại chăm bón hoa viên. Ở kế bên đình viện lại có một vườn hoa đa sắc như thế này. Gió hiu hiu đung đưa cành hoa, khiến cho cảnh vật sinh động đi vào lòng người.
Mạc Phù rong ruổi khắp thiên hạ đã hai năm, lúc này nhìn cảnh vật hữu tình ở trước mặt mới cảm thấy thật bình an. Có lẽ nhờ lúc nãy yên tĩnh ngồi câu cá, nàng đã chịu dùng tâm.
Mạc Phù đứng dưới một gốc cây cổ thụ rợp bóng mát mẻ. Làn gió mát đưa tà áo nàng đung đưa theo gió, dáng vẻ xinh đẹp như một bức tranh khiến cho một vài đám vệ binh đi ngang không khỏi ngẩn ngơ, nhưng biết rõ nàng là người nhà Mạc gia, khách của Giám Quốc Vương Phi liền không dám nhìn lâu, vội vã bỏ đi.
Cảnh vật yên bình như vậy, chốc lát khiến Mạc Phù thở ra một tiếng dài, nàng không rõ mục đích sống của nàng là gì.
Nàng âm thầm cười khổ trong lòng, cánh tay nhỏ nhắn khẽ vươn ra, cảm nhận ánh nắng xuyên qua kẽ lá, phủ ấm bàn tay nàng thì bỗng nhiên từ đâu một cánh hoa anh đào rơi xuống vừa vặn rơi vào lòng bàn tay nàng. Cánh hoa anh đào như một cơn gió, nhẹ nhàng đáp xuống.
Mạc Phù hơi ngạc nhiên, chỗ nàng đứng là cây cổ thụ, anh đào ở đâu ra?
Nàng lập tức ngẩng đầu nhìn lên.
Ở trên cành cây lớn, có một bóng đỏ cao lớn đứng tựa vào gốc cây, một tay cầm kiếm một tay buông lỏng, bàn tay cầm kiếm còn kèm thêm một bông hoa anh đào nhỏ. Cánh đào rũ xuống, trông có vẻ buồn bã. Dung nhan tuấn lãng kia hướng về nơi đình viện, mắt đào dõi theo từng bước đi của vị Vương Phi nào đó. Vẻ mặt điềm tĩnh nhưng không dấu theo chút buồn khổ.
Mạc Phù hơi ngẩn ra, nàng lần đầu nhìn thấy một vẻ mặt đẹp đẽ là vậy nhưng lại rất khổ tâm. Nàng rõ ràng biết, ánh mắt Hoắc Sinh đang dõi về ai. Nhưng hắn không biết được, bông hoa hắn muốn tặng ai đó lại đang lượn mình theo gió, rơi xuống người phía dưới.
“Đa tình chỉ hữu xuân đình nguyệt
Do vị ly nhân chiếu lạc hoa.”
Tạm dịch là:
Chỉ trăng xuân vẫn đa tình
Vì người ly biệt rọi cành hoa rơi
Bỗng nhiên Mạc Phù cất tiếng khiến cho Hoắc Sinh thoảng giật mình. Người nội công thâm hậu như hắn, lại có lúc phân tâm, không biết nơi hắn đứng đang có người.
Hoắc Sinh cúi đầu nhìn xuống phía dưới, cành hoa trên tay hắn rũ mình rơi xuống, theo gió quấn quýt trên một thân thể liễu tơ, cánh hoa phù dung nhẹ phất rồi chầm chậm nghiêng mình lộ ra một dung nhan xinh xắn không biểu cảm lặng mình đứng đó nhìn hắn.
Ánh mắt đó khiến Hoắc Sinh có chút sững lại, nhưng rất nhanh liền lấy lại vẻ bình thản, điểm mũi chân đáp xuống đất đứng trước mặt Mạc Phù:
“Mạc tiểu thư có lễ.”
“Hoắc tướng quân có lễ.”
Mạc Phù khẽ nghiêng mình thi lễ, bộ dáng của Hoắc Sinh và Mạc Phù hôm nay đều hoàn toàn trái ngược với đêm đó. Không còn là một tiểu tử ngông cuồng chạy trốn, không còn là một tướng quân máu lạnh vô tình. Lúc này họ như hai vị bằng hữu gặp lại nhau, hoặc là một người dưng có quen biết.
“Trông tướng quân có vẻ không vui, chi bằng cùng Mạc Phù uống vài li.” Mạc Phù nhướn mắt đề nghị, nàng không thường uống với người lạ, nhưng người này đối với nàng có chút thú vị, thực muốn biết người này đối với vương phi nặng tình như thế nào.
Hoắc Sinh hơi bất ngờ. Trước nay ngoài Mẫn Mẫn ra không có nữ nhân nào trực tiếp mời hắn uống rượu. Tuy rằng không có tâm trạng nhưng hắn vẫn đáp:
“Hoắc mỗ không uống được rượu. Chuyện lần trước Hoắc mỗ vẫn chưa có dịp tạ lỗi với tiểu thư. Chi bằng hẹn ngày khác Hoắc mỗ mời tiểu thư đàm đạo.”
Mạc Phù nhìn rèm mi khẽ chớp của Hoắc Sinh cùng bộ dáng nghiêm cẩn chính khí kia không khỏi trầm trồ. Hoắc Sinh đẹp rung động lòng người như vậy quả nhiên một lời nói nhẹ nhàng cũng khiến nàng nguyện ý quên đi cách hắn hung bạo đêm đó.
“Duyệt.” Nàng nhẹ nhàng mỉm cười gật đầu.
Nghe câu nói cùng dáng vẻ ngây ngô của Mạc Phù, ánh mắt sáng rực như sao đó. Đồng tử Hoắc Sinh lập tức thu nhỏ, cả cơ thể cứng lại, kinh ngạc nhìn Mạc Phù.
Mạc Phù không nhận ra Hoắc Sinh có chỗ lạ lùng, thấy trời đã chạng vạng liền thi lễ cáo từ.
“Mạc tiểu thư có thích hoa anh đào không?” Mạc Phù vừa xoay lưng đi được hai bước Hoắc Sinh liền cất giọng.
Nàng có chút bất ngờ quay đầu, khẽ dãn ra một nụ cười: “Đó là một loài hoa xinh đẹp.” Nói rồi lại tiếp tục rời đi.
Tựa như không phải câu trả lời hắn muốn, Hoắc Sinh cũng thu lại biểu cảm, trở về trạng thái tĩnh quay đầu bỏ đi.
Chỉ là Hoắc Sinh không biết, trong túi thơm Mạc Phù thường đeo bên người luôn có một bông hoa anh đào đã tàn lụi từ lâu.