Đại Náo Phủ Đại Tướng Quân

chương 87: người không nên sập bẫy

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tướng phủ rộng lớn, bao trọn cả một vùng diện tích kinh thành bởi tính chất đặc thù cũng như lượng nhân khẩu đông đảo của nó. Từng phủ viện xây lên theo phong cách cổ kính lại đậm chất võ học, nơi đâu cũng bày biện đủ các loại binh khí.

Tiểu Yến Tử sống ở nơi này đã lâu, mọi ngóc ngách sớm đã thuộc lòng. Muốn đến Tây viện bằng con đường ngắn nhất khi không có khinh công chỉ có nàng biết được.

Chỉ là vòng vèo chạy chọt một hồi, nàng bỗng thấy lạ. Khi thường tướng phủ quản chế rất chặt chẽ, cứ cách vài trượng lại có một đoàn quân đi tuần tra. Hôm nay tại sao số lượng lại ít đi đáng kể, nàng chạy một hồi chỉ gặp phải một hai đoàn quân lạ mặt tuần tra qua loa.

Tuy rằng thấy được sự khác thường, nhưng trong đầu nàng bây giờ là sự an nguy của Triệu Phạm Hoa, bỏ qua những chuyện đó mà lao đầu chạy đến Tây viện trước đã.

Tiểu Yến Tử vừa đến cổng Tây viện, thì đám hắc y cũng vừa kịp tới, chúng không để ý đến sự có mặt của nàng, cũng không nhận ra bởi nàng vốn không có nội công, lại không có sát khí.

Sương phòng Tây viện, nơi ở cũ của Tiểu Yến Tử vẫn đang sáng đèn, bóng người gầy yếu đổ trên khung cửa sổ im lặng không chút động tĩnh. Lòng Yến Tử bất chợt nhói lên. Triệu Phạm Hoa vì cái chết của nàng mà trở nên tàn tạ, hắn đã gầy đến mức này hay sao.

Đám hắc y xác định được mục tiêu, vội lao vụt qua đầu nàng, nhảy thẳng vào sương phòng đang sáng đèn của Triệu Phạm Hoa.

Tiểu Yến Tử giật bắn, vội theo chúng nhảy vào bên trong hét lớn:

“Đại ca!!! Mau chạy đi!!”

Đám hắc y cùng nàng đã đứng ngay trong phòng, nhưng đảo mắt nhìn quanh lại không thấy một bóng người, chỉ thấy cây cổ cầm cô độc nằm đó, trên cửa sổ dán hình người mà thôi.

Chúng hắc y giật mình vì tiếng gọi của Yến Tử, vừa nhận ra đã gặp nàng ở khách điếm Tô Lương, chúng tuốt gươm ra khỏi vỏ, gầm lên: “Ngươi là ai???”

Tiểu Yến Tử ngu mặt nhìn hình dán ở trên cửa sổ.

Đây là bẫy sao???

Chưa kịp để nàng kinh ngạc. Cánh cửa sương phòng vội vàng đóng sập lại, chung quanh có tiếng kèn kẹt của gỗ, bên ngoài dường như có người đang muốn chèn cửa, chặn hết tất cả mọi lối ra vào.

Chúng nhân hắc y kinh ngạc, rời mắt khỏi Tiểu Yến Tử, thầm biết người này không có nội công, không thể gây hại cho chúng mà mặc nhiên bỏ qua, lao ra cửa lớn đạp mạnh nhưng cánh cửa chẳng mảy may nhúc nhích.

“Chết tiệt, trúng bẫy rồi!!!” Đám hắc y hét lớn đầy giận dữ.

Tiểu Yến Tử còn chưa kịp nói gì thì nàng nghe được trong gió tiếng lao vun vút của ám tiễn.

Trừng mắt một cái, nàng vội vàng chui xuống gầm bàn.

“Hự!!”

Một mũi hỏa tiễn từ đâu xé toạc không gian, đánh rách cửa sổ cắm phập vào một tên hắc y nhân đang đứng gần đó. Hắn hự lên một tiếng rồi đổ xuống đất trước ánh mắt kinh hãi của chúng nhân và Tiểu Yến Tử.

Chưa hết kinh hãi, bên ngoài hàng loạt hỏa tiễn xé gió lao vào, hệt như những con quỷ khát máu, tìm những thân ảnh trong căn phòng kia mà hạ mình cắm xuống. Ứa máu rồi rực lửa bừng bừng.

Chẳng mấy chốc mà thân thể hóa như một ngọn đuốc, ngọn lửa lan rộng trên y phục hắc y rồi bốc cháy.

Tiểu Yến Tử co mình kinh hãi nhìn ra bên ngoài. Lấp ló chỉ thấy ánh lửa rực lên, hình như có rất nhiều người đang bao vây bên ngoài phóng tiễn. Hỏa tiễn như ngàn mũi đao lao vào không lấy chút kẻ hở, không phút ngơi nghỉ.

Những tên hắc y nhân liên tục hua tay múa chân, dùng kiếm chặn hết tất cả những mũi tên nào lao về phía chúng, một số tên khác lâm vào hoảng sợ, run tay mà bị hạ sát.

Những tên khác đằng đằng sát khí, chống lại hỏa tiễn, đang tính toán dùng thân đạp cửa xông ra ngoài thì “Bùng” một tiếng.

Cả sương phòng nhỏ hệt như hoa lửa, bùng lên một ngọn lửa vây lấy chúng nhân hệt như muốn thiêu sống tất cả.

Chuyện diễn ra quá nhanh, khiến cho Tiểu Yến Tử kinh hãi thốt không nên lời. Lúc này nàng mới nhận ra.

Nàng đã rơi vào cái bẫy do chính Lưu Dĩ bày ra.

-----

Nơi đại điện xa hoa tráng lệ, bóng người âu sầu đổ trên lớp lụa trải trên nền đánh lạnh. Buổi triều sáng đã kết thúc từ lúc nào mà trên long sàn kia, vẫn còn bóng dáng người nằm quyền thiên hạ ung dung ngồi đó.

Long bào uy phong phủ trên tấm thân cao lớn. Đôi mắt thanh u dày đặc hàn khí bức người, nét đượm buồn thấp thoáng sau dáng vẻ nghiêm nghị cương trực, khắc khoải dấu trong đuôi mắt phượng hoàng kia. Dải tóc bạc trắng từ lúc nào được vắt lên gọn gàng. Lưu Dĩ cao ngạo ngồi đó. Làn da vàng vọt hao gầy không còn khoẻ mạnh như ngày nào.

Bên cạnh hắn là Lam Thất quỳ rạp dập đầu xuống đất. Trước mặt là Thái tử ngơ ngác quỳ trên nền đất, đôi mắt ngây thơ dâng nước, đôi bàn tay nhỏ run run. Thái hậu đứng bên cạnh Thái tử, làn da xuân sắc ngày nào lúc này trắng bệch, ngậm một hồi mới thả ra một tiếng nấc nghẹn ngào:

”Lưu Dĩ! Con gầy quá, ai gia...nhìn không ra con nữa rồi.”

Những ngày qua bà không thôi tìm đủ mọi cách buộc Lưu Dĩ phải ăn uống, nhưng một giọt nước hắn cũng không màng đụng đến, còn thường xuyên thổ huyết. Bao nhiêu thuốc quý thì đã sao, ngự y giỏi thì đã sao. Lưu Dĩ không màng đến cuộc sống hiện tại, bao nhiêu thuốc cũng không chịu uống lấy một ngụm. Người mẹ như bà nhìn con mình từ từ mất đi sinh khí, lòng đau đớn mà bất lực.

Lưu Dĩ không đáp lời Thái Hậu, chỉ đưa đôi mắt sắc như lưỡi gươm nhìn Thái tử, giọng khàn khàn cất lên:

”Thái tử đã nghe rõ những điều ta nói?”

Thái tử khoé miệng run run, tròng mắt ửng đỏ, ngậm một hồi mới chầm chậm gật đầu:

”Thập tam ca! Đệ nghe rất rõ. Sau này sẽ chuyên tâm học hành, yêu dân như con. Vì thiên hạ xã tắc mà hi sinh tất cả...”

Trong lời nói thoảng đưa giọng nói nghẹn ngào: “Chỉ là Hằng nhi hiểu biết nông cạn, nắm bắt thời thế còn yếu kém, nhất thời không thể thay huynh tiếp quản giang san. Xin huynh hãy suy nghĩ lại.”

Một đứa trẻ mười ba tuổi với đôi mắt tròn ngây ngô nhường ấy lại thốt ra những lời lẽ nghiêm cẩn đạo mạo đó khiến cho ai có mặt ở đó cũng không khỏi tán dương tư chất và trí thức của cậu bé.

Thái tử cúi đầu hồi lâu không thấy hồi đáp, liền ngẩng mặt lên bắt gặp đôi mắt sương giá ngàn năm đóng băng của Lưu Dĩ đó, chợt lòng lạnh đi.

Giữa đại điện mang theo khí chất vương giả, giọng Lưu Dĩ trầm trầm vang vọng, uy nghiêm có, khí phách có. Lại có chút bất cần, dường như không thiết màng thế sự nữa:

”Bổn vương đã chuẩn bị mọi thứ cho ngươi, những điều ngươi cần học, bổn vương cũng đã dạy hết. Ngươi không giống những đứa trẻ khác, biến tiến biết lùi, biết đâu mới là thượng sách. Ngươi tuy rằng con non kém, nhưng không có nghĩa không làm được đại sự. Làm vua không đơn giản, có lúc mệt mỏi có lúc nhàn nhã. Mệt mỏi lúc cầu hiền, nhàn nhã lúc có người. Dòng dõi họ Lưu không phải chỉ lên ngai vàng ngồi chơi, người ngồi đây phải dõi mắt nhìn ra thiên hạ. Bách tính khổ cực, ngươi tuyệt đối không được đổ do ông trời quét hết mùa màng, là do ngươi không toàn lực đùm bọc dân chúng, để khổ hạnh đày đọa lên họ. Thời đại này nhiều nước chư hầu phân tranh, loạn lạc đói kém không kể sao cho hết. Bổn vương vốn không muốn ngồi trên vị trí này, cũng không có ý định xây dựng bá nghiệp thống nhất giang san, nhưng ngươi thì phải nuôi chí lớn, phải mạnh bạo, đại khí và thông minh. Bổn vương dành tất cả thời gian nuôi binh cho ngươi dùng, không phải để ngươi lấy đó ra làm oai vũ. Trăm vạn binh thì đã sao, chưa chắc ngươi đã nắm được thiên hạ. Muốn làm chủ, ắt phải có người dẫn lối, cầu hiền tài, khiến họ tận trung bày mưu mới là bậc minh quân. Thôn tính chư hầu, làm chủ thiên hạ, bổn vương đặt tất cả niềm tin vào ngươi.”

Lời nói vừa kết thúc, Thái Tử vỡ òa lệ nhòa. Đã quen với việc sống sau lưng người huynh lạnh lùng nhưng kiệt suất, giờ đây lại hạ lệnh buộc phải tự mình gây dựng nghiệp lớn, một đứa trẻ làm sao chịu đựng đả kích này.

Thái Hậu thất kinh như hiểu rõ ý đồ của buổi triều này. Bà sững sờ vài giây mới bật lên được câu:

“Lưu Dĩ...Con muốn thoái vị?”

Lưu Dĩ dương đôi mắt phượng hoàng sâu hun hút như nhìn rõ nhân gian kia, nghiêm nghị đáp:

“Mẫu hậu ở trong cung, chắc đã mỏi mệt vì toan tính. Người sau này an tâm nghỉ ngơi, bổn vương tin Thái Tử bảo vệ được người.”

Thái Hậu trợn tròn mắt, lòng bà đau thắt nhói lên từng cơn, lời này như thể của người sắp ra đi.

“Lưu Dĩ! Con định đi đâu? Sở Quốc này không thể một ngày không có con, Thái Tử còn quá nhỏ, sao con lại tàn nhẫn như vậy?” Khóe mắt Thái hậu chầm chậm vương lệ nhòa.

Thái Tử nấc nghẹn cất lên thành tiếng. Cung nhân và ảnh vệ đứng đó chìm trong bể lặng mây mù. Thoảng đưa không khí ảm đạm đến thê lương.

“Người biết rõ bổn vương không màng vương vị. Nếu không bị ép đến bước đường này, bổn vương có đến mức bức vua thoái vị, dẫm đạp lên hài cốt huynh đệ.” Lưu Dĩ khẽ khép hờ mắt, ngậm một tiếng thở dài: “Bổn vương mệt rồi, kiếp này sống cũng đã đủ rồi. Người hãy để bổn vương ra đi.”

Một câu này đánh một tiếng thật mạnh vào tâm trí của tất cả mọi người, khiến cho chúng nhân giật mình kinh hãi. Lưu Dĩ đã đau khổ đến mức, muốn kết thúc cuộc đời này hay sao???

“Xin Quốc Công suy xét!!!” Chúng nhân quỳ rạp xuống kinh hô. Lam Thất vẫn dập đầu quỳ bên chân Lưu Dĩ, bả vai run run, tựa như không kìm lòng được mà bật khóc: “Ngự y nói vẫn còn cách cứu chữa....Người....xin người hãy suy nghĩ lại.”

Thái Hậu đứng sững như trời trồng, tựa hồ kinh hồn lạc phách, không biết vừa nghe điều gì.

Lưu Dĩ không phản ứng, chỉ lặng lẽ rời khỏi long sàn, chậm rãi bước đi.

“Triệu Mẫn đã chết. Tại sao con không chịu chấp nhận!!! Là con tận mắt chứng kiến nàng tan thành bụi cát kia mà!!!” Thái hậu đột nhiên hét lớn, khiến cho tất cả chúng nhân không khỏi giật mình cúi đầu sát đất không dám ngẩng lên.

Bước chân Lưu Dĩ dừng lại, hắn đột ngột quay đầu, dương đôi mắt nghiêm nghị sắc lạnh lướt qua Thái Hậu:

“Nàng không chết, nàng chỉ về với thế giới của nàng. Nàng đang ở đó đợi bổn vương, nàng không bao giờ chết!!! Mẫu hậu, bổn vương cảnh cáo người, nếu để bổn vương nghe điều này thêm một lần nữa, đừng trách bổn vương bất hiếu!!!”

Lưu Dĩ gầm lên rồi quay ngoắt bỏ đi.

Thái Hậu lại lần nữa sững sờ. Thì ra Lưu Dĩ không phải là đi tìm cái chết, vậy hắn muốn đi đâu, sao lại đến mức từ bỏ vương vị?

Đợi Thái Hậu nghiệm đủ thì Lưu Dĩ đã bỏ đi từ lâu. Bà nhìn Thái Tử khóc đỏ mắt bên cạnh, không khỏi đau lòng. Đứa con trai lớn của bà, luôn làm bà phiền lòng không sao nắm bắt được tâm tư của hắn. Nhưng chỉ cần hắn đừng rời khỏi thế gian này, dù đi đâu làm gì, chỉ cần hắn sống tốt, như vậy là đủ.

Thái Hậu chấm nước mắt, đỡ Thái Tử lững thững đi về cung.

Nơi xa khuất cung điện uy nghi. Lưu Dĩ quay đầu nhìn về hai bóng người một nhỏ một lớn từ từ khuất sau cánh cổng tráng lệ. Vẫn khuôn mặt lãnh đạm. Lưu Dĩ quay đầu bước đi không nói thêm lời nào.

Đoàn người ngựa cấm vệ quân cùng ảnh vệ nối đuôi nhau đưa Lưu Dĩ ngồi trên xe ngựa trở về tướng phủ. Sa Hỏa, Sa Thủy đi bên cạnh xe ngựa, nhìn bầu trời tối đen như mực nghĩ về lời nói ban chiều của Lam Thất.

“Quốc Công đã quyết định rời khỏi kinh thành!”

“Người muốn đi đầu?” Sa Thủy kinh ngạc kêu lên.

“Người muốn đến nơi đó, nơi mà nương nương đã ra đi, chỉ còn lại tro tàn của nàng. Ngự y chẩn mạch bi can nhập tì, ngấm vào tim phổi, lại lâu ngày không chịu ăn uống ngủ nghỉ, Quốc Công...” Giọng Lam Thất run run: “Biết rằng không còn nhiều thời gian nữa. Người muốn đến đó, bổi nương nương nghỉ ngơi.”

Sa Thủy, Sa Hỏa đưa mắt nhìn bóng người uy nghiêm ngồi trong xe lớn. Chính họ là người biết rõ, Lưu Dĩ đối với thê tử tình cảm sâu đậm đến mức nào. Chỉ là không lường đến mức, nỗi đau khổ kia dày vò hắn đến mức kiệt quệ đến nhường này. Có thể từ bỏ giang sơn, không màng cuộc sống. Một lòng muốn đến bên nàng trút hơi thở cuối cùng. Người nghĩa tình sâu nặng như vậy, cớ sao luôn phải chịu đớn đau. Cô độc từng ấy năm, đến lúc này vẫn phải chịu đày đọa đến tận tâm can. Chỉ có mười ngày ngắn ngủi, tóc đã ngả bạc, đâu còn đôi mắt tinh anh khoáng đạt như ngày xưa. Lưu Dĩ dường như đã chết rồi.

“Bẩm, đã đến tướng phủ.” Lam Thất cung kính bẩm báo.

Lưu Dĩ xuống ngựa, nhìn ngọn lửa bừng bửng bốc lên nơi Tây viện xa xôi, ánh mắt hờ hững chứa những lưỡi gươm sắc bén:

“Lũ chuột đó đã đến rồi sao?”

“Thưa vâng, bọn chúng vừa đến, đã rơi vào bẫy của chúng ta.”

“Triệu Phạm Hoa đâu?”

“Đã được đưa đến Phu Tử viện.”

Lưu Dĩ ung dung xải bước thẳng hướng Tam Thái viện mà đi, không buồn quan tâm nơi Tây viện cách đó không xa đang bị ngọn lửa bao trùm kia.

Chỉ là vừa bước được ba bước, hắn đột ngột ngưng cước bộ. Quay ngoắt nhìn nơi khói lửa ngùn ngụt đằng kia. Lòng hắn đột nhiên nhói lên, vừa rồi hương hoa đỗ quyên rất nhẹ, rất nhẹ đưa trong gió thoảng qua tim hắn.

Đôi con ngươi khẽ rung động, hắn xoay gót chuyển hướng đi đến Tây viện, bàn tay từ lúc nào đã siết chặt đến lộ từng đốt xương trắng. Mày lưỡi mác nhíu chặt.

Hắn đang chờ mong điều gì?

Truyện Chữ Hay