Thế Ninh: Nghỉ giải lao giữa hiệp nha chư vị. Hôm nay đặc biệt mời quý các cô nương, công tử gần xa thỉnh câu chuyện ngày lễ Thất Tịch năm nào của phu thê nhà họ Lưu.
Đây là thời điểm lúc Tiểu Yến Tử nhà ta còn là Giám Xưởng tiên sinh, trước khi đại hội đệ nhất cung thủ diễn ra.-----
Lúc này trời sắp chuyển đông, tiết trời se lạnh, đốm lửa lách tách từ mọi nẻo đường khuấy lên chút ấm áp đầu đông.
Lưu Dĩ ngồi trên xe ngựa, chiếc xe trang nhã lộng lẫy vừa rời hoàng cung chưa lâu đã xâm nhập vào đường lớn, hai bên chỉ có Lam Thất cùng hai thị vệ đi theo hộ tống. Lưu Dĩ đang muốn đi thị sát, vì vậy mà giảm bớt cấm vệ quân cùng thị vệ đi cùng.
Kinh thành giờ này là là giờ tấp nập người đông, quanh khu chợ buôn bán, nhiều lái thương qua lại, khách qua đường dừng chân, mùi bánh bao lan tỏa trong không khí. Cảnh tượng ồn ã xa hoa này chứng minh cho một Sở Quốc hưng thịnh. Người đặt bàn tay lên thiên hạ đại Sở đang ngồi trong xe ngựa, lặng nhìn đời thường qua khung cửa nhỏ. Ánh mắt trầm u chăm chú đánh giá cuộc sống chúng bách tính.
Bỗng nhiên từ đằng xa, ở trong một tiệm trang sức không lớn không nhỏ, chỉ đủ cho các gia chủ trung trung dừng chân vang lên giọng nói quen thuộc.
“Ta chốt giá lần cuối, năm mươi lượng bạc.”
Giọng một người đàn ông trung niên khẽ bật lên đầy tức tối: “Sao có thể, ngươi đi đâu tìm ra một chiếc vòng tay quý giá chỉ có năm mươi lượng bạc như vậy chứ?”
“Hừ, ông già nhìn mà xem, bên này, bên này rồi bên trong này, có bao nhiêu là vết xước, nhìn kĩ cũng đã thấy chiếc vòng tay này thực cũ lắm rồi, năm mươi lượng bạc đã còn đắt ấy chứ. Chưởng quầy, ta nói ông hay. Một chiếc vòng tay như thế này được ta mua hãy còn phước, nếu như ông đem bán cho vị đại quan nào đó với giá hai trăm lạng bạc, đừng nói là cả cái tiệm này bị san bằng, mà đầu của ông cũng khó dữ a.” Giọng nói lanh lảnh đó lại không ngừng léo nhéo cất lên.
Lưu Dĩ phất tay ra hiệu dừng xe ngay trước tiệm trang sức đó, hắn đảo mắt nhìn vào bên trong. Quả nhiên bắt gặp tiểu tử đang chống nạnh cầm trên tay chiếc vòng ngọc bích không ngừng ép giá. Đằng sau là Sa Thủy, Sa Hỏa bất lực ngồi nhìn.
Tiểu Tử lại muốn mua trang sức?
Lưu Dĩ không xuống ngựa, chỉ yên lặng ngồi trong xe, chờ đợi xem Tiểu Tử đang muốn làm gì.
“Chưởng quầy, nói không ngoa chứ bổn đại gia ta cũng có quen Hoắc đại nhân bộ hộ thị lang. Nếu như ta mang chuyện này nói với ngài ấy. Ông nói xem, có phải tiệm trang sức này sẽ bị dẹp trong chưa đầy một tuần hương hay không?” Tiểu Yến Tử mặt dày lấy uy danh Hoắc Thiện ra ép giá.
Sa Hỏa, Sa Thủy không đỡ được ca này đành cúi mặt. Sao bọn họ lại có chủ nhân mặt dày như vậy chứ.
“Hừ, ngươi tưởng ta sợ chắc. Hoắc đại nhân ở phủ đại tướng quân, ngươi nghĩ muốn gặp liền gặp được? Thứ nhà quê như ngươi, làm gì có cỡ quen biết ngài.” Chưởng quầy hừ mũi khinh bỉ.
“Không tin ta đúng không?” Yến Tử nhếch miệng lấy ra một miếng ngọc bội khắc tín của Hoắc gia ra giả bộ ngắm nghía: “Hoắc đại nhân đối với ta thâm tình như núi, đến độ tặng luôn ấn tính của Hoắc gia cho ta, ấy vậy mà có kẻ ngang tang không tin được ta và ngài là chỗ bằng hữu. Nếu để đến tai ngài, ai nha, thật không dám nghĩ.”
Chưởng quầy nhìn vẻ mặt ngưng trọng của hai người sau lưng Yến Tử, dè dặt cầm lấy ngọc bội soi soi. Bỗng nhiên đôi mắt chuyển bạc, lập tức sáng rực như đèn pha.
“Ai nha, đúng là có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, tội lỗi!” Chưởng quầy thu liễm vẻ mặt khinh khỉnh, bày ra bộ dáng su nịnh, khẽ hỏi: “Không biết quý tính đại danh của vị đại nhân này là...?”
Tiểu Yến Tử phất tay: “Ta chỉ là bằng hữu của Hoắc đại nhân, không tiện lộ danh phận. Giờ ta chốt giá lần cuối. Năm mươi lạng!”Mặt lão chưởng quầy đen như đít nồi, lại nhìn miếng ngọc bội dọa người, đành bất mãn gật đầu: “Năm mươi thì năm mươi.” Lại bày ra vẻ mặt nịnh nọt: “Chỉ hi vọng vị khách quan đây chiếu cố nói vài lời tốt đẹp đến Hoắc đại nhân.”
“Chuyện đó thì có gì khó!” Yến tử vênh mặt kênh kiệu đáp: “Chỉ cần ta ra mặt, Hoắc đại nhân nhất định sẽ chú ý đến việc làm ăn của gia môn lão, yên tâm.”
Chưởng quầy nghe vậy mừng như bắt được vàng, vội vàng lấy bọc gói lại chiếc vòng tay dúi vào tay Yến Tử:
“Được vậy thì tốt quá, vị khách quan này ắt hẳn là người tốt, sẽ được ông trời phù hộ, làm ăn tấn tới.”
“Được rồi, được rồi. Ta còn có việc, đi trước!” Tiểu Yến Tử cầm lấy vòng tay, đặt lại năm mươi lượng bạc rồi quay lưng bỏ đi.
“Đại quan đi thong thả.”
Sa Hỏa, Sa Thủy cúi đầu che mặt theo sát Yến Tử, sao cứ cảm giác ngượng ngùng thế nào ấy nhỉ.
Còn chưa kịp để Sa Hỏa, Sa Thủy nghi hoặc, Yến Tử lập tức lao đến một quầy y phục gần đó ngắm nghĩa.
Sa Hỏa, Sa Thủy thấy đống y phục sặc sỡ nhức mắt của nữ nhân, không khỏi bạc mặt nhìn nhau, lại nhìn Yến Tử phấn khích chọn đồ.
“Tiên sinh, ngài là nam nhân, sao lại muốn mua y phục nữ nhân?”
Tiểu Yến Tử mân mê từng đợt vải, bình thản đáp:
“Đương nhiên là mua để tặng nữ nhân rồi!”
Lời này vừa nói ra, Sa Hỏa, Sa Thủy, Tiểu Yến Tử nhất thời cảm nhận được làn gió lạnh phương Bắc rét run nào đó đập ngay ót. Mồ hôi thi nhau chạy dọc sống lưng, lạnh buốt đáng sợ.
Tiểu Yến Tử đưa mắt nhìn quanh, dè dặt trốn đằng sau tấm bình phong. Lại nhìn bầu trời trong xanh đầy nắng nghi hoặc.
“Rõ ràng trời đang nắng, tại sao ta lại thấy lạnh như vậy.” Nàng lại đưa tay sờ trán: “Không lẽ ta cảm mạo?”
Sa Hỏa, Sa Thủy cũng nhất thời đưa tay sờ trán. Thấy thân thể hoàn toàn khỏe mạnh, lại ngu mặt nhìn nhau.
Cái khí lạnh lúc nãy sao cứ thấy quen quen.
“Vị tiểu ca này có mua hay không?” Chủ quán y phục thấy ba người ngưng trọng đứng trước cửa khó chịu quát.
“Ai nói ta không mua.” Tiểu Yến Tử thu về bộ dạng ngày thường, nghênh mặt nói: “Chọn cho ta y phục mà các cô nương thích nhất ra đây!”
Chủ quán nghe khẩu khí cao ngạo vậy, không khỏi mừng rỡ, vội vàng trưng ra một loạt y phục sặc sỡ, lục lam hắc hồng đầy đủ, mỏng có dày có, kính có hở có, vô cùng bắt mắt.
Tiểu Yến Tử ngắm nghía một hồi mới chọn bộ y phục khá kính đáo nhất.
Sa Thủy nhịn không được, lại dè dặt hỏi:
“Không lẽ lần này tiên sinh lại định tặng cho Tiểu muội, tiểu muội của tiên sinh cũng thật có phúc, có được đại ca yêu thương như vậy.”
“Cái đó còn phải nói. Nhưng mà....”Tiểu Yến Tử cầm y phục lên ngắm nghía: “Ta không tặng cho tiểu muội, mà cho nữ nhân khác.”
“Là ai?” Sa Hỏa, Sa Thủy đồng thanh.
Tiểu Yến Tử đưa một ngón tay đặt trên miệng giả bộ huyền bí:
“Suỵt!”Nói rồi khẽ dãn ra một nụ cười vui vẻ, đôi mắt lấp lánh tinh quang chăm chú vào đám y phục nữ nhân kia.
Nàng không biết, không hề hay biết bên kia đường, trong xe ngựa, có một quả cầu lửa sắp nổ tung.
----
“Hắt xì!!!”
Tiếng hắt hơi của chúng nhân vệ binh làm kinh động đến cả tướng phủ. Ai nấy mặt mũi vàng như nghệ, nước mắt nước mũi chảy thòng lòng, mặt thâm trầm ảo não.
Chúng binh lính từ bên ngoài trở về không khỏi nghi hoặc xoa cằm:
“Dạo này tướng phủ đang dịch bệnh sao? Tại sao ai cũng cảm mạo hết vậy?”
Quản công tướng phủ từ xa đi tới, cầm khăn tay lau lau mũi đến ửng đỏ, thoạt nhiên đáp.
“Là vì khí lạnh từ vị nào đó mang về...Hắt xì...”
“Khí lạnh? Ai có thể mang khí lạnh đến nỗi khiến cho huynh đệ cảm mạo như vậy, thật quá khoa trương rồi!” Binh lính khẽ kêu lên.
“Ngươi thì biết cái gì.” Quản công khó chịu nói: “Nguyên do là vì người mang khí lạnh không phải là người tầm thường.”
“Là ai vậy?”
Quản công cùng chúng vệ binh gần đó giật thót một cái, vội vàng tụm nhau lại, che miệng nhỏ giọng.
“Là Quốc Công đó!”
Chúng binh lính Ồ lên một tiếng.
“Chẳng trách!” Lại nheo mi nghi hoặc: “Nhưng mà bình thời thiên tuế đâu có bất ổn như vậy. Đã có chuyện gì khiến ngài không vui sao?”
“Ai mà biết được chứ.” Chúng vệ binh mệt mỏi đáp: “Tâm tư của thánh thần, chúng ta chỉ là tiện dân, nào có đọc được.”
Chúng binh lính gật gù, vỗ vỗ vai chia buồn.
“Mà các ngươi có thấy dạo này hễ Triệu tiên sinh nói gì, khí lạnh lại tăng lên không?” Một tên vệ binh chen miệng vào.
“Đúng đúng, ta cũng thấy vậy!” Quản công vội vàng khẳng định.
“Có chuyện đó sao, Triệu tiên sinh đã nói những gì?” Chúng binh lính không khỏi tò mò.
“Hôm trước Triệu tiên sinh hỏi đại thẩm gánh nước nữ nhân kinh thành thích phấn hương loại gì. Đúng lúc đó Quốc Công tìm tiên sinh để chỉnh lại kiếm tuệ thì nghe thấy. Ôn gia chẳng phải vì bị vẻ mặt của thiên tuế dọa cho ngã đập đầu sao?”
Quản công gật gù: “Phải, vẻ mặt của thiên tuế lúc đó rất rất đáng sợ, khiến cho Ôn gia đáng thương phải cáo bệnh mấy ngày.”
“Lại còn hôm qua, Triệu tiên sinh nói cái gì đó mà làm thơ tặng cho cô nương nào đó, suốt đêm thao thức không ngủ. Mơ màng nhìn trăng viết thơ, để đến lúc đánh đàn cho Quốc Công lại ngủ gật. Nghe bảo Quốc Công nhặt được lá thư, đã dùng nội công đánh tan tành. Cả đêm hôm đó, Triệu tiên sinh phải đánh đàn xuyên đêm đến tận sáng. A, thật đáng thương.” Vệ binh không khỏi đồng cảm.
“Đấy, vừa nhắc là xuất hiện liền.” Chúng binh lính quay đầu nhìn về phía cổng phủ.
Bóng nhỏ gầy đầy tinh quang, chân thoạt đi mà như chạy, nhanh nhẹn hệt như đám cao thủ võ lâm ngoài kia, khiến cho hai ảnh vệ thân cận cũng đặt phòng ngự lên cao nhất, buộc thi triển khinh công đuổi theo.
“Triệu tiên sinh! Hôm nay không đánh bạc sao?” Quản công gọi với theo.
Tiểu Yến Tử nghe tiếng gọi cũng bất chợt quay đầu, lại tất tưởi chạy đến bên chúng nhân đang xôm tụ.
“Mấy người làm gì ở đây? Tụ họp đông vui như vậy mà không có ta là không được đâu.”
“Ai nha, tiên sinh. Chúng ta đây là đều bị cảm mạo, tiên sinh đến gần coi chừng lây bệnh đấy.” Quản công thấy nàng chun vào kiếm chuyện, nhanh miệng nhắc nhở.
Tiểu Yến Tử lập tức thi triển khinh công lùi số, dè dặt nhảy về sau bịt mũi:
“Vậy chứ, xin mời quý vị tiếp tục bàn luận. Ta còn có công chuyện...”
Không đợi Tiểu Yến Tử lùi thành công, vệ binh canh cổng vội vã túm nàng lại gấp giọng:
“Triệu tiên sinh, làm gì vội vàng quá vậy. Bộ đi hỏi cưới sao?”
Tiểu Yến Tử vỗ lên vai vệ binh đét một tiếng: “Tiểu tử, sao ngươi biết ta đi hỏi cưới?”
Lời này vừa nói ra, nhất thời chúng nhân hít một ngụm khí lạnh. Sa Hỏa, Sa Thủy hai mắt sắp rớt khỏi tròng, tai chỉ chực chảy máu.
Cái gì??? Hỏi cưới? Cưới ai?
Trong khi hai bạn ảnh vệ đang đực mặt ra như ngỗng thì chúng vệ binh nhất thời mồ hôi lạnh toát. Cái khi lạnh này không phải ôm đồn âm tào địa phủ, không quét sạch giang san, mà nửa lạnh nửa nóng, như chốn phồn hoa quét qua cái rét.
Người thứ hai trong tướng phủ có thể làm được điều này chỉ có thể là một người.
“Tiểu tử! Ngươi nói cái gì???” Bóng đỏ từ bên trại doanh lù lù tiến tới, hệt như một bóng ma.
Khuôn mặt tuấn lãng phủ một lớp sát khí, mắt đào híp lại tạo thành lưỡi kiếm. Mái tóc đen mượt phất phơ bay lên. Tà áo không gió mà quất phần phật dọa người.
Tiểu Yến Tử đơ mặt nhìn Hoắc Sinh.
Tám phần, không! Mười phần là tên họ Hoắc kia đang tức giận. Nhưng tại sao? Dạo này nàng tuyệt đối ngoan ngoãn, không gây hấn với hắn à nha.
“Ngươi nói lại cho ta nghe, ngươi muốn đi đâu???” Giọng Hoắc Sinh đặc biệt trầm thấp, nhấn nhá gầm gừ, hệt như muốn nuốt chửng Yến Tử vào bụng. Mắt đào phát khí, rất đáng sợ.
“Hôm nay là lễ Thất Tịch...Ta đi...bày tỏ....” Tiểu Yến Tử nói đoạn, lại chợt thấy tóc mai dựng đứng.
Đôi tai thính bẩm sinh của nàng nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn nhịp nhàng bên ngoài cổng phủ. Vội tắt lời thi triển công phu điền kinh đâm đầu chạy về phía cổng phụ.
Chúng nhân mặt nghệt ra như ngỗng. Không khỏi vỗ tay tán thưởng cái người vừa nãy còn đứng đây đã biến mất chưa tới ba nốt nhạc kia.
Đúng là hảo công phu.
Hoắc Sinh không nói một lời, chỉ thấy gân xanh nổi đầy tay, mắt đào đỏ âu. Hắn hằm hằm bực bội đi về phía trại doanh.
Vừa lúc này bóng dáng Lưu Dĩ từ từ xuất hiện từ phía cổng hệt như một bóng ma. Chúng nhân vội vàng quỳ rạp xuống nhất nhất thi lễ.
Vẫn là khí thế cường đại khiến cho kẻ khác không dám nhìn thẳng, Lưu Dĩ rảo bước về phía chúng nhân, mắt phượng khép hờ, đảo một vòng, tựa như đang tìm kiếm gì đó.
Lam Thất như hiểu được ý chủ nhân, tiến lên trước mặt đám vệ binh dò hỏi:
“Triệu tiên sinh đâu? Vừa nãy ta còn nghe giọng ngài ấy.”
“Bẩm, tiên sinh vừa mới rời đi.” Vệ binh nhanh nhẹn đáp.
Lam Thất thấy Lưu Dĩ vẫn im lặng, lại tiếp tục dò hỏi vệ binh.
“Có nói là đi đâu không?”Vệ binh ngây thơ đáp: “Tiên sinh nói hôm nay là lễ Thất Tịch, phải đi bày tỏ.”
Gió lạnh từ đâu đập vào mặt chúng nhân, mây đen vần vũ che đi nắng gắt, cơn lạnh cắt da cắt thịt xuyên buốt thân thể, khiến ai nấy kinh hãi run lên từng cơn rồi chầm chậm đưa mắt nhìn Lưu Dĩ hệt như quỷ Diêm La bên kia.
Mái nhà vang lên tiếng ngói đá lạch cạch dọa người, cây cối thi nhau nhảy múa điên cuồng.
Cái cảnh tượng mây mù đen kịt lạnh lẽo này sao mà...Đáng sợ quá.
Bỗng nhiên Lưu Dĩ xoay gót, không nói một lời, lặng lẽ rời đi, mang theo gió lạnh và mây mù.
Không ai biết lòng hắn đã lạnh đi mấy phân.
----
Một đêm gió mát, trăng thanh hạ phàm.
Cành liễu đung đưa, ước hẹn cùng nhau.
Lưu Dĩ ngồi trên đình viện bên trong tướng phủ, lặng yên nhìn ánh nguyệt đổ xuống mặt hồ yên ả. Trên tay cầm chén rượu sóng sánh. Mắt phượng xa xăm trầm tư, sầu ưu vẽ thành khuôn mặt tròn nhỏ tinh nghịch trong tâm can hắn.
Bên cạnh hắn là bóng đỏ buồn bã lãnh đạm, tay cầm chén rượu uống hết lượt này đến lượt khác không ngơi nghỉ. Mặc kệ Lưu Dĩ trầm tư, Hoắc Sinh mải mê chìm trong nữ nhi hồng không chút hơi men dành riêng cho hắn. Ai bảo hắn cứ uống rượu vào sẽ biến thể, đành ra không ai cho phép hắn uống. Nhưng hôm nay ruột gan bứt rứt, hắn cho dù có muốn cũng không dám.
Bạch Mộ Ninh không đơn giản chỉ là hận Hoắc Sinh, thế sự thật tâm không giản đơn. Không nên làm bừa.
Hạ Chí đứng ở giữa Hoắc Sinh cùng Lưu Dĩ, chỉ có một công việc duy nhất là rót rượu bồi hai vị kia nửa đêm tâm tư tản mạn hứng gió kéo nhau ra đây ngồi mà không nói nửa lời đàm đạo.
Thật tình....
Khóe môi Hạ Chí giật giật khó coi, không biết là hai vị này rốt cuộc là bị làm sao.
Bỗng nhiên từ xa vang lên tiếng chân lịch bịch quen thuộc của người chuyên phá làng phá xóm nào đó. Người vẫn chưa thấy nhưng từ xa đã vang lên tiếng gọi dài.
“Hỉ, có hỉ rồi nhé. Tướng phủ ta sắp có hỉ rồi!!!”
Thân thể Lưu Dĩ cùng Hoắc Sinh đồng thời khẽ run.
Bàn tay giữ chén rượu của Lưu Dĩ thít chặt, vô thức tạo ra một vết rạn nhỏ.
Hoắc Sinh đặt chén rượu xuống bàn ‘cạch’ một tiếng, vẻ mặt sa sầm nghiêm trọng.
Tiểu Yến Tử nhìn thấy bóng dáng Lưu Dĩ lặng yên quay lưng về phía nàng. Nàng từ tốn quỳ xuống thi lễ.
Chỉ là quỳ nửa ngày, không thấy hắn có chút phản ứng, cũng chẳng buồn miễn lễ cho nàng.
Sao vậy...Nàng vẫn về kịp giờ đánh đàn cơ mà.
“Triệu tiên sinh, không lẽ...” Hạ Chí đặt vò rượu xuống, gấp gáp đến trước mặt Yến Tử chờ đợi.
“Đúng vậy, ta chọn thời khắc thực tốt. Hoa cô nương rất cảm động.” Tiểu Yến Tử tự hào khoe khoang.
Chén trà trên tay Lưu Dĩ nứt toác một đường lớn.
Bàn gỗ dưới đôi bàn tay Hoắc Sinh chầm chậm vang lên tiếng gỗ mụn vữa ra.
“Vậy không lẽ lời hỏi cưới....” Hạ Chí mở banh mắt thấp thỏm chờ đợi.
Tiểu Yến Tử vui vẻ gật đầu: “Hoa cô nương đã chịu rồi!”
“Chén trà trên tay Lưu Dĩ ‘roạt’ một tiếng vỡ vụn thành từng mảnh.
Tiểu Yến Tử nghe tiếng động lạ, vội vàng đưa mắt nhìn bàn tay to lớn của Lưu Dĩ vương chút máu trong lòng bàn tay.
Tim nàng đánh thịch một tiếng, vội vã chụp lấy bàn tay hắn gấp giọng:
“Quốc Công, người bị thương rồi!”
Lưu Dĩ rút tay ra khỏi bàn tay nhỏ của nàng, lạnh lùng đứng dậy, dương đôi mắt thanh u nhìn nàng như muốn thâu tóm nàng.
“Ngươi muốn thành thân?”
Tiểu Yến Tử chớp chớp mắt hai cái, lại đưa mắt nhìn Hạ Chí đang đực ra như ngỗng. Hoàn hồn một lát mới ngơ ngác phất tay.
“Không có, thần nào đâu có muốn thành thân. Thần đây là làm mai cho Hạ Chí đại nhân.”
Đôi mắt phượng khẽ chớp, tia u lạnh như mây khói vỡ tan, bàn tay siết lấy mảnh vụn từ chén trà buông lỏng. Đôi con ngươi dán vào mặt Yến Tử.
Hoắc Sinh giật mình đứng dậy, đi đến trước mặt Yến Tử, gấp giọng: “Ngươi có thật là chỉ làm mai cho Hạ Chí?”
Tiểu Yến Tử không dám có chút manh động, vội vàng gật đầu như một cái máy.
Hạ Chí xem hai vị kia quan tâm chuyện này như vậy cũng bồi thêm: “Sự thực là thần đã nhờ Triệu đại nhân làm mai với Hoa cô nương, chuyện thành như vậy quả là nằm ngoài dự đoán của Hạ Chí...”
Mắt Hoắc Sinh lập tức phát sáng, trả lại vẻ mặt ôn nhu như ngọc ngày thường. Hoắc Sinh đập vai Hạ Chí khấp khởi chúc mừng.
“Cung hỉ, cung hỉ. Hạ Chí cuối cùng cũng chịu lập gia thất rồi.”
“Đa tạ Hoắc đại nhân. Cũng nên đến lượt ngài rồi.”
“Ta hả. Ha ha...” Hoắc Sinh nghe nhắc đến chuyện lập gia thất vội vàng đánh trống lảng: “Nhân đây ta và huynh đến thanh lâu làm vài chén đi...”
Hạ Chí biết thừa Hoắc Sinh muốn trốn tránh, đành miễn cưỡng gật đầu. Lại quay sang Lưu Dĩ đang tĩnh lặng không chút xúc cảm nhìn Yến Tử bên kia thi lễ.
Hoắc Sinh không nói một lời, ngập ngừng muốn nói gì đó rồi lại thôi. Hắn nhìn Yến Tử một cái, lại bất chợt cụp mắt rời đi.
Lúc này đình viện chỉ còn Yến Tử cùng Lưu Dĩ và một bầu không khí kì quặc.
Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp, nàng thì đăm đăm nhìn vết thương trên tay hắn. Trong lòng thấp thỏm không yên.
“Quốc Công! Người có thể cho thần xem qua vết thương được không?” Yến Tử dè dặt dò hỏi.
Lưu Dĩ không còn lạnh lùng gạt ra như lúc nãy, hắn điềm nhiên đưa bàn tay về phía nàng, để nàng nhận lấy chăm sóc.
Bàn tay nhỏ của Yến Tử trượt trên tay Lưu Dĩ, chầm chậm lau đi vết máu, nhẹ nhàng bôi lên từng đoạn dược.
“Ngươi sẽ không làm việc không công cho kẻ khác.” Lưu Dĩ bỗng nhiên cất giọng.
Tiểu Yến Tử rời mắt khỏi tay hắn, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đầy tinh tú kia.
“Thần ngu muội, không hiểu ý thiên tuế!”
Lưu Dĩ đưa tay nâng cằm Yến Tử, nghi hoặc:
“Hạ Chí trả cho ngươi bao nhiêu tiền mai mối, ngươi cần tiền đến mức đó sao?”
Tiểu Yến Tử trợn tròn mắt.Lưu Dĩ không phải người, hắn tuyệt đối là thần thánh phương nào. Làm sao hắn có thể biết nàng cần tiền nên mới mất công mai mối cho Hạ Chí chứ.
“Thần...chỉ là...”
Tiểu Yến Tử ngậm một hồi, cuối cùng nhịn không được mới rút vội trong ngực ra một túi thơm nhỏ thêu hình rồng vàng uy mãnh trưng ra trước mặt Lưu Dĩ đầy trịnh trọng.
“Cái này...Là tự tay thần tự làm. Trầm hương Lan Điệp được đặt từ Tây cống, rất...đắt...”
Mày lưỡi mác khẽ nhướn, hắn nhìn túi thơm trên tay nàng như thể một thứ kì lạ lần đầu nhìn thấy. Trong mắt nghi hoặc vơi đầy.
“Ngươi...làm cho ta?”
“Vâng!” Tiểu Yến Tử gật gù như một con rối: “Nghe nói hương Lan Điệp rất tốt cho giấc ngủ. Bình thời người ngủ không ngon giấc...” Tiểu Yến Tử lại như sực nhớ ra điều gì, vội vàng phủi phủi trên bọc túi hương nghiêm túc nói: “Thiên tuế yên tâm, vải này thần đã giặt rất nhiều lần, hình thêu cũng là thần tự làm. Tuyệt đối sạch sẽ.”
Lưu Dĩ bất động một hồi, như là kinh ngạc.
Tiểu Tử vì hắn mà mất công mai mối kiếm tiền để mua trầm hương, tận tâm làm túi hương...Là vì hắn?
Máu huyết dâng lên trong lòng ngực. Mắt phượng tràn ngập nhu tình.
Hắn nhận lấy túi hương kia áp vào mũi.
Túi hương này có mùi thật dễ chịu, vì trên đó vương mùi hoa đỗ quyên của ai đó.
Lưu Dĩ đặt lại túi hương vào lòng bàn tay Yến Tử, khẽ trầm giọng:
“Đeo cho ta!”
Tiểu Yến Tử sững người một lúc mới từ tốn nhận lấy túi hương tiến sát đến thân thể Lưu Dĩ, vòng tay nới đai lưng hắn chậm rãi đeo túi hương vào.
Khoảng cách này quá gần, khiến nàng dễ dàng ngửi được mùi cổ hương nam tính mê hoặc toát ra từ người hắn, rất mụ mị dụ người.
Lưu Dĩ cúi đầu nhìn Yến Tử chăm chú đeo túi hương cho hắn, tay vô thức đặt lên đầu nàng xoa nhẹ.
Tiểu Yến Tử vì hành động này mà đột nhiên ngẩng đầu, bắt gặp khuôn mặt tuấn lãng đang nhiễu một tầng đỏ mê người, đôi mắt dấu hàng ngàn thứ ánh sáng lấp lánh, con ngươi phản chiếu rõ bóng hình nàng. Cả khuôn mặt tràn ngập ý cười sâu sắc.
Tiểu Yến Tử bỗng nhiên thấy lòng nhộn nhạo không yên, máu huyết cuộn trào, tim gan nhảy múa.
Bất giác, khóe môi nàng khẽ cong lên, đáp lại vẻ mặt ngời sáng của Lưu Dĩ.
Trên đình viện nhỏ, chỉ có mùi hương của tình ý. Hai thân ảnh một lớn một nhỏ, một động một tĩnh nhìn nhau.
Hạ nguyệt soi tỏ.
Vạn kiếp tình nồng.
Tâm này nguyện thề.
Khắc cốt ghi tâm.
Kể từ đó về sau, người đời luôn truyền miệng nhau, trên người Quốc Công thiên tuế đại Sở có một túi hương tuyệt đỉnh. Là vật bất ly thân của người. Là ấn vật duy nhất được người yêu thích đeo bên người chưa từng rời xa.
Không kẻ nào được phép đụng đến, cũng không có lá gan hỏi dò, rốt cuộc là túi hương đó đến từ đâu, lại được thiên tuế để tâm như vậy.
Theo các vị thẩm đinh đồ quý đánh giá. Là vật quý ngàn vạng khó đổi, đừng mong cầu được. Ngay cả Quốc Công thiên tuế cũng đặc biệt yêu quý gìn giữ đã đủ cho thấy giá trị của nó.
Và chẳng ai biết, vì túi hương của người nào đó tặng Lưu Dĩ bỗng chốc trở nên nổi tiếng và đắt giá, mà người nào đó đã nhanh chóng trở mặt, ngày ngày ngồi thêu túi thơm bán ra thị trường.
“Hờ hờ, ta sắp giàu rồi, sắp giàu rồi!!!”
Chỉ là người tính không bằng trời tính. Người cao một thước, ma cao một trượng.
Muốn bán ra thị trường cũng không có dễ. Cứ hễ bạn nào đó ngồi thêu túi thì...
“Triệu Phạm Hoa!! Còn không mau ra rèn kiếm!”
“Triệu tiên sinh! Mau đi đánh đàn”
“Tiên sinh, pha trà...”
“Tiên sinh! Quốc Công cho gọi.”
“Triệu Phạm Hoa....”
Và rồi cũng chẳng ai biết, người nào đó bị bàn tay thiên la địa võng của vị Quốc Công nào đó chặn hết con đường làm ăn, khiến cho trên đời này chỉ có một túi thơm được nàng tự tay làm ra...