Bình thời mùa này nắng vàng đã rải đầy sân, khí nóng trong ngày tăng dần. Mùa màng cũng đến độ đua nở, chim chóc phương xa cũng bay đi kiếm mồi.
Chỉ là kinh thành đại Sở năm nay không được hưởng mùa màng tươi mát. Nắng ấm không tới, hoa lá tàn lụi. Giữa một bầu trời đen tối, chỉ có mùi chết chóc bao trùm.
Đâu đó, làn gió lạnh xa xôi tạt ngang.
Rất lạnh!
Đôi mắt phượng hoàng đen sâu như động không đáy, tia máu bật lên, gân xanh trên tay hiện rõ. Dung nhan tuấn tú phủ một lớp sát khí đáng sợ.
Bóng bạch kim cưỡi trên tuấn mã. Lạnh lùng phi nước đại vượt qua trùng trùng điệp điệp giang sơn đại Sở.
Phía đằng sau là binh mã tướng phủ cùng ảnh vệ. Kẻ đằng trước dẫn đường, người đằng sau bảo vệ. Mặt mày ai nấy bừng bừng sát khí. Ngưng trọng đến mức ai vô tình nhìn thấy đều giật mình khiếp đản.
Phải chăng hoạ tới?
Ảnh vệ dẫn đường lao đến một con đường rộng có đến bốn ngã rẽ, đột ngột kéo dây cương. Ngựa hí lên một tiếng rồi dừng lại, chờ cho người của Lưu Dĩ đuổi tới. Ảnh vệ sững người một lúc mới đáp:
“Bẩm, chúng đã xoá hết dấu vết rồi!”
Chúng nhân đồng thời hít một ngụm khí lạnh, ái ngại đưa mắt về bóng bạch kim đang đầy nộ khí bên kia.
Bầu trời ngày càng âm u, quan binh âm phủ thi nhau réo rắt tiếng kêu của quỷ dữ. Gió đẩy cành cây điên cuồng múa lượn.
Bên cạnh hắn là bóng đỏ tuấn tú đầy lửa giận, như chực san bằng tất cả. Hoắc Sinh trừng mắt như tính toán điều gì đó.
Lưu Dĩ xuống ngựa, bước chân nặng nề tự mình đi rà soát. Chỉ chốc sau mắt hắn liền sáng lên. Nhảy lên ngựa không một lời thúc dây cương rời đi.
Hoắc Sinh không chậm trễ nhanh chóng thúc ngựa đuổi theo.
Chúng nhân đưa mắt nhìn nhau không khỏi kính ngưỡng, thầm biết những kẻ kia không qua mặt được Lưu Dĩ. Xoá dấu vết ư? Vô dụng thôi.
Đám người Lưu Dĩ vượt qua vài ngọn núi, vừa lúc mật tin đến nơi.
“Hàm Châu có động. Đã xác thực. Kẻ chủ mưu bắt cóc vương phi là Thái Tử Tần Quốc!”
Mắt Lưu Dĩ thập phần lạnh lẽo.
Thái tử Tần Quốc lại dám cả gan bắt vương phi của hắn đi. Giỏi lắm. Doanh Tắc. Trên đất Đại Sở, ngay dưới mí mắt của hắn. Khá lắm!!!
Trên ngọn núi đầy lá rụng, chỉ nghe tiếng thét đâu đó.
Âm u, tĩnh mịch...
Phía Đông mảnh đất phong tình Quy Châu, trên một mảnh đất bỏ hoang chỉ có con hồ nhỏ, bên cạnh đầy những đoá hoa rực rỡ.
Một đám nam nhân thân phục hắc y vẻ mặt ngưng trọng dừng chân xuống ngựa.
Mỹ nữ khuynh thành được một hắc y khuôn mặt bánh bao say mê dìu xuống. Ngay cạnh đó là nam nhân cao lớn đang đỡ lưng thân ảnh nhỏ gầy đầy tinh quang xuống ngựa.
“Đám người kia cũng thật tình. Đuổi trối chết mới chịu!!” Tiểu Yến Tử uể oải vặn người.
Lệ Y nhìn mặt trời ló rạng, lại nhìn Yến Tử thoải mái vặn người tập thể dục, thuận mắt lướt đến Lục Tiểu Phụng đang phân phó người sắp xếp gì đó. Xem chừng là gấp rút muốn rời khỏi Sở Quốc.
Lệ Y nghĩ nghĩ một lúc lại chợt cảm giác cánh tay đau rát. Đưa mắt liền thấy Yến Tử đang tỉ mỉ bôi thứ gì đó lên vết bầm tím trên tay nàng.
Mắt nàng thoáng sững lại.
Thì ra là giúp nàng trị thương.
“Ta không sao!”
Yến Tử kéo Lệ Y ngồi xuống cạnh bờ hồ, tiện tay rút khay tay ra băng bó vết thương cho nàng.
“Ta không phải có ý tốt giúp nàng. Thuốc của ta đều là đặc chế từ dược liệu quý, rất đắt tiền. Ta chỉ là muốn nàng chết dưới tay ta một cách trọn vẹn. Đừng hiểu nhầm!” Yến Tử vừa bôi thuốc vừa chắp miệng nói.
Lệ Y đưa tay che miệng cười.
Nữ nhân này...thật tình!
“Ọc ọc!!”
Tiểu Yến Tử nghe tiếng kêu ai oán từ bụng Lệ Y, liền đưa mắt nhìn, lại bắt gặp Lệ Y đỏ bừng mặt thẹn thùng.
“Nàng chưa ăn gì sao?” Yến Tử nghi hoặc. Lại nhớ trước khi bị truy đuổi nàng đã tẩn một chầu no nê, giờ cũng thấy có chút đói, huống hồ Lệ Y, lúc gặp nàng ta...
Lệ Y quay mặt đi phất tay: “Ta không đói!”
Lệ Y còn chưa nói xong quay đầu đã thấy Yến Tử bỏ đi.
Nàng vô tư đến tuốt thanh kiếm trên tay hắc y bánh bao ra khỏi vỏ dưới ánh mắt kinh hãi của chúng nhân.
Lục Tiểu Phụng nhanh hơn một bước lập tức chụp lấy tay nàng.
“Nàng muốn tạo phản?”
Yến Tử bĩu môi gạt tay Lục Tiểu Phụng ra:
“Trong tim ta chỉ có Quốc Công là chúa thượng. Chàng là trượng phu của ta, ta tạo phản làm gì?”
Lục Tiểu Phụng biết rõ nàng hiểu ý hắn, chỉ là cố tình hiểu sai đi. Mặc kệ nàng muốn làm gì. Cầm vũ khí trong tay lúc này ai biết được lúc nào nàng sẽ dở trò.
Yến Tử bị Lục Tiểu Phụng giữ chặt tay bất lực nói:
“Ta chỉ muốn đi bắt cá. Ta đói lắm rồi. Đám nam nhân các người sức dài vai rộng, còn chúng ta thì không. Nếu không muốn trước khi sang Tần Quốc ta đã chết vì đói thì mau buông tay. Đám người hảo cung phu lại còn sợ nữ nhi yếu đuối như ta dở trò sao?”
Mày Lục Tiểu Phụng dãn ra một chút, lại miễn cưỡng buông tay.
Nàng tính bắt cá bằng kiếm? Một nữ nhân ư? Đùa sao?
Yến Tử mặc kệ mặt chúng nhân đang nghệt ra như ngỗng.
Nàng đi đến bờ hồ, nhanh chóng tháo dày, lết đôi chân trần nhỏ đi đến giữa mặt hồ.
Nước chỉ cao đến đầu gối, xem chừng không sâu lắm.
Yến Tử bất động lúc. Bỗng dưng vung tay lên, không suy nghĩ lập tức cắm phập thanh kiếm xuống nước rồi lặng im.
Lệ Y cùng Lục Tiểu Phụng dán mắt vào vẻ mặt ngưng trọng đầy nghiêm túc của Yến Tử.
Nghe nói nàng rất tài giỏi, lại tháo vát. Trong tướng phủ không có việc gì làm khó nàng. Lần này thật sự sẽ được tận mắt nhìn nàng múa kiếm bắt cá chứ?
Chúng nhân nín thở chờ Yến Tử động thủ. Theo dõi từng cử chỉ của nàng, ngay cả chớp mắt cũng không dám. Chỉ sợ bỏ lỡ cảnh hay.
Chỉ là đợi nửa ngày vẫn không thấy nàng có động tĩnh. Cứ đứng yên giữa dòng nước nhìn chằm chằm vào mặt nước sóng sánh, khí khái toát lên hệt như chân nhân. Tướng mạo này tu không được chín quả thì cũng phải tám quả rưỡi chứ chẳng chơi.
Cái này thực giống mấy vị hảo công phu của giới võ lâm. Lấy được tâm tĩnh mới bắt đầu động thủ. Sau đó là san bằng thiên hạ.
Chúng nhân trong lòng không khỏi phấn khích chờ đợi một màn trình diễn tuyệt thế nào đó.
Bất chợt Tiểu Yến Tử quay đầu nhìn về phía chúng nhân vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc:
“Ta quên mất một điều!”
“Điều gì?” Lục Tiểu Phụng nhướn mày.
“Ta...không biết xài kiếm!”
Hở?!
Không biết xài kiếm mà đòi lấy kiếm người ta bắt cá làm gì? Rảnh bà cố!
Chúng nhân không khỏi lắc đầu đỡ trán.
Đúng là thiên hạ nhiều lời, chẳng có nửa câu là thật.
Tiểu Yến Tử chầm chậm đi lên bờ, bình thản mang dày, rồi lại đưa mắt nhìn hắc y bánh bao ra lệnh.
“Tiểu tử, xuống lấy kiếm lên!”
Hắc y bánh bao mặt xịu xuống như bánh bao thối. Tự dưng lấy kiếm hắn xuống cắm giữa hồ rồi bắt hắn đi lấy. Có phải rảnh rỗi không có việc gì làm không?
Lục Tiểu Phụng cùng Lệ Y hơi nhướn mày nhìn vẻ mặt bình thản vô cùng khả nghi của Yến Tử, lại liếc đến thanh kiếm nằm chỏng chơ giữa bờ hồ. Trong lòng một bụng nghi hoặc.
Hắc y bánh bao đi đến giữa hồ, không tình nguyện nhấc thanh kiếm lên lẩm bẩm làu bàu:
“Kiếm của ta chí ít cũng là bảo kiếm hạ bao nhiêu kẻ địch, đâu phải sắt rỉ lại bị quăng giữa...A a a!!!”
Hắc y bánh bao kinh hãi kêu lên khiến cho chúng nhân đổ dồn ánh mắt vào hắn.
Lúc này chúng nhân mới thấy một con cá trạch dài to lớn đẫm máu đang thoi thóp vùng vẫy dưới đuôi kiếm.
Vì chiều dài và hình dạng của nó rất đáng sợ, khiến hắc y bánh bao kinh hãi quăng kiếm lên bờ.
Lệ Y tròn mắt nhìn Yến Tử.
Thì ra ngay từ lúc bước chân xuống nước, nàng đã xác định được vị trí của mục tiêu. Chỉ là nếu như đã bắt được, sao không mang lên, lại nói là không biết xài kiếm để làm gì?
Đám hắc y nhân trố mắt nhìn bữa tối ngon mắt kia, vô thức vỗ tay bộp bộp tán dương:
“Giám Quốc Vương Phi của đại Sở quả nhiên không tầm thường!”
Lục Tiểu Phụng khoanh tay nhìn con cá trạch đã hoàn toàn chết ngắc nằm trên bờ. Hắn nhẹ nhàng xải bước đến bên Yến Tử, khẽ vuốt tóc nàng, dịu dàng nở nụ cười:
“Giỏi lắm. Ta rất hài lòng về nàng!”
Tiểu Yến Tử hừ mũi không đáp, vẫn bình thản đi nhặt từng mảnh củi khô gom lại.
Chỉ là vừa nhặt được hai mảnh, bên vai liền dâng lên cảm giác nhồn nhột.
Lúc đưa mắt sang nhìn thấy trên vai nàng là một con sâu dài màu xanh đang trườn bò.
Mặt Yến Tử chuyển từ trắng sang vàng, từ vàng sang đen kinh hãi hét lên.
“Á!!! Cứu, trời ơi, có con sâu, có con sâu. Lưu Dĩ!!! Lưu Dĩ!!! Cứu thiếp...Con sâu!!!”
Yến Tử vừa hét vừa nhảy lên cào cấu như một con cung quăng.
Lệ Y, chủ nhân của con sâu doạ người kia ngồi bên cạnh ôm bụng cười đến chảy nước mắt:
“Ha ha, thì ra là vậy, ha ha. Triệu Mẫn sợ cá...sợ sâu.. ha ha. Cười chết ta!!!”
Chúng nhân nghe vậy cũng bất chợt nhận ra.
Thì ra lúc nàng đứng giữa dòng nước, vẻ mặt nghiêm trọng không phải là do sắp biến thành chân nhân, mà là vì sợ cá không dám đụng vào.
Lục Tiểu Phụng lắc đầu đỡ trán. Lại thuận tay giúp nàng bắt con sâu xuống:
“Tưởng nàng không sợ trời không sợ đất. Thì ra lại sợ cái đám này!”
Yến Tử nhìn con sâu gớm ghiếc trên tay Lục Tiểu Phụng liền đạp chân lùi về phía sau. Ánh mắt rực lửa nhìn Lệ Y.
“Ta có lòng bắt cá. Vậy mà nàng dám!!!”
Lệ Y cười đến thắt ruột, lại đưa tay chấm nước mắt, vẻ mặt thư thái ung dung đi đến trước mặt Yến Tử, chìa ra một con sâu khắc đang quắn quéo trên tay nàng: “Ta dám làm gì cơ?”
“Á!!! Mau đem vứt nó đi, tránh xa ta ra!!!” Yến Tử kinh hãi co giò bỏ chạy.
“Triệu Mẫn, đây là bằng hữu mới của ta. Ngươi mau đến đây chào hỏi một tiếng đi!!!” Lệ Y coi như không vừa liền chìa con sâu ra đuổi theo sát nút.
“Công chúa điện hạ. Ta sai rồi, ta không dám quát nàng nữa, mau vứt nó đi!!!”
“Ngươi nói gì vậy, sao ta có thể vứt bỏ bằng hữu!”
“Đừng mà...đừng cho nó lại đây. Á á á!!!”
Cứ như thế, hai người một trước một sau, một khóc một cười rượt đuổi xung quanh hồ nước nhỏ trên mảnh đất phong tình.
Chúng nhân chóng mặt nhìn màn rượt đuổi. Tâm trạng cũng có chút vui vẻ.
Nhìn mỹ nhân hoa lệ kiều diễm hôm qua còn ẩn nhẫn buồn bã, hôm nay lại có thể vui vẻ tươi cười, lại có nhã hứng đùa nghịch. Vô hình làm cho khuôn mặt bi phẫn trở nên thập phần xinh đẹp diễm lệ. Khiến không ai nỡ rời mắt.
Chỉ có ánh mắt Lục Tiểu Phụng vẫn không rời khỏi Yến Tử, nhìn nàng bị Lệ Y ôm chầm lấy, nghịch ngợm bỏ con sâu nhỏ lên vai, nàng kinh hãi thét lên khiến cho hai má ửng đỏ đáng yêu.
Hắn cũng không biết. Hắn đang nhìn nàng bằng ánh mắt đầy sủng nịnh...
---
Xử lý xong con cá trạch kia thì trời cũng đã nhá nhem tối.
Đám người Lục Tiểu Phụng bận rộn bày binh tính toán đưa quân rút khỏi đại Sở.
Yến Tử cùng Lệ Y đương nhiên không được phép biết kế hoạch. Cả hai bị ba tên hắc y giám sát ngồi trên một mỏm đá cách đó không xa.
Lệ Y cùng Yến Tử bỏ hết mọi tâm tư ra sau đầu, lặng yên nhìn bầu trời đầy sao.
Hạ nguyệt chiếu lên khuôn mặt hai người.
Vệt trăng soi tỏ, phản xuống mặt hồ yên ả.
Trong gió thoảng đưa mùi hương của hoa.
Xa xăm còn nghe tiếng nhạn đêm.
Cảnh vật thanh bình vắng lặng đến lạ.
“Ta đang rất nhớ Quốc Công!” Lệ Y bình thản nói.
Yến Tử ngẩn người.
Thì ra ngắm sao trời, ai cũng sẽ tự động nhớ đến người mình yêu thương. Nàng cũng vậy, nàng đang rất nhớ Lưu Dĩ. Thầm không biết hắn đang làm gì. Có cho người truy lùng nàng hay không?
Lệ Y quay đầu nhìn Yến Tử mỉm cười:
“Chàng có lẽ cũng đang rất nhớ ngươi!”
Yến Tử nhìn rõ trong đôi mắt hạnh đẹp đẽ là bao nhiêu đau thương. Nàng chỉ lặng im không đáp.
Vì tình yêu vốn là thứ không thể chia sẻ. Nàng cũng không mong nữ nhân khác vì trượng phu của nàng mà động tâm can.
Lệ Y bỗng dưng nắm lấy tay Yến Tử, ủ bàn tay gầy vào lòng bàn tay nàng, mày liễu khẽ nhíu mày:
“Từ lúc ở Vọng Các Lâu, ta đã luôn nghi hoặc!”
Tiểu Yến Tử hơi ngẩn người trước hành động thân mật này, cũng vô thức đáp: “Điều gì cơ?”
“Tại sao tay ngươi lại luôn lạnh như vậy?”
Yến Tử lặng nhìn bàn tay nàng lạnh tanh đang được Lệ Y xoa nhẹ vô tư đáp:
“Ta không biết, từ lúc ta đến đây đã lạnh như vậy. Quốc Công vì điều này mà mỗi đêm đều ủ tay ta vào lòng chàng, nói sẽ có một ngày làm tay ta ấm lên...”
Yến Tử nói xong lại giật mình ái ngại nhìn Lệ Y.
Nàng đang kể lại khoảnh khắc ngọt ngào của nàng với người mà nữ nhân trước mặt hết lòng say mê.
Mắt Lệ Y thoạt dâng nước, lại nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản. Tay vẫn tiếp tục xoa đôi bàn tay Yến Tử, nhẹ nhàng mỉm cười.
“Đúng là ngươi đã làm chàng thay đổi!”
“Ta sao? Thay đổi gì cơ?” Yến Tử không khỏi nghi hoặc.
Lệ Y nhẹ lấy tay lau đi bụi than trên mặt Yến Tử dịu dàng đáp:
“Ngươi có biết Quốc Công luôn coi nữ nhân như cỏ rác. Bất kì kẻ nào dám xuất hiện hay đụng vào chàng đều chết không toàn thây. Chàng cũng chưa bao giờ đối đãi tốt với bất cứ ai, ngay cả Thái Tử cố gắng như vậy cũng chưa từng nhận được chút đặc ân. Vậy mà chàng lại có thể vì ngươi chống lại Thái Hậu, không tiếc tay hạ sát Tiêu Phi. Ở trước ngươi lại rất dịu dàng từ tốn. Mỗi cử chỉ của chàng đều cho thấy tình của chàng đối vơi ngươi sâu đậm, bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy!”
Yến Tử ngẩn người nhớ đến đôi mắt sủng ái nhìn nàng, trong lòng ngọt ngào khó tả.
Đúng là...Lưu Dĩ trước nay rất tốt với nàng. Chưa một lần bạc đãi.
Lệ Y vừa nói lại vừa liếc mắt đến ba tên hắc y đang giám sát nàng.
Ba tên kia thấy hai nàng vô tư đàm đạo, cũng thoạt nới lỏng phòng bị, đưa mắt cảnh giác nhìn quanh.
Lệ Y tranh thủ cơ hội, lấy cây trâm trên đầu nhét vào trong ngực Yến Tử, chưa để nàng kịp thốt lên. Lệ Y liền ghé sát tai nàng nhỏ giọng:
“Đây không phải trâm thường, là ngân châm có chứa mê dược!”
“Sao nàng lại đưa ta thứ này?” Yến Tử cảnh giác liếc ba tên hắc y mới nhỏ giọng thỏ thẻ.
“Doanh Tắc rất chú ý đến ngươi. Ngươi hãy tìm cách tiếp cận hắn. Đâm vào huyệt ngủ của hắn. Nếu hận hắn, có thể đâm vào tử huyệt!”
“Cái gì chứ! Ta đâu có tàn nhẫn như vậy. Với lại ta không thể giết hắn. Hắn sẽ là hoàng...”
Yến Tử còn chưa nói xong liền thấy cổ áo bị xách lên.
“Đi thôi!”
Lục Tiểu Phụng không khách khí nắm eo nàng vứt lên ngựa.
Lệ Y nháy mắt với Yến Tử một cái, cũng thuận thế leo lên ngựa của hắc y bánh bao.
Chỉ là khi chúng nhân chuẩn bị rời đi. Phía xa chim trời đột ngột chạy loạn, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên.
Rất đều, rất trật tự. Tựa như gấp vội, tựa như sát khí.
“Không ổn!!! Có kẻ địch. Điện hạ mau chạy đi!”
Hắc y sát thủ hét lớn. Đám người Lục Tiểu Phụng lập tức thúc ngựa gấp rút chạy đi.
Tiểu Yến Tử đưa mắt nhìn về phía nhạn trời đang chạy loạn.
Kẻ địch mà chúng nói đến là người của Đại hoàng tử, người của Nguỵ Quốc.
Hay là...người của Lưu Dĩ?