Đại Náo Phủ Đại Tướng Quân

chương 28: hoắc sinh biến thể lộ rõ tà tâm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Biến mất sao???” Sa Thuỷ nhíu mày. Một người cao lớn như vậy sao có thể nói biến mất là biến mất ngay được

Cố Vệ Bắc vuốt mồ hôi nói:

”Đúng vậy, khi bình thường thì không sao, nhưng nếu hắn say sẽ ...” Cố Vệ Bắc nuốt khan một cái khó khăn nói “...Sẽ trở thành người khác!!!”

”Trở thành người khác?” Tiểu Yến Tử nghi hoặc.

Hoắc Kỳ Thư đứng bên cạnh nhỏ giọng.

”Nhị ca lúc say rượu hay bệnh nặng sẽ đột nhiên trở thành một người rất...” Hoắc Kỳ Thư như nhớ đến điều gì đó, đôi mắt hạnh sẹt qua tia kinh hãi, nghẹn họng cúi đầu không dám nói tiếp.

Điều này phi thường kích thích sự tò mò của đám người Yến Tử.

Sa Thuỷ áp sát Cố Vệ Bắc truy hỏi:

”Trở thành người như thế nào?”

Cố Vệ Bắc cùng Hoắc Kỳ Thư e ngại nhìn nhau, trầm ngâm nửa ngày lại thấy biểu cảm mong chờ của Yến Tử, Sa Hoả, Sa Thuỷ.

Lúc này Cố Vệ Bắc mới lưỡng lự đáp:

”Là nhân cách biến!”

Sa Hỏa, Sa Thủy đơ mặt nhìn nhau, thoạt nhiên chẳng hiểu Cố Vệ Bắc đang nói gì.

Tiểu Yến Tử chấn kinh hét lớn:

”Là rối loạn đa nhân cách sao??”

Không phải chứ, cái người tài mạo song toàn như Hoắc Sinh lại có thể mắc chứng bệnh này sao. Không lẽ đây chính là bệnh kín khó nói mà mọi người thường hay đồn đãi về đệ nhất phong lưu kinh thành đây sao.

”Muội biết chứng bệnh này?” Cố Vệ Bắc thoáng ngạc nhiên.

”Một chút!” Yến Tử gãi đầu cười trừ.

Làm sao nàng không biết được chứ. Với một con mọt phim như nàng, mỗi ngày đều cày bừa hơn mấy chục bộ phim với chứng bệnh đa nhân cách là tình tiết cực kỳ phổ thông trên truyền hình. Ngay cả một đứa ngu lâu dốt bền y học thời hiện đại cũng có thể kể vanh vách biểu hiện của những người mắc chứng bệnh này. Huống hồ là nữ tử đam mê y khoa như nàng.

”Tiên sinh, đó là bệnh gì?” Sa Thuỷ không dấu tò mò hỏi.

Tiểu Yến Tử xoa xoa cằm ngẫm ngẫm. Nàng biết bệnh này chẳng qua là vì xem quá nhiều phim, đọc quá nhiều tiểu thuyết, trên thực tế nàng không biết được hình dáng thực sự của những người mắc chứng bệnh này, biết giải thích sao đây.

”Cái đó...Khi bệnh này phát tác, người đó sẽ lập tức biến thành người khác, hoàn toàn không giống với lúc thường. Tóm lại...rất nguy hiểm!” Tiểu Yến Tử nói nhăng nói cuội đoạn rồi tổng kết một câu.

”Nghiêm trọng vậy sao??” Sa Hoả, Sa Thủy vẻ mặt ngưng trọng.

Cố Vệ Bắc cùng Hoắc Kỳ Thư bên cạnh gật đầu chứng minh lời nói của Yến Tử là thật.

Tiểu Yến Tử không biết Hoắc Sinh kia sẽ biến thành người thế nào, chỉ là biết mức độ nghiêm trọng của nó là không thể lường trước, lại hướng Sa Hoả, Sa Thuỷ hạ lệnh.

”Nội gián ở phủ tạm thời đã bị bắt hết. Ta hiện giờ rất an toàn. Hai người theo bọn họ đi tìm Hoắc tướng quân đi!!”

Sa Hoả, Sa Thuỷ lưỡng lự một lát, lại thấy biểu hiện khẩn trương của Cố Vệ Bắc cùng Hoắc Kỳ Thư mới chầm chậm gật đầu.

”Vâng!”

Nói rồi nhanh chóng điểm mũi chân cùng hai người kia rời đi.

Tiểu Yến Tử nhìn bóng bốn người biến mất sau đêm đen, khoé môi chầm chậm dãn ra một nụ cười.

Hai tay nàng vung lên trời vui sướng ôm mặt nhảy nhót.

I'm Free!!!

Ta đã được tự do!!! Suốt mấy tháng liền cứ liên tục bị cả đám nam nhân theo sát từng chân tơ kẽ tóc. Ngay cả tiểu tiện cũng phải sử dụng hơn ba mươi sáu kế mới thoát được, thật là làm ta phải miễn cưỡng biến thành Gia Cát Dự, đệ tử chân truyền Gia Cát Lượng mới chịu. Thật lòng khiến não bộ hoạt động quá công suất của ta muốn bùng nổ mà. Tranh thủ lúc đám người kia đi tìm Hoắc Sinh, ta phải làm lễ tẩy rửa một phen.

Yến Tử vui sướng nhảy nhót, nhanh nhanh chóng chóng kiểm tra mọi ngóc ngách trong tiểu viện một lượt lại lục soát khắp sương phòng đảm bảo không có bất kì ai. Sau đó mới an tâm chuẩn bị bồn tắm cùng nước nóng.

Chỉ chốc lát bồn nước nóng đã được đổ đầy. Yến Tử cẩn thận chắn hết mọi tầm nhìn có thể xuyên thấu xung quanh phòng. Thổi tắt nến. Để lại sương phòng nhỏ nhắn đen đặc một màn sương đêm, ánh trắng mờ ảo le lói không đủ tỏa sáng.

Phía ngoài hiên làn sương lạnh chậm rãi đông lại, bên trong phòng hơi nước nóng hổi, mờ ảo lại bốc lên.

Bóng xám nhỏ nhắn, bàn tay thanh thoát bắt đầu cởi y phục.

Y phục xám khố đơn sắc nhẹ rơi xuống, lộ ra làn da trắng nõn xuân thì của nữ tử tuổi mười tám. Phía trước ngực là tấm vải trắng dài quấn quanh xiết chặt, ép lấy vòng ngực nảy nở, tròn trịa xinh đẹp của Yến Tử.

Nàng cẩn thận tháo ra từng vòng từng vòng dải quấn ngực rồi buông thõng.Yến Tử nhẹ nhàng bung dải lụa buộc tóc ra, làn tóc đen mượt như làn nước nhanh chóng phủ xuống lưng trần.

Chân sen chạm khẽ vào làn nước ấm. Thân thể nõn nà bị buộc chặt dưới vỏ bọc nam nhân thoải mái bước vào bồn, ngâm mình trong làn nước ấm.

Tiểu Yến Tử nhanh chóng cảm nhận được làn nước ấm nâng mình trong bồn, cực kì thoải mái, thực sự sảng khoái.

Tiểu Yến Tử hít một hơi thật sâu rồi bế khí ngụp xuống đáy bồn cuộn tròn. Để mặc cho làn nước ấm ôm trọn cơ thể, nàng bắt đẩu thả lỏng thân thể, thư thái chìm trong suy tư.

Trong đầu nàng, bóng lưng cô độc lúc nãy của Lưu Dĩ như hư ảo hiện lên. Ánh mắt của hắn lúc đó nhưng muốn nuốt sống nàng. Là hắn giận dữ, không phải giận dữ đơn thuần mà là giận dữ oán trách, là tham vọng xâm chiếm, là nỗi niềm không thể nói rõ.Cái cảm giác khó chịu, lòng ngực đau thắt lại bất chợt nổi lên làm tim nàng nghẹn ứ. Yến Tử bỗng cảm thấy khó thở, cơ thể nàng thoạt nhiên run rẩy.Không ổn! Mỗi lần không tiết chế được cảm xúc nàng lại thường cảm thấy máu huyết ứ trệ. Thân thể cực kì đau đớn.Yến Tử khó khăn vung mạnh người ngoi lên mặt nước hít lấy hít để không khí. Tựa hồ thiếu chút nữa vì ngâm mình quá lâu mà sặc nước.

Mái tóc dài ướt vung mạnh làm nước văng tứ tung. Một ít nước sóng sánh bởi loạt hành động của Yến Tử mà vương vãi ra khắp nền.

Bỗng nhiên sau lưng nàng vang lên thanh âm trầm thấp hư hư thực thực khiến người ta lạnh gáy:

”Ướt ta!!!”

Yến Tử chấn kinh vội lấy tay che phần ngực đã bị làn nước che khuất chỉ chừa lại phần đầu quay ngoắt.

Bóng đỏ cao lớn quen thuộc, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ. Đôi mắt lạnh lẽo đầy tà khí điềm nhiên bước đến cạnh bồn tắm nhìn người trong bồn đang thu mình dò hỏi:

”Ngươi là Triệu Phạm Hoa?”

Tiểu Yến Tử tim đập chân run, mồ hôi đầy mặt, nhất thời không nghe được câu hỏi kỳ lạ kia của người kia, chỉ lắp bắp:

”Hoắc Sinh, ngươi đến đây khi nào!”

Hoắc Sinh khẽ cười, nụ cười thâm thuý đầy ẩn ý trầm giọng:

”Thì ra ngươi chính là Triệu Phạm Hoa!” Hoắc Sinh nheo mắt dò xét thân thể đang cuộn mình trong bồn tắm của Yến Tử nói: “Theo ta được biết ngươi là nam tử, nhưng ngươi đây...!”

Yến Tử lúc này mới sực nhớ ra, Hoắc Sinh hiện tại đang bị hội chứng đa nhân cách điều khiển. Vậy người đứng trước mặt nàng không phải Hoắc Sinh mà là chủ thể biến của hắn.

”Ngươi đã nhìn thấy?” Yến Tử trừng mắt nhìn Hoắc Sinh biến thể đang loay hoay với bộ đồ ướt vài chỗ của hắn. Hoắc Sinh biến thể này xem ra rất ưa sạch sẽ, một chút bẩn cũng chẳng chịu được. Sao cái hành vi này lại giống người nào đó mắc bệnh khiến phích thế nhỉ??

”Ta đã luôn ở đây, có thể không thấy sao?” Khuôn mặt tuấn tú khuynh quốc của Hoắc Sinh lúc này bị thay thế bởi một khuôn mặt sắc lạnh gian xảo.

Yến Tử đơ mặt, mắt trợn tròn lộ lõ con ngươi đen đã sốc đến độ bị thu nhỏ.

Không thể nào, nàng rõ ràng đã kiểm tra mọi ngóc ngách cơ mà. Thậm chí trong phòng nàng cũng chưa từng có nổi một tiếng động. Vậy hắn rốt cuộc là đã trốn ở đâu, từ khi nào??? Hắn đã nhìn thấy những gì???

Hoắc Sinh thấy khuôn mặt tái mét hoảng loạn kia của Yến Tử, hắn cúi người xuống, thản nhiên tựa tay lên bồn nước, đôi mắt lạnh nhẹ cười:

”Nếu Hoắc Sinh biết ngươi là nữ nhân. Ta không biết hắn sẽ phản ứng như thế nào đây. Thực tò mò!”

Tiểu Yến Tử như bị câu nói của Hoắc Sinh biến thể kia làm cho tỉnh mộng. Nàng biết cơ hội đây rồi.Theo chi tiết nàng được xem trong mấy bộ phim đa nhân cách mà nói. Nếu lúc này người trước mắt nàng không phải Hoắc Sinh, vậy chỉ cần làm hắn trở lại làm Hoắc Sinh, không phải là hắn sẽ quên chuyện đã xảy ra tối nay sao.

Yến Tử vẫn giữ chặt phần ngực trần ngồi thu lu trong bồn. Nàng thu lại bộ dáng hoảng loạn, trưng ra bộ mặt ôn nhu cười nói:

”Tiểu nữ không biết nên gọi ngài đây là?”

Hoắc Sinh biến thể thấy nữ tử kia trong tình cảnh này vẫn làm ra vẻ mặt điềm nhiên, còn có thể quan tâm đến danh phận của hắn, khoé môi cong lên một nụ cười đáp:

”Bạch Mộ Ninh!”

Yến Tử cười xoà:

”Bạch tướng quân có lễ! Tiểu nữ thực muốn tiếp chuyện cùng ngài nhưng hiện tại tiểu nữ đang... Ngài có thể ra ngoài một chút được không?”

Bạch Mộ Ninh trong thân thể Hoắc Sinh kia cười nhẹ, nụ cười khuynh quốc khuynh thành của Hoắc Sinh bị Bạch Mộ Ninh thành công biến thành nụ cười của xác chết. Lạnh ngắt cũng không kém phần tàn nhẫn.

”Ta muốn ngắm mỹ nhân tắm. Nếu ngươi để ta ra ngoài có thể ta sẽ tìm đến Lưu Dĩ, khai báo ngươi là nữ nhân. Lúc đó ta thực muốn thấy, Lưu Dĩ! Người ghét nhất là những kẻ dối trá sẽ xử lý ngươi như thế nào!”

Giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng nhưng từng câu từng chữ như lưỡi đao cắp phập vào Yến Tử khiến nàng cảm tưởng máu gan túa đầy thân thể. Mồ hôi hai bên thái dương thi nhau nhỏ giọt.Nàng đanh mặt cứng ngắc như tượng.

Hỏng, đại sự hỏng bét rồi. Thì ra thể biến của Hoắc Sinh là loại người đáng sợ như thế này. Chẳng trách Cố Vệ Bắc lại sốt sắng như vậy. Phải làm sao bây giờ đây.

Tiểu Yến Tử mơ hồ run rẩy. Đây là lần đầu tiên nàng thấy sợ khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Sinh đến vậy, trông bộ mặt thản nhiên của hắn lúc trở thành Bạch Mộ Ninh khi phát hiện nàng là nữ nhân càng khiến hắn trở nên đáng sợ hơn. Không lẽ mạng nàng đến đây đã tận.

”Ta...phải làm sao...ngươi mới giúp ta giữ bí mật này.”

Yến Tử lí nhí, sao nghe thế nào nàng cũng cảm thấy cái tình tiết này giống lời thoại trong mấy bộ phim khung giờ vàng. Khúc sau người kia sẽ trả lời 'chỉ cần lấy thân để ấy ấy' nhỉ.Không phải chứ. Hoắc Sinh là chính nhân quân tử, tuy bây giờ hắn là Bạch Mộ Ninh, nhưng không phải vì thế mà trở thành phải kẻ hạ lưu như vậy chứ.

Bạch Mộ Ninh vươn bàn tay to lớn ra nâng cằm Yến Tử lên, đôi mắt thâm trầm lạnh lẽo thấp giọng:

”Ta chỉ cần nàng...” Bạch Mộ Ninh bỗng nhiên níu chặt vạt áo trước ngực. Đôi mắt lạnh lẽo thoáng chốc đỏ ngầu, bên thái dương gân xanh bắt đầu nổi lên. Khuôn mặt tuấn tú đau đớn nhăn lại thở dốc.

”Rầm!!!”

Bạch Mộ Ninh như cây đại thụ búng rễ, cả người mềm nhũn đổ ầm xuống đất.

Hai mắt lạnh lẽo còn giữ lại chút lý trí cuối cùng vươn bàn tay to lớn lên không trung hướng Yến Tử gằn giọng.

”Triệu Phạm Hoa, một khi ta trở lại sẽ khiến ngươi sống không bằng chết. Được nhìn thấy Hoắc Sinh đau đớn vì kẻ khác là ước nguyện cả đời của ta. Ngươi và Hoắc Sinh chạy không thoát đâu. Ha ha...Hự!“.

Cả thân thể cường tráng kia nằm dài ra nền đất.Hai mắt nhắm tịt. Hơi thở đều đặn.Nghiễm nhiên đã bất tỉnh nhân sự.

Yến Tử cong người trong bồn tắm, tựa hồ bị câu nói của Bạch Mộ Ninh tha hồn đi mất. Lần đầu tiên nàng nhìn thấy khuôn mặt Hoắc Sinh đáng sợ đến như vậy. Nàng dễ dàng nhận thấy. Bạch Mộ Ninh hận Hoắc Sinh.

---

Gần một canh giờ sau. Sa Hoả, Sa Thuỷ mới ủ rũ trở về. Lúc này đã gần rạng sáng. Tiểu Yến Tử từ xa nhìn bóng Sa Hoả, Sa Thuỷ thất thểu trở về liền biết được nguyên do.

Tiểu Yến Tử gọn gàng ngồi trên bàn, nhìn hai nam nhân quen thuộc đều kề sát nàng mỗi ngày chăm lo bảo vệ. Bỗng chốc tim nàng mở ra một cảm giác mơ màng quen thuộc, từ lúc nào nàng đã coi họ như một phần của cuộc sống.

Sa Hoả, Sa Thuỷ từ xa nhìn thấy chủ nhân còn chưa ngủ, cửa phòng mở toang.Triệu tiên sinh kia lại ngồi yên trên ghế cười tươi như hoa. Nhất thời cả hai đều cảm giác có chuyện chẳng lành, sống lưng lạnh toát vội cách xa Triệu tiên sinh kia vài trượng cúi đầu thi lễ.

“Tiên sinh!”

”Sao giờ này tiên sinh còn chưa ngủ?” Sa Thuỷ cảm giác có gì đó không ổn vội tiến vào phòng.

Hắn liếc mắt qua nhìn thấy thân thể to lớn của Hoắc Sinh nằm dài trên đất thì chấn kinh hét lớn.

”Hoắc...Hoắc tướng quân!!!”

Sa Hoả dời mắt khỏi khuôn mặt tươi cười khó hiểu của Yến Tử chạy vội vào phòng, thấy Hoắc Sinh nằm đó chỉ ngập ngừng:

”Tiên sinh. Đây là!!!”

”Hắn đã đến đây từ đêm qua!” Yến Tử bình thản nhấp ngụm trà đáp, đôi mắt nàng thành công che dấu uỷ khuất vô tình xẹt qua.

”Hắn có làm gì tiên sinh không?” Sa Thuỷ lo lắng hỏi.

”Không có, chỉ trò chuyện vài câu rồi lăn ra đó!” Yến Tử cười hiền đáp.

Sa Hoả, Sa Thuỷ nhìn biểu hiện tươi cười bất thường của Yến Tử, trong lòng chợt dâng lên một dự cảm bất an.

”Có thật như vậy?” Sa Hoả nhíu mày.

”Ta còn có thể lừa gạt các ngươi sao!” Yến Tử tiếp tục bình thản.

”Cố đại phu nói Hoắc tướng quân biến thể sẽ trở thành người rất tàn nhẫn, sắn sàng hạ sát bất kỳ ai.” Sa Thuỷ chậm rãi nói.

Yến Tử sực nhớ đến ánh mắt căm phẫn của Bạch Mộ Ninh đêm qua, nàng nhanh chóng thu lại nụ cười, nghiêm túc hỏi:

”Cố đại phu có nhắc gì đến chuyện sau khi tỉnh lại hắn có còn nhớ chuyện lúc bị biến thể không?”

Sa Hoả, Sa Thuỷ thấy Triệu tiên sinh kia liên tục chuyển đổi sắc mặt, cơ hồ không dám lơ đãng mà nghiêm túc trả lời:

”Cố đại phu nói, nếu như sự việc trầm trọng, hắn có thể sẽ nhớ!”

Sự việc trầm trọng sao. Việc biết Yến Tử là nữ nhân liệu có đủ trầm trọng hay không?

Tiểu Yến Tử trầm mặc một hồi lại hướng Sa Hoả, Sa Thuỷ cười hiền:

”Bây giờ ta thấy hơi mệt, muốn ngủ một lát, vài canh giờ nữa Đại hội sẽ diễn ra. Phiền các ngươi đưa Hoắc tướng quân về rồi canh giữ bên ngoài. Ta không muốn bị làm phiền!”

Sa Hoả, Sa Thuỷ nhìn nhau. Triệu tiên sinh này có điều gì đó rất lạ. Khuôn mặt trắng bệch, sắc môi bợt bạt. Không lẽ âm độc tái phát.

Vừa nghĩ đến âm độc, hai bóng thị vệ lập tức run rẩy gấp giọng:

”Tiên sinh, không lẽ độc trong người ngài...”

Yến Tử vẫn giữ nụ cười hiền hậu khác thường nhu mì khoát tay:

”Các ngươi nghĩ đi đâu vậy. Cả đêm không ngủ nên ta mới như vậy. Mau đi đi, ta phải tranh thủ chợp mắt mới có sức tham gia đại hội chứ!”

Sa Hoả, Sa Thuỷ thấy lòng như kiến cắn cực kỳ khó chịu. Nhưng lại liếc thấy Hoắc Sinh đang bất tỉnh bên kia. Chỉ đành ngậm ngùi nhanh nhanh chóng chóng vác thân thể kia một mạch về sương phòng Hoắc Sinh.

Yến Tử thấy ba bóng người khuất dạng mới chầm chậm lấy ra một tay nải. Khuôn mặt bình thản, đôi mắt như chìm trong bóng tối của Yến Tử nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc.

Trong lúc đang sắp xếp y phục, chiếc trâm cài đầu hoa đỗ quyên từ đầu giường rơi xuống.

Tiếng va đập như đưa Yến Tử ra khỏi bóng tối, đôi mắt âm u của nàng như tìm thấy ánh sáng.

Nàng nhặt cây trâm lên ngắm nghía hồi lâu lại nhớ đến Lưu Dĩ. Cây trâm này là hắn mua cho nàng. Hôm đó là chính hắn cứu nàng. Là hắn mang đến cho nàng cuộc sống này, vị trí này. Cũng vì hắn mà nàng quyết định rời khỏi đây. Chỉ cần Hoắc Sinh kia tỉnh lại, nàng cùng đại ca đại tẩu sẽ phải chết.

Bên ngoài cửa tiếng bước chân nhẹ nhàng của hai thị vệ kia trở về. Sa Thuỷ đứng sát mép cửa thấp giọng:

”Tiên sinh an tâm ngủ, sáng Thủy sẽ gọi ngài dậy!”

Yến Tử lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng nói vọng ra:

”Làm phiền hai vị rồi!”

Yến Tử nhìn bóng hai người Sa Hỏa, Sa Thuỷ đổ trên cửa, trong lòng nhói lên một cảm xúc buồn đọng, đôi môi nàng mấp máy thanh âm không thể nghe thấy.

”Sa Hoả, Sa Thuỷ! Tái kiến!”

---

Tái kiến: Tạm biệt.

Truyện Chữ Hay