Đợi đến khi Bạch Dạ tỉnh dậy phát hiện Ân Thập Cửu ở bên cạnh hắn, bàn gỗ bên cạnh còn có một bát cháo làm hắn có loại cảm giác bất an.
"Tà... Chủ nhân..." Bạch Dạ lắp bắp lên tiếng.
Ân Thập Cửu cười híp mắt, đem tô cháo đến trước mặt hắn, cười đến thiên chân vô tà, "Cháo này là ta nấu đấy, ngươi ăn thử đi."
Không ngờ Tà thần đại nhân lại đích thân xuống bếp nấu cho hắn ăn. Hắn giờ đã biết cái gì gọi là thụ sủng nhược kinh.
Cháo này thật ra là Ân Cửu U nấu, nhưng vì bị hắn cho đổ vào nồi nước muối nên cứ nhận làm mình nấu đi.
Bạch Dạ vui vẻ ăn một miếng, vừa ngậm vào rất muốn nôn ra, nhưng trước mặt Ân Thập Cửu hắn ngậm đắng nuốt cay nuốt xuống bụng.
"Ngon không?" Thập Cửu hỏi.
Bạch Dạ, "......" Hắn có thể nói không sao?
"Ha ha...... Ngon a."
"Ân, ăn nhiều một chút, ăn xong ta sẽ đem bát đi xuống sau đó ngươi cứ tiếp tục nghỉ ngơi đi." Ân Thập Cửu cười híp mắt đáng yêu lên tiếng.
Bạch Dạ khóc không ra nước mắt, hắn làm sao nuốt hết số cháo này đây? So với cám lợn hắn từng ăn thứ này còn khó nuốt hơn như vậy nữa!
Thôi, sống cũng đã ba mươi năm, chuyện đời gì cũng phải nếm trải. Quyết tâm nín thở nuốt hết số cháo xuống họng một cách nhanh chóng rồi đưa bát cho Thập Cửu.
"Đa tạ chủ nhân quan tâm." Bạch Dạ cố gượng lên nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
Ân Thập Cửu biết cháo này vừa loãng vừa mặn lại còn có vị chua, nên hảo tâm nhắc nhở, "Ở kia có bình nước, khát nước ngươi liền đến đó lấy uống đi."
Nói xong Thập Cửu đi ra khỏi phòng, Bạch Dạ lập tức vọt tới cướp bình nước, một hơi uống cạn sạch.
Hù chết hắn rồi a!
Trong lòng Bạch Dạ thở dài một hơi nhọc khí. Lúc đầu đến đây hắn cùng Lôi Ảnh có nói chuyện.
Lôi Ảnh từng nói với hắn là Tà thiếu đại nhân nói muội muội nhà hắn còn nguy hiểm hơn hắn.
Hắn lúc đầu không tin, một phế vật bị phế đi linh mạch thành người thường thì có điểm gì nguy hiểm. Hiện tại hắn tin, hắn thật sự tin rồi, so với Tà thần còn nguy hiểm hơn.
Tà thần chưa từng giết người của mình, chỉ ai đối địch với hắn hắn mới ngoan tuyệt kết liễu, nhưng Ân Cửu U thì khác, nàng giết người bất luận người mình hay người vô tội chỉ cần thỏa mãn thú tính của nàng, nàng sẽ không ngại xuống tay.
Ở Đại Uy quốc một tháng qua hắn đi ra ngoài đường thấy một đám khất cái bị người đánh đuổi, bố thí những thứ thức ăn dành cho chó, cho heo ăn.
Đám người đó trong tay có chút đồng tiền nhưng chẳng ai chịu bán đồ ăn cho, còn hung hăng cướp giựt của đám người đó, sau lại đánh đập đám khất cái một trận thật tàn nhẫn. Mà tàn nhẫn nhất vẫn là không để cho bọn họ chết.
Nữ tử khất cái bị người lăng nhục ngay ngoài đường cũng chẳng ai thèm quản đến.
Hỏi thăm lúc lâu hắn mới biết đám người kia là Ngọc gia người vì đắc tội với công hội Trận Pháp Sư Ân đại sư, khiêu chiến nàng thất bại bị nàng đối xử như vậy.
Nếu là Ân Thập Cửu ra tay chắc chắn đã dùng cái chết ban cho bọn người đó. Và Bạch Dạ cảm thấy cái chết còn nhẹ nhàng hơn việc bị khi nhục và không thể chết này.
Cao thủ còn có cao thủ hơn. Huynh muội nhà này... Người này còn hơn cả người còn lại.
Trong cung.
Ân Cửu U được Tô Gia Hạo đưa đến thư phòng hoàng thượng liền lui xuống, thư phòng chỉ có hoàng thượng một người, ngoài ra cung nữ hay thái giám thân cận đều không ở.
"Ân đại sư ngươi đến, mời tọa." Ngao Uy đế cười mở miệng.
Ân Cửu U ngồi đối diện Ngao Uy, trực tiếp hỏi thẳng vấn đề, "Bệ hạ gọi ta vào cung vì chuyện gì?"
"Là về Đại Thuấn quốc, hoàng đế Nghị Phan đã đồng ý, nhưng hắn muốn gặp người viết mật thư và cũng như muốn người đó dẫn người Đại Thuấn đến Đại Uy quốc, hơn nữa, hắn còn muốn Đại Uy quốc đảm bảo an toàn cho đệ tử Đại Thuấn quốc."
Ân Cửu U vuốt cằm suy tư, Ngao Uy đế thấy nghĩ nàng đang khó xử nói tiếp, "Ta nghĩ nên để cho một vị quân sư đến đó thay thế cho người, nhưng vì sợ bọn họ sẽ nói về mật thư mà mật thư chỉ có ta với đại sư biết mới xin hỏi ý kiến Ân đại sư."
"Nếu như đệ tử Đại Thuấn quốc nghe theo lời của ta, ta còn đảm bảo sẽ làm bọn họ sống sót trở về, nhưng nếu bọn họ không chịu nghe theo khống chế của ta thì ta đành chịu."
Ngao Uy đế ngẩn ra, hắn hơi kinh ngạc hỏi, "Người có thể?"
Ân Cửu U lên tiếng, "Đợt đầu tiên không có nhiều nguy hiểm nên dĩ nhiên mạng sống có thể đảm bảo lên đến chín thành."
Một phần không chắc còn lại là những tình huống bất ngờ xảy ra ở trong đó.
"Vậy còn về đến Đại Thuấn quốc?"
"Ta đã hứa hẹn sẽ đến công hội Luyện Dược Sư xem đệ tử ở đó tỉ thí, ít nhất cũng phải qua hai mươi ngày sau ta mới đến Đại Thuấn quốc được... Thời gian để từ Đại Uy đến Đại Thuấn là bao lâu?"
"Không lâu, nếu dùng truyền tống trận chỉ mất có đúng một ngày đường đi từ đế đô Đại Uy đến đế đô Đại Thuấn quốc."
"Đi qua ba cái truyền tống trận?" Ân Cửu U nghe lộ trình mà đoán truyền tống trận cần đi."
"Phải."
"Đưa tin cho Đại Thuấn quốc, một tháng sau ta sẽ đến đó diện kiến quốc vương, sau sẽ cùng các đệ tử ở đó giao lưu. Cũng như cùng hắn bàn luận về bí cảnh."
"Hảo, ta lập tức truyền tin đến cho bọn họ. Đại sư có cần ta tìm người đi cùng người không?"
"Cho một nha hoàn theo ta là được."
"Chỉ có một nha hoàn liệu có ổn không? Nếu Đại Thuấn quốc giở trò thì..."
"Thứ ta không sợ nhất là giở trò."
Muốn chơi giở trò với nàng thì phải có đảm đương gánh lấy hậu quả do nàng gây ra.