Đại Năng Giả

chương 76: ân cửu u hắc hóa (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đáng tiếc, dù có nuốt đan với điểm huyệt, Ân Cửu U vẫn tỉnh dậy trong vòng một canh giờ.

Tơ máu trong mắt nàng càng lúc càng nhiều, Ân Cửu U như muốn điên lên, nàng bây giờ không chỉ muốn cưỡng bức người khác lên giường mà còn muốn giết người.

Đông đông đông!

Một lúc bảy tên nam nhân bị ném vào phòng, Ân Cửu U lúc đầu còn không rõ ai ném vào từ nóc nhà, nàng hiện tại cũng không có tâm trạng đi dò xét kẻ kia là ai.

Gặp được nam nhân khi trúng xuân dược như gặp được thuốc giải, Ân Cửu U kéo một nam nhân đến bên người, thô bạo xé rách quần áo hắn.

Nam nhân kia thét chói tai, những kẻ khác cũng đồng dạng bỏ chạy, đập cửa cửa mở không khai, bọn họ rất sợ Ân Cửu U giết bọn họ.

Phận làm nam kỹ chân yếu tay mềm, đâu như những kẻ tu đạo.

Ngay lúc Ân Cửu U thô bạo định "ăn" nam nhân, nàng ngửi đến mùi son phấn chán ghét chốn thanh lâu.

Xuân dược biến dục vọng Ân Cửu U thành hỏa khí trong lòng, nàng chán ghét thanh lâu, chán ghét ngày đêm phục vụ bọn nam nhân. Nam nhân phụ lòng, chi bằng chết hết đi.

Mười tay trắng nõn ấn xuống nam kỹ, nàng ban đầu như vuốt ve cơ ngực nam kỹ, nhưng sau đó liền một trảo đi xuống, cào rách lớp da bên ngoài.

"A!!" Nam kỹ đau đớn thét một tiếng, nước mắt lưng tròng tùy thơi đều có thể rơi.

Nam kỹ càng muốn khóc, xúc động giết người trong Ân Cửu U càng bạo phát.

Hai bàn tay cào xé lòng ngực nam nhân, nam nhân vùng vẫy, nàng liền bóp cổ hắn đến khi hắn không còn vùng vẫy nữa.

Và đó cũng là lúc nam nhân kia chết đi.

Ân Cửu U lay động nam nhân, hắn không cử động nàng liền dùng chùy thủy kéo xuống trên người nam nhân lớp thịt.

Máu huyết tanh tưởi ngập tràn khắp phòng, sáu cái nam kỹ nhìn máu từ trên người nam nhân kia chảy xuống như thác nước, người ngồi trên xác nam nhân thì như tu la từ địa ngục bò lên, bọn họ kinh sợ đến mức chân run rẩy không di chuyển được.

Muốn ngất cũng chẳng ngất được, Ân Cửu U bị mùi máu huyết kích thích ma tính, nàng đột nhiên nở nụ cười quỷ quyệt, tiếng khanh khách ma quỷ vọng đi vọng lại trong phòng.

Từng tiếng phát ra như tử thần đòi mạng, như ác ma thèm máu huyết, như kẻ cuồng sát muốn giết người.

Ánh mắt Ân Cửu U đảo qua sáu người, có người ra sức bò lếch thoát thân, miệng không ngừng lẩm bẩm, "Cứu.... Cứu ta... Cứu ta, cứu... Cứu ta với..."

Nước mắt bọn nam kỹ rơi xuống, nhưng chẳng ai làm anh hùng vào thời khắc này cứu bọn họ.

Cánh tay chụp tới tên nam nhân bò lếch, Ân Cửu U như dã thú, gương mặt nàng áp sát cổ nam nhân, ánh mắt nàng âm tuyệt liếc thấy đôi con ngươi run rẩy phát ra từng tia sợ hãi trong đó.

Nam kỹ thấy cổ mình bị người dùng một thứ ẩm ướt lướt qua, cảm giác vừa gợi dục hỏa vừa khiến tâm người sợ hãi.

"A!!!"

Ân Cửu U hạ xuống hàm răng bén nhọn, cắn xé da thịt phần cổ nam kỹ, máu tươi bắn đầy mặt nàng và những nam kỹ gần đó, màu mắt Ân Cửu U dần hóa đỏ, không biết là do tơ máu trong mắt nhiễm đến hay là do máu huyết bao trùm lấy con ngươi.

"Khách khách, khách khách.... Khắc khắc, khách khách khách khách..." Ân Cửu U cuồng tiếu, nàng không ngờ dùng cách dã man giết người lại mang đến cảm giác kích thích như vậy.

Nhưng nếu bọn chúng sống lâu hơn nữa, chịu đừng sự tra tấn do nàng gây ra nhiều hơn nữa thì sẽ càng thú vị hơn nhiều a.

Từng tên nam kỹ bị Ân Cửu U dùng cước quyền đánh đến mặt mày sưng vù, sau đó nàng tiếp tục dùng chùy thủ cắt từng miếng thịt mỏng, nghe từng tiếng la thất thanh đau đớn trong tuyệt vọng.

Cái âm điệu này, sự tuyệt vọng trong mắt họ, giống hệt như những gì nàng đã từng trải qua, nàng trải qua đau đớn như ở địa ngục vẫn sống sót, vậy kẻ khác cũng nên như vậy, cũng nên cảm nhận sự đau đớn, sự tuyệt vọng mà nàng đã trải qua.

Huyết tinh ngợp phòng, mãi đến khi tên nam kỹ cuối cùng đứt hơi thở Ân Cửu U mới dừng lại động tác và nụ cười quỷ quyệt trên môi.

Nàng cảm thấy không đủ, dục vọng vẫn bốc lên, khắp ngươi nóng rang, cổ họng khô khốc.

Nàng muốn nhìn thấy người khác đau đớn gào thét, muốn uống máu để giải cơn khát, muốn nhiều hơn, nhiều hơn hiện tại... Nàng hiện tại đã điên rồi.

Ầm!

Cửa phòng đột nhiên bị khai, Ân Cửu U chưa kịp nhìn rõ mọi chuyện thì thấy Bạch Dạ, kẻ đầu xỏ gây nên tình trạng điên cuồng hiện tại cho nàng, xuất hiện trong phòng.

"A..." Nụ cười quỷ quyệt lần nữa cau lên, Bạch Dạ nhìn đến nụ cười đó tức khắc run lên.

Hắn chạy đến cánh cửa, đập mạnh liên hồi, cửa không khai.

Cũng phải thôi, cửa chính là điểm phòng ngự mạnh nhất trong pháp mà.

"Bạch Dạ..." Giọng Ân Cửu U phá lệ ngọt ngào, nghe đến thục nữ ôn nhuận làm sao. Ngươi muốn bao nhiêu thục nữ, nàng cho bấy nhiêu, muốn bao nhiêu ôn nhuận âm điệu, nàng cho bấy nhiêu ôn nhuận.

Nếu như trên sàn nền không có mấy thi thể chất đống, Bạch Dạ nghĩ Ân Cửu U đây là đang cau dẫn hắn.

"Người ta đang rất nóng, ngươi mau giúp ta a." Giọng Ân Cửu U mê hoặc thì thầm vào tai Bạch Dạ.

Bạch Dạ rùng mình, hơi thở Ân Cửu U cứ thổi vào tai hắn, nhiệt độ trong phòng thì vô cùng lạnh, hai thứ ấm lạnh vô thường cùng lúc đập đến làm hắn có cảm giác quỷ dị.

Thêm cái hình ảnh thây xác chất đầy phòng, huyết tinh nhuộm đỏ khắp phòng...

Bạch Dạ hy vọng tất cả chỉ là giấc mơ. Một cô gái yếu đuối, linh lực không có, còn là phế vật vừa mới bị đánh nát linh mạch cách đây mấy tháng, vậy mà... Mới có trôi qua vài khắc đã sát hết bảy người trong tình trạng vô cùng thê thảm!

"Nga, Bạch Dạ, ngươi có thể ngủ một lúc để ta chuẩn bị không?" Giọng nàng dụ hoặc lên tiếng.

Lông tơ trên người Bạch Dạ đều dựng đứng cả lên, hắn run sợ, lắp bắp nói, "Chủ, chủ chủ chủ nhân... Người người nếu đợi lâu, thuốc sẽ khiến người rất khó chịu, chi chi... Chi bằng hiện tại làm luôn đi."

Đôi mắt sói Ân Cửu U nheo lại, nàng khẽ rít từng âm qua hàm răng cắn nghiền, "Ngươi còn biết ta bị như thế này là do thuốc?"

Truyện Chữ Hay