Đại Năng Giả

chương 36: sự thật, bị ngọc cương bắt

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vẫn còn chương cho ngày đặc biệt của AgustD- = ̄ω ̄= tặng nàng, thân ái

______________________

"Ngoại trừ việc gặp lão giả và biết được cách cải tạo thân thể vạn độc bất xâm còn chuyện gì ca nói dối muội đều khai ra hết luôn hôm nay đi." Ân Cửu U nghiêm mặt đạo.

"Là... Cái vạn độc bất xâm là do thuốc ca đã dùng vào năm sáu tuổi kia, cần lực chèn ép để cải tạo thân thể, khi đó ca bị đám người Đại Ngụy vương công quý tộc khi dễ vô số nhận được món lợi cho thân thể, đến khi muội kéo ta rời khỏi Đại Ngụy ta chỉ có thể chèn ép thân thể bằng cách nuốt độc, chuyện tiếp theo muội biết rồi đấy."

"Bao lâu thì thân thể ca mới ổn định lại."

"Tròn mười lăm tuổi là được."

"Tròn mười lăm? Vậy chỉ còn mấy tháng, ca có thế đừng làm tổn hại thân thể có được hay không?"

"Không thể, nếu dừng lại thuốc sẽ phản tác dụng, khi đó ca sẽ trở thành phế nhân, không thể đi đứng, không thể nói chuyện, ca sẽ chìm vào giấc ngủ vĩnh viễn, dù sống như đã chết, ca không thể." Thực ra không có đến mức đó, bất quá là thuốc giảm hiệu lực đáng kể mà thôi.

Khi xưa hắn cũng bị chèn ép như vậy, nhưng tất cả đều có Cửu U ra mặt thay hắn, vì hắn hứng chịu mọi chèn ép.

Hắn nhận chèn ép có một phần mười so với trước kia, còn Cửu U bị chèn ép đến cửu tử nhất sinh, thành quả sau này hắn có sức mạnh nhưng chỉ bộc phát trong một giờ đồng hồ không thể hơn. Còn Cửu U... Nàng khủng bố dẫm đạp tất cả đi lên đỉnh cao, che chở hắn một đời bình an.

Cái hắn nhận được ở cuối đời là trơ mắt nhìn nàng thịt nát xương tan bảo vệ hắn.

Hắn không muốn đời này lại lần nữa nhìn nàng chết đi, hắn muốn bản thân mạnh hơn, mạnh hơn nàng gấp vạn lần, bảo vệ nàng một đời này, không thương không tổn.

"Vương tử đại nhân... Muội muốn thuốc đó, cho muội." Ân Cửu U xuất phát từ nội tâm không muốn Ân Thập Cửu chịu đau chịu khổ một mình.

"Không thể, vô dụng thôi Tiểu U Nhi, dù có thuốc cũng sẽ không có tác dụng với muội, thuốc này chỉ có tác dụng khi muội từ hai tuổi đến bảy tuổi, qua bảy tuổi là giai đoạn phát triển thuốc, nhận lấy chèn ép mà phát triển. Muội muộn rồi, nếu đưa cho muội hiện tại chẳng khác nào đưa nước lạnh cho muội uống giải khát."

Xin lỗi Tiểu U Nhi, ta không thể để muội dùng thuốc này được, dù là thế giới này hay thế giới trước, đều có tác dụng như nhau, đều sẽ làm muội mạnh mẽ đến vạn lần... Nó chỉ mang cho muội cái kết đau đớn mà thôi.

"... Ân, cũng được, chỉ cần ca bình an." Lòng nàng rất đau.

Nàng tự trách bản thân tại sao nhu nhược, tại sao không sớm chuyển thế để bảo vệ người này, để hắn một đời yên bình, nếu như nàng trọng sinh trước khi hắn dùng thuốc đó... Có phải mọi chuyện sẽ khác?

Không chỉ riêng Ân Cửu U đau lòng mà cả Ân Thập Cửu cũng nhói lên từng cơn sóng vỗ, hắn thà rằng không có bình yên còn hơn là nghe câu nói này từ Tiểu U Nhi của hắn.

Tiểu U Nhi, một ngày nào đó muội sẽ biết mọi chuyện.

"Vương tử đại nhân ở nhà nghỉ ngơi đi, đừng làm bản thân bị tổn thương, muội sẽ đau lòng. Muội ra ngoài mua chút đồ." Nàng cười nhạt xoa xoa đầu hắn rồi ra khỏi cổng.

Ân Thập Cửu biết nàng đang tức giận, nàng cần thanh tĩnh, hắn không nên làm phiền nàng, chỉ có thể để nàng rời đi.

Trong thâm tâm mách bảo hắn phải theo nàng, hắn lại dựa theo lý trí không đi cùng nàng được... Vì nàng giận hắn, giận hắn giấu giếm nàng lâu như vậy, giận hắn lừa gạt nàng. Nếu hắn đi theo có thể nàng sẽ tức giận mà sinh ra chán ghét hắn.

Hắn không muốn...

Ân Cửu U quả thật tức giận, hắn đi theo có thể nàng sẽ nộ khí xông thiên quát hắn, cho hắn ở nhà.

Ra khỏi phía sau núi Trúc Kinh, Ân Cửu U phát hiện ra Mặc đang đi hái rau dại về, nàng bắt hắn lại, hắn không kịp nói một lời nàng đã điểm dù điểm huyệt trên lưng hắn, vẽ một vòng ấn trú và chưởng thẳng đến đan điền.

"Tầng thứ hai phong ấn đã giải xong rồi, hiện tại ngươi có được thực lực của Võ Nguyên đỉnh phong." Nàng nói tiếp, "Ngươi quay về, không được để vương tử đại nhân đi ra ngoài. Phải cho hắn ăn uống, không ăn thì lấy ta ra dọa hắn để hắn ăn."

Nói xong nàng đẩy Mặc qua một bên, tiếp tục một đường đi thẳng đến thành thị.

Mặc bị ném qua một bên với vẻ mặt mộng bức, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, giải phong ấn cho hắn không nói, còn bảo hắn quản Ân Thập Cửu... Hắn có làm được không đây?

Dù quay về Võ Nguyên nhưng chưa chắc gì hắn là đối thủ của Ân Thập Cửu, đặc biệt là về đêm... Sức mạnh của Ân Thập Cửu đột nhiên tăng cao hơn gấp mấy lần so với ban ngày, hắn cảm nhận được ít nhất cũng trên Võ Hoàng.

Đỉnh phong của hắn cũng chỉ ở Võ Hoàng trung kỳ thôi a.

Ân Cửu U buồn phiền đi lại trên đường, thấy quán rượu nàng liền vào đó, tùy tiện gọi một bình tửu uống.

Uống một bình khoog khiến nàng say, nàng uống hai bình rồi đến ba bình, càng uống, đầu óc nàng càng thanh tĩnh, rượu không giúp nàng giải sầu, nàng chỉ có thể tiếp tục đi dạo.

Ngọc Thành từ doanh khu quân nói chuyện với con trai hắn Ngọc Cương, hai người song song đi cùng nhau.

Trên đường, Ngọc Thành thấy Ân Cửu U lập tức chỉ về phía nàng nói với Ngọc Cương, "Cương Nhi, chính là tiểu tử đó, hắn đã đe dọa ta."

Ngọc Cương nhìn theo hướng Ngọc Thành chỉ, phát hiện chỉ là một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa, hắn chán ghét vẫy tay với đám người phía sau, quát, "Bắt tên nhóc kia lại."

Ân Cửu U đang đi dạo trên phố còn chưa rõ chuyện gì đã bị cả đám người chạy đến, bọn họ đều mặc quân giáp, là người giữ thành...

Nhắc đến giữ thành, Ân Cửu U liền nhớ tới lời Ngọc Thành nói, con trai hắn là Phó Thống Linh thành Kinh Phách này... Rắc rối to rồi, ba cái tên kia còn chưa có quay về, Dược Già Nam với nàng không thân cũng chẳng quen đâu thể nhờ hắn giúp đỡ!

"Bắt hắn." Một người cầm đầu mặc hồng giáp chói mắt quát to.

Cả đám người ầm ầm đi đến bắt Ân Cửu U, Ân Cửu U chỉ mới Võ Đồ cấp , những người này thấy nhất là Võ Linh sơ kỳ... Nàng đấu không lại. Võ Nguyên nàng còn chưa tới muốn đấu với Võ Linh, ba chữ, nằm mơ à?

"Ta có tội gì các ngươi bắt ta?" Ân Cửu U lạnh mặt hỏi.

"Ngươi có tội gì à? Hừ, ta nghi ngờ ngươi là gian tế do Đại Ngụy phái đến giám sát Đại Uy quốc chúng ta, vì dân chúng Đại Uy quốc, ta phải bắt người về thẩm vấn." Cái tội thật lớn a.

Ngày hôm nay nàng theo hắn, vậy đừng mơ có ngày đi ra!

Truyện Chữ Hay