Edit: ChieuNinh
Chu Mạch về đến nhà vẫn luôn đợi cho đến khi ăn xong cơm tối, đưa ba đứa hài tử lên giường mới nghe được có tiếng bước chân trong sân, vội vàng khoác y phục đi xem. Thấy vẻ mặt mệt mỏi của Triệu Trọng Sơn dắt Triệu Xuân Hoa đang thất hồn lạc phách trở lại.
Nàng vội vàng tiến lên hỏi hai người ăn cơm chưa, nhận được câu trả lời chưa ăn lại đi phòng bếp bận rộn. Triệu Trọng Sơn ngăn cản, nói để tự bọn họ làm, trời đang rất lạnh kêu Chu Mạch nhanh vào nhà ngủ.
Triệu Xuân Hoa cũng kiên trì như vậy, vì vậy Chu Mạch cũng kệ bọn họ trở về phòng nằm. Giữa lúc nửa mê nửa tỉnh còn giống như nghe được tiếng Lý thị đang khóc giống như kêu rên, nhưng thật sự nàng quá mệt mỏi, liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, ngay cả Triệu Trọng Sơn lên giường lúc nào cũng không biết.
Sáng sớm mùng năm, Chu Mạch mới nhớ tới hỏi Triệu Trọng Sơn cuối cùng chuyện xử lý như thế nào. Thì ra Triệu Trọng Sơn bọn về trễ như vậy là vì người Hoàng gia tức giận muốn hòa ly.
Thì ra là một mẫu ruộng tốt của hồi môn của Triệu Xuân Hoa bị người Hoàng gia giữ lại, mới đồng ý không đi huyện nha kiện bọn họ.
"Vậy có giữ lại chứng cứ gì không? Đừng để đến lúc đó người Hoàng gia không giữ lời!" Chu Mạch cau mày hỏi.
"Ừ, để cho người Hoàng gia ký tên đồng ý không đi tố cáo nữa, cũng thỉnh lý chính của bọn họ bảo đảm, chỉ là kín đáo đưa cho lý chính đó mấy lượng bạc." Triệu Trọng Sơn an ủi nàng nói.
Chẳng qua sau khi Triệu Trọng Sơn nói xong liền nhìn chằm chằm Chu Mạch, bộ dáng muốn nói lại thôi, biết hắn ngại mở miệng nói với mình, Chu Mạch liền cho hắn một ánh mắt, còn mình đi trước vào trong phòng. Dù sao phòng chính còn có mấy đứa bé ở đây, không muốn lại nói lời gì làm tổn thương tâm hồn trẻ thơ của bọn nhỏ.
"Nói đi, chuyện gì để cho ngươi bối rối như vậy?" Chu Mạch nhìn chằm chằm Triệu Trọng Sơn theo sát sau lưng mình vào phòng cười hỏi.
"Tiểu Mạch, nàng là người thông tình đạt lý. Nàng xem hôm nay đại tỷ rời khỏi Hoàng gia, ngay cả Triệu gia cũng không đi, với tính tình của đại tỷ, cả đời này cũng sẽ không gả lần nữa. Theo lý thuyết có cha mẹ ở đây, ta không nên bận tâm chuyện của đại tỷ, nhưng nàng cũng thấy đấy, cha mẹ đều là nông dân an phận, hiện giờ cũng không có bao nhiêu ruộng đất, chỉ có thể dựa vào ba huynh đệ chúng ta nuôi. Tình huống hôm nay của đại tỷ, là cần mấy huynh đệ chúng ta cùng nhau giúp một tay, mà tình huống nhà đại ca và tam đệ nàng cũng biết. Cha bảo hôm nay sau khi ăn xong cơm trưa thì tất cả mọi người đi nhà cũ một chuyến, đến lúc đó nếu như hắn nói để cho chi thứ hai chúng ta chịu trách nhiệm nhiều hơn. . . . . ." Triệu Trọng Sơn nói đến chỗ này liền dừng lại, ánh mắt hỏi thăm nhìn Chu Mạch.
Đây là lần đầu tiên Chu Mạch thấy Triệu Trọng Sơn nói nhiều lời như thế, nàng vẫn không cắt đứt lời hắn, chỉ lẳng lặng lắng nghe .
Chu Mạch nghe được trong lòng hắn đau lòng đối với đại tỷ, cùng với suy nghĩ muốn giúp đỡ, hơn nữa nhìn ánh mắt của hắn rất rõ ràng bày tỏ tin tưởng đối với mình, cảm giác mình sẽ không cự tuyệt.
Dịu dàng nở nụ cười, Chu Mạch chậm rãi nói: "Trọng Sơn, chuyện này chàng làm chủ là được, chàng quyết định thế nào ta đều ủng hộ. Giúp đại tỷ là chuyện chúng ta là phải làm, nhưng là giúp khẩn cấp không giúp nghèo, nếu như xế chiều hôm nay đại tẩu lại thừa dịp cháy nhà hôi của, ta là tuyệt đối không đồng ý."
Nàng nói câu nói sau cùng lại lộ ra kiên quyết, đối với bất luận yêu cầu nào của đại tẩu, Chu Mạch quyết định đều không để ý tới, muốn trách thì trách, ta chính là vắt chày ra nước.
Triệu Trọng Sơn thấy thái độ của nàng như thế, cười khổ một cái nói: "Yên tâm, hôm nay đại tẩu tuyệt đối sẽ yên tĩnh, tối hôm qua nàng không nghe thấy sát vách truyền tới tiếng khóc của nàng ta sao?"
Vừa nghe đến Lý thị khóc, vậy nhất định là bị uất ức à, hai mắt Chu Mạch tỏa sáng hỏi Triệu Trọng Sơn chuyện gì xảy ra.
Nét mặt Triệu Trọng Sơn rõ ràng khác hẳn vẻ hả hê của Chu Mạch, cau mày nói: "Tối hôm qua ta và đại tỷ mới vừa ngồi xuống chuẩn bị ăn ít thứ, liền nghe được sát vách truyền đến đại tẩu khóc rống, liền vội vàng đi xem, thấy đại ca lại đang đánh đại tẩu."
Chu Mạch nghe trượng phu nói như thế, trong đầu tưởng tượng hình dạng của đại tẩu lúc nào ở trước mặt mình cũng vênh váo tự đắc lại co rúm lại đáng thương. Nàng không có không đành lòng, mà còn có một chút hả giận, xem ra nàng thật không phải người tốt lành gì.
Nhưng mà vẫn hỏi Triệu Trọng Sơn vì sao đại ca lại đánh đại tẩu, kết quả là bọn họ cũng không hỏi được đáp án, chẳng qua cuối cùng đại tỷ mắng đại ca một trận thì chuyện kia mới yên tĩnh.
Hai vợ chồng lại nói ngày hôm nay có lẽ không đi được trấn trên đáp lễ Tào chưởng quỹ, vừa đúng hôm nay cũng là chợ phiên, nhờ người mang hộ thư qua nói một tiếng, ngày mai sẽ đi qua.
Đến buổi chiều, ba huynh đệ Triệu gia và vợ bọn họ đều tề tụ về nhà cũ, đám con trai đứng ngay ngắn chỉnh tề ở phòng chính, con dâu đều ngồi ở bên cạnh nghe cha mẹ chồng nói chuyện.
Ba nàng dâu, nàng dâu lão đại phải ôm hài tử, hai người còn dư lại cũng đang mang thai, về tình về lý đều phải được ngồi.
Mà đại tỷ Triệu Xuân Hoa đang quỳ gối trước mặt Nhị lão, đầu tiên là dập đầu hai cái, vừa khóc vừa tự trách mình bất hiếu, khiến Nhị lão phải lo lắng.
Tôn Thị và Triệu Đại Ngưu đều vội vàng kêu nàng đứng dậy, còn để con trai kéo nàng, nói đây không phải là lỗi của nàng, muốn trách chỉ có thể trách Hoàng Cự Nhân không có lương tâm.
"Nếu đều đã đến đông đủ, vậy chúng ta liền bắt đầu đi, ngày hôm nay triệu tập các ngươi tới chủ yếu là thương lượng chuyện tình đại tỷ của các ngươi. Hôm nay đại tỷ các ngươi cùng súc sinh kia hòa ly rồi, chúng ta cũng không còn sống được mấy ngày nữa. Về sau ba mẹ con bọn họ cũng không còn ai dựa vào, chỉ có thể trông cậy vào mấy người đệ đệ ruột các ngươi thôi." Triệu Đại Ngưu nhìn lướt qua nét mặt ba con trai, chậm rãi nói.
Lão đại Triệu Bá Tuyền tỏ thái độ trước tiên: "Cha, người yên tâm, chỉ cần chúng ta có một miếng cơm ăn, tuyệt đối sẽ không để mẹ con đại tỷ chết đói."
Triệu Trọng Sơn và Triệu Thúc Hà nghe xong cũng sôi nổi gật đầu bày tỏ đồng ý, Tôn Thị hỏi ý mấy con dâu đang ngồi.
Dù sao không phải dâu cả, Chu Mạch không lên tiếng liếc mắt nhìn đại tẩu Lý thị đang ngồi ở bên cạnh mình, phát hiện Hứa thị đối diện cũng đang nhìn Lý thị.
Mà Lý thị chỉ bĩu môi, nhưng cũng không nói gì, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra mà nhìn nóc nhà.
Thấy nàng như thế, Tôn Thị hắng giọng một cái, hỏi Chu Mạch: "Nàng dâu Lão nhị, ý của ngươi thế nào?"
"Mẹ, đại tỷ là tỷ tỷ ruột thịt của Trọng Sơn, chúng con làm gì đó cho nàng đều là cần phải vậy. Con cảm thấy đại ca nói rất đúng, có ba đệ đệ của tỷ ở đây, chẳng lẽ còn để chị ruột và cháu ngoại ruột của mình phải đói bụng sao." Chu Mạch ngẩng đầu ưỡn ngực, mỉm cười trả lời Tôn Thị.
Tôn Thị gật đầu một cái, hiển nhiên rất là hài lòng đối với câu trả lời của Chu Mạch.
"Các ngươi đều đã nói như vậy rồi, vậy ngày hôm nay ta liền làm chủ, ban đầu thời điểm ra riêng trong nhà có mười mẫu đất. Riêng nhà lão đại được nhiều hơn một mẫu, lúc ấy là do thấy nhà lão đại có một đứa con trai. Nhưng hôm nay nhà lão Nhị và trong nhà lão tam cũng đang mang thai, để cho người xem bói nhìn nói đều là nam hài. Nếu đã như vậy, lão đại, một mẫu nhiều hơn kia ngươi chia cho đại tỷ của ngươi đi." Triệu Đại Ngưu bình tĩnh nói, tối hôm qua cơ hồ một đêm hắn không ngủ được, vì con gái lớn của mình, quả thực là đã vắt óc suy nghĩ.
Lời của Triệu Đại Ngưu vừa nói xong, Triệu Bá Tuyền còn chưa kịp nói gì, bên cạnh Lý thị liền mặc kệ: "Dựa vào cái gì, lúc ấy ở riêng đã phân chia xong rồi, hôm nay lại để cho chúng ta nhường ra một mẫu, thời điểm ở riêng chúng ta vẫn còn ít hơn nhà nhị đệ một con heo đấy! So với nhà Tam đệ thì cũng ít hơn mấy lượng bạc." Nàng phản đối cũng không dám nói lớn tiếng, chỉ quệt mồm lẩm bẩm, nhưng mọi người vẫn nghe được rõ ràng.
"Cha, không cần! Tự con biết làm túi lưới, thêu hà bao, canh cửi, những thứ này cũng có thể đổi bạc, không cần lấy mẫu đất của nhà Đại đệ, chỉ cần cho ba người chúng con có một chỗ che gió che mưa là được rồi." Triệu Xuân Hoa cũng phản đối, nàng không muốn làm cho đệ đệ ruột thịt của mình khó khăn. Nhớ tới tối hôm qua có lẽ cũng bởi vì chuyện của mình mới để cho hai vợ chồng bọn họ đánh nhau, nghĩ tới đây trong lòng lại càng áy náy.
"Nhà lão đại, ngươi hãy nghe ta nói hết, nhà lão Nhị và nhà lão tam hàng năm cho bạc đại tỷ ngươi, hàng năm ít nhất ba lượng, nhiều không giới hạn. Bọn họ nhìn rồi cho. Như vậy ngươi còn có ý kiến sao?" Triệu Đại Ngưu khoát tay ngăn con gái lớn, nhìn Lý thị hỏi.
Lý thị còn muốn phản đối, Triệu Bá Tuyền đã nhấc chân đến bên người nàng, ném cho nàng một ánh mắt uy hiếp bén nhọn, Lý thị đành phải ngượng ngùng im miệng.
"Cha, người an bài là được, phòng lớn chúng con cũng không ý kiến gì!" Triệu Bá Tuyền nói chắc chắn.
"Ừ, các ngươi đã không có ý kiến gì thì cứ quyết định như vậy, chỉ còn một chuyện khác cần phải nói, về sau con cháu Triệu gia chúng ta là muốn đi học thi công danh. Hôm nay Cẩu Tử cũng là người Triệu gia. Nếu về sau hắn có bản lãnh đó thi được công danh, ba huynh đệ các ngươi phải toàn lực ủng hộ, phí dụng cũng chia đều." Triệu Đại Ngưu lần này nói lời thành khẩn, lúc trước hắn thiếu đứa con gái này quá nhiều, sinh thời mình có thể bồi thường cũng không nhiều, chỉ có thể uất ức ba con trai thay mình trả nợ thôi.
May mắn ba đứa con trai đều hiếu thuận, nhóm con dâu cũng được. Hôm nay an bài như vậy mấy người bọn hắn cũng không có nửa câu phản đối.
Triệu Xuân Hoa nghe được cha mình an bài thế này, đã sớm khóc không thành tiếng, bất cứ lúc nào, người hiểu rõ mình nhất vẫn là cha ruột mẹ ruột!
Cuối cùng Triệu Đại Ngưu lại nói an bày phòng ở, nhà cũ cũng còn một gian phòng, sẽ để cho mẹ con Triệu Xuân Hoa và Tiểu Lan ở, còn tiểu tử Cẩu Tử không thể cùng phòng với mẫu thân và tỷ tỷ, chỉ đành phải an bài đến nhà Triệu Trọng Sơn rồi.
Chu mạch vội nói không thành vấn đề, bọn họ sẽ chăm sóc cho Cẩu Tử. Triệu Đại Ngưu nhìn nàng chằm chằm rồi gật đầu một cái, hôm nay xem ra, chỉ còn nàng dâu nhà lão Nhị là hiểu lí lẽ nhất, biết tiến lùi.
Nhưng đây không phải là kế hoạch lâu dài, sang năm đầu mùa xuân hắn sẽ hướng lý chính cầu xin miếng đất nền cất nhà, nếu thực là bất đắc dĩ bỏ tiền mua cũng được. Cần phải xây được cái nhà trước khi Cẩu Tử cưới vợ, không thể để cho người ta cười nhạo Triệu gia bọn họ.
Lại nói chuyện thêm một lúc, tất cả mọi người liền giải tán, phòng kia ở nhà cũ cũng phải qua mới dọn vào ở được, trước tiên để cho Triệu Xuân Hoa ở nhà Chu Mạch mấy ngày nữa.
Buổi tối, Chu Mạch nằm một mình trên giường nghĩ tới bộ dạng cam chịu của Lý thị xế chiều hôm nay, liền cười khanh khách, Triệu Trọng Sơn rửa mặt xong vào nhà liền nhìn thấy nàng dâu của mình đang ở trên giường cười vui vẻ.
Hỏi nàng đang vui vẻ cái gì, nàng cũng không nói, còn thần bí mà nói tối nay tâm tình mình tốt, có thưởng.
Triệu Trọng Sơn mới đầu còn không biết vợ thưởng cái gì, khi thấy bộ dạng gấp gáp nàng tới cởi quần lót mình thì hiểu, tức thì vừa khát vọng lại xấu hổ nhìn chằm chằm Chu Mạch.
Chu Mạch dĩ nhiên là lại cầm lấy , miệng và tay cũng mỏi nhừ rồi mới giúp cao vút của hắn thư giải, nàng tức giận thở hổn hển nằm trên giường, bẻ đầu ngón tay tính ngày, trước khi ngủ lầm bầm một câu: "Còn có năm mươi ngày, còn có năm mươi ngày là có thể rồi."