Edit:Youko
Triệu Trọng Sơn nghĩ xong cũng liền kỳ quái hỏi: "Tiểu Mạch, sao nàng biết địa thế An Nam?"
Chu Mạch nói như vậy là tâm niệm không muốn Triệu Trọng Sơn rời đi, quan hệ của hai người mới vừa ngọt tựa như mật, nếu như để cho hắn đi, cũng không biết chờ đến lúc nào mới trở về, nàng không muốn một mình trông phòng chờ một người đàn ông một cách vô ích.
Đây là dưới tình huống có thể trở về, cho dù là kiếp trước đối với phản kích tự vệ, hay là xe tăng đại pháo, vẫn thương vong vạn người.
Thật ra là nàng sợ, sợ cuộc sống hạnh phúc của mình sẽ mất theo Triệu Trọng Sơn rời đi , nếu như không hưởng qua sự đẹp đẽ phu xướng phụ tùy này, vậy cũng sẽ không hoài niệm, chỉ vì từng có rồi, không nỡ mất đi.
"Trước kia ta xem qua một chút thoại bản du ký, bên trong có miêu tả An Nam." Chu Mạch giải thích cũng hợp tình hợp lý, nàng vĩnh viễn sẽ không nói cho Triệu Trọng Sơn mình đến từ nơi nào, không cảm thấy đây là lý do tốt để nói với một cổ nhân.
Triệu Trọng Sơn nghe nàng nói như thế, gật đầu một cái liền thôi, cúi đầu trầm tư.
Còn chưa nghe được Triệu Trọng Sơn nói mình đi hay không đi, Chu Mạch vẫn không kềm chế được nội tâm lo lắng, hỏi ra miệng: " Chiến dịch lần này chàng có đi không?"
"Ta đã cự tuyệt bọn họ, chỉ là nghe nàng nói như vậy, cộng thêm một chút kiến thức trước kia, cũng rất lo lắng cho những tướng sĩ này." Triệu Trọng Sơn cau mày nói.
Chu Mạch động động môi dưới, lại một chữ cũng không khuyên giải xong, giờ phút này nếu nàng khuyên, nói không chừng sẽ bị phản tác dụng. Nếu như Triệu Trọng Sơn thật quyết định đi, không phải nàng mấy câu khuyên là có thể giữ lại.
Lúc này, trong sân vang lên âm thanh tân lang sát vách: "Trọng Sơn ca, chị dâu, có ở nhà không?" Thì ra là đưa mì hỉ . Phong tục nơi này là mỗi đôi tân nhân thành thân sáng sớm ngày thứ hai tân nương tử tự mình xuống bếp nấu một nồi mì sợi lớn, lần lượt đưa đến cho trưởng bối các nhà.
Tiểu tử một tay bưng hỉ mặt, một tay ngượng ngùng áy náy vò đầu: "Chị dâu, dậy trễ!"
Chu Mạch ra khỏi phòng cười nói: "Tân hôn mà." Sau đó liền nhận lấy chén kia đổ mì vào trong chén của mình.
Nàng chưa nhìn thấy tân nương tử sát vách đâu, chỉ là cũng làm hàng xóm rồi, về sau có rất nhiều cơ hội, nếu như hợp ý, mình còn có thêm một tám hữu.
Mới vừa đưa mắt nhìn tân lang rời đi, đại tẩu Lý Thị liền tới nhà, trên mặt không còn sắc bén cùng khinh thường trước kia.
"Đệ muội, muội mua tòa nhà kia ở trấn trên, đã cho thuê chưa?" Lý Thị ân cần hỏi, vô luận Chu Mạch thế nào mời nàng ta, nàng ta đều không vào nhà.
Bởi vì nàng ta biết rõ nhị đệ Triệu Trọng Sơn ở nhà, sớm như vậy nhanh bước sang năm mới rồi, trong thôn nam nhân đều đi dạo khắp nơi đánh bài, tán gẫu. Nhị đệ này thỉnh thoảng đi ra ngoài chơi mấy ván, thường ngày đại đa số là ở nhà, nghe Tiểu Thúy nói thường thấy nhị thúc len lén cầm quyển sách lên xem.
Mặc dù Lý Thị không hiểu vì sao Triệu Trọng Sơn đọc sách còn phải lén lén lút lút, chẳng lẽ Chu Mạch không để cho hắn đọc sách, nhưng không đúng, nghe nói đệ muội này cũng biết chữ, chỉ là nàng cảm thấy chuyện này cùng mình hoàn toàn không có quan hệ, cũng không suy nghĩ sâu xa.
Kể từ khi biết được Chu Mạch dựa vào nhà mẹ ở trên trấn làm bất động sản, Lý Thị hoàn toàn thay đổi cách nhìn đối với Chu Mạch. Ở trong mắt Lý Thị, chỉ cần là người có tiền, đều là người tài ba.
"Đại tẩu, sao tẩu hỏi việc này?" Đưa tay không đánh mặt người tươi cười, Chu Mạch cũng tâm bình khí hòa hỏi Lý Thị.
Lý Thị đầu tiên là nịnh bợ nở nụ cười: "Đệ muội, không nói gạt muội, ta và đại ca muội suy nghĩ đợi thời điểm đầu xuân sang năm chuẩn bị mở tiệm tạp hóa ở trấn trên."
Nghe Lý Thị nói, Chu Mạch đầu tiên là sửng sốt một chút, không trách được đại tẩu gần đây đối với mình rất khách khí, còn tưởng rằng là lần trước hù dọa bà bà Tôn Thị rồi, Tôn Thị trấn áp Lý Thị thôi, thì ra là muốn cầu cạnh mình.
Cho dù hiện tại chỉ còn lại một gian phòng sát đường, Chu Mạch cũng không nguyện ý cấp cho Lý Thị, nàng tình nguyện mượn chút tiền cho nàng, cầm giấy nợ về sau ở trước mặt nàng đắc chí, nhìn nàng làm sao dám động đến mình xúc phạm người có quyền thế rồi.
Huống chi, mở tiệm tạp hóa ở trên trấn thật không có cái gì độc đáo, một là không có một chút hàm lượng kỹ thuật, hai là cạnh tranh quá kịch liệt, trấn trên tiệm tạp hóa trải rộng a.
Đến lúc đó bọn họ không làm ra tiền rồi, sẽ không nguyện ý trả lại mình gian phòng đó, thật sự là không bù được mất, hơn nữa gian phòng ở giữa nàng đã có kế hoạch sử dụng rồi.
Nghĩ tới những thứ này, Chu Mạch cười nói: "Thật xin lỗi, đại tẩu, vốn là có một gian trống không, mấy ngày trước đây mẹ ta từng nói với ta hết năm muốn dùng, chính nàng cũng chuẩn bị dời gian hàng mầm rau đến trấn trên đấy."
Nghe Chu Mạch nói, sắc mặt Lý Thị lập tức liền thay đổi có chút khó chịu, nhưng mà vẫn duy trì mỉm cười: "Đệ muội, Chu Thẩm Tử không phải ở trong thôn xóm của mình bán mầm rau thật tốt nha, nghĩ như thế nào muốn đi trấn trên rồi hả ? Nàng một người già cũng kiếm nhiều như vậy, cũng nên ở nhà nghỉ ngơi một chút."
Chu Mạch nghe không nhịn được len lén liếc mắt, chỉ cho phép ngươi đi trấn trên, mẹ ta thì không thể đi à.
"Chị dâu, nghe ngươi nói, mẹ ta vẫn là không tới bốn mươi tuổi, thân thể cường tráng lắm, hơn nữa đệ đệ ta hiện tại cũng chưa cưới vợ, không thêm nhiệt tình duy trì không được ah...!" Chu Mạch nói có chút mất mát đau lòng, giống như đệ đệ mình thật độc thân rồi.
Lý Thị thấy Chu Mạch nói như thế, chỉ đành phải cười nịnh mấy cái, thoái thác đoán chừng Lai Phúc nhanh tỉnh lại đi trở về rồi.
Thấy nàng rời đi, Chu Mạch mặt hả hê xoay người trở về nhà, nhìn Triệu Trọng Sơn vẫn còn ngồi ở trên cái băng ngồi cúi đầu trầm tư, không khỏi thở dài, nam nhân này thật là , chút chuyện như thế còn cần nghĩ lâu như vậy, đi thì đi không đi thì không đi.
Thấy Chu Mạch đi vào, Triệu Trọng Sơn cũng không hỏi nàng mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì ở trong sân, chỉ ngẩng đầu nhìn nàng một cái, liền quay đầu vào trong phòng.
Trong lòng vẫn còn rối loạn, Chu Mạch quyết định tiếp tục nghiệp lớn giáo dục, đi tây phòng gọi Đông Nhi và Tiểu Thúy ra ngoài học tập.
Triệu Trọng Sơn vẫn giữ trạng thái trầm tư đến buổi chiều, hắn giống như hiểu ra liền gọi Chu Mạch vào bên trong nói chuyện.
Vào phòng, chính hắn ngồi ở cạnh đầu giường trên giường, Chu Mạch thừa dịp ngồi ở đầu giường, đụng tới hắn gần chút, sau đó dễ dàng áp dụng mỹ nhân kế cùng dịu dàng công chiếm.
"Tiểu Mạch, nàng muốn ta đi sao?" Triệu Trọng Sơn nửa nghiêng thân thể, cặp mắt lóe sáng nhìn chằm chằm ánh mắt của Chu Mạch hỏi.
Lắc đầu một cái, Chu Mạch nhỏ giọng nói: "Ta không muốn, rất nhiều lời nói sáng nay muốn nói với chàng, chỉ là nhìn chàng một mực suy tư, không nhẫn tâm quấy rầy."
Dừng một chút, Chu Mạch giơ tay lên vuốt ve bàn tay ấm áp của Triệu Trọng Sơn, rù rì nói: "Trọng Sơn, chàng trở lại mới hơn mấy tháng, thích những ngày tháng thế này sao?"
Không đợi Triệu Trọng Sơn trả lời, Chu Mạch tiếp tục nói nhỏ: "Thiếp rất là thích khoảng thời gian này, mỗi ngày đều thấy chàng và Đông Nhi, ta cả tâm cũng cảm thấy ấm áp. Buổi sáng tỉnh lại có thể nhìn thấy chàng đầu tiên, trong lòng ta liền tràn đầy ngọt ngào; cùng Đông Nhi chơi đùa thì ta đều cảm thấy rất hạnh phúc."
Triệu Trọng Sơn nghe lời của nàng..., bàn tay không tự chủ bắt đầu vuốt ve bàn tay mềm mại, lẩm nhẩm nói: "Ấm áp? Trong lòng ta là vô tận an bình, cảm thấy cuộc đời này như vậy cũng đủ rồi." Hắn giống như cũng lầm bầm lầu bầu.
"Nếu như cảm thấy cuộc đời này như thế cũng đủ rồi, ta cũng không đi dính vào chiến sự An Nam này rồi, chúng ta cũng chỉ là người phàm, làm một người phàm hạnh phúc cũng tốt vô cùng. Về phần chuyện kiến công lập nghiệp, tự có người tranh cướp giành giật đi làm." Chu Mạch rèn sắt khi còn nóng khuyên nhủ.
Nghe lời của nàng..., Triệu Trọng Sơn trầm mặc một chút sau nói: "Nàng nói đúng, nghĩ trong quân doanh người tài giỏi không ít."
Nói xong hắn cười, nắm chặt tay Chu Mạch ôn thanh nói: "Ta biết nàng không muốn ta đi, nhưng nội tâm của ta có hai âm thanh, một là ngăn cản , một người khác cũng là tán đồng. Chỉ là tối hôm qua ta đã cự tuyệt hai người kia, sáng sớm hôm nay hồi tưởng lại có chút hối hận, hôm nay nghe nàng nói như thế, cũng nghĩ thông suốt rồi, chúng ta liền làm một đôi Phàm Phu Tục Tử, bình an ở thôn này trong quãng đời cuối cùng chưa chắc đã không phải là chuyện may mắn."
Chu Mạch nghe hắn nói như thế, tâm treo hơn nửa ngày rốt cuộc để xuống, thở dài một cái, cười áp thân vào trong ngực Triệu Trọng Sơn.
Hai người lại mặc sức tưởng tượng một chút tương lai tốt đẹp, đầu mùa xuân sang năm trồng trọt thế nào, cần chuẩn bị những thứ gì cho đứa trẻ trong bụng, còn có việc chúc tết lễ mừng năm mới.
Thời gian ngọt ngào luôn ngắn ngủi, nhìn sắc trời bên ngoài không còn sớm, Đông Nhi đi chơi theo Tiểu Thúy đều trở về, hai vợ chồng cũng chuẩn bị đi làm cơm.
Chỉ là, Chu Mạch nhắc nhở Triệu Trọng Sơn: " Sáng sớm hôm nay, nhìn hai người rời đi cũng không phải rất cam nguyện, bọn họ có thể còn đến tìm chàng."
"Nàng yên tâm, ta chỉ cần cắn chặt hàm răng, bọn họ cũng sẽ không đối ta thế nào ." Triệu Trọng Sơn an ủi.
Đến buổi tối, Chu Mạch vì thưởng Triệu Trọng Sơn cự tuyệt rời núi, ra sức hầu hạ hắn, nếu muốn lưu lại nam nhân, trước muốn lưu lại thân thể hắn, dĩ nhiên cả tâm của hắn nữa.
Quả nhiên, hai mươi tám tháng chạp, hai người kia lại mạo hiểm bão tuyết đến nhà mình.
Ba người Triệu Trọng Sơn nói thầm nửa ngày ở phòng chánh, cuối cùng nhìn mặt bọn hắn tiếc nuối rời đi, Chu Mạch biết Triệu Trọng Sơn quyết định không đi, nàng rất vui vẻ.
Người trong thôn vào hai mươi tháng chạp liền bắt đầu bận việc, chưng bánh màn thầu, nấu dầu, làm hoành thánh, dán cửa.
Nhà Chu Mạch cũng không ngoại lệ, trừ những việc đó ra, nàng còn cố ý làm rất nhiều món ăn, chuẩn bị đến đầu năm đưa một chút cho các trưởng bối. Nhân tình là muốn làm nhiều .
Buổi tối đêm ba mươi, mọi người phải đi Lão Viện ăn cơm gác đêm , lúc ăn cơm trưa Triệu Trọng Sơn liền dặn dò Chu Mạch ăn nhiều một chút, nói buổi tối không nhất định sẽ ăn thêm.
Quả nhiên, bà bà Tôn Thị ra sức làm thức ăn không dám khen con, cả nhà ngồi vây quanh ăn cơm ở trên giường, các nam nhân còn uống chút rượu, lo Triệu Trọng Sơn say, trên đường đi Chu Mạch đã hắn uống ít thôi.
Bận rộn một năm rồi, mọi người tụ chung một chỗ, chỉ biết nói chút lời nói vui mừng, Lý Thị cười khen Chu Mạch có bản lãnh, đã mua được nhà ở trấn trên rồi.
Mọi người trước đều nghe nói, cho nên lần này nghe Lý Thị nói lần nữa, cũng đều thuận thế khen Chu Mạch giỏi, Trần Thị lợi hại. Chu Mạch cũng cười đáp.
Ai biết, Lý Thị thế nhưng mở miệng nói chuyện muốn mướn phòng ốc : "Mẹ, ngài xem nhà đệ muội càng ngày càng tốt rồi, con mấy ngày trước thương lượng cùng Bá Tuyền thuê phòng ốc của đệ muội làm tiệm tạp hóa, ngài xem về sau tôn tử ngài còn phải đi học, thi Trạng Nguyên, nhiều chỗ cần dùng bạc đấy."
Tác giả có lời muốn nói: cám ơn các vị cho tới nay luôn ủng hộ, viết tới đây, còn chưa xử lí Lý Thị khó dây dưa.
Cho nên, dự tính cuối tuần sẽ kết thúc, cúi người chào cám ơn mọi người ủng hộ.