Tào chưởng quỹ thấy vợ chồng bọn họ như thế, biết chuyện này đã định, trên mặt cũng lộ ra nụ cười, chỉ là nghĩ đến bữa cơm trưa mai, không nhịn được vẻ mặt lại buồn.
"Đệ muội, món ăn trong điếm chúng ta phần lớn đều do ngươi cung cấp thực đơn, đầu bếp cũng là luyện nửa tháng mới thành nghề, cho nên chúng ta nhất thời không tìm được người khác để thay thế, chứ đừng nói người mới học nghề tới làm những thức ăn này, vốn cho rằng huynh của ta lại làm mặt dày cầu xin ngươi sáng mai đến tiệm mới giúp đỡ làm đầu bếp tạm thời, chống đỡ chuyện này một thời gian, nếu không thì những khách nhân kia sẽ còn đập phá quán." Tào chưởng quỹ năn nỉ nói.
Chu Mạch giật giật miệng ba lần, còn chưa có trả lời, Triệu Trọng Sơn ở bên cạnh đã mở miệng trước: "Tào huynh, thê tử ta hiện đang có thai, không tiện lao động, kính xin Tào huynh nghĩ biện pháp khác." Lần này hắn không tỏ vẻ mềm lòng chút nào, trực tiếp cự tuyệt Tào chưởng quỹ.
"Triệu huynh đệ, ta biết yêu cầu này của ta có chút làm người khác khó chịu, chỉ là thật sự không nghĩ ra biện pháp khác mới làm mặt dày mà đi xin, nếu như hai vị giúp ta vượt qua cửa ải khó này, sau này khách điếm mới sẽ chia bốn phần tiền lời cho vợ chồng hai người các ngươi, ngươi thấy thế nào?" Tào chưởng quỹ nhịn đau cắt thịt, theo ý hắn thương nhân quan trọng nhất là uy tín, chỉ cần có uy tín mới có ích lợi.
Chuyện ngày hôm nay không có náo loạn lớn, phần lớn khách nhân đều không bị ảnh hưởng, cho nên trưa mai nhất định vẫn còn rất nhiều khách nhân đến ăn cơm, lúc đó cũng không thể mất uy tín, có cái uy tín này về sau mở thêm mấy khách điếm nữa, cũng không lo sau này tiền không ào ào vào túi của mình.
Vừa nghe đến mấy chữ được chia bốn phần lợi, ánh mắt của Chu Mạch cũng sáng, mạo hiểm lần này, đổi lại sẽ được nhiều bạc trắng sáng ào ạt chạy vào túi mình.
"Tào đại ca, chuyện này dễ thương lượng. . . . . ." Chu Mạch mới nói được từ thương lượng, cánh tay liền bị Triệu Trọng Sơn nhéo một cái, nàng im miệng nghiêng đầu liếc mắt nhìn Triệu Trọng Sơn một cái.
Chỉ thấy Triệu Trọng Sơn cũng không nhìn nàng, mà là nhìn Tào chưởng quỹ nói: "Tào chưởng quỹ, chuyện này hai vợ chồng chúng ta còn cần thương nghị một chút, nếu như không ngại, các ngươi cứ dùng trà trước, chúng ta vào bên trong nhà thương nghị, rất nhanh sẽ ra ngoài."
Nói xong chắp tay tạ lỗi, lôi kéo Chu Mạch vào phòng.
"Tiểu Mạch, bây giờ nàng phải lấy thân thể làm trọng, chuyện này không thể đáp ứng Tào chưởng quỹ!" Mới vừa đóng kín cửa, Triệu Trọng Sơn liền cúi xuống nói.
Chu Mạch biết hắn nói như thế cũng là để ý mình hoặc là để ý đứa bé trong bụng mình, nhưng bốn phần tiền lời này thật sự là quá mê người, cho nên nàng không có vội vã phản bác với Triệu Trọng Sơn có chút tức giận, mà là nhét hai tay của mình vào trong bàn tay dày ấm áp của hắn, sau đó lôi kéo hắn đi tới trên giường ở phía sau ngồi xuống.
Nhìn hơi thở Triệu Trọng Sơn vững vàng hơn, nàng mới chậm rãi mở miệng nói "Trọng Sơn, ta biết chàng lo lắng cho ta, chàng cũng không muốn dính vào sự việc này, nhưng về tình, ta và vợ chồng Tào gia giao tình không cạn, mấy tháng trước nếu không phải bọn họ cho tiền, thân thể của ta có thể đã sớm suy sụp, Đông Nhi cũng sẽ không có dáng vẻ động lòng người như vậy; về lý, mỗi tháng ta lấy tiền lãi từ trong điếm của bọn họ, tuy nói chỉ có một phần, nhưng cũng phải gánh chút trách nhiệm đối với điếm. Cho nên mới vừa rồi chàng đồng ý giúp Tào chưởng quỹ một tay, trong lòng ta là cảm kích."
Triệu Trọng Sơn nghe nàng trịnh trọng nói cảm kích mình như thế, vẻ mặt đã sớm không còn nghiêm túc như vừa rồi, nắm chặt hai tay của Chu Mạch ma sát xoa xoa sưởi ấm cho nàng, trên mặt chợt lóe lên một chút ngượng ngùng, giọng nói cũng nhỏ, dịu dàng: "Ta và nàng là vợ chồng, theo lý nên liên tâm, tại sao lại nói cảm kích, lời nói khách khí này về sau đừng nói nữa. Về chuyện một mình nàng ngày mai đi trấn trên giúp đỡ, thật là không ổn."
Chu Mạch nghe xong thì trong lòng giống như được ăn mật, trên mặt cũng cười nở hoa, vốn còn muốn đùa bỡn vô lại thêm, dựa vào ngực hắn, nhưng vừa nghĩ đến còn có ba đại nam nhân như đứng trên đống lửa chờ ở bên ngoài, thu lại cười đùa, nghiêm mặt nói: "Trọng Sơn, tình trạng cơ thể của chính mình ta rất rõ ràng, thật ra thì hiện tại mới chừng một tháng, trong bụng chính là một đứa bé cũng chỉ to như hạt đậu nhỏ, ở trong bụng người lớn, làm sao có thể dễ dàng bị ảnh hưởng, huống chi ta cũng sẽ đặc biệt để ý!"
Triệu Trọng Sơn nghe nàng nói như vậy, ngược lại không có sự bình tĩnh khi nãy, chân mày nhíu lại lần nữa: "Tiểu Mạch, chuyện này nàng thật sự quyết định như vậy sao? Nếu như là vì bốn phần lợi tức này, chúng ta không làm cũng chẳng sao, trong nhà không thiếu ăn thiếu mặc, trấn trên nàng cũng có nhà ở, không cần thiết như vậy."
Nói tới bạc, như là động tới đáy lòng của Chu Mạch, nàng tinh tế phân tích cho Triệu Trọng Sơn: "Trọng Sơn, sau này Đông Nhi xuất giá phải có nữ trang để gả đi, bây giờ tiền đồ cưới cũng càng ngày càng lớn, đến lúc đó nói ít cũng phải chừng mười lượng bạc; cái bụng này nếu như là đứa con trai, tương lai phải đi học, mấy vị tiên sinh trong thôn dạy ở nhà râu ria bạc trắng, nói chuyện cũng không rõ ràng, ta không yên lòng cho nhi tử đến chỗ đó học chữ, chuyện này nếu đến thư viện ở trấn trên, bây giờ tiền trả công cho thầy giáo trong một năm cũng cần mười lượng bạc, huống chi mấy năm sau này, mà bây giờ ta có vài mẫu đất sản xuất một năm thu được năm sáu lượng bạc, còn có căn nhà ở trấn trên một tháng thu được một lượng tiền mướn, chỉ còn dư khách điếm của bọn người Tào chưởng quỹ mỗi tháng cho chúng ta một phần lợi tức, bây giờ chúng ta mỗi tháng chỉ có bốn năm lượng bạc doanh thu."
"Chúng ta có nhiều doanh thu như vậy đã đầy đủ rồi, năm nay ta trở về muộn, lại dùng thời gian vào xây nhà và làm nhiều gia cụ hơn, sau này sẽ ra ngoài đi săn thêm, hơn nữa trong nhà cũng nuôi heo, đây cũng là phần tiền thu. Tiền không cần nhiều, đủ là tốt rồi." Triệu Trọng Sơn tiếp lời của nàng nói.
"Chúng ta cũng không phải là gia tài bạc vạn, cho dù kiếm tiền bằng cách này nhưng làm chủ chút ít đất so với ông chủ vẫn chênh lệch khá xa, hơn nữa ta không muốn chàng khổ cực như vậy, vào núi săn thú có nhiều nguy hiểm, nếu chuyện này có thể ít đi thì ít đi thôi." Chu Mạch cầm tay của hắn, lo lắng nói, giống như thấy cách xa là một Triệu Trọng Sơn máu thịt be bét, làm nàng bị sợ đến giật thót mình, cho nên sau này nàng phải tận lực ngăn cản chuyện hắn đi săn thú, vội vàng nói tiếp: "Huống chi chuyện săn thú này là việc tốn sức, bây giờ chàng trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng, làm thì không có gì, nhưng dù vậy thì mười hai mươi năm sau chàng muốn đi ta cũng sẽ không để cho chàng đi như vậy!"
Triệu Trọng Sơn nghe nàng nói như vậy trong lòng cũng ấm áp, dù sao cũng do Chu Mạch quan tâm an toàn của hắn mới như vậy, nhưng mà nghĩ đến Tào chưởng quỹ còn có tiệm mới, sau này có thể sẽ mở thêm cửa tiệm thứ ba, cửa tiệm thứ tư, còn có thể mở thêm nhiều tiệm nữa, nghĩ như vậy hắn nói: "Tào gia vẫn muốn mở tiệm mới, căn cứ hiệp nghị lúc đầu của các ngươi, tất cả khách điếm hắn sở hữu cũng sẽ cho nàng một phần lợi tức, phần tiền thu này cũng không nhỏ."
Chu Mạch vẫn cảm thấy mình có chút bướng bỉnh, nhưng chưa từng nghĩ đến lão công của mình cũng là một con lừa, chuyện hắn kiên trì thì luôn luôn tìm lý do để chứng minh, nàng thở dài, phân tích cho hắn:
"Trọng Sơn, chàng có biết nếu như trưa mai ta không đến cửa hàng ở trấn trên giúp đỡ, như vậy bản hiệu tiệm mới cũng sẽ bị phá bỏ, đoạn thời gian gần đây rất ít khách đến tiệm ăn cơm, sau này cho dù có khách nhân đến, cũng phải qua một đoạn thời gian rất dài mới có thể trở lại bình thường, mà gần tới cuối năm, là lúc quán cơm buôn bán tốt nhất, nếu như bỏ lỡ cơ hội tốt này, tổn thất cũng không phải là mấy lượng bạc, có thể sẽ trên trăm lượng, cho nên, ngày mai ta nhất định phải đi giúp. Hơn nữa, chàng xem Tào chưởng quỹ mới rồi làm như thế, nếu như mà ta không vội đi giúp, đoán chừng tối nay hắn sẽ ở chỗ chúng ta không đi đấy."
Triệu Trọng Sơn nghe nàng nói vẫn là cau mày, không thấy giãn ra chút nào, nhưng cũng không nói phản đối gì, chỉ cúi đầu tự hỏi.
Thật ra thì, Triệu Trọng Sơn biết rõ tính tình của Chu Mạch, chuyện nàng đã quyết định cho dù là chín trâu cũng không thay đổi được, nhưng mà vẫn rất lo lắng tình trạng thân thể của nàng.
Nghĩ đến ở bên ngoài còn có người đang chờ quyết định của bọn họ, đáy lòng Triệu Trọng Sơn thở dài, ngẩng đầu nhìn Chu Mạch: "Tiểu Mạch, ta biết nàng thường ngày bản lĩnh không tệ, nhưng cầm mạch đập của nàng không có bất kỳ nội lực nào, cho nên ta vẫn lo lắng ngày mai nàng đi trấn trên không để ý tới mình, còn lo lắng chuyện có người phá tiệm mới, sợ nàng kinh hãi, còn sợ nàng không nhịn được đánh nhau với bọn họ."
Không nghĩ tới vậy mà Triệu Trọng Sơn lại nghĩ toàn diện như vậy, Chu Mạch nghe xong lời của hắn thì liên tiếp bảo đảm nói: "Trọng Sơn, ta bảo đảm ngày mai đến khách điếm kia, chỉ đứng chỉ điểm người khác làm món ăn như thế nào, tuyệt đối sẽ không tự mình xuống tay, cũng bảo đảm nếu như đụng phải người tới gây sự, cũng tuyệt đối sẽ không nhúng tay, ta sẽ trốn rất xa! Tất cả lấy đứa nhỏ trong bụng làm đầu!" Lúc Chu Mạch nói lời này có chút nặng nề, chỉ còn kém giơ hai tay thề thốt.
Thấy nàng như thế, Triệu Trọng Sơn cảm giác nếu mình nói thêm một chữ phản đối nữa thì giống như lỗi lầm lớn, đành phải cười khổ nói "Nàng nhất định phải nhớ rõ lời mình đã nói, đi thôi, đi ra ngoài nói cho Tào chưởng quỹ quyết định của nàng, cũng đừng để cho người ta luôn phải lo lắng không yên."
Nói xong những lời này, Triệu Trọng Sơn vỗ vỗ bả vai Chu Mạch, đứng dậy đi ra ngoài trước, Chu Mạch đi theo phía sau hắn ra khỏi phòng.
Hai vợ chồng mới ra, liền gặp phải vẻ mặt mong đợi của ba người, trong đôi mắt toát ra chút van xin, Chu Mạch thấy như thế càng cảm thấy quyết định của mình là đúng.
Nàng gật đầu với Triệu Trọng Sơn một cái, Triệu Trọng Sơn biết nàng muốn mình nói, liền mở miệng nói với Tào chưởng quỹ: "Tào huynh, mới vừa rồi ta và nương tử đã thỏa thuận, sáng sớm ngày mai nàng sẽ đến khách điếm ở trấn trên của ngươi để giúp đỡ, nhưng còn phải làm phiền ngươi sắp xếp một chiếc xe ngựa tới đón nàng đi, chậm nhất là giờ thân ngày mai ta sẽ đến tiệm tìm các ngươi, chuyện khác, cũng phiền toái buổi chiều Tào chưởng quỹ mang chút ngân lượng cùng đi với ta đến nha môn một chuyến, mặc dù ta quen biết phô đầu này, nhưng có tiền vẫn khá hơn chút."
Tào chưởng quỹ nghe xong gật đầu liên tục, ngoài miệng còn không ngừng nói cảm tạ Triệu huynh.