Lâm Tố Mỹ muốn gọi Quách Chí Cường lại, câu nói mắc ở cổ họng, ứ nghẹn mà chẳng nặn ra được. Tim cô đập thình thịch, đầu óc hỗn loạn, lòng mơ hồ hiểu nếu hỏi ra câu này nhất định sẽ khiến cô có áp lực, cùng với đó cô sẽ phải gánh chịu một vài chuyện mà cô chưa biết rõ.
Cô ôm củi về, cùng Tạ Trường Bình thêm củi vào đống lửa. Khi lại ngồi về vị trí của mình, cô bất giác nhìn về phía Tạ Trường Du.
Anh quả thực đã gầy xọp hẳn đi, ngũ quan càng tinh xảo sắc nét hơn. So với khí chất náo nhiệt vui vẻ của chúng bạn, dường như anh ở một nơi có áp lực cao hơn, bây giờ là thời gian thả lỏng ngắn ngủi. Ánh lửa rọi đến mặt anh, xua tan đi chút rầu rĩ, điểm xuyết thêm chút nhiệt độ và ánh sáng lên bóng dáng trầm mặc của anh, tựa như một cuốn sách nhuốm màu tháng năm mang theo chút hơi thở thanh xuân.
Lâm Tố Mỹ thu mắt về, cố gắng khiến bản thân mình không chịu ảnh hưởng từ lời Quách Chí Cường nói, lắng nghe người khác nói chuyện.
Mọi người đều nhân thời gian hiếm có này kể về những chuyện mình trải qua và mấy chuyện mình hóng được. Có một nam một nữ lúc vào quán ăn cơm thì gặp phải bạn gái chính hiệu của đằng trai, cô bạn gái chính hiệu đó làm ầm lên ngay tại đó, thiếu chút nữa phá quán. Mọi người đều chán nản bày tỏ vì sao đến cả loại đàn ông đó cũng tìm được bạn gái, người ta lại còn ghen tuông vì tên đó chứ…
Họ lại hẹn Tạ Trường Du làm vài chuyện nhưng đều bị Tạ Trường Du từ chối. Anh trả lời không mấy cương quyết song lại có thể khiến người ta cảm nhận được sự kiên trì trong ngữ khí của anh.
Trương Thành An mượn ánh lửa nhìn chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay trái mình, sau đó ngẩng đầu nhìn mọi người. “Sắp 0 giờ rồi, hội mình nói ra kế hoạch và những điều chờ mong trong năm sau đi! Tao muốn mua nhà rồi cưới vợ!”
“Mua nhà còn đặt trước cả cưới vợ luôn hả? Tao thì khác, tao muốn cưới vợ, tiếp đó mới mua nhà.”
“Kiếm tiền kiếm tiền! Kiếm số tiền tiêu cả đời này cũng không hết…”
……
Lúc đến lượt Quách Chí Cường, anh thay đổi lý tưởng “thông tục” của mọi người, chỉ nói vu vơ: “Tao hy vọng tình cảm của tụi mình luôn luôn giống thế này, sẽ không thay đổi vì bất kì ai hay bất kì chuyện gì”.
“Đương nhiên rồi còn gì…”
Lúc Quách Chí Cường nói lời này, Tạ Trường Du cũng nhìn anh chàng, dường như hiểu ý mà Quách Chí Cường ám chỉ. Còn Tạ Trường Bình cũng chuyển ánh mắt đến chỗ Quách Chí Cường, bĩu môi, rồi mau chóng thu mắt về.
“Tạ Trường Du, mày thì sao, mày muốn làm được gì?” Trương Thành An nhìn anh.
Trong ánh mắt quan sát của mọi người, Tạ Trường Du cười khẽ. “Cầu được ước thấy.”
“Quá đáng quá rồi đấy, nguyện vọng lớn thế.”
Tạ Trường Du cười mà không nói.
Lúc 0 giờ, mọi người cùng cạn chén, chúc mừng năm mới đến, cũng chúc nhau sang năm mới sống càng tốt hơn, sau đó mọi người thu dọn đồ rồi mới rời đi.
Thôn làng lúc 0 giờ vẫn rực rỡ ánh đèn ánh lửa, phần lớn mọi người không đóng cửa nhà để có thể tiện đến nhà người khác tìm người, ngay cả đám trẻ con lúc này cũng cười ha hả, cực kì háo hức, chẳng hề buồn ngủ.
……
Tạ Trường Du và Quách Chí Cường đi cùng nhau.
“Hình như mày không hút thuốc nữa.” Quách Chí Cường đột nhiên nói.“Trường không cho…” Tạ Trường Du nghĩ đến điều gì, trên mặt có nét cười. “Người ta đã chẳng muốn nhận tao rồi, còn không làm theo quy định của người ta thì không phải là tự chuốc rắc rối à?”
“Tự muốn chạy đi chịu tội, ai cũng hết cách với mày.” Quách Chí Cường nhún vai.
“Hôm nay mày lại muốn làm gì đấy?” Ánh mắt Tạ Trường Du xoáy vào Quách Chí Cường, hơi có ý cảnh cáo.
“Chẳng làm gì cả.”
“Thế mày còn lanh chanh cái gì.”
Quách Chí Cường nghe thấy lời này của Tạ Trường Du thì không nhịn được cười. “Cả ngày từ sáng tới tối mày cứ vờ vịt trầm lặng, còn tưởng là không có chuyện gì làm phiền được trái tim ham mê học hành của mày nữa, hóa ra là lúc nào cũng chú ý đến người ta. Bây giờ mày chạy đi nói với người ta, mày vì người ta mà nỗ lực học hành, muốn tham gia thi đại học, muốn thi vào đại học Vân, nói không chừng người ta vừa cảm động cái là đã lấy thân báo đáp luôn rồi.”
Sắc mặt Tạ Trường Du tối đi. “Không hoàn toàn vì cô ấy, hơn nữa đây là chuyện của bản thân tao, sao phải tạo áp lực cho cô ấy…”
“Không hoàn toàn, nhưng cũng là cả phần lớn rồi chứ?”
Tạ Trường Du nhếch khóe miệng, thở dài một tiếng, không nói gì. Thực ra anh không nghĩ nhiều như thế, chỉ cảm thấy đây là chuyện của bản thân anh, dựa vào đâu mà gán vào cho người khác chứ, cứ như người khác mắc nợ anh rất nhiều, nếu không đón nhận anh hoặc làm sao thì chính là người ta không đúng vậy…
Tạ Trường Du yên lặng một lúc lâu, rồi mới nói: “Cô ấy sẽ không đâu”.
“Sẽ không cái gì?”
“Sẽ cảm động, nhưng sẽ không lấy thân báo đáp. Thậm chí sẽ không vì chuyện tao vào đại học mà đối đãi với tao bằng con mắt khác. Quách Chí Cường, rất nhiều chuyện không giống như mày nghĩ đâu. Huống hồ, không đi học thì thật sự không biết đi học lại khó như thế, thật sự không đơn giản như tụi mình làm ăn buôn bán đâu. Nói thật với mày, ban đầu lúc tiếp xúc với sách vở, dù tao bừng bừng nhiệt huyết thì cũng sinh ra suy nghĩ chùn bước… Mày không biết cảm giác đó đâu, vậy mà có rất nhiều chữ tao còn chẳng biết, còn cả một vài thành ngữ tao hoàn toàn không hiểu, ngay cả những thứ cơ bản dễ hiểu nhất tao cũng chẳng hiểu, huống hồ là những thứ khác…”
Tạ Trường Du bây giờ không có thời gian cũng không có sức lực nghĩ đến những chuyện khác, thậm chí đến cả việc bản thân mình có thể đỗ đại học hay không anh cũng không biết, cũng chẳng giống như lời người ta nói cứ học là biết, đến cả nền tảng anh cũng không có, càng không thể học cùng các bạn, những ngày này anh đều chỉ học để hiểu những kiến thức cơ bản nhất. Hiện trạng này khiến anh hoàn toàn không thể nào hứa hẹn gì.
“Giống trước đây, thực ra rất tốt mà.”
“Tao biết là rất tốt. Nhưng chỉ muốn thay đổi một chút thôi. Bây giờ dùng việc đi học để thay đổi, nếu thất bại thì lại nghĩ đến con đường khác.”
“Được, mày làm gì tao đều ủng hộ mày, những chuyện khác mày không cần lo, tao sẽ trông chừng cho mày.”
Ánh mắt thâm trầm của Tạ Trường Du rơi trên người Quách Chí Cường. “Chuyện của bạn gái mày… Mày có thể suy nghĩ thêm, con người mà, có vài thứ khó tránh khỏi.”
“Chẳng có gì mà suy nghĩ hết.” Thái độ của Quách Chí Cường vô cùng rõ ràng.
Tạ Trường Du không nói gì nữa, chỉ gật đầu.
- ----------------------------
Tạ Trường Du rời đi hôm mùng hai Tết. Chuyện này khiến người trong thôn oán thán một hồi, mọi người đều nói Tạ Trường Du lại ra ngoài làm chuyện lớn gì rồi, thế mà không chịu dẫn bạn bè đi cùng, sau mấy năm ra bên ngoài, cuối cùng con người đã thay đổi.
Hội Trương Thành An đương nhiên nói giúp Tạ Trường Du, còn bị người nhà ca cẩm một bận, nói họ đúng là ngốc, nếu không đều là người lớn lên cùng nhau, vì sao Tạ Trường Du lại có thể làm ăn ngon lành như thế còn họ vẫn chỉ bình bình vậy chứ.
Vì chuyện này, Tạ Minh và Trần Tư Tuyết cũng cằn nhằn con trai một hồi, cũng không biết đi làm gì nữa, chẳng chịu nói gì sất.
Nhà Lâm Tố Mỹ vẫn giống như năm ngoái, vẫn ăn cơm luân phiên ở các nhà, cả đại gia đình cùng ngồi tán gẫu nói cười.
Bạn nhỏ Lâm Tư Tư rất thích Lâm Tố Mỹ, giương cặp mắt to tròn nhìn Lâm Tố Mỹ chằm chặp, sau đó cười hì hì đòi cô bế.
Lâm Tố Mỹ trêu đùa Lâm Tư Tư một lúc, Lâm Hải Yến mới ngồi qua. “Sao trông nặng nề tâm sự thế này?”
Lâm Tố Mỹ cười lắc đầu, không biết nên nói thế nào.
“Có chuyện phải nói ra, đừng giữ trong lòng khiến bản thân khó chịu.”
“Không biết nói thế nào, có vài chuyện, không đưa ra quyết định được.”
“Chuyện gì?”
“Chuyện của người khác, nhưng hình như liên quan đến mình, không biết có nên biết chuyện đó hay không.”
Lâm Hải Yến đau đầu. “Thôi vậy, tự em băn khoăn đi, chị nghe không hiểu em đang nói gì nữa.”
Lâm Tố Mỹ không nhịn được cười.
……
Chẳng mấy chốc trong thôn đã có tin đồn mới khiến sự chú ý của mọi người thoắt cái dời khỏi chuyện Tạ Trường Du đi làm đại sự, tin đồn này liên quan đến Quách Chí Cường.
Hình như là cô bạn gái của Quách Chí Cường đến, làm việc giúp bà nội Quách Chí Cường, nói chuyện với bà nội Quách Chí Cường. Kết quả là Quách Chí Cường về nhà, chẳng nói với người ta một lời nào, càng không hiền hòa với người ta, khi ấy còn cãi nhau một trận. Lúc có người nghe thấy màn đối thoại giữa họ, ý của cô gái đó là Quách Chí Cường bây giờ đã phát đạt, không ưng cô ta nữa, có người khác rồi…
Truyền tới truyền lui thì thay đổi ý nghĩa, Quách Chí Cường lập tức trở thành người tác phong có vấn đề, chơi đùa tình cảm của người khác, đến cả bà nội anh cũng khuyên anh làm người đừng như thế.
Cũng không biết Quách Chí Cường nói gì với bà nội anh mà bà nội anh đi lượn trong thôn, gặp người khác là nói Quách Chí Cường nhà bà chẳng có lỗi gì với cô gái đó cả, là cô gái đó tự làm sai…
Cũng không biết những người nghe thấy lời bà Quách nói có tin lời bà hay không, dẫu sao mọi người đều biết một chuyện, đó là Quách Chí Cường và cô gái đó đã chia tay.
Lúc nghe thấy người trong thôn bàn tán về Quách Chí Cường, Lâm Tố Mỹ nói họ mấy câu, với chuyện của người khác, lúc không biết chân tướng thì đừng nói lung tung. Vì biết kiếm tiền, không chỉ xinh đẹp mà còn học đại học nên địa vị của Lâm Tố Mỹ trong thôn đã khác, lời cô nói cũng trở nên có chút sức nặng.
Lâm Tố Mỹ nói thẳng với mọi người, theo những gì cô biết thì mọi chuyện là do nhân phẩm cô bạn gái của Quách Chí Cường có vấn đề. Cô vừa nói vậy, người ta cũng tin, chiều hướng tin đồn hơi thay đổi.
Quách Chí Cường nghe thấy lời Lâm Tố Mỹ nói từ xa, không rời đi.
Lâm Tố Mỹ trông vẫn xinh đẹp chứ không giống như lời mấy cụ già nói rằng những cô bé hồi nhỏ xinh đẹp lớn lên sẽ không xinh đẹp như thế nữa.
Quách Chí Cường cũng cảm thấy hơi thần kỳ, rõ ràng trong lòng họ, Lâm Tố Mỹ trước đây chỉ là một người đẹp được mỗi cái mã, bắt đầu từ lúc nào cô đã biến thành một cô gái vừa có tài vừa có mạo như thế?
Đối diện với Lâm Tố Mỹ như thế, đến cả anh cũng có thể hiểu được hành động của Tạ Trường Du.
Sau khi những người đó giải tán, Lâm Tố Mỹ bước về phía Quách Chí Cường.
“Cảm ơn cậu.” Quách Chí Cường nhìn về phía những người đó rời đi, đương nhiên ám chỉ chuyện cô nói giúp anh.
“Bây giờ tôi muốn biết Tạ Trường Du đi làm gì rồi.”
Quách Chí Cường lắc đầu. “Nó không muốn người khác biết, tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên tôn trọng ý nó thì hơn.”
Lâm Tố Mỹ không tức giận, nét mặt cô có vẻ bình tĩnh lạ kỳ. “Cậu ấy… đi học à?”
Người kinh ngạc là Quách Chí Cường. Tuy anh không trả lời nhưng nét mặt anh đã hoàn toàn cho ra đáp án.
Lâm Tố Mỹ thở dài một hơi, mày nhíu chặt. Nếu là vậy, có vài thứ thực sự quá nặng nề.
“Nếu cậu đã biết thì tôi cũng không muốn giấu cậu nữa, vì chẳng có nghĩa lý gì. Nó đi học, chắc chắn biết đỗ đại học khó đến mức nào, nhất là với kiểu người học nửa chừng như nó thì càng khó hơn. Nó đưa ra quyết định đó, dù là tốt hay xấu, người làm anh em với nó như tôi chỉ có thể ủng hộ nó thôi. Nhưng tôi muốn nhờ cậu giúp một chuyện, được không?”
“Cậu nói đi.”
“Trong khoảng thời gian nó cố gắng học hành, cậu có thể đừng yêu đương được không? Thực ra cũng chỉ khoảng nửa năm thôi. Cậu xem đấy nó cố gắng học như thế, kết quả nghe thấy tin tức đó của cậu thì không phải sẽ thất vọng hay sao? Có khi còn không có động lực học hành nữa…” Quách Chí Cường không khỏi thở dài.
Lâm Tố Mỹ cũng không nghĩ nhiều. “Được.”
……
Quách Chí Cường có được câu trả lời của Lâm Tố Mỹ, không nhịn được cười.
Mà lúc về đến nhà, Lâm Tố Mỹ mới cảm thấy hình như mình đã bị cho vào tròng. Tạ Trường Du có liên quan gì đến cô đâu, anh đi học, dựa vào đâu mà cô không thể yêu đương chứ, hai vế này liên quan gì?
Huống hồ, chuyện khỉ gì vậy chứ.
Tạ Trường Du đi học, cô liền không yêu đương.
Sau đó anh vào đại học…
Lâm Tố Mỹ đỡ trán. Nhưng lúc Quách Chí Cường đưa ra yêu cầu, vậy mà cô lại cảm thấy rất có lý.
Cô ngồi trên giường mình nghiêm túc suy nghĩ, dẫu sao bây giờ cô cũng chẳng thích ai, một chốc một lát cũng sẽ không nghĩ đến chuyện đó, cho nên cũng chẳng coi như vì Tạ Trường Du nên cô mới không yêu đương. Nghĩ như thế, quả nhiên lòng thoải mái hơn nhiều.