Khi Lâm Gia Ngôn năm tuổi, Tạ Gia Vũ nói được làm được, quyết định không nhường cậu nhóc nữa, dẫu sao bây giờ cậu có thể tự ăn tự nói tự chạy nhảy rồi.
Cho nên ngay cả bản thân Lâm Gia Ngôn cũng không biết mình sa vào cảnh làm người bưng trà rót nước cho chị gái từ lúc nào. Cậu chỉ cảm thấy chơi vui, tưởng là chị gái trêu mình, sau đó cậu đã đi vào con đường không lối về như thế.
Trong biệt thự nhà họ Tạ thường có thể nghe thấy tiếng Tạ Gia Vũ như thế này:
“Ngôn Ngôn, rót một cốc nước mang qua đây cho chị.”
“Nước nóng thế, thêm chút nước lạnh nữa.”
“Đưa cái kia cho chị.”
Mỗi lần như thế, Tạ Gia Vũ đều sẽ khen cậu em trai tốt này. “Mỗi lần thế này, chị đều cảm thấy có một đứa em trai tốt ghê. Thật đấy, đây chính là giá trị thể hiện của mày.”
Lâm Gia Ngôn đã từng nghĩ phải phản kháng. Cậu nói chuyện này với bố mẹ, bố mẹ sẽ nhìn cậu với vẻ rất kinh ngạc, nếu đã không thích thì cứ từ chối đi!
Nhưng Lâm Gia Ngôn có thể từ chối được ư? Bây giờ cậu không đánh thắng được chị.
Không đánh thắng được, vậy thì tiếp tục thôi. Mãi về sau Lâm Gia Ngôn mới biết rằng hẳn bố mẹ sẽ không xuất hiện vì mình, chuyện giữa trẻ con với nhau, bảo chúng tự đi mà giải quyết.
Cuối cùng, sau khi Lâm Gia Ngôn lớn hơn một chút, cậu lại đi tìm bố mẹ. Cậu cảm thấy bố mẹ không yêu thương mình bằng ông bà. Bởi vì lúc chị bắt nạt cậu, ông bà đều sẽ giúp cậu, nói ra chuyện chị làm không đúng, bảo chị nhường mình. Nhưng bố mẹ lại chưa bao giờ như thế.
Cho nên cậu cực kì thắc mắc.
Tạ Trường Du thấy ánh mắt mông lung của con trai út thì thầm thấy buồn cười. “Ngôn Ngôn làm sao thế này?”
“Ông bà nội đều nói anh và chị là trẻ lớn rồi, anh chị nên nhường con. Nhưng trước giờ chị chưa bao giờ nhường con, tại sao bố mẹ chưa bao giờ nói chị?” Bạn nhỏ Lâm Gia Ngôn ấm ức lắm lắm.
Lâm Tố Mỹ bế con lên, đặt vào trong lòng mình. “Ngôn Ngôn ngoan, mình đừng so đo với chị được không nào?”
“Vậy sau này con có thể không lấy đồ cho chị được không? Để chị tự đi mà lấy.”
“Con có thể thương lượng với chị con xem sao.”
Thương lượng? Kết quả của thương lượng chính là Lâm Gia Ngôn bị trấn áp, tiếp tục bưng trà rót nước một cách đáng thương.
Lâm Gia Ngôn lại nói với bố mẹ, chỉ hy vọng bố mẹ có thể nói chị, nhưng họ lại không làm thế.
Hôm nay, Lâm Gia Ngôn nghĩ mãi không thông, lại đi tìm bố mẹ một lần nữa, hỏi họ là vì sao.
Lâm Tố Mỹ nhẫn nại nói chuyện với Lâm Gia Ngôn. “Ngôn Ngôn cứ nhường chị nhé!”
Lâm Gia Ngôn quả thực không dám tin lời mình nghe thấy. Cậu vẫn còn nhỏ thế này cơ mà, sao lại bảo cậu nhường chị chứ không phải là bảo chị nhường cậu.
Lâm Gia Ngôn nhìn bố với vẻ khó tin thì trông thấy bố cười gật đầu.
So với cái gọi là “bị bắt nạt” của Lâm Gia Ngôn, thực ra hai vợ chồng họ không thích thái độ của bố mẹ họ hơn. Các cụ chỉ thương yêu nhất đứa út, dù ai đúng ai sai cũng đều bảo đứa lớn nhường đứa nhỏ.
May mà bây giờ Tạ Gia Kỳ và Tạ Gia Vũ đều đã lớn, không còn so đo từng li từng tí nữa. Nhưng hai vợ chồng họ không thích nghe thấy lời như thế.
Hơn nữa, Tạ Gia Vũ không phải người không biết chừng mực, chỉ sai bưng chút nước lấy chút đồ, đó đều là những việc nằm trong khả năng của Lâm Gia Ngôn, không được coi là bắt nạt.
Có lẽ vì thái độ của họ và ông bà nội khác nhau nên Lâm Gia Ngôn đâm thắc mắc.
Lâm Tố Mỹ bảo Lâm Gia Ngôn đi bê một chiếc ghế nhỏ, Lâm Gia Ngôn ngồi trên ghế, cô nghiêm túc thảo luận vấn đề này với con trai.
Cô lấy hai chiếc bánh quy hình tròn ra.
“Ngôn Ngôn, khi con còn chưa ra đời, bố mẹ chỉ có hai người con là anh và chị con. Lúc này, tình yêu thương của bố và mẹ chỉ chia thành hai phần.” Cô chia một chiếc bánh thành hai nửa, để Lâm Gia Ngôn hiểu đó là mỗi một phần của anh và chị.
“Sau khi con ra đời, tình yêu thương của bố mẹ đã chia thành ba phần.” Cô lại chia chiếc bánh quy hoàn chỉnh kia thành ba phần. “Bây giờ con xem, sau khi con ra đời, có phải tình yêu thương mà anh chị nhận được đã ít hơn ban đầu rồi không?”
Một phần hai chiếc bánh quy chắc chắn to hơn một phần ba chiếc bánh.
Lâm Gia Ngôn nghiêm túc gật đầu.
Bấy giờ Lâm Tố Mỹ mới xoa đầu con trai. “Sau khi con ra đời, anh chị đã nhận ít đi một phần rồi. Nếu lúc này, bố mẹ còn bảo anh chị vốn đã được ít đi một phần nhường con, vậy anh chị còn chẳng có được một phần ba nữa. Sau khi rõ ràng anh chị con đã vô hình trung bị thiếu đi mà còn yêu cầu anh chị cho đi một vài thứ, vậy thì quá tàn nhẫn với anh chị con. Cho nên chúng ta đều yêu thương anh chị thêm một chút nhé. Chỉ khi anh chị con có được đủ nhiều tình yêu thương, anh chị mới hiểu phải yêu thương bản thân, yêu thương bố mẹ và cũng yêu thương con. Nếu không, trong tình huống bản thân anh chị còn chưa có đủ, sao anh chị có thể cam tâm tình nguyện yêu thương người khác, đúng không nào?”
Lâm Gia Ngôn gật đầu, hình như đã vỡ lẽ ra vài thứ. Một phần yêu thương cậu nhận được chia ra từ chỗ anh chị, từ một góc độ nào đó, khi cậu ra đời, anh chị đã nhường cho cậu thứ quý giá nhất rồi.
Kể từ đó, Lâm Gia Ngôn không còn oán than chị gái nữa, chỉ lấy chút đồ thôi mà, thật sự chẳng thành vấn đề.
Chỉ là sau khi nhử Lâm Gia Ngôn nói ra, Tạ Gia Vũ thầm thì với Tạ Gia Kỳ: em trai đáng thương quá đi mất, vừa ra đời đã chỉ được một phần ba, còn hai người họ ít nhất cũng từng có một phần hai.
Khóe miệng Tạ Gia Kỳ giật giật. Cũng đâu có thấy vì thế mà em cực kì quan tâm tới em trai?
Theo sự trưởng thành của Tạ Gia Vũ và Tạ Gia Kỳ, hai cô cậu đã không còn chơi mấy món đồ chơi hồi nhỏ nữa. Nhưng đồ chơi trong nhà thật sự rất nhiều.
Lúc rảnh rỗi, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du sẽ dẫn các con cùng dọn dẹp đồ đạc trong nhà. Họ cũng đi bày một quầy, đem bán hết đồ chơi và sách thiếu nhi mà các con không cần nữa đi.
Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du chỉ nhìn các con, đều để chúng tự đi bán.
Lâm Gia Ngôn làm trợ thủ, Tạ Gia Kỳ khá rụt rè, vẫn là Tạ Gia Vũ chủ động chào hàng với người ta.
Chỉ là điều kiện cuộc sống bây giờ đều không tệ, người mua không nhiều.
Nhưng Tạ Gia Vũ cực kì tích cực.
Sau khi chạy như vậy mấy lần, ngay cả Lâm Gia Ngôn nhỏ nhất cũng hiểu thì ra kiếm tiền vất vả như thế, sau này đừng lãng phí nữa thì hơn.
Giác ngộ này của Lâm Gia Ngôn khiến Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ lại dẫn các con về quê trải nghiệm một phen vào lúc mùa vụ bận rộn, để lũ trẻ không dám lãng phí đồ ăn nữa.
Cuộc sống cứ trôi qua ngày lại ngày như thế, Tạ Gia Vũ và Tạ Gia Kỳ đã học lên trường Trung học số Một thành phố. Mấy ngôi trường điểm trong thành phố đều không tệ, nhưng vì Tạ Trường Du từng học ở Nhất Trung nên khi điền nguyện vọng, hai cô cậu đều chọn Nhất Trung theo bản năng.
Kết quả, vừa học cấp ba chẳng bao lâu đã xảy ra chuyện.
Lúc nhận được điện thoại của chủ nhiệm lớp, mắt Lâm Tố Mỹ cứ máy không ngừng, cô luôn cảm thấy lại xảy ra chuyện gì đó rồi.
Nhưng lạ một điều là, cô không cảm thấy con gái mình bị bắt nạt, phản ứng bản năng là con gái đã bắt nạt người khác.
Cho nên khi Lâm Tố Mỹ và Từ Lâm cùng thảo luận về con gái, Từ Lâm bày tỏ sau khi con gái chào đời, chị liền sợ con gái bị người ta bắt nạt, hễ giáo viên gọi điện tới là tim thắt lại.
Lâm Tố Mỹ bày tỏ tim cô cũng thắt lại, nhưng điều cô lo lắng không phải con gái bị người ta bắt nạt, mà là con gái bắt nạt người khác.
Kết quả lần này, Lâm Tố Mỹ đã thật sự đoán sai.
Chủ nhiệm lớp rất tức giận, trong lớp số Một chưa bao giờ xảy ra chuyện này, học sinh hàng đầu không một lòng học hành mà còn chạy đi đánh nhau, chuyện đó khiến cô giáo thực sự không thể hiểu nổi.
Đánh nhau…
Lâm Tố Mỹ rất đau đầu. Đau đầu nhất không phải là biết con gái đánh nhau, mà là sau khi đến trường, cô phát hiện con trai mình cũng đang ở đó.
Khi ấy, Lâm Tố Mỹ đứng hình.Thật sự, cô có thể chấp nhận chuyện Tiểu Vũ đánh nhau, song lại không tài nào tiếp nhận nổi chuyện Kỳ Kỳ tham gia đánh nhau.
Tạ Gia Kỳ thấy ánh mắt mẹ mình nhìn qua mà tê da đầu, cậu có thể cảm nhận được ánh mắt mẹ có ý gì, cậu đã khiến mẹ thất vọng.
Lâm Tố Mỹ không có ý trách tội, cô chỉ rất thắc mắc, rất lấy làm lạ, rất khó tin mà thôi. Đối với con mình, cô tin tưởng một cách mù quáng, cảm thấy chúng không phải người gây chuyện lung tung. Cho nên dù vào khoảnh khắc này, cô cũng không chỉ trích con, mà muốn làm rõ ngọn ngành mọi chuyện.
Sự tình rất đơn giản.
Có một cô bé xuất hiện hai lần ba lượt, muốn bắt nạt Tạ Gia Vũ. Chuyện này khiến Tạ Gia Vũ nổi cơn giận, đánh nhau thì đánh nhau, hẹn nơi đánh đi, xem ai sợ ai.
Kết quả, lúc hẹn đánh nhau với đối phương, Tạ Gia Vũ mới biết đối phương đến cùng cả một đám.
Dù thế, Tạ Gia Vũ cũng không sợ.
Còn Tạ Gia Kỳ vẫn một mực lén lút đi theo Tạ Gia Vũ đâu thể để mặc em gái mình bị ức hiếp cho được? Vì thế cậu cũng đi giúp.
Đây là quá trình cuộc ẩu đả lần này.
Chủ nhiệm lớp giận sôi người. “Chị biết em ấy nói gì không? Em ấy nói – Tạ Gia Vũ em từ nhỏ đến lớn đánh nhau chưa từng thua… Đây là lời một học sinh nên nói sao? Rốt cuộc anh chị làm phụ huynh dạy con kiểu gì vậy?”
Tạ Gia Vũ hé miệng, nhưng nhìn thấy nét mặt nghiêm túc của mẹ thì không dám nói gì nữa.
Lâm Tố Mỹ xin lỗi cô giáo vì đã làm phiền cô giáo, sau đó mới đưa hai con rời đi.
“Mẹ ơi, con và anh đều không sao, thật đấy…”
Lâm Tố Mỹ im lặng.
Tạ Gia Kỳ cúi đầu. “Mẹ ơi, là lỗi của con, con nên báo cho bố mẹ biết ngay chứ không phải là để mặc chuyện phát triển thành như bây giờ.”
Lâm Tố Mỹ vẫn lặng thinh. Điều này khiến hai anh em đều hơi hốt hoảng, mẹ tức giận rồi.
Về đến nhà, Lâm Tố Mỹ bảo hai cô cậu vào phòng sách tự kiểm điểm, tự ngẫm nghĩ xem mình sai ở đâu.
Tạ Gia Kỳ và Tạ Gia Vũ chỉ đành ngoan ngoãn đến phòng sách.
Mãi cho tới khi Tạ Trường Du lái xe về nhà, Tạ Gia Kỳ và Tạ Gia Vũ đã tự kiểm điểm rất lâu rồi.
Lúc này, bạn nhỏ Lâm Gia Ngôn rón rén chui vào phòng sách tìm anh chị, lấy bánh mì mình lén mang ra được, một cái cho anh, một cái cho chị.
“Anh chị, anh chị ăn đi.” Lâm Gia Ngôn cảm thấy anh chị cực kì đáng thương.
Trên tivi đều diễn vậy mà, bị bố mẹ phạt thì sẽ đói bụng.
Tạ Gia Kỳ và Tạ Gia Vũ nhìn nhau một cái, họ thật sự không đáng thương như em trai nghĩ. Nhưng lúc này em trai còn nghĩ đến họ, khiến lòng họ cũng mềm mại lại.
Tạ Gia Vũ xoa đầu em trai. “Có một đứa em tốt ghê.”
Chị gái đã nói câu này mấy trăm lần, nhưng Lâm Gia Ngôn quyết định không so đo với chị, vì chị đã đáng thương vậy rồi.
Đương nhiên, Lâm Gia Ngôn không dám nói ra.
Tạ Gia Vũ nhất định sẽ hỏi ngược cậu: Khen mày mà mày còn có ý kiến à?
Không phải có ý kiến, mà là lời khen của chị chẳng có chút giá trị nào cả.
……
Khi đã ở trong phòng sách rất lâu, hai anh em bắt đầu thấp thỏm. Lúc ấy, Tạ Trường Du mới trò chuyện với hai con.
Tạ Trường Du bảo chúng ngồi xuống, rồi nói chuyện với chúng. “Lần này mẹ tức giận như thế là vì mẹ rất sợ. Lần này hai đứa rút lui an toàn, đó là vì may mắn, vừa khéo hai đứa có thể đối phó được. Nhưng ngộ nhỡ hai đứa gặp phải người không thể đối phó được thì sao? Ngộ nhỡ hai đứa bị thương ở đâu thì thế nào? Đó là chuyện của cả một đời đấy.”
Tạ Trường Du đưa một vài tin tức cho hai con xem với nét mặt không cảm xúc.
Dù bây giờ xã hội phát triển đến mức nào thì ở một góc độ nào đó, chung quy vẫn tồn tại những điều tối tăm mà bình thường ta không nhìn thấy được.
Có người nói một câu không hợp tai đã bị người ta đâm chết.
Có người bị kẻ thù tìm đến giết cả nhà, hỏi ra mới hay lý do khiến người ta cực kì bất lực, chỉ là con cái hai nhà cãi nhau mấy câu ở trường, người lớn không nuốt trôi cục tức này mà thôi.
Càng đừng nói đến mấy người đánh nhau, gãy tay gãy chân thậm chí mắt hay tai xảy ra vấn đề.
“Những chuyện bất hạnh này xảy ra với tần suất rất nhỏ. Không ai muốn xảy ra với mình, cũng chẳng ai nghĩ mình sẽ xui xẻo bị dính vào. Nhưng trong những người này, có ai từng nghĩ họ sẽ gặp bất hạnh như vậy chưa? Đến lúc đó hối hận có còn tác dụng không?”
Có vài sự bất hạnh, một khi xảy ra thì tỉ lệ là 100%.
Tạ Trường Du nhìn con gái mình.
Tạ Gia Vũ cắn môi. “Bố ơi, con sai rồi.”
Tự cho là đúng, tưởng rằng học chút Taekwondo và thứ khác là có thể làm gì cũng được, còn chủ động gây sự.
Nếu là bị động thì bố và mẹ sẽ không tức giận như vậy.
Tạ Trường Du thở dài. “Có đôi khi bố và mẹ cũng sẽ rất bất lực, sẽ muốn rất nhiều. Lúc các con còn nhỏ, bố mẹ nghĩ chỉ cần các con mạnh khỏe trưởng thành là được. Sau đó khi các con lớn hơn một chút, bố mẹ nghĩ chỉ cần nhân phẩm các con ổn là được. Sau khi các con đi học, bố mẹ lại yêu cầu các con phải học thật giỏi… Đó là vì, biểu hiện của các con rất tốt, khiến yêu cầu của bố mẹ với các con cũng cao hơn từng chút một. Nhưng thứ bản chất nhất vẫn tồn tại, so với những thứ khác, điều bố mẹ hy vọng vẫn là các con bình an trưởng thành và hạnh phúc đến già. Vì mục tiêu này, bố mẹ đang cố gắng phấn đấu, cho nên các con cũng cố gắng cùng bố mẹ, được không?”
Tạ Gia Kỳ và Tạ Gia Vũ cùng gật đầu.
Hai anh em lại đi xin lỗi mẹ, chắc chắn mẹ rất đau lòng.
Tạ Gia Vũ bảo đảm với mẹ sẽ không bao giờ có lần sau nữa.
……
Mặt ngoài, chuyện này có vẻ cứ trôi qua như thế.
Nhưng trên thực tế, Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ đương nhiên sẽ không cho qua như vậy.
Rõ ràng phía nhà trường không có ý điều tra thêm. Một là vì có học sinh lớp chọn tham gia; hai là sau khi hỏi thăm cũng không có tiến triển, chung quy thì nhà trường luôn coi việc học là quan trọng nhất nên chuyện này dừng lại tại đó.
Người mà Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ bố trí thật sự điều tra ra được kết quả.
Cô nữ sinh luôn nhằm vào Tạ Gia Vũ là Tưởng Văn Văn. Tưởng Văn Văn này rất nổi tiếng ở Nhất Trung, thật sự không phải vì đánh nhau mà là vì thành tích học tập. Cô bé đó có thành tích thi vào cấp ba rất đỉnh, nhưng sau khi lên cấp ba thì Tưởng Văn Văn không thích học, ngày nào cũng hẹn mấy người không ra gì cùng đi chơi.
Sau khi nghiêm túc điều tra, họ phát hiện, nhà Tưởng Văn Văn rất nghèo, bởi vì ông bà bị bệnh nên nhà cửa cũng đã bán, bây giờ đến căn nhà cũng không thuê nổi, cho dù vậy, người trong nhà vẫn hy vọng con cái có thể chăm chỉ học hành.
Nhưng bản thân Tưởng Văn Văn lại không muốn…
Lâm Tố Mỹ rất quan tâm đến chuyện này, cảm thấy có lẽ trong đó có vấn đề.
Có lẽ Tưởng Văn Văn này không phải một đứa trẻ xấu, cô bé chỉ không muốn tăng thêm gánh nặng cho người nhà, không muốn họ tiếp tục giày vò cơ thể vốn đã không tốt của họ vì mình nữa.
Ở chỗ Tưởng Văn Văn, sau khi uy hiếp cô bé đó bằng việc nói chuyện này với người nhà cô bé, cuối cùng họ đã khiến Tưởng Văn Văn nói ra chân tướng.
Người thật sự muốn tìm Tạ Gia Vũ tính sổ không phải Tưởng Văn Văn, mà là một nữ sinh khác cùng học lớp chọn tên Trần Na Na. Trần Na Na có diện mạo xinh đẹp, điều kiện gia đình cũng rất tốt.
Thì ra sau khi Tạ Gia Kỳ vào trường, Trần Na Na đã thích cậu.
Lúc này, ở trường Tạ Gia Kỳ và Tạ Gia Vũ không trao đổi với nhau bằng thân phận anh em sinh đôi, mà là con nhà hàng xóm, là thanh mai trúc mã.
Chủ yếu là vì Tạ Gia Kỳ nhận thư tình đến phát phiền, thậm chí còn có rất nhiều cô gái vô vị chạy đến chỉ để ngắm cậu, cậu và Tạ Gia Vũ đi cùng nhau như thế thì còn có thể tránh khỏi rất nhiều rắc rối.
Mà sau khi hai cô cậu vào cấp ba, thành phố Vân phát triển mạnh mẽ, vị trí ngôi biệt thự của họ đã không được coi là khu ngoại thành từ lâu, thậm chí cách mấy phút đi đường còn có một ga tàu điện ngầm, hai anh em đều đi tàu điện ngầm đến trường và tan học.
Bởi sau khi lớn hơn, hai cô cậu không muốn tài xế đưa đón nữa. Vậy thì lúc tan học, có thể đến khu gần đó mua chút đồ chơi hoặc đi dạo, nếu để tài xế đưa đón thì chán chết.
Vì thế trong mắt các bạn học, khả năng cao là Tạ Gia Kỳ và Tạ Gia Vũ lén lút yêu đương.
Trần Na Na đó tỏ tình thất bại, tuy không ai biết nhưng cô nàng cảm thấy mất mặt. Vậy nên cô ta tìm Tưởng Văn Văn, cho tiền, bảo Tưởng Văn Văn dạy cho Tạ Gia Vũ một bài học.
Chân tướng được tiết lộ, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du đương nhiên sẽ không cho qua như thế. Hai người gây áp lực cho phía nhà trường, bảo họ xử lý chuyện này.
Đồng thời, khi thấy cảnh ngộ của gia đình Tưởng Văn Văn, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du còn thành lập riêng một tổ chức chuyên giúp đỡ những đứa trẻ không có điều kiện đi học, sau khi kiểm chứng thông tin của đứa trẻ thì sẽ cung cấp gói hỗ trợ, mãi đến khi chúng lên năm hai đại học mới ngừng trợ cấp.
Chỉ có thể cứu người đang cấp bách chứ không thể cứu được người nghèo đói về lâu về dài, cho thời gian hai năm đại học hẳn là đủ để chúng có cách gánh vác sinh hoạt phí của hai năm sau đó rồi.
Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du cũng nói chân tướng chuyện này cho hai con biết.
Tạ Gia Kỳ và Tạ Gia Vũ cũng rất bất ngờ.
Tạ Gia Vũ chán chường bày tỏ. “Đều tại bố mẹ sinh con trai bố mẹ quá tốt.”
Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du bày tỏ: Mối họa này bố mẹ gánh.
- -----------------------------
Xuân qua thu tới, sau khi Tạ Gia Kỳ và Tạ Gia Vũ tốt nghiệp cấp ba, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du đưa hai con ra nước ngoài.
Hôm chia ly, Lâm Tố Mỹ nhịn mãi, rồi vẫn không kìm được mà đỏ hoe mắt.
Hình như nhìn thấy bóng dáng các con rời ra thì có thể mường tượng được sau này chúng sẽ cách mình càng ngày càng xa vậy.
Lâm Tố Mỹ cắn môi, cố bắt bản thân kiềm chế cảm xúc, dặn dò hai con rất nhiều chuyện cần chú ý, có chuyện nhất định phải nói, xuống máy bay phải liên lạc với nhà ngay… hết lần này đến lần khác.
Lúc này, Lâm Tố Mỹ cũng thấy may vì hai anh em đi chung với nhau, chúng còn có thể chăm sóc lẫn nhau, nương tựa vào nhau, nếu chỉ có một đứa thì cô không biết mình sẽ lo lắng nhường nào nữa.
“Yên Nhiên và Vân Thành sẽ chăm sóc hai đứa, em đừng lo.” Tạ Trường Du ôm vợ. “Con trưởng thành rồi, dù sao cũng phải rời xa vòng tay của cha mẹ.”
Tạ Gia Vũ nhìn em trai mình. “Mày phải chăm sóc bố mẹ cho tốt, thêm cả phần của anh chị vào.”
Lâm Gia Ngôn ngoan ngoãn gật đầu.
Tạ Gia Vũ cười vẫy tay với bố mẹ mình. “Bố mẹ, bố mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc con trai bố mẹ hộ bố mẹ.”
Lâm Tố Mỹ bị chọc tức. “Con trai mẹ là gì của con?”
Tạ Gia Vũ tiếp tục cười. “Được rồi, con sẽ chăm sóc thật tốt con trai của mẹ, anh trai của con.”
Tạ Gia Kỳ bĩu môi.
Lúc Tạ Gia Vũ và Tạ Gia Kỳ xoay người đi qua cửa kiểm tra an ninh, mắt Tạ Gia Vũ cũng đỏ hoe, sau này họ thật sự rời ra bố mẹ, chỉ có đối phương để bầu bạn rồi.
……
Sau khi Tạ Gia Kỳ và Tạ Gia Vũ rời đi, trong một khoảng thời gian rất dài, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du đều không quen lắm, may còn có công việc bận rộn và sự quan tâm của Lâm Gia Ngôn khiến họ lại một lần nữa quay về với cuộc sống bình thường.
……
Thoáng cái lại nhiều năm trôi qua, Tạ Gia Kỳ và Tạ Gia Vũ trưởng thành nhanh chóng, cả hai cùng vào tập đoàn Du Mỹ, sau mấy năm đã vào thẳng đội ngũ cấp cao.
Tác phong hành sự của hai anh em hoàn toàn khác nhau. Tạ Gia Kỳ mong muốn sự ổn định, còn Tạ Gia Vũ cấp tiến hơn, lúc hai anh em cùng lùi một bước thì lại vừa đúng.
Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ chỉ dạy từng bước cho hai con, để họ cũng có thể một mình đảm đương một phương diện trong công ty.
Sau đó, khi Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ còn chưa nhận ra thì các con đã đến độ tuổi phù hợp để kết hôn, thậm chí đã được coi là người kết hôn sinh con muộn rồi.
Đối với một nửa khác sau này của các con, yêu cầu của Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ rất đơn giản: dù là Tạ Gia Kỳ hay Tạ Gia Vũ, khi tìm nửa còn lại, họ bắt buộc phải có thể gánh vác cuộc đời của đối phương, mà đối phương cũng phải gánh vác được cuộc đời họ.
Tạ Gia Vũ và Tạ Gia Kỳ vào công ty, còn là vị trí như thế thì không thể tìm mấy anh chàng cô nàng thích yêu đương lãng mạn để kết hợp, bởi họ không có thời gian để thỏa mãn tình yêu của đối phương.
Tạ Gia Kỳ khiến Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du yên tâm như trước nay vẫn vậy, tìm một cô gái dịu dàng hiền thục, cô gái dịu dàng có thể chăm lo gia đình ổn thỏa.
Còn Tạ Gia Vũ vẫn khiến Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ đau đầu như trước.
Người chồng Tạ Gia Vũ tìm là cậu chủ của một công ty lớn khác, điều kiện của hai gia đình đều tốt, tính cách còn cực kì bướng bỉnh và không chịu nhận thua, hai vợ chồng cãi nhau như cơm bữa, thậm chí nói một lời không lọt tai là có thể đánh nhau.
Nhưng Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du chưa từng hỏi, dẫu sao đó cũng là lựa chọn của con.
Cho đến khi phát hiện ra con gái mình quả thực là người tuyệt đối không chịu ấm ức, trong chuyện tình cảm hay trong hôn nhân đều thế, Lâm Tố Mỹ cũng không lo lắng nữa. Dù Tạ Gia Vũ thật sự không thuận lợi trong chuyện hôn nhân thì cũng sẽ không chịu ấm ức hay chịu thiệt. Huống hồ, bà phát hiện tuy con rể mình cũng cứng rắn, nhưng khi chung đụng với Tạ Gia Vũ thì lại là phe tỏ ra yếu hơn.
Sau này, khi mang thai và sinh con, tính cách Tạ Gia Vũ mới không còn ngang tàng như thế nữa. Nói theo kiểu của Tạ Gia Vũ thì dù sao cô cũng không thể luôn biểu diễn màn đánh nhau với bố của con trai mình trước mặt nó đúng không? Nếu thật sự làm thế, lớn lên rồi đảm bảo con cô sẽ là một phần tử bạo lực.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Lâm Gia Ngôn lựa chọn học y.
Lâm Gia Ngôn cũng thuận buồm xuôi gió. Có điều khi bình bầu chức vụ trong bệnh viện, anh đã chịu chút ấm ức.
Bản thân Lâm Gia Ngôn thì không sao. Nhưng Tạ Gia Vũ biết được chuyện này lại giận sôi người, em trai cô ưu tú như thế, sao có thể bị người khác đi cửa sau chèn xuống được, tức chết mất.
Sau đó, Tạ Gia Vũ đã làm một chuyện.
Tạ Gia Vũ mua đất, xây một bệnh viện tư tặng cho Lâm Gia Ngôn, muốn cho anh tự làm chủ, thích làm gì thì làm, đừng có chịu ấm ức ở bệnh viện kia nữa.
Lâm Gia Ngôn bị pha xử lý hào phóng này làm cho hãi hùng. “Được rồi, em biết rồi.”
Tạ Gia Vũ đã phát sầu. “Mày biết gì rồi?”
“Chỉ mình chị được bắt nạt em, còn người khác thì không được.”
“Không, còn có anh trai mày nữa.”
……
Tạ Gia Kỳ đang làm việc hắt xì một cái.
- ------------------------------------
Hôm trước khi Lâm Gia Ngôn kết hôn, ba anh em ngồi trò chuyện với nhau.
Lâm Gia Ngôn lên án sự vô tình của anh trai và chị gái.
Hồi nhỏ, sau khi không thích chơi đồ chơi nữa, Tạ Gia Kỳ và Tạ Gia Vũ bắt đầu chơi đủ loại cờ, trò nào cũng chơi, cờ tướng cờ vây thậm chí cờ nhảy và cờ ca rô.
Tạ Gia Vũ vừa chơi vừa bảo Lâm Gia Ngôn bưng trà rót nước cho mình, còn trêu chọc Lâm Gia Ngôn. “Xem ra mày chỉ yêu thích chị mày là chị, không nghĩ đến anh trai mày luôn.”
Vì thế Lâm Gia Ngôn chỉ đành rót nước cho anh trai.
Khi Tạ Gia Kỳ và Tạ Gia Vũ chơi cờ, thi thoảng Lâm Gia Ngôn cũng ngồi xem.
Lâm Gia Ngôn đòi chơi một hai ván, sau đó anh bị anh trai chị gái ngược đến độ hoài nghi cuộc đời, cái cặp anh chị đó chưa bao giờ biết nhường người ta.
Trong sự giày vò như thế, kĩ năng chơi cờ của Lâm Gia Ngôn càng ngày càng tốt.
Những chuyện đã qua khiến ba anh em vừa nói vừa cười, tất cả đều đã trở thành hồi ức tươi đẹp giữa ba người họ.
……
Sau đó, Tạ Gia Kỳ mở một video ra, bảo em trai mình xem video đó.
Đó là một cuộc phỏng vấn Tạ Trường Du.
Tạ Gia Vũ và Tạ Gia Kỳ đã xem từ lâu rồi. Khi ấy, Tạ Gia Vũ bảo Tạ Gia Kỳ phải trở thành người như bố, còn bản thân mình phải tìm một người đàn ông tốt giống bố, dù rằng đến cuối cùng, cô đã tìm một người khác bố một trời một vực.
Lâm Gia Ngôn xem nội dung trong video.
Tạ Trường Du trong video tuấn tú hơn người, có thể nhìn ra đã ở vào một độ tuổi nhất định, nhưng sức hút tự tin từ sự thành công đã hoàn toàn đồng hành cùng anh.
Người dẫn chương trình hỏi anh: Chúng tôi đều biết anh Tạ không chỉ có sự nghiệp rất thành công mà gia đình cũng vô cùng hạnh phúc. Tôi nghĩ rất nhiều người đều tò mò, anh chị đối xử với nhau thế nào để duy trì cảm giác mới mẻ?
Tạ Trường Du yên lặng một thoáng, sau đó cười: Thực ra tôi không hiểu cảm giác mới mẻ mà cô nói, có lẽ là vì tôi thực sự đã già rồi. Nhưng tôi hiểu ý của cô. Tôi và vợ tôi, công việc của chúng tôi đều quá bận rộn, thời gian khác chúng tôi đều dành cho bố mẹ và con cái, không có thời gian nghĩ đến mấy chuyện linh tinh.
Sắc mặt người dẫn chương trình đã không dễ coi cho lắm nữa, bởi vì phần này thường là lúc để thể hiện tình cảm mặn nồng, kết quả là vị này lại không đi theo lẽ thường như thế.
Người dẫn chương trình tiếp tục dịu dàng hỏi: Chúng tôi đều biết tập đoàn Du Mỹ là công ty vợ chồng anh chị phấn đấu tạo nên, vợ anh là một “nữ cường nhân”. Vậy trong lòng anh, chị ấy là người thế nào?
Tạ Trường Du cười nhẹ: Tôi không thích dùng cụm “nữ cường nhân” để miêu tả cô ấy, tại sao phải dùng cụm từ đó chứ? Chỉ bởi cô ấy là một người phụ nữ rất thành công trong sự nghiệp, cho nên phải có cách gọi như thế, như thể cô ấy rất mạnh ư. Như vậy là không công bằng với cô ấy. Nếu người phụ nữ ưu tú được gọi là “nữ cường nhân”, vậy tại sao không có cách nói “nam cường nhân”? Vợ tôi là một người rất dịu dàng, cô ấy cũng là một người phụ nữ rất ưu tú, sự ưu tú của cô ấy không chỉ thể hiện trong sự nghiệp mà còn thể hiện trong cuộc sống và trong gia đình. Tôi nghĩ, chúng ta đều không nên tảng lờ sự đánh đổi tàng hình của người vợ đối với gia đình, cũng không nên coi điều đó là một lẽ đương nhiên.
Nét mặt người dẫn chương trình chân thành hơn một chút.
Tạ Trường Du nói tiếp: Tôi không biết người khác nhìn nhận vợ tôi thế nào, nhưng trong mắt tôi, cô ấy chính là một người phụ nữ ưu tú, cô ấy vẫn đang không ngừng tiến bước. Mà tất cả những gì tôi muốn làm chính là nỗ lực để theo kịp bước chân của cô ấy, trở thành người đàn ông kề vai sát cánh cùng cô ấy. Yêu một người, chính là nhìn cô ấy tiến bộ, rồi bản thân mình cũng nỗ lực để theo kịp cô ấy…
Nói đến cuối cùng, ngay cả người dẫn chương trình cũng cười hỏi anh: Anh Tạ, trong mắt anh, vợ anh hoàn hảo đến độ không có bất cứ khuyết điểm nào đúng không?
Bản thân Tạ Trường Du cũng cười: Chuyện này thì cô sai rồi. Cô ấy chắc chắn có khuyết điểm và thiếu sót, như thế thì mới có đất cho tôi dụng võ, để tôi thể hiện ra giá trị của bản thân.
Người dẫn chương trình trêu: Anh nói vậy sẽ khiến chúng tôi hiểu lầm, tường rằng khuyết điểm và thiếu sót của vợ anh chính là anh đấy…
Tạ Trường Du xòe tay thờ ơ: Nghĩ như vậy cũng không sai. Chúng tôi bù trừ cho nhau thì mới là một sự tồn tại hoàn hảo. Sự hoàn hảo thực sự không phải nên có một vài khiếm khuyết tồn tại hay sao?
……
Ba anh em vừa chê bôi vừa phản bác phát ngôn của bố mình.
……
Lâm Tố Mỹ ở ngoài cửa, nghe màn trò chuyện của các con thì không nhịn được mà cười lắc đầu. Còn bản thân mình thì rón rén về xem phiên bản hoàn chỉnh của cuộc phỏng vấn đó.
Lúc Tạ Trường Du trở về, bà vẫn còn đang xem.
Tạ Trường Du cũng sững người. “Bây giờ mình mới xem à?”
“Ừm.”
Trông Tạ Trường Du tiếc hùi hụi. “Tôi đã thắc mắc mà, hồi đó lúc tôi về nhà, sao mình lại không khen tôi.”
Lâm Tố Mỹ đỡ trán. “Mình đang cố ý chứ gì.”
Tạ Trường Du cười ha hả.
……
Sau khi mỗi đứa con đều đã thành gia lập thất, tự có sự nghiệp riêng, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du dần ủy quyền cho chúng. Đến sau này, họ không còn xử lý chuyện công ty nữa mà để Tạ Gia Kỳ và Tạ Gia Vũ toàn quyền làm chủ.
Còn Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du thì đến mọi nơi để du ngoạn, hai ông bà muốn đi khắp mọi miền của tổ quốc. Mà mấy năm gần đây, ngành du lịch phát triển mạnh, giao thông cực kì thuận tiện.
Mỗi khi đến một nơi nào, hai người đều sẽ chụp ảnh, sau đó chia sẻ với các con, thậm chí là các cháu những chuyện mới lạ mà mình gặp phải.
Chớp mắt đã nhiều năm, họ ngày một già đi, người lớn tuổi trong nhà cũng đã ra đi. Còn họ, sau khi chứng kiến sự tung bay của tổ quốc thì mái đầu đã bạc trắng, da mặt đã nhăn nheo.
Song họ vẫn nắm tay nhau, bước đến từng vùng đất, cùng nhau thưởng thức hết thảy mọi phong cảnh.
Xã hội đang phát triển, các ngành các nghề đều đang phát triển mạnh mẽ, ngay cả ngành sản xuất đồ uống cũng cạnh tranh khốc liệt, hiện đang phát triển theo hướng lành mạnh.
Tạ Gia Kỳ và Tạ Gia Vũ cũng luôn kiên trì với phương hướng và mục tiêu của tập đoàn Du Mỹ: không tiến bước thì chính là lạc hậu. Ôm quan điểm đó, tập đoàn Du Mỹ vẫn đứng vững trong ngành này.
Vào một khoảnh khắc bất chợt nào đó, Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ bỗng phát hiện, thì ra phong cảnh đẹp nhất mà họ thưởng thức được không phải những cảnh sắc ở các khu du lịch, mà là sự phát triển của tổ quốc trong suốt gần một thế kỷ này.
Từ mong ước xa vời được ăn no mặc ấm đến theo đuổi giá trị tinh thần của hiện tại, đó mới là cảnh sắc đẹp nhất. Chẳng nghi ngờ gì, họ cũng là những người may mắn, đã chứng kiến được tất cả những điều ấy.
Mà họ cũng đã từ chàng trai cô gái thuở nào, trở thành hai ông bà đang ngày một già đi.
Từ có ảo tưởng vô hạn với tình yêu, trở thành chỉ cần ở bên nhau, cùng nhau già đi, cùng nhau nắm tay đến tận cùng của thời gian – như hiện giờ.
Gặp gỡ, quen biết, bầu bạn, cuối cùng trải qua mưa gió bể dâu, vẫn nắm tay nhau đến bạc đầu.
~ Hết ~
..........................
Tác giả có lời muốn nói:
Một, đây là tác phẩm dài nhất mà tôi viết rồi, trong đó có vài chỗ không hợp lý, cũng có vài lỗi, cảm ơn sự thấu hiểu và bao dung của mọi người.
Hai, từ tháng Ba đến bây giờ là tháng Chín rồi, có cảm giác câu chuyện này giống như một đứa bé trưởng thành vậy, bây giờ cuối cùng cũng hoàn thành quá trình trưởng thành rồi, cảm ơn mọi người đã bầu bạn suốt quãng đường ấy.
Ba, cảm ơn mỗi một độc giả ủng hộ bản gốc, sự ủng hộ của các bạn đã mang lại điều kiện phát triển tốt hơn cho những tác giả văn học mạng.
Cuối cùng, những bạn có thể theo đến đây, tôi đơn phương cho rằng bạn là tình yêu đích thực của tôi, cảm ơn sự ủng hộ của các tình yêu đích thực nhé!
Chúng ta sẽ gặp lại ở câu chuyện tiếp theo!