Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du đưa hai con về thành phố Vân, cả nhà sống ở căn nhà trong thành phố, có điều hơi miễn cưỡng.
Vốn là căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du một gian, Từ Lâm một gian, còn một gian phòng khác được hai vợ chồng làm thành phòng sách đơn giản, có lúc hai người bàn bạc công chuyện đều sẽ bàn bạc ở đó.
Bởi vậy, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du định dọn đến căn biệt thự xây trên mảnh đất họ mua từ trước. Căn nhà đã xây xong từ lâu, chỉ là bên đó không thuận tiện cho lắm, ra vào đều bắt buộc phải cần xe, cho nên hai vợ chồng đều chưa có ý chuyển sang sống ở bên đó.
Bây giờ các con đến rồi, đương nhiên họ phải qua đó. Bên đó có một sân lớn, còn to hơn căn nhà ở thôn Cửu Sơn nhiều.
Khi họ đưa ra quyết định này, Từ Lâm chủ động tìm Lâm Tố Mỹ, nói chị sẽ không sang bên đó cho thêm loạn mà tiếp tục sống ở bên này hoặc đi thuê nhà.
Nhưng lại bị Lâm Tố Mỹ từ chối.
Nếu Từ Lâm sống ở đây, cô cũng phải rút thời gian qua thăm nên sẽ làm chậm trễ thời gian. Hơn nữa lúc hai vợ chồng đều ở nhà thì còn có thêm người trò chuyện cùng.
Từ Lâm chẳng ừ hử gì. “Hóa ra bóng đèn điện là chị vẫn chưa bị ghét bỏ ư.”
“Có lẽ vì công suất không lớn nên không đủ sáng đấy.” Lâm Tố Mỹ cười.
Tạ Gia Vũ vốn ngồi trên sô pha chơi nghe thấy lời Từ Lâm nói, lập tức tò mò nhìn qua. “Tại sao bác lại biến thành bóng đèn?”
Lâm Tố Mỹ thở dài. “Con cảm thấy bác con có phải bóng đèn không?”
“Không phải ạ.” Tạ Gia Vũ trông đầy nghiêm túc.
“Thế thì là không phải, bác con nói nhầm đấy.”
“Ồ.” Tạ Gia Vũ chợt ngộ ra.
……
Trong nhà sẽ bày một chút hoa quả và kẹo, Lâm Tố Mỹ cắt hoa quả thành những miếng vuông nhỏ để hai con tự sang một bên ăn, còn cô và Từ Lâm cùng ngồi chuyện trò.
“Em hiểu suy nghĩ của chị.” Lâm Tố Mỹ nhìn hai con. “Nói ra thì em cũng khá ích kỉ, em không muốn chị đi không hoàn toàn là vì lo lắng cho chị, mà là muốn chị ở lại để có thể trông con giúp em. Trong khoảng thời gian này, hẳn là em và Trường Du đều sẽ bận bù đầu, phải sang bên nhà trẻ xem tình hình học tập của trẻ con bây giờ, mua sách vở về rồi bọn em tự nghiên cứu xem dạy dỗ chúng thế nào. Rồi thì căn nhà bên kia phải tìm người quét dọn và mua một vài thứ đồ dùng hàng ngày…”
Lâm Tố Mỹ dứt khoát đâm đầu nói hết. “Em còn định thuê một người tới trông con giúp vợ chồng em. Em và Trường Du không thể luôn luôn có thời gian ở bên hai đứa, lúc không có ai thì dù sao cũng cần có người lo liệu. Trước khi tìm được người phù hợp, chị trông con hộ em. Tìm được người rồi thì chị có thể giám sát hộ em xem nhân phẩm người đó ra sao, nếu người ta không ổn thì còn có thể kịp thời đổi người.”
Bấy giờ Từ Lâm đã hiểu ra. “Tức là chị dọn sang bên chỗ bọn em không phải chiếm hời từ bọn em mà bọn em quả thực cần chị.”
“Đúng đấy chị, bọn em cần chị lắm.”
Từ Lâm trở nên vui vẻ. “Vậy thì hay quá. Chị chưa bao giờ sống trong căn nhà tốt như thế, cũng coi như hưởng thụ nhờ phúc của em rồi. Chỉ là bây giờ sống sung sướng như thế, nếu chị không nỡ đi thì làm sao?”
“Thế thì cứ sống lại thôi.”
“Đến lúc đó em đừng có hối hận đấy.”
Từ Lâm nói thì nói vậy, nhưng ở địa bàn không phải của mình, thực ra chị ít nhiều không có cảm giác an toàn. Nhà của bản thân mình, dù có không tốt hơn nữa cũng sẽ cảm thấy chân thực.
……
Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du thực sự phải phân thân, rất nhiều lúc đều phải vội đi làm chuyện khác khi đang trên đường tan làm về. Cho dù vậy, hai người vẫn sẽ ở bên Tạ Gia Vũ và Tạ Gia Kỳ.
Bây giờ, Tạ Gia Vũ và Tạ Gia Kỳ cực kì có hứng thú với bụng của Từ Lâm. Dưới sự dặn dò của Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du, chúng không dám đụng vào Từ Lâm hay chạm vào bụng chị. Nhưng khi biết trong bụng Từ Lâm có một cục cưng nhỏ, hai đứa trẻ đều thích vây quanh Từ Lâm.
Tạ Gia Vũ nhìn chằm chặp vào bụng Từ Lâm, liên tục nhìn mấy ngày, cuối cùng e dè hỏi Từ Lâm. “Bác ơi, con có thể xem bụng bác được không?”
“Con xem đi!”
“Không phải xem kiểu đó đâu.”
Tạ Gia Vũ mô tả qua. Bấy giờ Từ Lâm mới hiểu Tạ Gia Vũ muốn kéo áo mình lên để xem bụng.
Từ Lâm thoáng lưỡng lự, nhưng vẫn thỏa mãn trí tò mò của Tạ Gia Vũ và Tạ Gia Kỳ.
Song Tạ Gia Vũ rất kinh ngạc. “Bác ơi, không phải mọi người nói em bé ở trong bụng bác sao? Con có thấy đâu…”
Từ Lâm cười vui vẻ. “Nếu bây giờ con có thể nhìn thấy… thì đáng sợ quá rồi. Nha đầu ngốc, sinh ra rồi mới có thể thấy cơ.”
Tạ Gia Vũ chỉ vào bụng Từ Lâm. “Cục cưng nhỏ vẫn ở bên trong ạ?”
“Đúng đó con, vẫn ở bên trong, vậy nên mới không nhìn thấy đấy.”
“Vậy ngày trước con với anh cũng ở trong bụng mẹ như vậy ạ?”
“Đúng đó, ngày trước con và Kỳ Kỳ cũng ở trong bụng mẹ con thế này. Trong bụng bác chỉ có một cục cưng mà bụng đã to thế này, khi ấy trong bụng mẹ con có hai cục cưng, bụng lại càng lớn. Trong bụng có cục cưng nặng như thế, đi đường sẽ rất mệt, cũng không thể đến nơi mà mình muốn đi vì sẽ rất vất vả. Cho nên Tiểu Vũ, Kỳ Kỳ, hai con phải biết thương mẹ đấy nhé, bởi vì mẹ con sinh hai đứa con thật sự rất vất vả.”
Tạ Gia Vũ gật đầu, bụng lớn như vậy, chắc chắn không thoải mái.
Tạ Gia Kỳ cũng gật đầu theo. “Bác ơi, em bé sẽ sinh ra từ đâu ạ?”
“Phải đấy bác, bọn con được mẹ sinh ra từ đâu ạ? Trẻ con được sinh ra thế nào bác?” Tạ Gia Vũ nhìn vào chiếc bụng nhỏ của mình. “Có phải bụng to lên thì sẽ có em bé không ạ?”
Từ Lâm đau đầu, sợ nhất là trẻ con hỏi vấn đề này.
Tạ Gia Kỳ nhíu mày nhìn em gái, yên lặng một lúc, không thể không nhắc nhở cô nhóc. “Bụng em ăn quá nhiều nên mới to ra đấy.”
May là lúc này Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du trở về, Từ Lâm vội ném vấn đề này cho hai vợ chồng, để họ tự hao tổn tâm trí.
Tạ Gia Vũ và Tạ Gia Kỳ giống như học sinh ngoan vậy, thật sự chạy đi hỏi bố mẹ mình.
Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ nhìn nhau. Hai người lập tức chơi oẳn tù tì, người thua phải đối phó với con.
Lâm Tố Mỹ ra kéo, Tạ Trường Du ra đấm.
Lâm Tố Mỹ nhíu mày vẻ cực kì không cam tâm, tay phải làm thành hình cái kéo, rất muốn cắt người anh.Tạ Trường Du cười lắc đầu. “Nhanh nhả lên, con đang đợi em trả lời kìa!”
Lâm Tố Mỹ chỉ đành đi dỗ dành con. Thua rồi thì không được lật kèo, nếu không có lần một sẽ có lần hai, sau này không còn chương trình này nữa.
Lâm Tố Mỹ trả lời con đơn giản một cách thô bạo.
“Không phải mẹ đã bảo hai đứa học tập cho tốt đấy sao?”
Tạ Gia Vũ và Tạ Gia Kỳ đều gật đầu.
“Hai đứa nghiêm túc học hành, về sau sẽ biết những chuyện này thôi, bởi vì trong sách vở đều có cả.”
Tạ Gia Vũ lắc đầu. “Không có mà, cô giáo đâu có giảng.”
“Sau này sẽ có thôi.”
Tạ Gia Kỳ cũng có ý kiến. “Tại sao mẹ không nói luôn cho bọn con ạ?”
Lâm Tố Mỹ nói đầy nghiêm chỉnh. “Bởi vì mẹ hy vọng hai đứa học đến đây thì mới càng khắc sâu. Hơn nữa những thứ sách vở giảng chắc chắn chính xác và hoàn thiện hơn. Nếu mẹ nói thẳng ra, hai đứa sẽ không ghi nhớ sâu như thế. Với lại ngộ nhỡ mẹ nói không tốt thì chẳng phải sẽ khiến hai đứa chỉ biết nửa vời hay sao?”
Tạ Gia Kỳ đã hiểu. “Cũng như tính toán đúng không mẹ, phải cần bọn con tự tính, mẹ không thể trực tiếp cho bọn con đáp án luôn.”
Lâm Tố Mỹ xoa đầu con trai. “Đúng, là vậy đó. Kỳ Kỳ thông minh ghê.”
Tạ Gia Kỳ cười ngượng ngùng.
……
Từ Lâm nhìn Lâm Tố Mỹ. Chị thụ giáo rồi. Sau này ngại trả lời hoặc không tiện trả lời thì đều có thể bảo trẻ con tự học tập, những thứ bây giờ chưa học đến thì sau này cũng sẽ học, rồi sẽ có một ngày tự học được…
Sau khi đưa Tạ Gia Kỳ và Tạ Gia Vũ đến thành phố Vân, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du đều bất giác nói chuyện với hai con bằng tiếng Anh. Hai đứa trẻ vẫn biết một vài từ vựng tiếng Anh, dẫu sao khi hai vợ chồng rảnh thì vẫn dạy chúng một chút.
Lúc này, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du giao lưu với hai con bằng cách này, hai đứa trẻ rất khó thích ứng. Nhưng chúng cũng cảm thấy thú vị nên nói chuyện bằng tiếng Anh với bố mẹ mình một cách rất tích cực.
Từ Lâm thấy họ như thế thì cũng yêu cầu gia nhập để cùng học tập.
Chỉ là Từ Lâm học tập không bằng hai đứa trẻ. Chuyện đó khiến chị rất chán chường, cũng rất ngại và có ý muốn từ bỏ.
Lâm Tố Mỹ khuyến khích Từ Lâm học thêm một chút. Thứ nhất là có thể dạy con, lúc con trẻ làm bài tập sau khi tiếp xúc với những thứ này, ít nhất chị có thể nhìn ra được con trẻ có làm sai hay không. Thứ hai, đây cũng là một kiểu thai giáo, rất có lợi với cục cưng trong bụng.
Vì thế Từ Lâm giống như một đứa trẻ, cũng cùng Tạ Gia Vũ và Tạ Gia Kỳ học tiếng Anh. Có đôi khi Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ không ở nhà, hai đứa trẻ còn tranh nhau làm giáo viên của Từ Lâm.
- ---------------------------------
Hôm nay, trong nhà xảy ra một chuyện.
Khi vẫn chưa tìm được người giúp việc phù hợp, họ vẫn sống trong khu chung cư. Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du mua một chiếc giường nhỏ đặt trong phòng sách, hai anh em ngủ trong đó.
Đây là yêu cầu của bạn nhỏ Tạ Gia Vũ. Cô nhóc nói mình đã lớn tướng rồi, không thể ngủ chung với bố mẹ được.
Được rồi, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du đều giả vờ quên mất chuyện cô nhóc ngủ cùng ông bà lúc ở quê.
Khi đi dọn dẹp phòng sách, cuối cùng Lâm Tố Mỹ đã hiểu tại sao con gái cứ đòi ngủ ở đây rồi.
Dưới giường, cô dọn ra được rất nhiều vỏ bánh và vỏ kẹo. Buổi tối, Tạ Gia Vũ lén lút ăn những thứ này. Trên chiếc giường nhỏ của hai đứa trẻ, cô nhóc còn dùng gối đè lên để che một ít quà vặt.
Lâm Tố Mỹ nhìn mà thở dài, không tiếp tục dọn phòng nữa mà đi ra khỏi phòng sách, đứng ở cửa. “Tiểu Vũ, con vào đây.”
Sắc mặt Tạ Gia Vũ thoắt cái thay đổi, trông rất sầu đời. Nhưng dưới ánh mắt áp bức của Lâm Tố Mỹ, cô nhóc lết từng bước nhỏ một.
Lâm Tố Mỹ nhìn dáng vẻ của con gái thì cũng thở dài. “Vào đây.”
Sau khi Tạ Gia Vũ vào phòng sách, Lâm Tố Mỹ trầm mặc nhìn con gái. “Con đang sợ hả?”
Tạ Gia Vũ nhìn cô mà lặng thinh.
“Sao lại sợ? Sợ mẹ đánh con à?”
Tạ Gia Vũ gật đầu.
“Nếu con không làm sai thì sao phải sợ mẹ đánh?”
Tạ Gia Vũ tiếp tục im lặng.
Lâm Tố Mỹ kéo cô nhóc đến bên cạnh mình. “Tiểu Vũ, mẹ phát hiện một ít vỏ kẹo và vỏ bánh ở dưới giường, có phải của con ăn không?”
Mắt Tạ Gia Vũ thoáng chốc đỏ hoe, sau đó nước mắt rơi xuống, song lại không có tiếng khóc. Cô nhóc gật đầu.
“Mẹ không trách con. Mẹ chỉ muốn biết tại sao con phải lén lút giấu mấy thứ này thôi?”
“Con… đói. Con muốn ăn.”
“Con đói, muốn ăn đồ, cho nên mới ăn bánh quy và kẹo, đúng không?”
Tạ Gia Vũ gật đầu. “Vâng, anh cũng ăn mà.”
“Vậy tại sao phải lén lút ăn?”
Tạ Gia Vũ nhìn mẹ, hé miệng, không biết nói gì.
Lâm Tố Mỹ chỉ đành dỗ dành. “Là vì sợ mẹ và bố nói con, không cho hai đứa ăn à? Nhưng con xem đấy, trên bàn trà bên ngoài, chính là trên cái bàn đó kìa, một vài loại hoa quả và đồ ăn vặt để trên đó đều là thứ bố mẹ mua về cho hai đứa mà. Người lớn như bố mẹ cũng chỉ nếm thử thôi chứ không ăn được bao nhiêu, đó đều là của hai đứa. Nếu đều là của hai anh em bọn con, tại sao con còn phải giấu đi? Đói thì có thể tự ăn, bố mẹ sẽ không nói gì con cơ mà.”
“Nhưng con muốn ăn nhiều hơn một chút.”
“Nếu ăn cơm rồi thì con muốn ăn bao nhiêu cũng không thành vấn đề.”
“Nếu con ăn hết sạch, mẹ cũng không nói con ạ?”
“Không. Nhưng tiền đề là không được ăn quà vặt để rồi ảnh hưởng đến chuyện ăn cơm.”
“Con sẽ ăn hết sạch cơm mà…”
“Ừ.”
Đợi khi mở cửa ra, Lâm Tố Mỹ phát hiện hai bố con đang nghe trộm ở cửa. Lâm Tố Mỹ trợn mắt. Phải, cô từng đánh con gái, nhưng mỗi lần cô và con gái ở riêng với nhau, có phần phải cảm thấy cô đang ngược đãi trẻ con vậy không?
Lâm Tố Mỹ trừng Tạ Trường Du. Tạ Trường Du sờ mũi mình, chạm mắt với Tạ Gia Kỳ.
Đều tại Tạ Gia Kỳ. Cu cậu lén đi tìm Tạ Trường Du, trông như thể có chuyện không lành, nói mẹ gọi em gái vào phòng rồi.
Tuy Tạ Gia Kỳ không nhìn thấy cảnh mẹ đánh em gái nhưng lại nghe thấy tiếng khóc đáng sợ của em gái. Cuối cùng chuyện đó đã để lại ấn tượng khó mà phai mờ với cu cậu.
……
Hôm đó ăn cơm xong, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du dẫn hai con đi dạo, cố ý đến một cửa hàng bán đủ loại đồ ăn, bên trong tích trữ rất nhiều chủng loại.
Lâm Tố Mỹ nói với Tiểu Vũ. “Mẹ mua bánh quy và kẹo ở đây đấy. Hai đứa xem, cửa hàng này to như thế, hai đứa có thể ăn hết đồ trong cửa hàng không?”
Tạ Gia Vũ và Tạ Gia Kỳ đều lắc đầu.
“Cho nên đồ ăn vặt trong nhà mà hết thì có gì to tát đâu? Hết thì hết, mẹ lại đi mua thêm cho hai đứa. Mẹ mà không mua thì còn có bố nữa mà!”
Lúc này, Tạ Trường Du cũng bày tỏ thái độ. “Đúng đúng đúng, bố xách đồ cho hai đứa.”
Lâm Tố Mỹ để hai con vào cửa hàng chọn đồ.
Bây giờ cô muốn để hai con biết chỉ cần ngoan ngoãn ăn cơm thì muốn ăn gì cũng được, người lớn đều sẽ thỏa mãn chúng, không cần giấu giếm cũng chẳng cần sợ hãi ăn nhiều thì sẽ làm sao.
Sau khi quà vặt trở thành thứ cực kì bình thường trong cuộc sống của chúng, có lẽ chúng sẽ không theo đuổi những thứ đó nữa.
Được rồi, chủ yếu là Tạ Gia Vũ, thực ra Tạ Gia Kỳ vẫn ổn.
Mua đồ xong, Tạ Gia Vũ tự xách, còn không cho họ giúp đỡ.
Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du đi phía sau hai con, nhìn cơ thể nhỏ bé miễn cưỡng của Tạ Gia Vũ thì đều không nhịn được cười. Cô nhóc này, có vài thói quen và quan điểm vẫn chưa thay đổi. Nhưng ngày tháng còn dài, rồi cũng sẽ thay đổi thôi.
“Chúng mình vẫn còn quá ít quan tâm đến con.” Tạ Trường Du bặm môi, thầm hạ quyết tâm, phải dành nhiều sự chú ý hơn đến các con.
Lâm Tố Mỹ gật đầu.
Vậy mà ngay cả chuyện cơ bản nhất, bình thường nhất họ cũng lơ đi rồi.
Dù là Trần Đông Mai hay Trần Tư Tuyết, tuy hiện giờ đều sống tốt hơn, nhưng cũng không thể mua cả đống hoa quả, bánh kẹo, đồ chơi để ở trong nhà. Vì thế, những thứ đồ nhỏ đó trở nên vô cùng quan trọng trong lòng con trẻ. Sau đó, để có được những thứ này, chúng đã “nỗ lực” làm gì đó.
Tạ Trường Du nói tiếp: “Chuyện đi công tác, anh bố trí người khác rồi.”
“Vâng. Em cũng phải tự kiểm điểm bản thân, rất nhiều suy nghĩ của em đều không đúng cho lắm. Nếu thật sự tính ra thì phải là cái gì cũng thỏa mãn con thì nó sẽ không cần khóc để đòi nữa, đúng không?”
“Vẫn phải có chút nguyên tắc.”
“Ừm, cứ từ từ, chúng mình vẫn còn thời gian mà.”
“Bây giờ chúng mình cũng đang học tập, học tập cách làm bố mẹ như thế nào, cũng không biết thành tích sau này sẽ ra sao nữa.” Tạ Trường Du nhìn hai con. Tạ Gia Kỳ nói gì đó với Tạ Gia Vũ, cuối cùng Tạ Gia Vũ mới nỡ đưa đồ trong tay cho anh trai xách.
“Cố gắng hết sức nhé!”
- -------------------------------
Hai hôm trước khi Tạ Trường Bình đưa thím Lâm đến, cuối cùng mấy người Lâm Tố Mỹ cũng dọn vào trong căn biệt thự.
Tạ Trường Bình sắp đến, Lâm Tố Mỹ đương nhiên phải đi mua một vài nguyên liệu về tiếp đón chị. Huống hồ mấy người Tạ Trường Bình tìm người trông trẻ cũng khá nhọc lòng. Lâm Tố Mỹ hy vọng tốt nhất là đối phương có kinh nghiệm ở phương diện này, đồng thời nấu ăn cũng phải ngon lành. Chuyện đó đã làm khó Tạ Trường Bình.
Tạ Trường Bình nhờ người hỏi, khó khăn lắm mới tìm được thím Lâm này.
Ngày trước thím Lâm này làm giúp việc cho bà chủ gia đình tư bản giàu có, từng trông trẻ con, cũng biết nấu ăn. Chỉ là chẳng bao lâu sau, gia đình tư bản bị đấu tố, thím không tiếp tục làm việc nữa mà về quê. Lần này khi có người đến hỏi, thím hay tin nên tự đề cử được đi làm.
Lâm Tố Mỹ mua nguyên liệu, một là để tiếp đón Tạ Trường Bình, hai là cũng muốn thử tay nghề của thím Lâm.
Kết quả là còn chưa đến chợ, Tạ Gia Vũ đã kéo tay Lâm Tố Mỹ. “Mẹ ơi, đi bên đó, bên đó cũng có rau.”
Lâm Tố Mỹ liếc, rồi nhìn con gái mình – Bên đó không chỉ có rau mà còn có món quà vặt con thích chứ gì!
Nhưng rốt cuộc Lâm Tố Mỹ không từ chối yêu cầu của con gái.
Tạ Gia Vũ vui như trẩy hội, ngay cả Tạ Gia Kỳ cũng rất vui.
“Lúc lấy đồ ăn, hai đứa cũng lấy cho anh nữa nhé, cô hai cũng dẫn cả anh đến nữa đó.”
Tạ Gia Kỳ gật đầu, ý là con nhớ rồi.
Lâm Tố Mỹ đã nói trước với hai con là mua thức ăn trước, sau đó mới mua quà vặt mà chúng đòi.
Vốn phát triển đều rất thuận lợi.
Nhưng Tạ Gia Vũ lại lấy rất nhiều món độc hại. Lâm Tố Mỹ bảo Tạ Gia Vũ để lại, Tạ Gia Vũ không chịu.
“Tiểu Vũ.” Lâm Tố Mỹ nhíu mày nhìn cô nhóc.
“Mẹ, con muốn ăn…” Tạ Gia Vũ vẫn không chịu bỏ lại.
“Mẹ đã từng nói ăn những thứ này không tốt cho sức khỏe chưa? Hai đứa cố ăn mấy thứ có lợi cho sức khỏe, được không?”
“Nhưng con muốn ăn thứ này.” Tạ Gia Vũ nói mãi nói mãi rồi lại khóc. “Con chỉ muốn ăn thứ này, chỉ muốn thứ này thôi.”
Thấy mẹ có vẻ hơi tức giận, Tạ Gia Kỳ kéo em gái. “Ăn thứ này không tốt, cho nên mẹ không cho anh em mình ăn, em nghe lời mẹ được không?”
“Em chỉ muốn ăn…”
“Em phải ngoan, mình không lấy cái này nữa.”
Tạ Gia Vũ ôm hết quà vặt vào lòng, nhìn Lâm Tố Mỹ bằng đôi mắt bướng bỉnh.
“Mẹ cực kì không thích con như thế này, đã nói là không cho rồi mà cứ khóc lóc ầm ĩ lên để đòi. Như thế không được.”
Tạ Gia Vũ giữ lấy quà vặt, vẫn không buông tay.
“Con để lại chỗ cũ, bây giờ chúng ta đi thanh toán.”
Tạ Gia Vũ lắc đầu.
Lâm Tố Mỹ tự cầm mấy thứ đó đặt lại lên giá.
Tạ Gia Vũ khóc thút thít.
Cuối cùng Lâm Tố Mỹ đã có thể hiểu cảm nhận của mẹ và mẹ chồng mình rồi. Thật sự không đang tâm, nhưng cô không muốn thỏa hiệp, cũng phải khiến con biết có vài thứ không được cho phép, mà khóc cũng không thể trở thành một thủ đoạn để đòi hỏi.
Sau khi đặt mấy món độc hại đó về lại giá để đồ, Lâm Tố Mỹ gọi hai con. “Đi thôi.”
Tạ Gia Kỳ đi theo. Song Tạ Gia Vũ lại không chịu đi, vẫn đứng trước giá đồ.
“Tiểu Vũ, con có đi không?”
“Mẹ ơi, mua…”
Lâm Tố Mỹ thở dài, dắt tay Tạ Gia Kỳ. “Nó không đi thì thôi, mẹ con mình đi.”
Tạ Gia Kỳ sững sờ. “Mẹ ơi…”
Sau đó, Lâm Tố Mỹ dẫn Tạ Gia Kỳ cùng đi thanh toán. Hai mẹ con đã sắp ra khỏi siêu thị rồi mà Tạ Gia Vũ vẫn chưa đuổi theo, vẫn đứng nguyên chỗ cũ.
Sau khi ra khỏi siêu thị, Tạ Gia Kỳ thấy mẹ không có ý dừng bước thì sợ hết hồn. “Mẹ ơi, mình thật sự không đợi em ạ?”
“Là tự con bé không đi theo.”
“Vậy… vậy không cần em nữa ạ?”
Bấy giờ Lâm Tố Mỹ mới dừng bước, nghiêm túc nhìn Tạ Gia Kỳ. “Không cần nữa, con cảm thấy sao? Con xem em con đấy, vừa không ngoan vừa không nghe lời… Mẹ biết hai đứa thích ăn cay, thích mấy quầy hàng ven đường, nhưng những thứ đó không vệ sinh, mẹ mua về tự làm, hai đứa cũng cảm thấy hương vị rất ngon, đúng không nào? Mẹ đã cố hết sức thỏa mãn hai đứa rồi, cho nên cũng có một chút yêu cầu nhỏ xíu với hai đứa, lúc không đạt được yêu cầu này thì mẹ sẽ cảm thấy rất thất vọng.”
“Em gái không ngoan… Là em ấy giấu đồ, con không giấu.” Nhưng em gái lại nói là hai anh em cùng giấu.
“Ừ. Mẹ biết rồi. Con cảm thấy ấm ức, đúng không? Nhưng con lại sợ con nói ra thì bố mẹ sẽ giận em à?”
Tạ Gia Kỳ gật đầu.
“Cô em gái như thế, con có cần không? Mẹ không cần nữa.”
Tạ Gia Kỳ cực kì băn khoăn, như đang thật sự nghiêm túc suy xét chuyện này.
Lâm Tố Mỹ vẫn một mực quan sát phản ứng của con trai. Thực ra trong lòng cậu bé cũng chất chứa tâm sự, chỉ là phần lớn thời gian cậu không nói ra mà thôi. Thế rồi vào một lúc nào đó, cậu sẽ bùng nổ.
“Tính cách em gái không tốt, thích nổi cáu, ham ăn, xấu tính…” Tạ Gia Kỳ ca cẩm. “Nếu em ấy bị nhà người khác nhặt được thì sẽ bị ăn đòn.”
“Ồ… cho nên?”
“Mẹ ơi, mình vẫn cần em gái thì hơn, được không mẹ?”
“Vậy con đi tìm em đi, mẹ đợi con ở đây.”
Bấy giờ Tạ Gia Kỳ mới thở phào một hơi, sau đó chạy vào trong siêu thị.
Lâm Tố Mỹ vẫn luôn quan sát cổng siêu thị. Siêu thị này không có lối ra vào khác, cô biết con ở bên trong nên mới không sốt ruột, cũng muốn khiến hai đứa trẻ thân thiết hơn thông qua chuyện này.
Quả nhiên, Tạ Gia Vũ vẫn đứng nguyên chỗ cũ. Khi nhìn thấy mẹ và anh trai thật sự rời đi, cô nhóc khóc nức nở. Họ đều không cần cô nhóc nữa, không đợi cô nhóc nữa…
Tạ Gia Kỳ tìm được em gái. Cậu đi qua, khẽ vỗ lưng em. “Tiểu Vũ, anh đến đón em đây.”
“Vâng.”
“Mẹ vẫn đang đợi chúng mình ở đó, chúng mình đi tìm mẹ được không?”
Tạ Gia Vũ gật đầu, một tay được anh trai dắt, một tay tự lau nước mắt của mình.
“Anh em mình phải nghe lời, thứ mẹ nói không được ăn thì mình sẽ không ăn. Mẹ nói không thể ăn quá nhiều kẹo, nếu không dễ bị sâu răng… Anh em mình đều nhìn thấy rồi mà, bạn nhỏ sún răng rõ đáng thương. Lời mẹ nói là chính xác, anh em mình phải tin mẹ.”
Tạ Gia Vũ lại gật đầu.
Hai anh em đi đến bên cạnh mẹ.
Lâm Tố Mỹ nhìn con gái mình. “Vừa nãy mẹ đã muốn đi rồi. Nhưng anh con nói anh con cần cô em gái là con, cho nên mẹ mới đợi hai đứa con ở đây đấy.”
Tạ Gia Vũ nhìn Tạ Gia Kỳ. “Anh ơi, cảm ơn anh.”
“Đừng khách sáo, ai bảo em là em gái của anh chứ!”