Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80

chương 139: xuất ngoại

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một tháng sau, Mạnh Yên Nhiên bàn giao xong tất cả công việc rồi chính thức từ chức.

Trước khi rời đi, Mạnh Yên Nhiên mời hội Tạ Trường Du, Lâm Tố Mỹ đến nhà mình ăn cơm.

Nhà của Mạnh Yên Nhiên cũng là kí túc của công nhân viên. Chỉ có điều, khác với mọi người sống cùng tận mấy người một phòng, Mạnh Yên Nhiên có phòng riêng. Tuy căn phòng không rộng nhưng đã rất ổn so với nơi ở của nhiều người rồi, cũng tương đương với cấu trúc đồng bộ nhà đơn sau này.

Ban đầu lúc sắp xếp, Lâm Tố Mỹ đã suy xét đến tình hình của Mạnh Yên Nhiên. Gia cảnh của Mạnh Yên Nhiên không tệ, ở chốn nông thôn như thế này, có lẽ cô ấy sẽ không chịu được việc sống chung với người khác. Cho nên khi chia phòng, cô cũng chiếu cố Mạnh Yên Nhiên.

Bởi vì số người sắp đến chỗ Mạnh Yên Nhiên ăn cơm nhiều nên Lâm Tố Mỹ và Tô Uyển đều đề nghị muốn cùng Mạnh Yên Nhiên đi mua thức ăn. Có điều Mạnh Yên Nhiên đã từ chối. Mạnh Yên Nhiên chỉ bảo họ đến vào ngày hôm đó là được.

Có vẻ Mạnh Yên Nhiên rất coi trọng bữa cơm này, không chỉ tìm người khác mượn một chiếc bếp than mà còn tìm Lâm Tố Mỹ mượn chiếc bếp ga kia, cộng thêm chiếc bếp than của cô thì đã có ba chiếc bếp để nấu nướng.

Hôm ấy, Mạnh Yên Nhiên ra ngoài từ sớm, lúc trở về lại khiến cả thôn Cửu Sơn trở nên sôi sục.

Mạnh Yên Nhiên trở về bằng xe ô tô con. Ban đầu, mọi người còn tưởng là chiếc xe của Tạ Trường Du, kết quả khi nhìn kĩ thì không phải.

Lúc xuống xe, Mạnh Yên Nhiên cùng một người đàn ông bước xuống.

Nhận xét của người dân trong thôn về người đàn ông đó được “yêu ma hóa” rất nhiều. Có người nói là một lão già giàu có, hẳn là bố của Mạnh Yên Nhiên, bởi vì vừa nhìn đã biết điều kiện gia đình Mạnh Yên Nhiên không tệ. Cũng có người nói là một người đàn ông xấu xí giàu có, trông béo mập thì không nói, cái bụng bia trương lên, cứ như có bầu sáu tháng vậy. Cũng có người nói là người lái xe nhà Mạnh Yên Nhiên, tức tài xế, không nhìn rõ tướng mạo ra sao.

Đương nhiên, cũng có một bộ phận nhỏ nói đó là một người đàn ông anh tuấn, vừa nhìn đã thấy khác với người cuốc đất dưới ruộng rồi.

Những tin đồn được “yêu ma hóa” như thế hoàn toàn khơi dậy tinh thần hóng chuyện của Tô Uyển. Rốt cuộc là thần thánh phương nào mà có thể chín chín tám mươi mốt phép biến hóa, mỗi người nhìn thấy người đó thì đều thay đổi hình tượng chứ.

Vì thế Tô Uyển liền chạy đến chỗ Lâm Tố Mỹ, xúi Lâm Tố Mỹ đến chỗ Mạnh Yên Nhiên sớm để gặp người bị đồn đại ma quái kia.

Tô Uyển mượn cớ có chuyện tìm Lâm Tố Mỹ, nói toàn những thứ không liên quan đến công việc.

Lâm Tố Mỹ thấy Tô Uyển như thế mà rất bất lực. Tuy sự tồn tại của Tô Uyển khiến cô cảm thấy bầu không khí làm việc rất thoải mái, song nếu tính cách hóng chuyện có thể thay đổi một chút thì sẽ tốt hơn. Nhưng may là Tô Uyển không ngốc, sẽ không làm chậm trễ công việc vì điều đó. Còn như hôm nay cũng là vì Tô Uyển đã sớm làm xong chuyện của mình rồi.

Lâm Tố Mỹ day day thái dương. “Biết chị đang nghĩ gì không?”

Tô Uyển tít mắt. “Đang nghĩ liệu người kia có phải bạn trai của Mạnh Yên Nhiên không chứ gì? Sau đó cực kì tò mò vì người đàn ông thế nào mà cô ấy từ bỏ Trương…”

Khóe miệng Lâm Tố Mỹ giật giật. Cô vội chặn cái tên Tô Uyển sắp nói ra. “Chị đang nghĩ, có phải chị nên trừ lương của em không? Đang thời gian làm việc, chạy đến tìm chị nói cái gì đấy!”

Tô Uyển lập tức mím miệng.

Lâm Tô Mỹ phất tay. “Ra ngoài trước đi.”

Tô Uyển thở phào một hơi.

Bấy giờ Lâm Tố Mỹ mới nháy mắt với cô nàng. “Giữ cảm giác chờ mong, đợi đến lúc vén mở tấm màn bí mật thì mới càng có niềm vui bất ngờ.”

Mắt Tô Uyển lập tức sáng lên.

……

Trang phục Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du mặc hôm nay khá nghiêm chỉnh. Vì thế lúc sắp đến thời gian tan làm buổi trưa, hai người cùng về Tạ trạch thay quần áo.

Lâm Tố Mỹ kể những lời đồn Tô Uyển nghe được cho Tạ Trường Du. Tạ Trường Du nghe xong thì không nhịn được cười. “Đâu có quá lên như thế, chỉ là một người đàn ông bình thường thôi. Không tin đợi lát nữa em so sánh mà xem, đảm bảo không đẹp trai bằng anh.”

“Sao anh chỉ nghe thấy người khác khen người kia đẹp trai mà không nghe thấy mấy lời khó nghe như bụng bia các thứ vậy?”

Tạ Trường Du sờ mũi. Đúng là thế thật, tại sao mình lại lựa chọn lờ những thứ đó đi chứ?

Lâm Tố Mỹ bĩu môi, sau đó lắc đầu. “Với lại em phát hiện, độ dày da mặt anh tỉ lệ thuận với độ tuổi anh thể hiện ra.”

“Thế này được coi là công kích cá nhân rồi đấy.”

Lâm Tố Mỹ thở dài đầy khoa trương, còn nhún vai. “Chịu thôi, lời nói thật khó nghe vậy mà.”

Hai người về đến Tạ trạch, thay quần áo đương nhiên là về phòng mình rồi tách ra, Lâm Tố Mỹ thay ở bên trong, Tạ Trường Du thay ở bên ngoài. Nói là bên trong, thực ra cũng chỉ là một chỗ nhỏ dùng tấm bình phong chắn mà thôi.

Sau khi có ánh sáng, tấm bình phong đó hơi trong suốt, có thể trông thấy đường nét cơ thể mà cô gái đối diện phác ra, dường như đang phô bày cảm giác mê hoặc nữ tính ẩn giấu dưới lớp quần áo cùng sức hút và sức mạnh vốn có thuộc về cơ thể. Sắc tối như chiếc bóng phô bày từng chút đường cong nữ tính, xuyên qua tấm bình phong, truyền đến đáy mắt người nào đó.

Suy nghĩ đầu tiên chính là: Mua tấm bình phong này là sự lựa chọn chính xác.

Khóe miệng Tạ Trường Du cong lên. Động tác này khá không đứng đắn. Sau đó anh bước từng bước qua, trước tiên gõ tấm bình phong đó rồi cười xấu xa. “Đã xong chưa vậy, sao chậm thế, anh xong rồi này.”

“Này này này, anh làm gì đấy?” Lâm Tố Mỹ che ngực mình lại, không cho anh nhìn mình.

Thoạt tiên, Tạ Trường Du ho một tiếng, sau đó anh nói với cô bằng giọng rất bình tĩnh: “Ở đây cũng đâu có ai khác, em che gì mà che? Cứ làm như anh chưa thấy bao giờ ấy.”

Tay Lâm Tố Mỹ vẫn ôm quần áo của mình. Cô lườm anh cháy mắt, thật sự muốn đánh anh một trận quá đi mất.

Đều tại anh, móc nội y của cô còn chưa được cài, may mà chiếc quần ống rộng đã mặc xong. Thứ tự mặc đồ của cô luôn là mặc thân dưới trước rồi mặc thân trên. Nguyên do là vì lúc tắm, hầu đa là cô sẽ gội đầu, nếu mặc áo trước thì có thể thời gian áo bị tóc làm ướt sẽ dài hơn, đơn thuần là thói quen xui khiến.

Tạ Trường Du nhíu mày. “Em đã từng nghe một câu…”

“Chưa nghe.” Lâm Tố Mỹ nghiến răng nghiến lợi.

Tạ Trường Du thấy biểu hiện này của cô thì đột nhiên cười, dựa người vào tấm bình phong, đôi mắt cứ nhìn thẳng vào cô như thế. “Chưa nghe thì vừa đúng lúc, anh nói cho em nghe. Người ta đều nói, vợ chồng ở bên nhau lâu rồi, nhìn cơ thể đối phương cũng chẳng có gì khác với nhìn một thân cây già… Thậm chí đối phương khỏa thân ở trước mặt người còn lại cũng sẽ không khơi lên bất cứ dục vọng muốn quan tâm nào.”

Là vậy ư?

Trái lại, Lâm Tố Mỹ không nghi ngờ điều này. Là vì như vậy, cho nên mới có nhiều người ngoại tình, phản bội hôn nhân để đi tìm thứ kích thích khác, tìm kiếm thứ không có trong cuộc hôn nhân đã chai lì?

Lâm Tố Mỹ nhìn động tác che ngực của mình, cũng cảm thấy mình hơi õng ẹo. Nhìn thì nhìn thôi, dù sao mình cũng đã mặc nội y chứ không phải là chẳng mặc gì. Vì thế cô vờ như không trông thấy anh, chuẩn bị tiếp tục cài móc nội y.

Kết quả là tay cô vừa mới buông ra, Tạ Trường Du đã bước mau đến trước mặt cô, vùi đầu vào ngực cô mà hôn khẽ.

Lâm Tố Mỹ lập tức hơi ngây người.

Còn tay anh không chỉ trượt lên phần lưng trần của cô mà còn luồn vào quần cô, tiếp tục trượt đi. Lực nhè nhẹ và xúc cảm da thịt dán vào nhau đó khiến cả người cô không nhịn được mà run rẩy.

Thấy động tác của anh dường như sắp mất kiểm soát, Lâm Tố Mỹ mới khẽ đá anh một cú. “Động tay động chân với cái thân cây già làm gì?”

“Vừa rồi anh mới chỉ nói một nửa, anh nói là người khác bảo thế, nhưng anh cảm thấy lời đó không đúng. Chẳng hạn như, chỉ nhìn thấy bóng của em, anh đã muốn rồi…”

Lâm Tố Mỹ đỏ bừng mặt đẩy anh.

Tạ Trường Du chuyển qua ôm cô. “Yên nào, biết là không được rồi, cho anh ôm một lát.”

Bấy giờ Lâm Tố Mỹ mới đứng yên.

Sau đó Tạ Trường Du đích thân cài móc nội y cho cô. “Phụ nữ thay quần áo chậm hơn đàn ông là đúng rồi, phải mặc nhiều đồ hơn mà.”

Lâm Tố Mỹ: …

Không thể nào phản bác.

Sau khi cài móc xong, Tạ Trường Du như có thứ sở thích nào đó, buông cô ra, chăm chú nhìn ngực cô. “Có phải chỉnh lại không? Anh thấy hồi trước lúc mặc em đều chỉnh.”

Lâm Tố Mỹ: …

Thật sự không muốn thảo luận những chuyện này với anh, Lâm Tố Mỹ đẩy anh ra ngoài. Tạ Trường Du cứ không ra.

“Anh có thể giúp em mà, thật đấy.” Tạ Trường Du vẫn nhìn ngực cô. “Ừm, đúng là không ổn lắm, hơi lệch…”

Lâm Tố Mỹ cắn môi, ném hết quần áo vừa thay ra ở một bên lên đầu anh. Vậy vẫn chưa xong, cô đá anh một cú rồi đẩy anh ra ngoài.

“Xéo ra, em không cần anh.”

Có điều bản thân cô vẫn đưa tay chỉnh lại một chút.

Đúng là đáng ghét. Nếu không có anh thì cô đã mặc xong quần áo từ lâu rồi. Người này đúng là đến để kéo thấp hiệu suất thay đồ của cô xuống mà, lại còn không biết xấu hổ mà nói cô thay quần áo chậm.

Lâm Tố Mỹ quả quyết thay chiếc áo cuối cùng.

“Ê, anh có chuyện muốn nói với em.” Tạ Trường Du lại thò đầu vào. Lần này, anh nhìn từ bên trên tấm bình phong xuống.

“Im miệng.”

“Anh thật sự có chuyện muốn nói mà.”

“Kìm lại.”

“Nhưng anh cứ muốn nói.”

“Nhịn đi.”

“Không nhịn được.”

Lâm Tố Mỹ nhắm mắt, cuối cùng thở dài. “Được rồi, anh nói đi!”

Ánh mắt cô đầy vẻ ghét bỏ.

Tạ Trường Du gãi đầu. “Anh định mua mấy chiếc máy giặt, em cảm thấy thế nào?”

Lâm Tố Mỹ vừa thấy dáng vẻ đó của anh thì đã bực bội. Cố ý khiến cô nghĩ lệch lạc đi, sau đó nói một chủ đề nghiêm túc, cứ làm như cô ấy ấy nhiều vậy.

“Ừm, mua thì mua đi!”

“Nhưng nếu mua máy giặt thì phải mua năm chiếc, tủ lạnh phải mua ba chiếc.” Mua số lượng lớn trong một lần như thế, cũng không dễ lấy hàng cho lắm. May mà anh quen nhiều người, không phải là không mua được, chỉ là phải nợ ân tình.

Lâm Tố Mỹ nhíu mày, hơi bất đắc dĩ với tình huống này. Nói sao đây nhỉ, không phải là cô không muốn sắm thêm những thứ này cho bố mẹ hai bên. Chỉ là với chuyện mua một thứ đồ thì nhất thiết phải mua ba chiếc này, cô có sự khó chịu hơi khó hiểu, tựa như bị yêu cầu và hạn chế vậy.

Cô gật đầu.

Tạ Trường Du chủ động giải thích. “Phải đặt hai chiếc máy giặt trong nhà nghỉ. Nếu có người ở đó thì ga giường, chăn các kiểu đều phải giặt. Có máy giặt sẽ tiện hơn, không thể cứ để mẹ anh giặt tay đúng không!”

“Anh cứ quyết định là được.” Lúc này, Lâm Tố Mỹ nhíu mày. “Chuẩn bị tâm lý sẵn đi nhé, đảm bảo anh sẽ lại bị mắng cho xem.”

“Hử?”

Lâm Tố Mỹ lắc đầu. Bố mẹ cô đương nhiên sẽ không nói gì, cảm thấy sẽ tốn điện, quần áo cứ giặt tay là được, tủ lạnh thì họ sẽ rút luôn điện ra. Nhưng mẹ chồng cô đảm bảo sẽ mắng anh mua đồ linh tinh, sẽ tốn điện, bảo anh đi nộp tiền điện gì đó.

Vừa nghĩ đến những chuyện đó, Lâm Tố Mỹ đã cảm thấy đau đầu. Tuy cũng phải đối xử với mẹ chồng như mẹ ruột, nhưng rất rõ ràng, không thể chung đụng như thế được. Bởi vì suy nghĩ và lối tư duy của mẹ chồng hoàn toàn khác với mẹ mình.

……

Sau khi thay quần áo xong, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du liền cùng đi đến nơi Mạnh Yên Nhiên sống.

Còn một khoảng rất xa nữa, họ đã nghe thấy gần đó có người đang đoán xem Mạnh Yên Nhiên đã làm những gì mà từ xa tít đã ngửi thấy mùi thơm rồi, khiến những người không được ăn đó cũng bất giác khịt khịt mũi ngửi mùi hương trong không khí, tựa như có thể ngửi ra mùi các món cụ thể, cũng có thể thỏa mãn cơn thèm vậy.

Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du đến không sớm cũng không muộn.

Mấy chiếc bếp đều đặt bên ngoài nhà, vì thế Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du vừa nhìn đã thấy Tô Vân Thành đang giúp Mạnh Yên Nhiên nấu ăn.

Nhân vật trong lời đồn.

Người từng khiến Mạnh Yên Nhiên lập tức chạy trốn sau khi ăn cơm với anh ta. Tấm màn bí mật về anh ta hoàn toàn bị vén ra vào lúc này.

Lâm Tố Mỹ chăm chú quan sát Tô Vân Thành. Nhìn kĩ thì ngũ quan của Tô Vân Thành quả thực không phải khuôn mặt quá đẹp trai, nhưng khí chất trên người anh ta không phải thứ mà ai cũng có. Khí chất đó phối hợp với ngũ quan thanh tú, sạch sẽ, tựa như dòng suối mát vừa đúng, không khó hiểu tại sao lại khiến Mạnh Yên Nhiên nhớ mãi không quên.

Nói thực lòng, Tạ Trường Du cũng rất bất ngờ.

Tạ Trường Du từng gặp Tô Vân Thành, còn tìm Tô Vân Thành hỏi bài. Trong ấn tượng của anh, tên nhóc này có thành tích cực kì ổn định, luôn xếp top năm cả khối. Phải biết là ngôi trường như Nhất Trung có vô vàn thánh học, mỗi lần thi bảng xếp hạng đều thay đổi mạnh, có thể luôn giữ được vị trí ấy, tự mường tượng cũng biết được thành tích của cậu ta là thế nào rồi.

Tô Vân Thành của khi ấy chỉ trông thư thái hơn các nam sinh khác một chút mà thôi, mang dáng vẻ của một thánh học thích học tập. Nhưng bây giờ so sánh thì thực ra ngũ quan chẳng thay đổi là bao, song khí chất đó đã hoàn toàn khác.

Có người, sự tự tin toát ra từ trong ngôn ngữ và hành động, chẳng hạn như chị dâu chín của Lâm Tố Mỹ, tức vợ của Lâm Chính là Vương Hiểu Phân. Nhưng có những người tự tin từ trong xương cốt, không lộ ra ngoài, ẩn giấu trong xương, song lại càng khiến người ta không thể xem thường.

Thay đổi này của Tô Vân Thành đương nhiên là vì cậu chàng có thành tích thi đại học xuất sắc, vào một ngôi trường đại học hàng đầu trong nước, thường giao lưu tiếp xúc với những người “con cưng” như thế, kiến thức và học thức của cậu ta về thế giới này đã kéo thành khoảng cách vô hình với chúng bạn cùng trang lứa.

Tô Vân Thành tự dựa vào thực lực của bản thân mà có được một môi trường mà người bình thường không thể có được. Môi trường đó cũng tạo thành sức hút khác biệt của cậu ta.

Còn bây giờ, cho dù trên người Tô Vân Thành đeo tạp dề Mạnh Yên Nhiên đeo lúc nấu cơm thì cũng không ảnh hưởng đến bất kì sức hút nào của cậu ta.

Mạnh Yên Nhiên thấy Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du đến, vội giới thiệu họ với Tô Vân Thành, cũng giới thiệu thân phận của Tô Vân Thành.

Bạn trai, đây là lời giới thiệu của Mạnh Yên Nhiên về Tô Vân Thành.

Tô Vân Thành cười rất vô tư, ánh mắt nhìn vào Tạ Trường Du. “Anh còn cần được giới thiệu à? Tên của anh như sấm bên tai, là nhân vật có tiếng của Nhất Trung chúng ta mà.”

Lời này vừa nói ra đã lập tức kéo gần khoảng cách giữa mọi người lại. Dẫu sao ngoại trừ hội Quách Chí Cường ra, những người đến ăn cơm hôm nay đều từng học ở Nhất Trung, sau đó được Tạ Trường Du kéo đến đây giúp đỡ. Mọi người đều tốt nghiệp từ trường Trung học Phổ thông số Một thành phố, vốn vì những trải nghiệm khác nhau sau khi thi đại học mà có sự xa lạ và ngăn cách, vào giây phút này những cảm giác ấy giảm bớt đi không ít.

Những trải nghiệm của Tạ Trường Du lại một lần nữa bị mọi người nhắc đến và bàn luận. Còn Lâm Tố Mỹ cũng được mọi người nịnh nọt.

Đương nhiên, mọi người cũng sẽ nói đến một vài chuyện nhỏ nhặt.

Chẳng hạn như, học sinh trường Trung học số Một huyện Định Châu đến thành phố Vân, người khác hỏi họ học trường cấp ba nào, họ trả lời là Nhất Trung, người khác sẽ vô thức nghĩ rằng họ học trường Nhất Trung của thành phố, sau đó khen họ ngút trời, khiến người ta bất đắc dĩ mà lại cảm thấy buồn cười.

Còn những học sinh trường Trung học số Một thành phố như họ chạy đến nơi này, khi bị hỏi đến từ trường cấp ba nào, họ trả lời Nhất Trung thì lại bị người ta bất giác nghĩ là trường Nhất Trung của Định Châu, còn có cả mấy học sinh tốt nghiệp Nhất Trung của Định Châu chạy đến nhận là bạn cùng trường với họ, thực sự khiến người ta dở khóc dở cười.

Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du ngồi vào, cũng nói cười với mọi người. Bầu không khí trong nhà rất vui vẻ.

Nhưng Lâm Tố Mỹ vẫn phát hiện điều khác biệt. Thái độ của mọi người với họ khác biệt. Chuyện này cũng hợp lý thôi, bởi vì bây giờ họ là sếp của những người này. Nhưng thái độ của những người này với Tô Vân Thành cũng rất khác.

Vào giờ khắc này, có thứ gì đó lại một lần nữa được tiết lộ.

Tuy hội Quách Chí Cường là ngoại lệ, ban đầu có khoảng cách với những người tốt nghiệp đại học ra này, cảm thấy đối phương cao xa khó với, nhưng mấy năm nay làm việc, thực ra ảnh hưởng đó đã yếu đi. Bởi vì cho dù là người tốt nghiệp đại học ra thì họ cũng đang làm việc ở tập đoàn Du Mỹ. Chỉ là công việc mọi người làm khác nhau mà thôi, không có cảm giác ai cao quý hơn ai.

Nhưng Tô Vân Thành ở đây, lại một lần nữa khiến người ta nhận thức được sự khác biệt và khoảng cách.

Chẳng nghi ngờ gì, thứ mà Tô Vân Thành đại diện là nhóm người đi theo con đường học tập được phân thành nhóm người ở trên đỉnh. Ở trước mặt nhóm người này, hình như nói cái gì mà không có khoảng cách, không có khác biệt đều là lừa mình dối người.

Chỉ có điều, tất cả mọi người đều phớt lờ thứ cảm giác ấy.

Ba chiếc bếp: bếp ga nấu canh, bởi vì có thể điều chỉnh lửa; một bếp than nấu cơm; một bếp than nấu thức ăn.

Mạnh Yên Nhiên bận bịu làm nhưng cũng có trật tự, phối hợp ăn ý với Tô Vân Thành.

Lâm Tố Mỹ thấy có người hữu ý hay vô tình quan sát Trương Thành An. Còn Trương Thành An thì mang nét mặt bình thường, khóe miệng thấp thoáng ý cười, nhưng rõ ràng đã kiệm lời hơn trước. Cô khẽ kéo cánh tay Tạ Trường Du. “Anh nhìn người ta đi, rồi học tập chút.”

Người ta có thành tích tốt như thế, tốt nghiệp từ ngôi trường tốt như thế, bây giờ cũng ngoan ngoãn làm trợ thủ nấu ăn cho người khác, còn anh thì sao?

Tạ Trường Du vừa mới muốn đáp lại cô một câu, hôm nào anh cũng như thế có được không? Anh để mặc cô một mình nấu ăn bao giờ?

Nhưng lúc này, lập tức có người hưởng ứng Lâm Tố Mỹ, huých người đàn ông của mình. “Đúng đấy, anh nhìn người ta kia kìa, rồi lại nhìn bản thân anh xem, chai dầu đổ cũng không biết đỡ…”

“Rõ ràng anh biết đỡ mà…”

Mọi người cười ngặt nghẽo. Chủ đề lập tức thay đổi, trở thành hội phụ nữ dạy dỗ người đàn ông nhà mình phải học tập nhiều hơn, đừng có chỉ biết vươn tay há miệng ăn, nhìn người ta xem, đã tài giỏi thế rồi mà không phải vẫn có thể làm những việc này hay sao.

Các nam đồng bào không vui, vội gọi Tô Vân Thành vào, chỉ bởi vì hành vi giả vờ làm người đàn ông tốt của anh ta khiến họ bị mắng.

Căn nhà không lớn, Tô Vân Thành và Mạnh Yên Nhiên vốn nấu nướng ở cửa, đương nhiên nghe thấy cuộc trò chuyện trong nhà.

Tô Vân Thành cười nhìn vào trong. “Tôi quen giả vờ đến cùng hơn.”

“Mạnh Yên Nhiên, em nghe thấy chưa, Tô Vân Thành nhà em giả vờ đấy… Sau này em phải cẩn thận.”

“Tô Vân Thành, cậu có bản lĩnh giả vờ thì cứ giả vờ cả đời xem.”

“Tô Vân Thành, tôi nói cho cậu biết một bí mật. Ở chỗ bọn tôi Mạnh Yên Nhiên được tán tụng lắm đấy, người theo đuổi cô ấy có thể xếp hàng dài đến huyện Định Châu luôn. Nếu cậu đối xử tệ với cô ấy, những người đó sẽ tìm cậu tính sổ.”

……

Lúc này, Tô Vân Thành nhìn Mạnh Yên Nhiên rồi cười. “Không sao, trước đây cô ấy cũng được săn đón như thế, tôi quen rồi.”

Chậc chậc chậc…

Nghe thấy lời đó, Mạnh Yên Nhiên cũng không nhịn được cười.

So với Tô Vân Thành, mức độ được theo đuổi của cô có là gì? Chỉ là khi ấy còn trẻ, nói ngô nghê cũng được, nói quá tự tin cũng không sao, cô tự cho rằng mình mới là người duy nhất có thể xứng với anh.

Mạnh Yên Nhiên lắc đầu cười.

Ngọn lửa bếp than đang cháy đượm, nồi gang đã được đổ không ít dầu, họ đang sắp xào một món ăn. Tô Vân Thành khẽ đẩy Mạnh Yên Nhiên ra để tự xào. Bởi vì dầu đang nóng, lúc này đổ nguyên liệu vào dầu sẽ dễ bắn ra, rất dễ bỏng.

Trương Thành An như rất vô ý nhìn ra ngoài cửa. Trông thấy chi tiết bé nhỏ đó, anh thu tầm mắt về, trong mắt có nét cười khó hiểu, không phải bất đắc dĩ, mà là cảm thấy được vỗ về vì người bạn thân đã có được hạnh phúc.

Có vài thứ, càng bé nhỏ lại càng cảm động và chân thành.

……

Mạnh Yên Nhiên và Tô Vân Thành đã nấu một bàn thức ăn vô cùng phong phú, chỉ riêng canh đã có hai món là canh xương củ sen và canh gà hầm nấm, món mặn cũng không ít: gà chiên ớt, cá kho, thịt kho, thịt rang cháy cạnh, vân vân.

Vừa thấy nhiều thịt như thế, mắt cánh đàn ông đã phát sáng, mà rượu cũng không thể thiếu được.

Trong bầu không khí này, ngay cả vợ của Tôn Hữu Vi cũng không ngăn anh uống rượu, chỉ dặn uống ít một chút. Còn Mạnh Yên Nhiên và Tô Vân Thành rõ ràng đã tính trước, không chuẩn bị quá nhiều rượu.

Trên bàn cơm lần này, Tô Vân Thành là nhân vật chính tuyệt đối. Mọi người hỏi anh học ở ngôi trường đại học kia có gì khác với những ngôi trường này, sau khi tốt nghiệp anh định làm gì…

Có người cười nói: “Tô Vân Thành, cậu không ổn đâu nhé, thành tích tốt như thế mà cũng không phải người lăn lộn giỏi nhất trường mình. Cậu xem Tạ Trường Du kìa, làm ông chủ rồi, còn biết kiếm tiền hơn cậu.”

Trái lại, Tô Vân Thành chẳng cảm thấy gì, anh chỉ gật đầu. “Về khoản kiếm tiền thì đúng là tôi không bằng anh ấy.”

“Cho nên đi học cũng không phải là tốt nhất, đúng chứ?”

Tô Vân Thành khẽ nhíu mày. “Đi học chỉ là để giúp con người ta có thêm càng nhiều lựa chọn thôi.”

“Người nhiều kiến thức đúng là khác hẳn, ghét nhất là nói có thành tích tốt tức là có tiền đồ, thành tích không tốt là không có tương lai.”

“Đúng là không thể phân loại kiểu thô sơ một cách đơn giản như thế.”

……

Bữa cơm này, mọi người ăn vui vẻ mà nói chuyện cũng rôm rả. Chỉ là khi nghĩ đến việc từ nay về sau Mạnh Yên Nhiên sẽ rời xa nơi đây, mọi người vẫn có cảm giác buồn bã vì chia ly.

Ăn cơm xong, Tô Vân Thành và Mạnh Yên Nhiên thu dọn bát đũa.

Vì nhiều người nên cơm nước gần như được ăn hết sạch, bàn ăn đều sạch sẽ, chỉ còn lại chút đậu phụ gạo làm bằng nước gạo.

Mạnh Yên Nhiên đổ bát canh đậu phụ gạo cuối cùng ra. Cô tự uống bát canh này.

Vừa rồi họ đều ở đó nói cười, hỏi có phải những người ở thành phố thật sự coi món canh này là thức ăn cho lợn không…

Đáp án đương nhiên là phủ định.

Tuy món ăn này trông chẳng ra sao, nhưng hương vị rất ngon.

Mạnh Yên Nhiên uống món canh này, hương vị thật sự rất ngon.

Thôn Cửu Sơn này chẳng phải cũng thế sao? Cô sống ở đây, thực ra rất vui vẻ, suýt nữa cô đã yêu nơi này rồi. Con người nơi đây tuy nói chuyện hung hăng, nhưng nếu nhà nào thật sự gặp rắc rối thì họ cũng sẽ ra tay tương trợ. Non nước nơi đây cũng đẹp nao lòng, trong rừng còn có không ít quả dại.

Mạnh Yên Nhiên uống hết sạch bát canh này.

Tô Vân Thành chăm chú nhìn cô, sau đó ôm cô.

Mạnh Yên Nhiên khịt mũi. Cô nói: “Món ăn thế này, ngày trước có động em cũng sẽ chẳng động vào.”

Nhưng run rủi thế nào, cô đã động vào, vậy mà lại phát hiện hương vị không tệ.

Vào khoảnh khắc này, thực ra cô không biết nên cảm ơn mình đã thất bại trong kì thi đại học, hay là căm ghét lần thi đại học thất bại ấy nữa. Nếu cô không phát huy thất thường, cô sẽ không có được những trải nghiệm hiện giờ, cũng sẽ không quen biết nhiều người, thấu hiểu cuộc sống của những con người khác với cô như thế.

Nhưng cũng chính vì đã trải qua hết thảy, cô mới hoang mang, mơ hồ và bất lực.

Song đồng xu ấy đã cho cô biết rõ. Dẫu cô biết món canh đậu phụ gạo này rất ngon, hương vị rất tuyệt vời, nhưng so với những món ăn nhìn đẹp đẽ thậm chí chẳng ngon bằng món ăn này, cô vẫn sẽ lựa chọn món ăn nhìn trông cao cấp đó.

Cô chính là một người như vậy!

Tô Vân Thành khẽ nhắm mắt, không lên tiếng. Khi ấy anh muốn đề nghị cô học lại. Song vì thất bại trong kì thi đại học mà tâm trạng cô không tốt, cô từ chối qua lại với bất kì ai.

“Không nỡ à?” Anh hỏi cô.

Cô lắc đầu.

Không có gì không nỡ cả.

Anh là người mãi mãi thiêng liêng và không thể xâm phạm trong lòng cô, là chấp niệm cả đời này của cô.

Khi chấp niệm này trở thành nút thắt trong lòng cô, cô liền biết, mình không thể vờ như không trông thấy, càng không thể ăn xổi ở thì như thế nữa.

Cho nên cô hỏi Tạ Trường Du, ban đầu sao lại đưa ra quyết định như thế.

Sau đó, cô cũng đưa ra quyết định.

Khi nói chuyện đó với Trương Thành An, cô đã khóc. Cô nói với anh, cô muốn đi tìm Tô Vân Thành, cô đã tránh bàn tay anh muốn nắm lấy tay cô.

Cô nhớ hình như Trương Thành An đã cười. Còn cô thì không hiểu, tại sao anh lại cười.

Cô chẳng màng tất cả đi tìm Tô Vân Thành. Mặc kệ đi, vào một thời khắc nào đó, con người luôn cần phải buông bỏ lòng tự tôn của mình, buông bỏ sự kiêu ngạo của mình, hoàn toàn buông thả một lần.

Hình như cô khá may mắn.

Sau khi cô không biết mình đã lải nhải những gì, gạt bỏ hết mọi lý trí mà tỏ tình với người đàn ông đã trở thành xa lạ nhiều năm với cô, trong cơn mưa phùn lất phất ấy, khi lý trí của cô còn chưa quay về, Tô Vân Thành đã ôm lấy cô.

Khi ấy, Mạnh Yên Nhiên không hề biết, thực ra có một người cũng ở phía sau cô.

Mạnh Yên Nhiên không biết tại sao Trương Thành An cười, còn bản thân anh lại biết.

Điều Trương Thành An cười là cô thật ngốc, sao có thể từ chối anh rồi mới đi tìm Tô Vân Thành chứ. Điều đó không phù hợp với nguyên tắc làm việc của phần lớn mọi người. Cô nên đi tìm Tô Vân Thành trước, sau khi Tô Vân Thành đón nhận cô thì cô hãy quay lại từ chối. Nếu Tô Vân Thành không đón nhận, cô còn có thể có một con đường lui.

Nhưng cô không làm như thế. Cô dùng phương thức của mình, tôn trọng tình cảm của bản thân, cũng tôn trọng tình cảm của anh.

Vì thế Trương Thành An tự nói với mình, anh hãy đợi thêm, nếu cô không có được người mà cô muốn thì còn có thể quay về bên cạnh anh.

Nhưng câu chuyện này, dường như trước giờ không do Trương Thành An viết, cũng không do Mạnh Yên Nhiên đặt bút. Khoảnh khắc Tô Vân Thành lựa chọn, hướng đi của câu chuyện đã được quyết định.

Trong vô vàn cuộc gặp gỡ giữa người với người, rất nhiều người đều vội vã cách xa sau cuộc tương ngộ ngắn ngủi. Mà anh và cô chỉ trở thành một trong số đó.

- ------------------------------

Mạnh Yên Nhiên và Tô Vân Thành cùng xuất ngoại.

Ở sân bay, người thân của đôi bên đều đến tiễn họ.

Mạnh Yên Nhiên nhìn về phía sau, không có ai khác. Tô Vân Thành ôm vai cô. “Nhìn ai thế?”

Cô lắc đầu.

Sau đó hai người xách hành lý, bước thẳng vào chiếc máy bay đang đợi.

……

Thôn Cửu Sơn.

Trương Thành An nhìn lên bầu trời. Bầu trời trong xanh, sạch sẽ, ánh dương rọi thẳng xuống phủ khắp mặt đất, rất trực tiếp, rất rực rỡ.

Vương Nhu Nhu làm cơm rang, gạo tơi từng hạt. Đây là hương vị Trương Thành An yêu thích, anh thích cơm rang giòn một chút.

Trương Thành An nhận lấy bát cơm của mình, rồi lại nhìn bát cơm của vợ. Bát của anh có thêm mấy miếng lạp xưởng.

Trương Thành An cầm đũa, gắp lạp xưởng trong bát của mình sang bát của vợ.

Vương Nhu Nhu lập tức nở nụ cười thỏa mãn. Trương Thành An cũng cười theo cô.

Truyện Chữ Hay