Bắc Bình Yến vương phủ, Chu Lệ thần tình kinh ngạc đứng lên, gấp giọng hỏi:
- Cái gì? Kinh sư phái khâm sai bắc tuần?
Đạo Diễn hòa thượng sắc mặt trầm tĩnh, không vui không giận, nhấp một ngụm trà, nói:
- Không sai, kinh sư truyền đến báo, thiên tử lên ngôi, vì trấn an phiên vương khắp thiên hạ, đặc biệt phái khâm sai đại thần tuần tra các phiên vương, khao thưởng biên quân. Hiện tại nghi trượng khâm sai đã rời kinh, đi đên Từ Châu phủ Giang Bắc...
Chu Lệ nhíu mày, sắc mặt ngưng trọng nói:
- Tuần tra các phiên, khao thưởng phiên vương? Hừ! Đây là cái lý do gì?
Đạo Diễn hòa thượng vui mừng cười nói:
- Triều đình hướng phiên vương chủ động lấy lòng, nói gì cũng chỉ là kế hoãn binh mà thôi. Vương gia, bởi thế có thể thấy thiên tử tước phiên đã là thế phải làm, sau khi khâm sai lấy lòng phiên vương, hẳn là sẽ bổ sung quân bị, thao luyện binh sĩ, tích trữ lương thảo, chuẩn bị cho tước phiên. Khi đó phiên vương nào không tuân lệnh thể nào cũng sẽ có đại quân triều đình xuất kích...
Chu Lệ sắc mặt dần dần thay đổi, hắn nắm thật chặc nắm tay, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Chu Doãn Văn, tiểu tử này! Ngươi dám làm thế với hoàng thúc? Để tiểu tử bất nhân bất hiểu như ngươi làm hoàng đế, lão thiên bị mù rồi!
Đạo Diễn nhìn vào Chu Lệ oán hận, thong thả nói:
- Vương gia, lúc tiên đế còn sống, bần tăng từng nghe qua đại thần trong triều tranh luận về tước phiên, lúc ấy Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ cùng đế sư Hoàng Trừng ý kiến tương phản. Tiêu Phàm chủ trương trước khó sau dễ, Hoàng Trừng chủ trương trước dễ sau khó, hai người lúc ấy tranh đến không thể giải. Gần đây kinh sư truyền đến tin tức, Hoàng Trừng trên triều thất bại, bị cách chức đi xa...
Chu Lệ đuôi lông mày nhảy dựng, trầm giọng nói:
- Nói như thế, trên triều đình là Tiêu Phàm chiếm thế thượng phong? Như vậy tất nhiên là thiên tử sẽ nghe lời lời hắn tước phiên theo chính sách trước khó sau dễ...
Đạo Diễn gật đầu nói:
- Không sai, Vương gia có thể suy nghĩ một chút, thiên hạ hơn hai mươi phiên vương, ai mạnh ai yếu? Triều đình nếu bắt tay tước phiên thì ai sẽ là người đầu tiên?
- Thiên hạ chư phiên, cường giả quá ít ỏi, đơn giản bổn vương, Ninh vương, Tấn Vương mà thôi...
Đạo Diễn nói:
- Ninh vương còn thanh niên, hữu dũng vô mưu, Tấn vương vừa kế thừa vương vị, chưa thể phục chúng, hai vương này không thể tạo thành hoạ lớn với triều đình, còn lại...
Chu Lệ nheo mắt, trầm mặc một hồi, âm trầm nói:
- Còn dư lại, chính là bổn vương.
Đạo Diễn gật đầu nói:
- Khâm sai tuần bắc, nói là an ủi các phiên, trên thực tế hẳn là hướng về phía Vương gia ngươi. Vừa muốn trấn an ngươi, vừa nói muốn tước phiên ngươi nhất.
Chu Lệ sắc mặt tái mét, căm hận nói:
- Bổn vương đã biết mà, Chu Doãn Văn, Tiêu Phàm, thực ác tâm a! Tiên sinh, hôm nay chúng ta...
Đạo Diễn cắt lời Chu Lệ:
- Hôm nay chúng ta không thể phản!
Chu Lệ trầm mặc không nói, hắn cũng hiểu được thực lực của chính mình không đủ chiến một trận với triều đình.
- Vương gia, triều đình cần thời gian chuẩn bị, chúng ta sao lại không cần thời gian? Mặc dù hiện nay dưới trướng vương gia có mười lăm vạn đại quân, nhưng quân sĩ thao luyện chưa đủ, năm nay mở rộng mua lương thảo, toàn bộ giao phó cho hiệu Đại Phong nhưng mới chỉ trữ đủ hàng cho tướng sĩ dùng nửa năm, chừng đó xa xa không đủ a.... Chúng ta chuẩn bị vẫn chưa đủ a.
- A!
Chu Lệ nhíu mày nói:
- Ý của tiên sinh là...
Đạo Diễn cười nói:
- Triều đình kéo dài thời gian, chúng ta không ngại tương kế tựu kế, thời gian nếu có thể kéo trên một năm, tướng sĩ chúng ta thao luyện thành thục, lương thảo tích trữ cũng đủ, khi đó chúng ta tìm cớ xuất binh khỏi Bắc Bình, nam tiến chiếm Sơn Đông Hà Nam, triều đình sẽ không kịp đề phòng, chúng ta nhất định chiếm được tiên cơ.
Chu Lệ gật đầu cười nói:
- Tiên sinh một khi đã sớm có mưu đồ, bổn vương liền không vội, hừ! Triều đình kia toàn đại thần vô năng chống đỡ cho thiên tử ngu ngốc, triều đình như thế sao ta không thể giành lấy được?
Đạo Diễn nhìn Chu Lệ, chậm rãi nói:
- Vương gia, còn có một chuyện...
- Chuyện gì?
- Lần này phụng chiếu tuần bắc khâm sai đại thần, chính là... Tiêu Phàm!
Chu Lệ thân hình bạo khởi, vừa sợ vừa giận vỗ mạnh bàn một tiếng, lớn tiếng nói:
- Tiêu Phàm? Hắn là khâm sai đại thần? Hắn muốn tới Bắc Bình phủ? Hắn không muốn sống nữa sao?
- Tìm được tung tích Giang Đô quận chúa?
Từ Châu thành, khâm sai hành dinh, Tiêu Phàm đứng lên, đầy mặt ngạc nhiên hỏi.
- Dạ! Đại nhân, hiện tại quận chúa điện hạ đang cùng một nữ nhân tại Từ Châu Đại Bành trấn trong Bành tổ miếu bái tê, Cẩm y vệ đã ra lệnh các đề cửu khắp Từ Châu hoả tốc tập trung ở Đại Bành Trấn.
Tiêu Phàm đại hỉ nói:
- Cuối cùng tìm được! Người đâu, chuẩn bị nghi trượng, đi Đại Bành trấn!
Giáo úy ôm quyền lĩnh mệnh mà đi.
Tào Nghị do dự nói:
- Tiêu lão đệ, đệ muội đã tìm được, chúng ta không phải...
Tiêu Phàm ngẩn người, tiếp theo chậm rãi lắc đầu:
- Tào huynh, ta hiểu được ý của ngươi, Bắc Bình vẫn phải đi, lý do ta đã nói với ngươi...
Tào Nghị nói:
- Nếu không như vậy đi, chúng ta sau khi vào Sơn Đông, khâm sai nghi trượng chia làm hai bộ, ngươi lĩnh nghi trượng đi về Sơn Tây, khao phủ Tấn vương, ta lĩnh trăm giáo uý đi Bắc Bình, khao phủ Yến vương...
Tiêu Phàm vừa nghe liền hiểu ý Tào Nghị, không khỏi cảm động nói:
- Tào huynh, ngươi nghĩa khí với ta như vậy, sao ta có thể ngươi mạo hiểm? Như thế ta còn là người sao? Dù ngươi đã từng là tướng lĩnh dưới trường Yến vương, nhưng đã sớm ân đoạn nghĩa tuyệt, hơn nữa tại kinh thành, vì ta đã kết thù với Yến vương. Nếu đi Bắc Bình, ngươi không phải là khâm sai, Yến vương không có gì cố kỵ, tất sẽ giết ngươi. Không được, chúng ta cùng đi đi.
Tào Nghị vội la lên:
- Ngươi đắc tội Yến Vương cũng không cạn a, danh phận khâm sai chẳng lẽ bảo vệ được mạng ngươi?
Tiêu Phàm cười nói:
- Yến Vương quân bị không đủ, hắn nếu dám hiện tại giết ta, coi như là hướng triều đình tuyên chiến, lúc này tuyên chiến, Yến quân tất bại. Yến vương là hạng kiêu hùng, thù riêng nghiệp lớn, hắn tất biết nặng nhẹ...
- Nhưng...
Tiêu Phàm định liệu trước nói:
- Trong tay ta nếu không vài lá vương bài, sao dám dùng danh khâm sai vào địa bàn của hắn? Ta cũng không phải ngốc, ngươi yên tâm đi, lần này đi Bắc Bình tất hữu kinh vô hiểm, bình an vô sự.
Tào Nghị thở dài, lắc đầu không nói.
Nghi trượng khâm sai đại thần xuất phát về phía Đại Bành trấn. Quan lại Từ Châu xa xa đứng ở đầu tường thành nhìn nghi trượng rời đi.
Mọi người nhìn nhau, mồ hôi lạnh trên trán lã chã chảy xuống, trong ánh mắt đều mang theo vẻ hoảng sợ không che giấu được.
Khâm sai ba ngày không rời dinh, vừa đi đã thanh thế lớn như thế, cũng không nói muốn làm gì. Sao vị Tiêu đại nhân này thần bí như vậy, không để ai đoán ra điều gì! Cũng không biết vị đồng nghiệp nào bị xui xẻo.
Khi nghi trượng của Tiêu Phàm tới cách Bành huyện hai mươi dặm, đã sớm có nha dịch thông báo cho trị huyện Bành huyện Trần An Nghĩa. Trần An Nghĩa nghe thế sợ đến tái mặt, hoảng sợ tuyệt vọng vô cùng.
Ta chỉ tham chút bạc, xử vài án oan thôi mà, sao ngươi vận dụng trận thế lớn thế, còn tự mình tìm ta là sao?
Nhân vật số một Cẩm y vệ đi thẳng đến huyện của hắn, rơi vào tay thủ hạ của hắn có ai có thể chết già? Ai còn toàn thây, toàn thân không chịu tra tấn?
Vì thế, khi nghi trượng Tiêu Phàm cách Bành huyện còn mười dặm, tri huyện Trần An Nghĩa mất hết can đảm tìm một sợi dây thừng rắn chắc, thắt cổ tự tử...
Chẳng ai nghĩ tới, lúc Trần An Nghĩa tắt thở thì nghi trượng đột nhiên đổi hướng, không đi vào thị trấn Bành huyện mà đi về phía Đại Bành trấn. Bọn nha dịch kinh hỉ chạy đi báo tin thì Trần An Nghĩa đã sớm tuyệt khí bỏ mình.
Gia hoả này chết thật oan uổng...
Lúc đến Đại Bành trấn, Tiêu Phàm tìm được thủ hạ báo tin này, há to miệng, ngạc nhiên hồi lâu, sau đó thở dài, trầm trọng nói với Tào Nghị:
- Chuyện này dạy chúng ta, gặp chuyện phải bình tĩnh, không được hoảng hốt.
Tào Nghị cái hiểu cái không vò đầu: "..."
Tiêu Phàm nhìn phía trời xa, trầm giọng nói:
- Cũng dạy ta, chức quyền giống như Conan vậy, một đường đi một đường người chết...
Tào Nghị: "..."
Đi trước mở đường là hơn trăm giáo uy, lặng yên bao vây Bành tổ miếu. Thị vệ của Giang Đô quận chúa thấy xa xa có người liền cả kinh, vội thủ thế sẵn sàng. Hai bên cách nhau ngày càng gần, dưới tình huống không rõ, đã vào tình trạng sẵn sàng rút đao sống mái với nhau.
- Gì đấy? Hỗn trướng! Dám động đao với ta sao?
Một giọng nói trầm trầm vang lên, Tiêu Phàm lạnh lùng bước ra, trừng mắt nhìn đám thị vệ.
Đám thị vệ dĩ nhiên nhân ra Tiêu Phàm, vội quỳ xuống hành lễ:
- Thuộc hạ tham kiến Tiêu Chỉ huy sứ!
Sắp gặp lại Giang Đô, Tiêu Phàm thở phào, trong đầu đang nghĩ xem nên thu thập nàng ra sao, thấy thị vệ hành lễ, hắn hừ lạnh:
- Giang Đô ở bên trong?
- Hồi bẩm Chỉ huy sứ đại nhân, quận chúa cùng Trần chưởng quỹ đang ở bên trong cúng tế Bành tổ.
Tiêu Phàm tức giận đến nghiến răng, ta thì gấp gáp vội vàng, các nàng còn tâm tình bái thần...
- Các ngươi thủ ở bên ngoài, mình ta đi vào!
Chính điện Bành miếu.
Giang Đô thương hại nhìn Trần Oanh Nhi, trong lòng phức tạp.
Nàng không nghĩ tới, Trần Oanh Nhi lại đã từng là vị hôn thê của tướng công mình.
- Oanh Nhi, sau này ngươi tính sao, cùng ta về kinh đô gặp tướng công chứ?
- Không, ta không thể gặp hắn, ta phải trốn đi...
Chợt từ ngoài điện vang lên tiếng nói lạnh lùng đầy căm phẫn:
- Muốn tránh? Không còn kịp rồi! Cẩm y vệ đã vây quanh chỗ này, ngươi chắp cánh cũng bay không thoát!
Hai người ngạc nhiên nhìn lại, đã thấy Tiêu Phàm đứng ở cửa đại điện chắp tay, lẫm lẫm như thiên thần hạ phàm.
Giang Đô ngẩn người cả buổi, tiếp theo kinh hỉ hoan hô nói:
- Tướng công! Ngươi... Ngươi sao lại ở đây? Ngươi đến tìm chúng ta sao?
Tiêu Phàm hít sâu một hơi, sau đó khoát tay, chỉ vào Giang Đô nói:
- Nàng! Nàng bây giờ đứng sang một bên, không được nói chuyện! Đợi lát ta sẽ tính sổ với nàng.
Giang Đô kinh ngạc một chút, sau đó chu cái miệng nhỏ nhắn, mang theo vài phần ủy khuất vài phần sợ hãi, đứng bên cạnh kim tượng.
Tiêu Phàm bước đến trước mặt Trần Oanh Nhi, cất đi nụ cười, lạnh lùng nhìn nàng.
Trần Oanh Nhi bị hắn nhìn đến luống cuống, mặt đỏ bừng, cố gắng nhìn lại hắn, sau đó chịu không nổi, chột dạ cúi đầu, sợ hãi lùi về sau một bước nhỏ.
- Trần tiểu thư, Trần chưởng quỹ, Oanh Nhi...
Trần Oanh Nhi bị Tiêu Phàm nói như vậy, toàn thân run lên, cuống quít đáp:
- A... A?
Tiêu Phàm nói tiếp:
- Oanh Nhi, kỳ thật tại trong lòng ta... Ta vẫn muốn làm một chuyện với nàng. Chuyện này có lẽ có chút đường đột, nhưng mà... Ta thực sự không nhịn được, nếu không làm, chắc ta sẽ bị nghẹn chết...
Trần Oanh Nhi nghe vậy tức thì kinh hỉ cùng bối rồi, nội tâm không ngừng gào thét. Hắn muốn làm gì? Hắn muốn thổ lộ với ta sao? Hay là... Hắn muốn ôm ta, thậm chí... Muốn hôn ta...
- Oanh nhi, ta... Có thể làm chuyện này với nàng không?
Tiêu Phàm thâm tình chân thành nói bên tai Trần Oanh Nhi.
Trần Oanh Nhi giống như đã hoàn toàn mất đi ý thức, không biết làm sao gật gật đầu:
- Hảo... Tốt.
Tiêu Phàm lộ ra nụ cười mê người, thoải mái nói:
- Nàng đồng ý thật tốt quá...
Dưới ánh mắt kinh ngạc mà soi mói của Giang Đô quận chúa, dưới sự vừa thẹn thùng vừa mong chờ lại kinh hoảng của Trần Oanh Nhi, Tiêu Phàm đã làm chuyện hắn muốn làm
Hắn tiến lên, ôm lấy Trần Oanh Nhi, sau đó đẩy nàng nằm lên bàn thờ tiền điện, sau đó đưa tay tuột quần dài, chỉ trừ lại nội khố màu hồng phấn lại.
Khi hai giai nhân còn chưa kịp phản ứng, Tiêu Phàm đã hung hăng vỗ vào mông Trần Oanh Nhi.
- Dám lừa vợ ta chạy nè!
- Dám không chào không hỏi đã bỏ đi nè!
- Ngươi là gió vợ ta là cát
- Hai người triền miên đến thiên nhai...
- Mơ đi!
Tiếng vỗ mông giòn vang, cùng tiếng kêu sợ hãi mà giận dữ của Trần Oanh Nhi vang vọng khắp đại điện miếu Bành tổ.