Khương Báo nhíu mày nói: “Đừng nói bậy bạ. Người đó làm việc cho ông Hứa đấy.”
Mạnh Chiêu: “Mẹ em chết vì thứ đó, em không nhầm đâu.”
Mùi hóa chất trộn lẫn với bột giấy xộc vào mũi, Khương Báo im lặng một lúc, sau đó cười toe toét vỗ vỗ cánh tay Mạnh Chiêu. “Chắc là thằng đó bị bệnh, đến bệnh viện chích thuốc thôi! Với cả lỡ chơi thứ đó thì sao? Thanh niên bây giờ chích xì ke là bình thường, theo mô-đen thôi, có cái đâu gì mà làm quá lên!”
Mạnh Chiêu muốn nhắc nhở anh ta mấy câu, nhưng Khương Báo không kiên nhẫn, nhiều lần cứ cắt ngang cậu. Thấy Khương Báo đang vui mừng vì mở nhà máy giấy nên Mạnh Chiêu cũng không tiện nhắc lại.
Tối hôm đó họ ăn tối tại nhà Khương Báo. Kỳ Kỳ còn chưa mọc răng cửa đòi Mạnh Chiêu lấy cho nó kem trên ngăn cùng tủ lạnh. Bị chị Báo mắng mấy câu, con bé quay lại đấm vào cột đấm bốc cao su mới mua trong phòng khách vài phát.
Cũng ra gì và này nọ, chỉ là không giống Taekwondo.
Ăn tối xong, Mạnh Chiêu về nhà, thấy trên bàn khách trong phòng khách đã có mấy cuốn sách giáo khoa tiểu học mới toanh.
Cậu nhìn chằm chằm vào chúng một lúc, rồi chạm vào bìa, sau đó cầm lên ngửi ngửi mùi thơm đặc biệt của mực chì và giấy mới – Tạ Gia Lân không nói suông; anh thực sự có ý định dạy chữ cho Mạnh Chiêu.
Cánh cửa gỗ trắng của phòng ngủ mở ra, Mạnh Chiêu đang hít hà, đắm chìm trong mùi sách giáo khoa. Tạ Gia Lân xuất hiện ở cửa, khuỷu tay tựa vào khung cửa, vẻ mặt có chút không vui. “Chiều nay tôi nhờ Viên Hạo đón em đến trường quay, nhưng em không có ở nhà, em đã đi đâu vậy, sao bây giờ mới về?”
Mạnh Chiêu thành thật nói: “Đi gặp đại ca cũ. Hiện tại anh ấy đang làm giấy gói, em ăn tối chỗ anh ấy.”
Tạ Gia Lân trầm mặc một lát, tựa hồ có điều gì muốn nói, lại không nói gì. Anh chỉ vào cuốn sách giáo khoa trên bàn cà phê, nói: “Lại đây, tôi dạy em Pinyin và Wade-Giles trước.” (*)
(*) đều là 2 hệ thống phiên âm tiếng hán ra ký tự latinh
Mạnh Chiêu cho rằng mình học rất giỏi. Cậu cho rằng mình học rất nhanh, ít nhất khi học lái xe máy, cậu đã học trong một ngày và thành thạo trong một tuần, thế cho nên cậu không ngờ rằng ‘Wade-Giles’ lại có sức sát thương lớn như vậy——Tạ Gia Lân đọc cho cậu một dòng, và cậu sẽ lặp lại nó, nhưng đến lúc đọc lại cậu lại quên gần hết. Khi Tạ Gia Lân hỏi cậu từng ký tự là gì, cậu chỉ có thể nhớ được những âm cơ bản đơn giản nhất.
Chỉ sau một giờ, mắt của Mạnh Chiêu đã hoa lên. Những dòng chữ nhỏ như con nòng nọc nhảy nhót trên mặt giấy, như thể đang nháo nhào đi tìm mẹ.
Vật vã đến nửa đêm, Tạ Gia Lân cũng xoa trán thở dài. “Tôi không bắt em nhớ, tôi chỉ muốn em hiểu…” Anh liếc nhìn đồng hồ phía trên ghế sofa. “Đã 11 giờ rồi. Không hiểu thì không lên giường.”
Mạnh Chiêu che miệng ngáp một cái, rưng rưng nước mắt mà cà khịa: “Lên giường giao phối hay lên giường đi ngủ?”
Tạ Gia Lân tựa hồ đang cố gắng kiềm chế cơn tức giận của mình. “Cái nào cũng sai.” Anh mất một lúc mới nhận ra cậu vừa dùng từ gì, sửa lại: “‘Giao phối’ là sao? Cái đó gọi là làm tình.”
Mạnh Chiêu chớp mắt nhìn anh, sau đó đột nhiên cúi người nắm lấy tay Tạ Gia Lân, xoa xoa cái trán có chút ấm áp của mình. “À em quên nói, em bị sốt thật rồi. Ngày mai học tiếp được không?”
Cậu nhìn cơn giận của Tạ Gia Lân trong nháy mắt tan thành mây khói.
Anh cẩn thận đưa tay sờ lên trán cậu, thu tay lại tự áp trán vào trán mình cảm nhận nhiệt độ, sau đó đứng dậy: “Tôi đi tìm nhiệt kế.”
38,3 độ.
Mạnh Chiêu cuối cùng có thể thoát khỏi Wade-Giles.
Cậu ngủ rất sâu, ngày hôm sau khi mở mắt ra, Tạ Gia Lân đã không còn ở bên cạnh nữa. Cậu thậm chí không biết Tạ Gia Lân đã rời đi khi nào.
Cậu lại nhắm mắt lại nghĩ, không biết Tạ Gia Lân có phải ra ngoài sớm để bàn chuyện làm ăn với ai không.Sự tò mò làm cậu hết hứng ngủ nướng; càng cố ngủ thì càng tỉnh táo. Ánh nắng xuyên qua khe hở của rèm, thế là cậu ngồi dậy mặc quần áo rồi đi xuống tầng dưới để tắm nắng buổi sáng.
Vừa ra khỏi cửa căn hộ, chưa kịp thưởng thức hương thơm của hoa và tiếng chim hót líu lo thì một con chó con như chiếc túi mua sắm chạy vụt qua cậu, theo sau là một ông chú tóc bạc thở hổn hển.
Nhìn thấy cây gậy trong tay ông, Mạnh Chiêu chủ động nói: “Ông đợi ở đây, cháu giúp ông bắt con chó.”
“Ôi.. vậy thì…”
Ông chú thở gấp, thật sự không nói nên lời, nhưng Mạnh Chiêu không đợi phản ứng mà đã chạy đi.
Con chó nhỏ chắc hẳn mới được nhận nuôi; nó không hề tỏ ra chút gắn bó với ông già mà cứ đâm đầu chạy về phía trước.
—— lại còn giẫm nát cỏ.
Mạnh Chiêu không muốn giẫm phải cỏ nên đi đường vòng, đuổi theo con chó đến tận công viên. Hương hoa thơm lừng, hàng rào cây xanh ven đường được cắt tỉa gọn gàng.
Con chó bị chặn lại bởi một bức tường bằng gạch rỗng. Không còn nơi nào để chạy nữa, nó thè lưỡi thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn lên bức tường gạch trắng.
Lúc này, một giọng nói từ phía bên kia bức tường đột nhiên truyền tới.
“…Tôi nghe nói anh nhận nuôi một đứa trẻ tên Mạnh Chiêu. Anh có biết cậu ta từng sống ở đâu không?”
Nghe thấy tên mình, Mạnh Chiêu vểnh tai lên. Dù biết đó có thể là ai đó trùng tên nhưng cậu vẫn chăm chú nghe lén.
“Cảnh sát Liêu, đừng vòng vo nữa.”
Giọng nói thứ hai khiến Mạnh Chiêu sững người – đó là giọng của Tạ Gia Lân.
Con chó con thuộc giống Bichon Frize, thấy cậu đứng yên không đuổi theo liền quay lại chỗ cậu.
Qua khe hở trên tường, cậu có thể mơ hồ nhìn thấy một chiếc ghế gỗ dài ở phía bên kia, có hai người ngồi trên đó, quay mặt về phía cậu. Cái người tên cảnh sát Liêu kia tiếp tục nói.
“…Mẹ cậu ấy khi còn trẻ làm việc trong hộp đêm, khá nổi tiếng một thời gian. Tôi thậm chí còn đếm xem bà ấy vài lần. Chúng tôi đều gọi bà ấy là A Linh. Sau đó, A Linh có thai, khách hàng nghĩ bà ấy là xui xẻo nên không ai đến xem bà ấy nữa, Cuối cùng bà ấy thành gái gọi.”
Cảnh sát Liêu thở dài: “Tôi cũng nghe đàn em cũ của A Báo kể trước đó rằng khi xông vào, họ nhìn thấy khách hàng của A Linh đang cưỡng hiếp con trai bà ấy. Đúng là tội nghiệt. Đứa trẻ lúc đó mới có sáu bảy tuổi.”
Mạnh Chiêu đầu óc choáng váng, tim đập thình thịch —— Nghe về tuổi thơ của mình từ người khác khiến cậu có cảm giác vô cùng xa lạ.
“A Báo lúc đó còn chưa có tiếng, tình cờ sống ở Cửu Long Thành Trại nên thỉnh thoảng sẽ đến căn phòng trọ kia lo cho con của A Linh, mua cho nó một ít đồ ăn thức uống, mặc dù anh ta cũng có những chuyện riêng cần lo. Trong giới xã hội đen, A Báo được coi là người tốt bụng.”
“Biết anh nhiều năm, tôi phải nhắc nhở anh, tránh xa những người đó. Họ có thể trông giống chúng ta, nhưng họ sống ở một thế giới hoàn toàn khác… Thôi không nói chuyện này nữa, vụ của họ Hứa thế nào rồi?”
Cảm thấy có vật gì đó va vào chân mình, Mạnh Chiêu nhìn xuống thấy là con Bichon Frize. Sợ nó thình lình gâu gâu vài cái, cậu khom lưng bế nó chạy trở về.
Đúng như dự đoán, ông chú tóc bạc vẫn đứng đó đợi cậu.
Con chó nhỏ chỉ nặng tầm 3 4 kí lô, Mạnh Chiêu cẩn thận đặt nó trở lại trong vòng tay của chú. Ông chú già ôm lấy, giật mạnh chiếc vòng cổ bị đứt quanh cổ con chó. “Ai mà ngờ dây xích bị đứt đâu? Cũng may là có cậu, cảm ơn cậu.”
“Dạ cũng không có gì.”
Mạnh Chiêu đi lang thang khắp tòa nhà, vô tình đụng phải ai đó. Người đó đỡ vai cậu nói: “Cẩn thận chứ chàng trai trẻ.”
Giọng nói đó đập vào cậu như một viên sỏi đập vào mặt nước, tạo ra những gợn sóng trong đầu —— bởi vì cậu vừa nghe thấy giọng nói này trong công viên, đang nói chuyện với Tạ Gia Lân.
Đó là ‘Cảnh sát Liêu’.
Mạnh Chiêu ngước nhìn khuôn mặt của người đàn ông. Hắn khá lớn tuổi, có đường nét sắc sảo với hai đường hằn sâu quanh miệng, chiếc mũi khoằm điển hình và vẻ ngoài rõ ràng là con lai.
Cậu đoán rằng cảnh sát gặp Tạ Gia Lân để yêu cầu anh giả vờ hợp tác với Hứa Tổ Huy để rửa tiền, thu thập bằng chứng để đến thời điểm thích hợp, họ sẽ thu lưới bắt giữ ông ta.
Chưa từng gặp người này bao giờ, nên sĩ quan Liêu không biết rằng “Mạnh Chiêu” mà hắn vừa nhắc đến với Tạ Gia Lân giờ đang ở trước mặt mình.
Không muốn tiết lộ thân phận cũng như không muốn chất vấn những lời dèm pha của hắn, Mạnh Chiêu cụp mắt xuống. “Xin lỗi.”
Không còn tâm trạng đi bộ nữa, cậu lại bước lên bậc thang vào trong tòa nhà.
Khi cửa thang máy mở ra, Mạnh Chiêu cảm thấy trong lòng như có thứ gì đó đột nhiên rơi xuống, nặng đến mức khiến bụng cậu đau nhức.
Xé một vết thương cũ không bao giờ là một cảm giác dễ chịu.
Nhưng cũng có một cảm giác nhẹ nhõm vì cuối cùng không phải giấu diếm điều gì nữa.
Càng nghĩ càng bực mình —— ước gì cậu chẳng được gì, để khỏi lo được lo mất.
Trong phòng yên tĩnh, Tạ Gia Lân vẫn chưa về.
Mấy cuốn sách giáo khoa nằm rải rác trên bàn cà phê, Mạnh Chiêu đứng ở hành lang ngơ ngác một lúc rồi thay dép lê, cúi xuống xếp sách gọn gàng sang một bên.
Tiếng chìa khóa tra vào ổ khiến cậu giật mình, lập tức ngửi thấy mùi bánh cuốn xông vào. Cậu quay lại thì trước mắt tối sầm – Tạ Gia Lân còn chưa kịp thay giày đã lao tới ôm cậu.
Không phải là cậu chưa từng tưởng tượng sẽ kể cho anh nghe về tuổi thơ của mình, cũng tưởng tượng phản ứng của Tạ Gia Lân sẽ thế nào hàng ngàn lần, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ tới “anh ấy sẽ ôm mình thật lâu”.
Không biết phải nói gì, lại cảm thấy khó chịu, cậu nhận thấy có thứ gì đó nong nóng áp tì vào lưng dưới của mình. Nhận ra đó là hộp bánh cuốn mà Tạ Gia Lân còn chưa đặt xuống, cậu nói: “Em đói.”
Cuộc sống vẫn diễn ra như thường lệ và Tạ Gia Lân thường ở nhà khi không đi làm hoặc giao lưu. Mạnh Chiêu phát hiện người này về cơ bản là khó nổi nóng, nhưng một khi đã nóng lên thì rất lắm lời. Những câu được sử dụng thường xuyên nhất gần đây là “ăn nhanh lên”, “lấy Wade-Giles ra học đi”, “cái này tôi dạy em rồi mà”…
Ngay cả khi phim trường đang nghỉ giải lao, cậu vẫn bị người này nhìn chằm chằm, khiến cậu phải lấy từ trong túi ra những tờ giấy chứa đầy bảng Wade-Giles, lặng lẽ ngồi học.
Một tiếng động cơ gầm rú vang lên, nam chính A Minh phóng nhanh trên chiếc xe máy màu đỏ tươi. Đạo diễn hét lên, Mạnh Chiêu liếc nhìn hiện trường thêm vài lần nữa trước khi cùng các trợ lý khác tháo dỡ bối cảnh và đạo cụ.
Chiếc mô tô màu đỏ này giống với chiếc mà Tạ Gia Lân đã lái trong phim của anh nhiều năm trước.
Nhìn nó ngoài đời càng hoành tráng hơn. Mạnh Chiêu vốn rất thích xe mô tô, mỗi lần chiếc xe này xuất hiện, mắt cậu đều dán chặt vào nó.
Sau hai tháng, Mạnh Chiêu, dưới sự dạy dỗ kiên trì của Tạ Gia Lân, đã đạt được trình độ tiểu học. Về cơ bản cậu có thể nhận biết được những ký tự không quá phức tạp, mặc dù khi viết vẫn hơi sai.
Một đêm nọ, Mạnh Chiêu đang đứng trong bếp nấu cháo thì bất ngờ nghe thấy Tạ Gia Lân gọi mình ở tầng dưới: “Bé ngoan, xuống lầu đi!”
Nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu thấy Tạ Gia Lân đang đứng ngay đối diện cửa sổ của, gần như chìm trong bóng tối, vẫy tay với cậu cách đó tám tầng.
Tò mò không biết anh định làm gì, Mạnh Chiêu tắt lửa đi xuống cầu thang. Đèn đường cảm biến đột nhiên bật sáng khi cậu đến gần, ánh sáng màu cam dịu và mơ hồ khiến Tạ Gia Lân và chiếc mô tô lớn màu đỏ bên cạnh trông giống như một tấm poster.
Cậu muốn hỏi: “Sao anh biết em thích cái này?”, cũng muốn hỏi: “Mẫu này hình như ngừng sản xuất rồi mà đúng không?” Nhưng cậu vẫn im lặng, chỉ nhìn Tạ Gia Lân, rồi cuối cùng nói: “Em chở anh đi được không?”
Tạ Gia Lân hơi sửng sốt, sau đó ném cho cậu chiếc mũ bảo hiểm treo trên tay lái.
Chiếc xe máy lao lên một con đường dốc, tăng tốc lên đồi rồi lao dốc, rẽ vào một con đường hẹp hai bên là đất nông nghiệp và những bông lúa vàng và những chiếc lá xanh nghiêng ngả trong gió.
Mùi đất và mùi lá tràn ngập trong không khí, tiếng gầm rú của động cơ dễ chịu không ngờ. Tạ Gia Lân từ phía sau ôm eo cậu, Mạnh Chiêu cảm thấy có thể đưa người đàn ông này đi bất cứ đâu.
Vui vẻ xong, họ phóng mô tô về nhà.
Lúc đến dưới lầu, Mạnh Chiêu vẫn ngồi yên, đợi Tạ Gia Lân xuống xe trước. Đột nhiên, cậu nói: “Nhìn em này.”
Tạ Gia Lân vừa quay người lại, Mạnh Chiêu liền bắt chước một cảnh kinh điển trong phim của anh, một tay cởi mũ bảo hiểm, ôm vào ngực, tay kia hất tóc.
Thấy Mạnh Chiêu đang bắt chước mình, Tạ Gia Lân đầu tiên là mở to mắt, sau đó bật cười, cuối cùng không nhịn được nữa mà ngồi xổm xuống đất cười rũ rượi.
Về đến nhà, cháo đã nguội. Trên lầu có người đang nấu súp gà, mùi thơm ngào ngạt lan vào nhà dọc theo đường ống vào cửa sổ, hai người bàn bạc một hồi, quyết định lấy cháo cho vào tủ lạnh để sáng mai ăn.
Tạ Gia Lân chở cậu đến một nhà hàng có món súp gà bong bóng cá nổi tiếng
Có rất nhiều người bên trong. Nhưng khu vực này là khu đô thị mới, phần lớn người đến ăn sau 8 giờ tối là những nhân viên văn phòng vừa tan sở ở các tòa nhà văn phòng gần đó.
Gặp người nổi tiếng, họ cũng không nhào tới quấy rầy. Tại quầy nước sốt tự phục vụ, có người nhận ra anh cũng chỉ gật đầu cười rộ lên gọi anh bằng tên nhân vật trong phim.
Đây là một ‘xã hội văn minh’ mà Mạnh Chiêu chưa từng nhìn thấy hoặc giao tế trước đây.
Lúc bưng nước sốt về, cậu thấy một người phục vụ đang mang đồ ăn vào phòng riêng. Cánh cửa hé mở, cậu thoáng liếc mắt, nhận ra bên trong là cảnh sát Liêu đang ghé tai thì thầm với một người nào đó.
Trông ông ta rất giống Hứa Tổ Huy.
Cậu muốn nhìn lại lần nữa, người phục vụ đã đóng cửa lại.
Mạnh Chiêu nghĩ chắc mình đã nhầm; Chẳng phải Hứa Tổ Huy nổi tiếng chỉ đi ăn đồ Nhật sao?
Thấy cậu đứng yên, Tạ Gia Lân hỏi: “A Chiêu, sao vậy?”
Mạnh Chiêu do dự một lát mới trả lời: “Không có gì.”
./.