“Không, tôi tới tìm…” Cậu lắp bắp không thoải mái khi nhắc đến tên Tạ Gia Lân, nhưng người phụ nữ tóc đỏ trước mặt không đợi được cậu, cô gật đầu với chuyên gia trang điểm bên cạnh, Mạnh Chiêu ngay lập tức bị trùm thêm một chiếc áo sơ mi hoa hòe hoa sói màu cam lè.
Nam diễn viên tên A Minh trông khoảng hai mươi tuổi, nét mặt tuấn tú đẹp trai, trên tay cầm ly trà sữa uyên ương. Cậu ta nhấp một ngụm rồi đột nhiên trợn to hai mắt la lớn với nữ trợ lý: “Thêm nhiều đường thế này làm sao uống?”
Cô gái tóc đỏ sải bước đến bên A Minh ra hiệu bắt đầu quay phim, A Minh đẩy chiếc cốc giấy trong tay vào ngực nữ trợ lý, trà sữa văng ra bắn tung tóe vào ngực cô, để lại những vệt ố màu nâu nhạt.
Mạnh Chiêu không quen mặt nhiều diễn viên, nếu họ không xuất hiện trong phim của Tạ Gia Lân, cậu hầu như đều không biết.
Cậu cũng không biết “A Minh” mắt để cao hơn đầu này là ai.
Người phụ nữ tóc đỏ chỉ huy cho các diễn viên đứng đúng vị trí, ba camera bật đèn đỏ làm việc, cô lập tức la “Action”.
Mạnh Chiêu không hiểu, nhưng cũng đoán được ý, cậu lập tức chạy về phía trước.
Gió buổi sớm bắt đầu thổi nhanh, ngay cả trong Cửu Long Thành Trại, nó cũng không bị phân biệt đối xử mà vẫn mang theo một hương vị tươi mát, làm cho khoang mũi thông thoáng và đầu óc dần trở nên sáng sủa.
Không ai nói gì nên cậu cứ thế chạy cho đến khi đột nhiên nghe thấy tiếng “cut” phát ra từ loa.
Dừng lại rồi, vì không hiểu nên cậu do dự một lúc mới quay đầu nhìn lại tình hình.
A Minh đuổi theo cậu từ phía sau, vội vã chạy lên, mặt nhăn nhó trông có vẻ rất bất mãn: “Sao cậu chạy nhanh vậy?” Cậu ta đặt tay lên đầu gối thở hổn hển một hồi đứng thẳng người mặt đối mặt với Mạnh Chiêu tiếp tục la mắng: “Ai mà đuổi cho kịp? Chạy thế thì ra trường đua chạy với ngựa ấy!”
Mạnh Chiêu bị mắng thẳng mặt, nhưng không tức giận. Trong 17 năm cuộc đời của mình, cậu đã quen với những người hở cái là nổi giận như vậy. Cậu thậm chí còn nghĩ rằng nếu A Minh lấy cái sức cậu ta đang la hét này mà đem ra chạy thì chắc chắn cũng sẽ đuổi kịp cậu.
“Xin lỗi,” cậu Mạnh Chiêu nhìn cậu ta, vừa muốn nói “Vậy tôi sẽ chạy chậm hơn một chút,” bỗng nhiên vai chợt nặng – có một bàn tay từ phía sau đặt lên.
Chưa kịp quay đầu nhìn, cậu đã ngửi thấy một mùi nước hoa nhẹ nhàng. Mùi hương này ngay lập tức đưa cậu liên tưởng đến gỗ thơm thấm đẫm sương đêm, mát lạnh và ẩm ướt.
Sắc mặt A Minh đột nhiên chuyển sang nụ cười thân thiện, ngoan ngoãn, gật đầu chào hỏi: “Ash.”
Mạnh Chiêu quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy khóe môi Tạ Gia Lân hơi nhếch lên.
Nhận ra rằng bàn tay trên vai cũng thuộc về người này, chân tóc như có cảm giác nhức nhối, tất cả những xúc giác nhỏ trên cơ thể dường như tập trung hết vào vai.
Bàn tay đó vỗ vỗ vai cậu trấn an, sau đó đưa lên đỉnh đầu xoa xoa hai lần, quay mặt lại nhìn cậu: “Xem thử em chạy nhanh đến mức nào.”
Lưng đột nhiên bị Tạ Gia Lân đẩy mạnh, đầu óc không suy nghĩ được, cậu theo phản xạ mà chạy theo yêu cầu của anh.
Chiếc áo sơ mi hoa phanh rộng phồng lên vì đón gió, cậu dường như trở thành một con robot chỉ biết nghe lệnh của Tạ Gia Lân, cố gắng chạy nhanh nhất có thể.
Chạy không được bao xa, một lực mạnh đột ngột đâm vào, làm cậu mất thăng bằng, suýt chút nữa té như con chó vào bùn, nhưng lại được hai tay của người phía sau ôm chặt.
Tạ Gia Lân ôm chặt cậu, tiếng nói gần sát bên tai, mang theo một chút tiếng cười: “Cũng chẳng nhanh lắm.”
Nhịp tim của Tạ Gia Lân tăng nhanh sau khi vận động.
Hai người dán sát, Mạnh Chiêu không nhớ rõ vừa rồi sao mình hít thở nổi, chỉ nhớ rằng cậu đi theo người đàn ông này trở lại điểm xuất phát. Người đó nhẹ nhàng nhắc nhở với A Minh: “Tuổi còn trẻ, cần tập thể dục nhiều hơn.”
Cô gái tóc đỏ ngay lập tức giơ lên loa: “Được rồi, lại một lần nữa, A Minh cố gắng chạy nhanh hơn nào!”
Mười giờ sáng, đoàn làm phim kết thúc công việc. Cửu Long Thành Trại vẫn mang vẻ âm u vốn có của nó — mặt trời dường như rất keo kiệt với cái khu ổ chuột đầy những kẻ đi tàu nhập cư bất hợp phép và dân lao động rẻ mạt này.
Các tòa nhà chen chúc nhau không có chút ánh sáng tự nhiên nào, giữa chúng là nhiều lối đi chằng chịt với nhau như đan bện. Bất cứ nơi nào có ánh sáng mặt trời đều bị người ta treo đầy ga trải giường, quần áo và đồ lót.
Thỉnh thoảng, một chiếc xe cảnh sát sẽ vội vã đi tuần xung quanh.
Đợi xe đi rồi thì còn ai hút cần lại hút, ai đánh đánh bạc lại đánh bạc, ai ăn thịt chó lại ăn thịt chó.
“Em sống ở đâu?”
Mạnh Chiêu định thần lại, chỉ vào tòa nhà chung cư trông giống như cặp song sinh dính liền. Tình hình bên ngoài tòa nhà cũng không khá hơn bên trong, những bức tường bẩn thỉu lộ ra những thanh thép với đầy các vết rỉ sét đỏ sẫm loang lổ trên thân.
Muộn màng nhận ra người đang nói chuyện với mình là Tạ Gia Lân, Mạnh Chiêu quay đầu lại, sau đó tự cảm thấy ngớ ngẩn, sờ sờ mũi chờ đối phương trả lời.
Tạ Gia Lân nhìn chằm chằm vào tòa nhà chung cư, lại ngước mắt lên và nhìn chằm chằm vào cần cẩu tháp màu vàng đứng sừng sững ở đó.
“Chính phủ nói năm nay sẽ phá bỏ quận Đông mà?”
Mạnh Chiêu đành phải cắn răng trả lời: “Sẽ không phá hủy liền đâu, vẫn có thể ở được.”
Hai người yên lặng đón gió một hồi, Tạ Gia Lân lại hỏi: “Em có biết nấu cháo không?”
Mạnh Chiêu: “Biết.”
“Đến ở với tôi được không?”
Mạnh Chiêu nhìn anh, chờ một lúc, thấy anh không thay đổi biểu cảm, xác định anh không đùa, bèn hỏi: “Tại sao?”
Tạ Gia Lân: “Tại sao cái gì?”
“Tại sao… anh lại nhận nuôi em?”
Tạ Gia Lân không trả lời cậu.
Khi thu dọn đồ đạc, Mạnh Chiêu phát hiện ra rằng mình thực sự không có nhiều đồ.
Đầu VCR và cái TV cũ đến sắp ra bãi phế liệu là của chủ nhà ở tầng dưới.
Tất cả những gì cậu có chỉ là một vài bộ quần áo cũ và một chiếc túi nhỏ đựng dương v*t giả.
Quần áo kém chất lượng sau một lần giặt sẽ bị co lại nên cậu toàn mặc đến bẩn không thể mặc lại được nữa thì vứt đi luôn.
Còn về dương v*t giả, khi cậu còn nhỏ, mẹ cậu từng mở một cửa hàng đồ người lớn ở tầng dưới, nhưng sau một năm buôn bán ế ẩm, bà đành đóng cửa quay lại nghề cũ. Đống này là những cây gậy còn lại không thể trả lại nhà sản xuất.
Cậu lắp pin vào một trong số chúng, nhìn cơ thể gần như trong suốt bằng cao su của nó ngọ nguậy vui vẻ, chợt nghĩ đến cái hồ cá cao nhất mà cậu phải kiễng chân lên mới có thể nhìn thấy trong chợ hoa chim cá cảnh khi cậu còn là một đứa trẻ.
Cá thủy tinh thật đẹp.
Mạnh Chiêu đột nhiên phá lên cười – “Cây dương v*t giả trong suốt” đẹp hơn.
Cậu ngồi xổm trên sàn ngẩn ngơ nhìn đống quần áo nhỏ trên giường.
Ngẩn ngơ đủ rồi, cậu lôi ra một chiếc balo từ dưới gầm giường, phủi bụi, nhét đống đồ chơi người lớn đó vào trước, sau đó chọn một bộ quần áo, nhìn quanh phòng, cũng không thể nghĩ ra thứ gì khác để mang theo nữa, cậu kéo khóa kéo.
Đang đợi cậu ở tầng dưới vẫn là chiếc SUV màu đen, cũng vẫn là tài xế đã đón cậu lần trước Tạ Gia Lân đến nhặt cậu về.
Tài xế vẫn nói nhiều như trước, trên đường hỏi như kiểm tra lý lịch, chỉ thiếu hỏi mồ tổ tiên của Mạnh Chiêu ở đâu thôi.
Gần đến nơi ở của Tạ Gia Lân, tòa nhà dần dần trở nên lớn hơn từng chút một. Xe vừa dừng lại, Mạnh Chiêu liền chạy ra ngoài. Chạy được hai bước, cậu tự cảm thấy mình giống như Kỳ Kỳ vừa tan học về nhà, lại chuyển sang đi bộ.
Cửa khép hờ, Tạ Gia Lân cố ý để cửa cho cậu.
Lúc Mạnh Chiêu vào nhà, người đàn ông tình cờ đang ở trong phòng khách.
Anh ngồi xổm ở góc tường, tay cầm một chai xịt nước màu trắng, lạo xạo phun nhẹ lên lá cây xanh mướt trong chậu.
Những cây xanh đứng cạnh cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, trong một chậu sứ Thanh Hoa bụng to.
Thấy Mạnh Chiêu vào trong, Tạ Gia Lân quay đầu nhìn cậu: “Này, để tôi biểu diễn một màn ảo thuật cho em xem.”
“Ảo thuật?” Mạnh Chiêu vừa mới xỏ một chân vào chiếc dép ở lối vào, chân còn lại vẫn đi giày thể thao, cậu liền tập trung chăm chú nhìn Tạ Gia Lân, tò mò anh đang làm gì.
Tạ Gia Lân quay đầu trở lại đối diện với chậu cây, nắm chặt mép chậu lòa xòa những lá cây vươn ra ngoài, rồi đột ngột quay chậu cây đi.
Chậu cây xanh tươi thoạt nhìn rất tươi tốt, không ngờ chỉ có một nửa lá xanh tươi – nửa lá còn lại héo úa.
Gương mặt thanh niên nghiêm túc của Tạ Gia Lân khiến chậu cây nhỏ này trở nên đặc biệt hài hước.
Mạnh Chiêu mím môi dưới nhịn cười, cúi đầu đổi thanh xong giày, cuối cùng vẫn phải phì cười, “Làm sao mà ra như vậy?”
“Hồi mùa đông năm ngoái, tôi đến liên hoan phim ở Pháp một tuần. Lúc ra khỏi nhà quên không đóng cửa sổ.” Tạ Gia Lân giơ tay chỉ vào cửa sổ ô có thể mở được ở phía trên góc, “Mùa đông năm ngoái ở Hồng Kông rất lạnh, em còn nhớ không?”
Ánh mắt anh lại nhìn về chậu cây, tiếp tục lấy bình xịt vào đó, “Gió lạnh làm hỏng hoa của tôi. Cho đến bây giờ nó vẫn chưa hồi phục.”
Mạnh Chiêu cảm thấy kỳ lạ: “Đây là cây hoa à?”
Tạ Gia Lân đặt bình phun xuống, đứng lên để Mạnh Chiêu có thể nhìn thấy nó hoàn toàn: “Nó chưa lớn nên chưa có hoa.”
Mạnh Chiêu cẩn thận nhìn cái cây, xác định chính xác rồi, cậu quyết định nói: “Dù nó lớn đến đâu cũng không thể nở hoa, vì nó không phải cây hoa, nó được gọi là thường xuân ma.”
Tạ Gia Lân mím môi, biểu cảm của anh như trải qua một cú sốc nào đó, quay lại đối diện với cây xanh, anh quỳ một chân cầm lấy bình phun nước tiếp tục tưới, tay nắm chặt bình phun như đang hận thù gì sâu sắc lắm.
Mạnh Chiêu nhanh chóng nói tiếp: “Thế em gọi nó là cây thường xuân tiên thì anh vui hơn không?”
(chính xác cái cây của anh Lân là cây trầu bà, tiếng anh là Devil’s Ivy, mình edit word by word cho nó link với câu đùa huhu)
Tạ Gia Lân không nói gì, Mạnh Chiêu lại tiến gần hơn, bất ngờ anh dùng bình phun nước nhắm vào cậu bắn hai cái, làm ướt cả khuôn mặt.
Mạnh Chiêu không thể ngờ một người gần 30 tuổi vẫn có thể trẻ con như vậy, cậu vuốt mặt mình, lại cười rộ lên.
Cười xong, cậu lại hỏi Tạ Gia Lân câu hỏi đó một lần nữa: “Tại sao anh nhận nuôi em?”
Tạ Gia Lân lại phớt lờ cậu một lần nữa.
Anh nhắc chậu hoa bằng cả hai tay, mang nó trở lại phòng ngủ —— Mạnh Chiêu nhớ rằng lần trước cậu không nhìn thấy chậu cây thường xuân ma này trong phòng khách.
Tạ Gia Lân nhẹ nhàng đá mở cánh cửa gỗ màu trắng mở hé.
Mạnh Chiêu dài cổ muốn nhìn trong phòng anh nhưng một cơn gió đột nhiên thổi qua làm cửa lại đóng lại.
Cậu hơi thất vọng, cởi balo ra, vô tình nhìn thấy nước từ bình tưới bắn tung tóe xuống sàn.
Quay người lại, cậu tìm thấy một chiếc khăn giấy trên bàn cà phê rồi lau sạch nước.
Vết thương đã kết vảy bên sườn chợt ngứa ngáy không yên, Mạnh Chiêu vén áo gãi lên lớp màng cứng kia.
Càng gãi càng ngứa, không thể dừng lại.
Cậu không để ý Tạ Gia Lân đã đi tới gần cho đến khi cảm thấy mu bàn tay mình bị tát một cái.
“Cào rách sẽ để lại sẹo.”
Mạnh Chiêu nhăn mặt: “Nhưng nó ngứa mà.”
Tạ Gia Lân đột nhiên ngồi xuống, vén vạt áo cậu lên, đưa tay ấn mấy lần lên vết vảy mài dài dưới xương sườn của cậu: “Đỡ hơn chưa?”
“Mạnh hơn một chút.” Mạnh Chiêu nói.
Bàn tay ấn xuống chậm hơn, mạnh hơn.
Trong cơ thể của Mạnh Chiêu đột nhiên có cái gì được kết nối, một dòng điện với những tia lửa nhỏ chạy xuống. Mạnh Chiêu cúi đầu và quan sát khi Tạ Gia Lân nghiêm túc nhấn vào vảy vết thương trên cơ thể mình.
Phần thịt khỏe mạnh ở gần đó cũng bị ảnh hưởng, mất đi độ mịn màng và trở nên hơi thô ráp, cân nhắc một hồi, Mạnh Chiêu nhận ra rằng đầu ngón tay của Tạ Gia Lân có vết chai.
“Đỡ hơn chưa?” Tạ Gia Lân hỏi cậu.
Mạnh Chiêu không trả lời.
Không nhận được phản hồi, người đàn ông dừng lại, ngước mắt nhìn lên cậu, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Mạnh Chiêu không tránh ánh nhìn. Miễn là ở cạnh Tạ Gia Lân đủ lâu, vượt qua giai đoạn “ngại ngùng” ban đầu, cậu lại có thể mặt dày trở lại.
Do dự một chút, cậu hỏi ngược lại: “Em có nên nói sự thật không?”
Tạ Gia Lân: “Hả?”
Mạnh Chiêu nhìn đi chỗ khác, nói một cách bình thản như đang nêu một sự thật đơn giản nhất: “Em muốn làm tình với anh.”
./.