Đại Minh Giang Hồ Trạch Nữ Ký

chương 23

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đình viện rất yên tĩnh, làn gió mát thổi qua, trong viện lập tức tràn ngập mùi hương hoa theo gió bay tới. Lâm Vãn Từ im lặng đứng bên cửa sổ, bỗng nhiên nói một câu không liên quan tới câu chuyện.

Cô ta nói: “Sơ Cuồng, ta thật ao ước được như ngươi.”

Tôi không hiểu.

Cô ta lại nói thêm: ‘Lúc còn nhỏ, ta rất đố kỵ với ngươi.”

“Đố kỵ tôi về cái gì?”

“Tất cả về ngươi, kể cả lúc ngươi bị nghiêm phạt. Ngươi có một thân thể khỏe mạnh, có thể làm bất cứ chuyện gì.”

“Cô thanh khiết thông minh, sao lại có thể đố kỵ…”

“Ta tình nguyện ngốc đi một chút, mọi việc phiền muộn tự khác có người thông minh gánh cho…” Cô ta bật cười lên, dáng vẻ tươi cười tràn ngập hàm xúc châm biếm, “Ngươi hãy nhìn hoa ở trước cửa sổ xem…”

Tôi bước tới đứng sóng vai cùng cô ta. Dưới hành lang hoa nở đầy sắc đỏ, màu sắc và cánh hoa diễm lệ, rũ xuống mặt đât tựa như sắp héo úa.

Cô ta nhẹ nhàng nói: “Tuổi xuân của nữ nhân tựa như những bông hoa trong viện này, cây hoa tường vi cũng rất dẹp, hoa mẫu đơn càng đẹp, theo ngươi thì loại nào hơn, nhưng cũng đều không thể tươi tắn mãi, ngươi hái cũng được mà ngươi không hái thì chúng cũng cảm tạ ngươi. Cho nên, cổ nhân nói: “Hoa khai kham chiết thẳng thu chiết”, thật sự là có lý.”

Trong giọng nói của cô ta mơ hồ có hàm xúc tiếc hận.

Tôi im lặng không nói gì, sự cảnh giác vừa rồi đối với cô ta đã không còn sót lại chút gì. Toàn bộ hình ảnh của cô ta bỗng nhiên trong lúc này bị phá vỡ hoàn toàn, trước mắt chỉ là một cô gái nhỏ bé yếu đuối cần được giúp đỡ.

“Cô vì cái gì mà cho rằng tôi sẽ đi tiếp nhận chức vị trang chủ này?”

“Ta không biết. Sơ Cuồng, ta chỉ có một sự lựa chọn.” Cô ta nhìn tôi cười khổ, “Hiện giờ, địa vị và số phận của Ngự trì sơn trang nằm trong tay ngươi.”

Lần thứ hai tôi im lặng.

Cô ta không hy vọng Ngự trì sơn trang tham gia vào chuyện mưu phản, tôi không mong muốn Đào Hoa Thiếu mưu phản, sự việc trăm sông đổ về một biển này lại làm tôi do dự.

“Chuyện này tôi cần phải suy nghĩ thật kỹ.”

“Ta đợi tin tức của ngươi.”

Lâm Vãn Từ đi khá lâu rồi, trong không gian vẫn còn vương vấn mùi hương của cô ta, một mùi hương đặc biệt, nhạt nhưng bền lâu. Một sự thanh tuyệt thoát tục không diễn tả thành lời. Dưới hành lang có một loài hoa không rõ tên, vậy mà màu sắc mà cánh hoa trong ánh hoàng hôn chiều tà lại có một loại mùi rất cổ xưa, là màu sắc xuân kỳ đẹp nhất đã trôi qua, có nét rất giống ánh mắt của Lâm Vãn Từ lúc rời đi.

Hoàng hôn tràn ngập trong đình viện, Đào Hoa Thiếu vẫn chưa về.

Tiểu nha hoàn châm ngọn đèn lưu ly, tôi đờ người ra nhìn ngọn đèn. Phòng nuôi chim bồ câu sau hậu viện thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng “phốc..”, đó là tiếng cánh chim bồ câu. Tôi thầm khâm lão Phương, ông ta chẳng khác nào tai và mắt của Đào Hoa Thiếu, ông ta huấn luyện những con chim bồ câu này bay đến tận Nam Hải, bốn phương tám hướng, đem tin tức đi hoặc đem tin về. Thật sự là một tài năng đặc biệt, không hiểu Đào Hoa Thiếu trả tiền lương cho ông ta nhiều hay ít?

Tôi mải suy nghĩ, vô tình lại bước đến đó.

Ông ta thấy tôi, khàn khàn kêu: ‘Phu nhân.”

Tôi giật mình, thì ra ông ta không phải bị câm điếc.

Tôi nhìn đàn bồ câu, nói: “Tôi muốn mượn bồ câu giúp tôi một việc…”

Tôi còn chưa nói xong, ông ta lắc đầu nói: “Không được, phu nhân, không được.”

Tôi chau mày. Nhìn ông ta.

Nét mặt ông ta bình thản, nói: “Chúng chỉ nghe lời chủ nhân thôi.”

Lúc ông ta nói mắt vẫn nhìn chăm chú vào đàn bồ câu mà không hề nhìn tôi.

Bỗng nhiên trong lúc này tôi cảm thấy rất nản lòng, tôi không rõ Lâm Vãn Từ dựa vào đâu mà đến đây? Có thể thấy trong mắt họ chỉ có Đào Hoa Thiếu, không hề có tôi. Tôi chỉ là một phu nhân trên danh nghĩa mà thôi.

Tôi trở về phòng nghiêm túc suy nghĩ lại mọi chuyện rồi quyết định đi tìm Lâm Thiếu Từ. Tôi đi từ sau viện vào, anh ta nhìn thấy tôi thì không hề ngạc nhiên, dường như trên đời này không còn chuyện gì có thể khiến cho anh ta ngạc nhiên nữa.

Tôi nói: “Nói chuyện một chút nhé.”

Lâm Thiếu Từ không đáp, chỉ chăm chú nhìn ánh trăng non chiếu xuống nước hồ trong xanh, thần sắc vô cùng lãnh đạm.

“Lúc đầu tại Vô Tích, huynh nghe tin Ngọc Bích phong gặp nạn, liền lập tức nhanh chóng chạy về, rõ ràng là huynh rất quan tâm…”

“Đó là chuyện quá khứ rồi.” Lâm Thiếu Từ cắt ngang lời tôi.

“Hiện giờ thì có gì khác đâu?” Tôi càng không hiểu, “Tình cảnh hiện tại của Ngự trì sơn trang càng thêm khó khăn, lẽ nào huynh buông tay bỏ mặc ư?”

Lâm Thiếu Từ mím chặt môi lại, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt bình tĩnh lãnh đạm.

Tôi tiếp tục nói: “Sao huynh có thể đem chuyện này hoàn toàn quăng bỏ cho muội muội của huynh, đây là trách nhiệm của huynh, huynh nhẫn tâm…”

Anh ta bỗng nhiên nở nụ cười: “Vậy muội đi làm trang chủ đi, tìm đến ta làm gì chứ?”

Tôi cười lạnh nói: “Tôi tới tìm huynh, là bởi vì tôi nghĩ chuyện này có điểm kỳ lạ.”

Anh ta thản nhiên nói: “Hả? Có gì kỳ lạ?”

Tôi tức giận nói: “Nếu như tôi biết thì tới tìm huynh làm gì? Tôi chỉ cảm thấy chuyện này rất kỳ quái.”

Sắc mặt Lâm Thiếu Từ vẫn như cũ, “Thật xin lỗi, ta không thể giúp gì muội được.”

Tôi cười cười. Sau đó là sự yên lặng.

Tôi thở dài, nói: “Không biết gần đây Phong cô nương thế nào rồi?”

Lâm Thiếu Từ nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt sắc bén như dao: “Sao bỗng nhiên lại nhắc tới cô ta?”

Tôi nhún nhún vai, cười nói: “Thuận tiện hỏi thôi, không biết vì sao thấy huynh thì tôi lại không tự chủ được nhớ tới cô ấy.”

Ngữ khí cố tỏ ra thoải mái, trong lòng lần thứ hai cảm thán, Lâm Thiếu Từ thật sự là một người rất nhạy cảm.

Anh ta trầm ngâm không nói gì, một lát sau mới nói: “Nếu muội không còn việc gì nữa thì ta trở về đây.”

Tôi gật đầu: ‘Được.”

Anh ta xoay người trở về, đi được hai bước bỗng nhiên dừng lại, vẫn hướng lưng về tôi: “Sơ Cuồng, ta nhắc nhở muội. Sống trong giang hồ, có đôi khi ngay cả người thân cận mình nhất cũng không thể tin tưởng, bởi vì muội không biết sẽ trở thành vật hy sinh từ lúc nào.”

Tôi sửng sốt, chưa hiểu được ý tứ thì anh ta đã đi xa rồi, vạt áo xanh phất phơ bé dần, cứ đi thẳng về phía trước cho đến khi mờ dần mờ dần rồi không còn bóng dáng.

Đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy Lâm Thiếu Từ.

Từ nay về sau, anh ta biến mất trong chốn giang hồ, không còn ai gặp được anh ta nữa.

Sau này, tôi Ỡtrong thành Lưu Vân ở Mạc Da Sơn, nghe một vị bằng hữu qua đường nói đến một sự kiện oanh động võ lâm, Thất hải liên hoàn đảo bị hải tặc Nam Hải trả thù, Nam Cung Tuấn Khanh bị thất thủ, may mà có một vị hòa thượng Thừa Chu đến xuất thủ tương trợ, mới đẩy lui được cường kịch, vị hòa thượng này chính là Lâm thiếu chủ của Ngự trì sơn trang. Còn có người nói, Nam Cung Tuấn Khanh cuối cùng cưới vị hải tặc kia, nhất thống Nam Hải.

Đấy là chuyện sau này.

Còn vào lúc này, tôi bị những lời của anh ta nói mà không hiểu gì hết, lầm bẩm mắng anh ta mắc bệnh thần kinh. Đến không lâu sau, tới mới cảm nhận sâu sắc tình cảnh bi thương trong những lời anh ta nói. Đó là một loại thống khổ tột cùng của một người đã bị người thân nhất của mình phản bội, không thể nói ra, không có ai để trút ra, chỉ có thể giữ ở trong lòng cho đến khi chết.

Vài lời của mình với Lâm Thiếu Từ: Trong truyện này mình rất thích Lâm Thiếu Từ (không tính Đào Hoa Thiếu đâu đấy nhé). Mình cảm thấy anh ấy rất đáng thương, đáng thương từ đầu đến cuối. Anh ấy đáng ra phải được hưởng hạnh phúc, nhưng cuối cùng lại chỉ là hư vô, có lẽ đối với anh ấy, con đường đó là sự lựa chọn đúng đắn nhất. Dịch phần chương này mình cũng đã yêu anh ấy mất rồi. Tội nghiệp anh ấy quá.

Tôi vẫn nghĩ rằng trong chuyện này có điểm gì chưa đúng, nhưng khổ nỗi nghĩ mãi mà không ra mấu chốt trong đó, liền từ bên hồ chậm rãi trở về.

Bệnh tình hoàng đế nguy kịch, Hán vương mưu phản, bàn đồ bảo tàng, chức vị trang chủ…Các chuyện này toàn bộ đến cùng lúc, nhanh như vậy, cấp bách như thế, như là có kế hoạch sẵn rồi không để cho người khác có cơ hội tỉ mỉ đánh giá lại.

Lâm Vãn Từ tất nhiên là nói dối, mà cũng không cần thiết phải như vậy. Cô ta tự biết không đấu lại Đào Hoa Thiếu, liền chủ động lấy lui làm tiến. Nhưng cô ta còn đánh cuộc một ván cờ với tôi. Dựa theo những lời cô ta nói, cô ta nhận ra tình cảm của Đào Hoa Thiếu đối với tôi, cho nên mới đi nước cờ đó. Nhưng nếu cô ta thua thì có gì mất chứ? Cô ta thất bại thì sao? Tôi có thể làm cho cô ta thua được không?

Rồi đột nhiên, một ý niệm trong đầu chợt lóe lên.

Cho đến tận lúc này, tôi mới nhận ra Lâm Vãn Từ vô cùng lợi hại. Cô ta hiểu sâu nhân tính, lại càng hiểu được tâm lý của nữ nhân. Tình yêu trên thế gian này, cho dù có hoàn mỹ hay không, thì trong nội tâm của một cô gái luôn có một cảm giác bất an, cái không đẹp đẽ thì đương nhiên là không có cảm giác an toàn, nhưng cái càng đẹp đẽ thì đó là một cảm giác bất an, nói đúng hơn là sự hoài nghi điều đó có thực hay không. Như là trong chuyện này, mặc dù tôi biết rõ Đào Hoa Thiếu yêu tôi, nhưng tôi vẫn luôn hiếu kỳ cuối cùng anh sẽ lựa chọn như nào.

Tôi nghĩ thông điểm này, bỗng nhiên trong lúc đó nội tâm như được gột rửa. Trong đầu vụt sáng, mọi chuyện ngầm sáng tỏ.

Nếu tôi muốn biết sự lựa chọn của Đào Hoa Thiếu, thì có thể trực tiếp đi hỏi thẳng anh, cần gì phải đi làm chức vị trang chủ này chứ? Trận này đối với tôi mà nói, một điểm tốt cũng không hề có. A, bao nhiêu tâm tư đeo nặng trên lưng cả một buổi chiều ngày hôm nay cuối cùng đã được ném xuống.

Tôi nghĩ xong cả người đều thấy nhẹ nhõm, bước đi càng nhanh chóng. Lúc đi ngang qua biệt viện Ngự trì sơn trang, ngay trước cổng lớn vừa đúng lúc có một chiếc xe ngựa sang trọng đỗ ở đó, bên cạnh là hai thiếu nữ tú lệ.

Tôi vô thức đi tới chỗ cây cối rậm rạp thuận tiện rình xem.

Không còn cách nào khác, người sống trong giang hồ thân bất do kỷ, tôi cũng bị ràng buộc như vậy thôi.

Chờ một lát, từ trong cổng lớn đi ra bốn năm người, đi trước là hai người chính là Lâm Vãn Từ và Nam Cung Tuấn Khanh, theo sau còn có Lạc Phi và Liễu Ám. Xem như vậy, chắc là Nam Cung Tuấn Khanh sắp chào tạm biệt rồi.

Quả nhiên, Nam Cung Tuấn Khanh dừng bước ở thềm đá, nhìn Lâm Vãn Từ nói: “Thân thể muội không khỏe, mau vào đi.”

Lâm Vãn Từ yếu đuối đứng ở bậc trên, cười mà không nói, dáng vẻ tươi cười của cô ta rất đẹp, đoán chừng qua con mắt của Nam Cung Tuấn Khanh nhìn cô ta, cũng đủ để làm lu mờ ánh trăng.

Cô ta đứng bất động, Nam Cung Tuấn Khanh cũng không đi, hai người cứ nhìn nhau, dường như người xung quanh đều là không khí.

Cuối cùng, dáng cười của Lâm Vãn Từ thu lại, nói: “Lâm Vãn Từ ta cả đời này nếu như nói thiếu ân tình của người nào đó, thì chính là Nam Cung Tuấn Khanh huynh.”

Cô ta nói xong một câu, không nhìn anh ta nữa mà vội vàng xoay người đi vào trong viện.

Nam Cung Tuấn Khanh vẫn còn si ngốc đứng ở bậc thềm đá, nét mặt luôn tỏ vẻ thờ ơ liền lộ ra sự vui sướng hớn hở, mơ màng.

Lạc Phi đứng sau anh ta nhìn chăm chú vào anh ta, nhưng anh ta không hề quay đầu lại.

Trên đời này luôn luôn có sự rõ ràng như vậy, một người cứ yên lặng đứng sau một người, có thể là anh ta không phải là không nhìn thấy, hoặc là lựa chọn không nhìn thấy, giống như Lâm Chí Dĩnh có một câu hát như này: “Anh luôn để lại cho em những giọt nước mắt của sự thất vọng trong tình yêu, những cảm xúc trao cho anh đã bị tan vỡ bởi người khác.”

Thông thường thông qua bất hạnh của người khác sẽ nhận ra hạnh phúc của riêng mình.

Tôi nhớ Đào Hoa Thiếu, liền không thèm để ý tới bọn họ nhanh chân chạy về, vừa mới bước vào cửa, ngẩng lên thấy Phượng Minh liền vội hỏi: “Đào Hoa Thiếu về chưa?”

Anh ta lắc đầu: “Chủ nhân đang ở Hán Vương phủ.”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Chủ nhân không nói. Hắn nói mời phu nhân hãy thu dọn những đồ đạc yêu thích hàng ngày lại, hai ngày nữa sẽ đi xa.

Tôi thốt lên: “Có đúng là Hán Vương đang chuẩn bị…?”

Phượng Minh cắt ngang lời tôi: “Thuộc hạ không biết.”

Tôi hạ giọng nói: “Tôi muốn đi gặp huynh ấy.”

“Giờ không tiện.”

“Vì sao?”

“Chủ nhận đang cùng Hán Vương nghị sự, hơn nữa phu nhân căn bản không vào được Hán vương phủ.”

“Chẳng lẽ Hán vương phủ là tường đồng vách sắt à?” Tôi bỏ qua anh ta, đi thẳng ra chuẩn bị ngựa.

Phượng Minh cản tôi lại, bất đắc dĩ nói: “Chủ nhân nói đêm nay nhất định trở về, ngươi nghe lời đi.”

Tôi dừng lại: “Huynh ấy nói đêm nay nhất định trở về?”

“Vâng.”

Tôi suy nghĩ một chút, đành phải tiếp tục chờ anh.

Tôi ngồi như vậy trước ánh đèn trong đêm chờ một người, lúc này mới cảm nhận được tâm tỉnh trách móc oán hận của bài thơ ca cổưa: “Tịch mịch xuân đình khoảng không dục hiểu, lê hoa đầy đất không ra môn.

Tôi chờ được một lúc thì không còn kiên nhẫn nữa, nếu mỗi ngày đều chờ đợi như này thì chắc phát điên lên mất.

Lúc Đào Hoa Thiếu trở về, tôi đã thay ba cây nến đỏ, bầu trời bên ngoài đã nhờ nhờ sắp sáng.

Anh không vào phòng ngay mà đứng ở cửa hơi nghiêng đầu nhìn tôi, trong dáng vẻ tươi cười phong trần ẩn chứa một sự mệt mỏi.

Trong chớp mắt nhìn thấy anh, sự tức giận của tôi liền tan thành mây khói, chỉ cảm thấy yêu thương tràn ngập. Trong lúc này, anh chỉ là một kiếm khách bình thường cô đơn, vận mệnh và danh vọng mỏng manh trên đời hòa trộn trong dòng nước lũ. Tôi chỉ là một cô gái ở bên kia mặt trời lặn, hướng về trần thế mờ mịt không để ý đến năm tháng xa xăm, tuổi tác giống như một làn gió mát được giấu trong tay áo, chỉ nhẹ trở tay môt cái, hồng nhan liền bạc đầu.

Nhưng nghĩ lại trong lúc này, tôi lại càng có nhiều cảm xúc sâu sắc.

Tôi ôm lấy anh, áp mặt lên bờ vai anh, dụi vào đó không nói gì.

Đào Hoa Thiếu cũng không nói, cúi xuống hôn vào tóc tôi, giọng nói khàn khàn nói xin lỗi.

Tôi ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt trong suốt của anh ngay trên mặt mình, tôi nghe giong nói rõ ràng của chính mình nói rằng: “Đào Hoa Thiếu, chúng ta mặc kệ chuyện này, được không?”

Anh mỉm cười nhìn tôi, đuôi mắt lộ những nếp nhăn nhỏ mỗi khi cười, có vẻ như ẩn giấu vô số bí mật, cúi đầu hỏi: “Lâm Vãn Từ tới rồi phải không?”

Tôi khẽ gật đầu, thành khẩn nói: ‘Muội không làm trang chủ, huynh cũng không tương trợ Hán vương. Chúng ta đi Mạc Da Sơn, không bao giờ…quay về Trung Nguyên nữa.”

Đào Hoa Thiếu thu nụ cười lại, nói: “Được, chuyện này ta sẽ cân nhắc.”

Lòng tôi cũng theo nụ cười của anh mà vụt tắt.

Anh đưa tay vuốt ve mặt tôi, dịu dàng nói: ‘Trời sắp sáng rồi, đi nghỉ ngơi đi. Lần sau không cho muội thức đêm như vậy nữa.”

Tôi bị anh ôm đi vào trong buồng, cơ thể dường như không còn là của tôi nữa, trong đầu có vô số âm thanh ầm ầm nổ tung, trào lên như muốn nhắc nhởcái gì đó, bởi vì quá ầm ĩ khiến con người ta cảm thấy tuyệt vọng.

Đào Hoa Thiếu cởi trường bào, quay đầu lại xem tôi, mắt nheo lại, mái tóc trắng phất phơ trên chiếc áo mỏng, tựa như thần tiên.

Anh nhìn tôi trong chốc lát, bỗng nhiên thở dài, nói: “Sơ Cuồng, ta nhất định là bị ma ám rồi.”

Tôi kinh ngạc ngẩng lên nhìn anh.

Đào Hoa Thiếu nhìn thẳng vào tôi, tự châm biếm nói: “Cả ngày hôm nay ta không có một chút yên lòng nào, Hán vương lải nhải nói rất nhiều, giờ một chút ấn tượng ta cũng không có.”

Tôi càng thêm không hiểu: “Hả?”

Anh nói: “Đầu óc của ta chỉ nghĩ đến muội, Lâm Vãn Từ yêu cầu gì khiến muội bất an, đúng không?”

Tôi há mồm định nói.

Đào Hoa Thiếu mỉm cười nói: “Sáng sớm ngày hôm nay thấy tâm trạng muội bất an. Tuy rằng muội không ngốc, nhưng có một số việc lại rất hay để tâm vào việc vụn vặt.”

Tôi phản kháng: “Làm gì có chứ?”

Anh phá lên cười: “Không có? Hiện giờ trong lòng muội đang nghĩ gì?”

Tội bị anh làm cho mơ hồ, nói: “Nghĩ cái gì cơ?”

Đào Hoa Thiếu xoa xoa đầu tôi, dịu dàng nói:”Ngốc ạ, vốn định ngày mai mới nói cho muội biết, nhưng…” Anh nghiêng đầu, bộ dạng rất khổ não: “Ta thật sự không đành lòng thấy muội khổ sở, cho nên…ta quyết định quay về Mạc Da Sơn, mặc kệ mọi chuyện.”

Tôi há hốc mồm, nhìn anh không nói thành lời.

Đào Hoa Thiếu trừng mắt nhìn tôi, dùng giọng nói vô cùng oan ức nói: “Thành công rồi, tốt xấu gì cũng cười một cái, ta đã hy sinh lớn như thế.”

Tôi hồi phục lại tinh thần, nhưng vẫn còn chút hoài nghi, truy hỏi anh đến cùng đó có phải là sự thật hay không? Sự việc quá thuận lợi, quả thực là không thể tin được.

Đào Hoa Thiếu tái mặt, giả vờ giận giữ nói: “Còn nghi ngờ lời ta nói, muội đúng là người đầu tiên đấy.”

Tôi hét lên một tiếng, mãnh liệt ôm anh nhào trên giường hôn tới tấp một phen. Một lát sau mới buông anh ra rồi đứng lên.

Ạnh kéo tay tôi, cười dài nói: “làm gì vậy?”

Tôi nói: “Thu dọn đồ đạc, không phải ngày mai đi sao…”

“Ông trời ơi.” Đào Hoa Thiếu thất bại nhắm mắt lại, kêu lên: “Muội nhất định là do ông trời phái tới hành hạ ta mà.”

Anh thuyết phục tôi quay lại giường, hôn nồng nhiệt. Đại não tôi lập tức trống rỗng, tình hình cụ thể và tỉ mỉ thế nào không thể tường thuật được, có hứng thú thì các vị không ngại cứ tưởng tượng trong khả năng, hoặc miêu tả sống hoặc từ thêm vào ngàn từ vạn chữ, an ủi xuân tình cũng không phải là một ý tưởng tồi.

Ánh nắng ban mai mờ nhạt xuyên qua song cửa sổ chiếu vào phòng, trong phòng trở nên lung linh mờ ảo. Cảm giác của tôi cũng mông mông lung lung, dường như mình đang ở trong mộng, cơ thể vô cùng mệt mỏi nhưng đại não thì vô cùng hưng phấn, lại càng không dám cử động sỡ quấy nhiễu Đào Hoa Thiếu. Đang định xoay người liền bị cánh tay to đè lại. Đào Hoa Thiếu ánh mắt lấp lánh nhìn tôi, khóe môi nhếch lên nụ cười đầy ám muội: “Ngủ không được hay là muốn tiếp tục lần nữa?”

Tôi bật cười, nhìn anh không nói lời nào.

Ngây ngốc một lúc, tôi nhẹ nhàng nói: ‘Huynh không tương trợ Hán Vương, ông ta có làm khó dễ huynh không?”

Đào Hoa Thiếu phì cười, hỏi ngược lại: “Ta giúp hắn, hắn sẽ không làm khó dễ ta đúng không?”

Tôi nhíu mày ý bảo không hiểu.

Anh cười nói: “Muội đã từng nghe một câu nói này chưa, ‘phi điểu tẫn, lương cung giấu, thỏ khôn tử, chó săn phanh’.”

Tôi kêu lên: “A, thì ra là huynh nghĩ xa như vậy…”

Đào Hoa Thiếu tức giận trừng mắt với tôi, nói: “Ta đã hy sinh lớn như thế, toàn bộ kế hoạch đều tan rã….Hừ! Nói những lời này với muội chẳng khác gì đàn gảy tai trâu.”

Tôi cười: Huynh chỉ để ý đàn của huynh, trâu tự có cách hiểu của trâu. Huynh không phải là trâu, làm sao biết trâu không nghe hiểu được gì chứ?”

Anh bật cười thành tiếng: “Muội chỉ ngụy biện là giỏi.”

Tôi suy nghĩ một chút, lại hỏi: ‘Vậy còn bản đồ bảo tàng, huynh đưa cho Hán Vương chưa?”

Đào Hoa Thiếu vỗ trán than thở, giả vờ giận giữ nói: “Không! Ngày hôm đó hắn còn nghi ngờ ta có tư đồ với bản đồ đó, giờ ta bỗng nhiên chạy đi tặng cho, chẳng phải hắn lại càng thêm…”

“A!.” Tôi sợ hãi kêu lên, cắt ngang lời anh.

Hai hàng lông mày anh nhướng lên, hỏi: ‘Sao vậy?”

Tôi tỉ mỉ suy nghĩ một chút, rồi mới chậm rãi nói: “Muội vẫn nghĩ chuyện này có chút kỳ quái, dường như có người cố ý muốn Hán Vương nghi ngờ huynh…Hiện giờ thì cảm giác này càng mãnh liệt…Huynh nghĩ lại mà xem, trong hộp sắt là vật gì, trên đường đi chúng ta đã theo dõi suốt, ngay cả chúng ta cũng không biết bên trong đó là vật gì, vậy Hán Vương làm sao mà biết chứ?…Khẳng định là có người nói cho hắn biết…?”

Mặt mày anh rạng rỡ, liên tục gật đầu nói: “Không sai, không sai, trở nên rất thông minh rồi đấy.”

Tôi ngó anh, ngạc nhiên nói: “Huynh đã sớm biết rồi ư?”

Đào Hoa Thiếu cười lắc đầu, nói: “Ta cũng nghĩ kỳ lại như vậy, nên cho người đi thăm dò. Sáng hôm qua mới nhận được hai tin tức từ bồ câu đưa thư, chứng thực sự suy đoán này là đúng.”

Tôi ngồi đậy: “Là cô ta đúng không?”

Anh mỉm cười gật đầu, bỗng nhiên chuyển đề tài câu chuyện, dùng một kiểu nói vô cùng tán thưởng: “Thật khó tin cô ta tuổi còn nhỏ mà lại có lòng dạ như vậy, thật sự là thông minh tuyệt đỉnh, ta suýt nữa đã bị cô ta lừa gạt rồi.”

Tôi sửng sốt một lúc mới nói: “Cô ta vì sao lại muốn làm vậy? Đắc tội với huynh đối với cô ta có gì tốt chứ?”

Đào Hoa Thiếu nói: “Cô ta thật sự là không còn cách nào khác, trong việc cuốn theo Ngự trì sơng trang vào chuyện này, cô ta sẽ không có đường lui, cô ta lại phải lựa chọn giữa thái tử và hán vương trong lúc này chỉ được làm việc cho một người.”

Tôi hiểu ra: ‘Người sau lưng cô ta là thái tử, cho nên cô ta đã dùng kế ly gián giữa huynh và Hán Vương…A, đây thật sự là một kế trong kế, nếu Hán vương trúng kế, quả thực Ngự trì sơn trang trở thành nơi sở dụng cho Hán Vương, còn có thể làm nội ứng cho hoàng thái tử. Đây thật sự là một chiêu rất lợi hại.”

Đào Hoa Thiếu thở dài, nói: “Đúng vậy, lúc này ta rút lui, chẳng khác giúp cô ta một việc tốt.”

Tôi hừ một tiếng, cố ý nói: “A, huynh không cam lòng, vậy huynh tiếp tục đi giúp Hán Vương, đấu với cô ta một trận…”

Đào Hoa THiếu giả vờ phẫn nộ trừng mắt với tôi, hừ nói: “Muội không cần đả kích ta. Nếu ta vì cơn giận này mà thật sự đấu với cô ta một trận, thì ta không phải là Sở Thiên Dao, muội cũng sẽ không là Dung Sơ Cuồng nữa.”

Tôi sửng sốt.

Anh hài hước cười nói: “Ta yêu giang sơn nhưng lại thích mỹ nhân hơn.”

Tôi phì cười.

Đào Hoa Thiếu tiếp tục nói: “Hơn nữa, ta đã tìm được một việc còn thú vị hơn chuyện mưu phản…”

Tôi ngạc nhiên nói: “Là chuyện gì?”

Anh không đáp, chỉ hơi ngoắc ngoắc ngón tay. Tôi lập tức cúi người xuống gần, anh áp sát vào mặt tôi, cười hì hì nói: “Là sinh hài tử đó.” Nói xong hai tay đã bắt đầu hành động xấu xa rồi.

Như vậy, cho đến tận buổi trưa chúng tôi mới rời giường. Đối với một xã hội nghiêm khắc sâu sắc, ta chính là một người phóng đãng, so với Phan Kim Liên còn hơn, sợ rằng còn bị cho vào lồng heo thả sông ý chứ.

Truyện Chữ Hay