Hoàng thượng nhíu mày:
_nàng sẽ múa ư???
_vâng thưa bệ hạ. Cùng muội muội Nam Hi của thiếp ạ!
_được hậu cứ tự nhiên
Nói đoạn, Phong Cẩm tới dìu e gái mình lên đứng giữa sân điện trải bằng thảm đỏ nhung. Ai ai cũng hồi hộp k biết tài cán thật sự của vị hoàng hậu này ra sao. Để cho Nam Hi đánh đàn tì bà theo những giai điệu tươi vui còn hoàng hậu uốn mình nhảy múa theo nốt nhạc. Đây là một sự kết hợp rất hoàn hảo và tuyệt vời! Bản nhạc vừa dứt, tràng pháo tay reo lớn vang lên cùng với sự thán phục. Nam Hi và Phong Cẩm cúi chào một cách tao nhã. Hoàng Hậu quay người lên nói với Hoàng Thượng
_ Thần thiếp đã biểu diễn xong phần của mình. Hôm nay là buổi tiệc chào mừng vương gia Mộc Quốc vậy nên thiếp nghĩ vị phu nhân tương lai của ngài cũng phải biểu diễn một tiết mục để góp vui chứ!
_ À ừm... nếu đại tiểu thư của Tả Thừa Tướng muốn
Nam Hi liếc xéo nhìn ta một cách khing bỉ. Trong lúc đó ta cũng bối rối lắm, lúc ở tương lai ta vốn là một cô gái cá tính, không thích nhảy múa gì. Thấy sự trầm mặc cuả con gái, Mã Phu Nhân hích nhẹ tay vào con khẽ nói
_ Hãy ọi người thấy được khả năng của con đi!
Chợt nhớ đến hồi cuối cấp ta có biểu diễn là một tiết mục đánh đàn cổ truyền. Vậy nên ta nhẹ nhàng đứng dậy nhún xuống và nói: “vâng tiểu nữ Trắc Cơ xin nghe ạ” .Tất nhiên mọi nha lại công tử, phu nhân đều rất muốn biết được khả năng của vị tiểu thư sở hữu sắc đẹp nhất nhì Thủy Quốc này. Ta bảo Miên Miên:
_ Lấy cho ta cây đàn tranh
Chốc sau ta ngồi trước sân điện trên đùi đặt một cây đàn tranh loại tốt. Không khí chợt tĩnh mịch lạ lùng, từng cơn gió thổi qua đều đều tạo nên cảm giác trong lành mát mẻ. Từng ngón tay thon dài gảy trên từng dây đàn, làm ra một khúc nhạc lúc trầm lúc bổng. Bằng chất giọng trong trẻo và cao vút của mình, lời bài hát đã vang lên:
“Như hoa, như mộng
Là cuộc tương phùng ngắn ngủi của đôi ta
Mưa bụi triền miên
Giọt lệ yên chí nhẹ rơi vào khóe miệng
Trầm ngâm nghe tiếng gió đau lòng
Hồi ức khắc vào mảnh trăng khuyết
Kiếp này đã k còn tìm kiếm
Quá khứ chỉ còn mộng trước hoa.....”
Khi những dây đàn cuối cùng rung nhẹ, ta cảm thấy lòng minh thật thanh thản và yên bình. Do bài hát này sao, bài hát chính tay mẹ ta viết nên sao??? Từng giọt nc mắt chợt tuôn rơi xuống gò má cho ta biết rằng ta đang nhớ đến người mẹ yêu quý ở tương lai xa xôi kia. Làm sao để trở về đây??? Cuối cùng thì hồn ta cũng nhập lại xác trong tiếng reo hò của ngàn người ngồi dưới điện kia. Ngước mắt lên phía “người cậu” đang ngồi đường bệ, ngài và Hoàng Thái hậu khẽ gật đầu hài lòng thì ta mới thở phào nhẹ nhõm. Bên cạnh đó Hoàng hậu méo mó mặt mày, tỏ vẻ tức giận. Nam Hi cũng vậy. Ta đứng lên, lau vội nc mắt trên gò má và nở một nụ cười thân thiện. Miên Miên chạy đến chỗ ta ôm cây đàn tranh thì thầm:
_tiểu thư hát rất hay và còn đánh đàn rất tuyệt nữa nhưng bài hát này rất lạ, tiểu nữ chưa nghe bao giờ.
_ta tự làm ra đấy_ta cười trừ nói bừa _ Ồ!nhưng người làm khi nào ấy nhỉ?_ bí mật _ nói cho nô tì biết đi mà _ thôi đừng trẻ con nữa!
Nương cầm tay ta, vuốt nhẹ: _ nương biết con làm được mà! Con sẽ là người phụ nữ tuyệt vời nhất trên thế gian có đc tứ đức đấy!
_vâng_ “hức...với nương đó là Trắc Cơ trước kia nhu mì hiếu thuận nhưng bây giờ k còn là cô ấy nữa mà là người khác – Trương Hiểu Như của tương lai”
Hoàng thượng nói rõ to:
_các mĩ nhân của chúng ta đã tạo ra một k khí hết sức tươi vui trong này hôm nay. Bây giờ mọi người có thể nâng ly chúc mừng cho vị vương gia Mộc quốc của chúng ta _ xong hoàng thượng cầm ly rượu vàng nhấm thì mọi người mới dám khai tiệc. Trong buổi tiệc các quan thì nói với nhau về chuyện quốc gia đại sự. Các phu nhân và tiểu thư cứ xúm tới bàn tiệc nhà ta mà hỏi tùm lum chuyện:
_trời ơi tôi nghe danh nhưng chưa được gặp tiểu thư bao giờ
_nhìn cô đẹp thiệt đó
_lại còn giỏi cầm kì thi họa nữa
Mấy cái bà phu nhân lại quay ra: