“tỉ tỉ rất khéo tay nhỉ?” _ “tỉ phải cố gắng lắm đấy nhưng mà.... lại rất mỏi vai” _ “đc rồi lát nữa muội sẽ xoa bóp cho tỉ” _ “muội muội tốt! Thôi ăn đi tỉ rất đói” _ “vâng”. Mấy ngày nay ta cảm thấy ăn rất ngon miệng. “ăn ngon nhỉ?” _ “hả??? Vương gia cát tường”_bọn nô tì cúm rúm sợ hãi. Vương gia mặt mày tối sầm tiến tới chỗ ta nên vội đứng dậy đáp lễ nghi. Hắn bóp cổ ta rồi đẩy mạnh vào tường: “trong lúc người khác đang bị thương vì cô mà cô vẫn ung dung ngồi đây ăn đc nhỉ?” _ “thiếp... thiếp...” _ “ta sẽ giết cô vì làm tổn thương đến con của ta”. Sau đó hắn dùng luồng ám khí màu đen khiến ta bị đập liên tiếp vào tường , lần. “xin vương gia tha cho thiếp...A đau đau quá!” _ “cứ van xin đi! Ta sẽ khiến cô đau đớn như Hi Ngọc”. Đám người hầu ở đó sợ hãi đến mức bỏ chạy. Băng Băng chạy đến quỳ dưới chân vương gia xin tha cho ta nhưng lại bị vương gia ấn cho chưởng nên ngất đi. Sau đó ta bị thả rơi xuống đất còn hắn chỉ lạnh lùng liếc ta rồi bỏ đi. Tay ta bóp chặt ghì vào bụng: “đau quá! Băng Băng, muội mau tỉnh lại đi. Người đâu mau giúp bổn nương! Đau quá”. Nước mắt ta lăn dài trên má, ta có cảm giác máu đang dần chảy ra. Mỗi lúc một nhiều, hút cạn sinh lực khiến ta ngất đi. Rồi ta lại mơ.... Trong giấc mơ đó, ta vui đùa chạy nhảy trên thảo nguyên rì rào gió mát. Và thấy một chiếc nôi nhỏ đang lắc lư theo sự chuyển động của gió. Trong đó có hài nhi đang khóc, ta thương quá nên bế nó lên, dỗ cho nó ngủ. Nhưng trời tối sầm lại, thần chết xuất hiện, cướp đứa bé trên tay ta rồi biến mất....Bây giờ ta đang cố gắng mở mí mắt để theo dõi xem chuyện j xảy ra. Hạ thân của ta lại rất ê buốt. Ông thái y ngồi bên than thở: “k biết rốt cuộc lão già này phải đến phủ vương gia bao nhiêu lần nữa? Vương phi bây giờ tình trạng sức khỏe của người rất yếu nên tránh gió và cử động mạnh. Người đang có dấu hiệu trầm cảm thì hãy xin rời hoàng cug để tĩnh dưỡng thời gian. Nếu như thế này mãi thì nương nương sẽ suy sụp đấy!” _ “thái...y....con của ta...” _ ông chỉ khẽ lắc đầu và rời đi. Nước mắt bây giờ mới thật sự đc trút xuống: con ơi, mẹ chỉ mới biết sự hiện diện của con chưa đến ngày cơ mà! Sao con lại nỡ rời đi....”tỉ tỉ sao mọi sự xui xẻo luôn đến với tỉ vậy?” _ “vương gia...SẼ CÓ MỘT NGÀY ‘giáo chủ của Hắc Nhật Tà Bang’ DÙ MẠNH ĐẾN MỨC NÀO THÌ SẼ THUA DƯỚI TAY TA! Tất cả nghiệp
chướng sau này dù có xảy đến thì đừng trách cô nương ta vô tình bạc nghĩa...”. Sáng hôm sau, số cung nữ dọn dẹp số đồ đạc cần thiết, gói ghém cẩn thận: “chuyện j vậy?” _ “xin Vương phi nương nương thứ tội! Đây là lệnh của vương gia: Vương phi sẽ dọn ra phủ Gia Cửu ngoài hoàng cung cho đến khi thứ phi sinh nở xong. Điều đó sẽ giúp nương nương đc thư giãn, tĩnh tam và hồi phục sức khỏe” _ “vậy ư? Tốt thôi ở đâu thì bổn nương vẫn sống đc”. Lát sau ta đc đỡ lên kiệu, Băng Băng và số tì nữ đc cử đi theo. Ta thấy mêt mỏi và thiếp đi....Lần này ta lại đang ở trong rừng trúc, đi loah quanh mãi mà k có đường ra. Bỗng nhiên bà lão mặc áo trắng bay bổng trên trời phán rằng: “ tuần sau, con hãy tìm về dãy núi phía Đông Nam rừng sim, con sẽ thấy điều tồi tệ đầu tiên. Sau đó hãy đi thẳng đến vách đá và chạm tay vào vách đá lần, sẽ có người giúp con thực hiện mong muốn của con.” Sau đó bà tiên biến mất và ta cũng tỉnh dậy: “đây là giấc mơ phù phiếm hay là điềm báo cho ta???” - ”sắp đến nơi chưa?” _ “thưa chỉ còn dặm nữa sẽ đến”. Rừng sim!!! Chết rồi ta quên lời hứa với Đại Sơn ca ca. Chắc huynh ấy đợi ta sẽ sốt ruột lắm. Ta vén rèm kiệu lên, nhìn ra ngoài và hít hơi thật sâu. Tâm trí đã đỡ hơn chút nững vẫn rất đau lòng. Ta nhìn xuống bụng, chạm nhẹ vào đó. Hôm qua có sinh linh bé nhỏ nhưng giờ đã bị phụ thân nó hại chết rồi: con yên tâm, mẹ sẽ trả thù cho con, để hắn có thể thoát khỏi cái tự mãn tự cao của đời...”Vương phi đến nơi rồi ạ!” _ “giúp bổn nương xuống”_ta được dìu cẩn thận vào phòng ngủ. Sau khi nhìn liếc qua, ta nhận thấy phủ này chỉ nhỏ bằng / phủ vương gia những cấu trúc rất tinh tế. Phòng của ta đã đc dọn sạch sẽ, giữa kê cái đệm và đặt bàn nhỏ phía trước. “k tệ lắm! Băng Băng muội sẽ ngủ ở đâu?” _ “tỉ đừng lo lắng! Căn nhà này có phòng: dành cho tỉ, là dành uội, là của các tì nữ. Nói chung cũng rất đầy đủ. thôi tỉ hãy nghỉ ngơi đi” _ “ừm! À hãy lấy cho tỉ bức tranh thêu chưa xong ấy và mở cửa sổ dùm tỉ luôn” _ “được rồi,đợi muội một tí”. Cửa sổ phòng ta lại quay về hướng đông, đối diện với khu vườn nhỏ. Rồi chú chim bồ câu ấy lại bay qua cửa sổ, đậu lên tay ta: sao huynh ấy biết đc ta ở đây mà tới nhỉ?”. Bức thư viết: dù muội ở đâu huynh vẫn biết đc. Muội hãy giữ gìn sức khỏe. Đừng lo về chuyện hôm qua! “tỉ tỉ đây nè! Vậy muội ra ngoài dọn dẹp đồ nha!” _ “cảm ơn. Này đào xới đất ở sau căn vườn đó và trồng hoa mẫu đơn và oải hương cho tỉ"