Đại Mễ Tiểu Mạch

chương 10

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bác sĩ Mạch cảm thấy trên mặt có thứ gì mềm mềm, ngưa ngứa.

Hơn nữa không biết từ chỗ nào truyền đến mùi thơm của sữa, nặng nề đặt trên ngực mình.

… Đau đầu, chắc hẳn do say rượu. Miệng rất khô, khó chịu.

“Mạch Mạch ~”

… Ừm

“Mạch Mạch ~~”

Cảm giác có điềm xấu chẳng lành.

“Mạch Mạch ~~~ mặt trời tắm nắng cho mông nha ~”

Bác sĩ Mạch miễn cưỡng mở mắt, quả nhiên, tên tiểu vô lại kia đang nằm sấp trên g ngực bác sĩ Mạch, hai bàn tay mập mạp đầy thịt đang nhéo mặt bác sĩ Mạch mà chơi.

Nặng chết được… Đứng lên ngay cho ông… Bác sĩ Mạch bị bé con ép tới mức thở không được, trợn trắng mắt.

Út cưng vểnh mông nhỏ nằm sấp trước ngực bác sĩ Mạch, khuôn mặt nhỏ nhỏ tròn tròn lúc ẩn lúc hiện trước mắt bác sĩ Mạch. Bác sĩ Mạch nhéo gương mặt nhỏ mũm mĩm kia, “Tiểu vô lại, xuống dưới. Béo như con heo, đè chết người ta rồi.”

Cổ họng rất khô, giọng khàn khàn. Út cưng vặn vẹo hai cái, “Không xuống ~” nói xong, một mặt phồng má nằm trên ngực bác sĩ Mạch, một mặt chớp mắt, vụt sáng vụt sáng. Giống hệt một con thú nhỏ đáng thương.

Bác sĩ Mạch xoa xoa mái tóc ngắn xù ra của bé, giống vuốt ve một con mèo. Trẻ nhỏ luôn khiến bác sĩ Mạch cảm giác sạch sẽ, ngay cả trong linh hồn đều sạch sẽ. Mễ Hi Huy từ trong phòng bếp đi ra, tay áo xắn lên, đeo chiếc tạp dề dài với chú mèo nhỏ đang đuổi bắt bướm, hai tay dính nước, “Út cưng xuống nào, ăn điểm tâm.”

Bé con quay đầu nhìn chú nó, Mễ Hi Huy lau tay lên tạp dề, đi đến trước sô pha ôm lấy Út cưng xuống, “Trễ bây giờ. Ăn điểm tâm đi.”

Út cưng mới vào lớp một nhưng đã được yêu cầu phải đến trường trước bảy giờ, để tự học sớm. Thiên Tân là thành phố luôn nổi danh về mức độ cạnh tranh kịch liệt, điểm thi vào trường cao đẳng khóa chính quy có năm gấp đôi so với Bắc Kinh. Học tập khắc khổ tất nhiên phải từ khi còn bé. Nhưng học sinh tiểu học lên trường sớm tự học cũng chẳng được gì, cùng lắm là đọc Hán ngữ ghép vần, hoặc học chữ cái tiếng Anh. Út cưng hiện tại có phần hồ đồ giữa chữ A, có khi đọc ‘Ai’, có khi lại đọc ‘A’.

Bác sĩ Mạch hiện tại mới kịp phản ứng bản thân mình đang ở nhà Mễ Hi Huy. Liếc một cái đồng hồ để bàn nơi phòng khách, mới vừa sáu giờ. Bầu trời tháng mười sáng nhanh đến khó chịu, phủ một tầng mù sương.

“A… Tôi ở nhà cậu.” Bác sĩ Mạch dùng là giọng khẳng định.

Mễ Hi Huy liếc bác sĩ Mạch một cái, không hé răng. Út cưng leo lên ghế dựa ăn cơm, dùng muỗng nhỏ húp cháo. Mễ Hi Huy ở phòng bếp gọt vỏ khoai tây. Đồ ăn giữa trưa phải chuẩn bị tốt ngay từ sáng, nếu không đến trưa gấp gáp trở về nấu cơm sẽ không kịp.

“…Không nghĩ rằng nhà cậu khá nghèo.” Bác sĩ Mạch hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, vẫn chơi xấu như trước nằm trên ghế salon không đứng dậy. Mễ Hi Huy lại liếc bác sĩ Mạch một cái, không thèm phản ứng.

Bánh bao mới hấp xong rất nóng, còn bốc lên hơn nước màu trắng. Mễ Hi Huy cắt bánh bao thành bốn phần, Út cưng cầm chiếc nĩa nhỏ cắm vào, đôi môi nhỏ cắn một cái. Mùi thơm bay tới chỗ bác sĩ Mạch, bụng bác sĩ Mạch ọc ọc kêu. Mễ Hi Huy thản nhiên nói, “Cùng ăn đi.”

Bác sĩ Mạch chẳng thèm khách sáo, xốc chăn trên người lên, ngồi xuống, hai chân thọc vào giày, vẫn chưa mang xong thì đã giẫm lên mũi giày mà lệch xệch đi tới. Quần áo trên người có nhiều nếp nhăn, tóc vểnh đông chĩa tây. Mễ Hi Huy nhìn hình tượng của bác sĩ Mạch, thở dài bảo, “Đi buồng vệ sinh chỉnh cho gọn gàng, rửa mặt đi.”

Bác sĩ Mạch lạch bà lạch bạch chạy tới buồng vệ sinh, súc miệng, rửa sạch mặt, ló đầu ra hỏi, “Cậu có bị HIV không”

Huyệt thái dương của Mễ Hi Huy giật giật, “Không có.”

Bác sĩ Mạch rất vừa lòng rút đầu vô, “Vậy tôi dùng lược của cậu.”

Út cưng ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi, “Chú ơi ~ cái gì gọi là HIV nha”

Mễ Hi Huy đáp, “Một loại bệnh truyền nhiễm.”

Bác sĩ Mạch sôi nổi đi ra, “Út cưng không biết cái gì gọi là HIV sao HIV chính là…” Mễ Hi Huy cầm bánh bao nhét vào miệng bác sĩ Mạch, “Ăn điểm tâm!”

Bác sĩ Mạch cầm lấy bánh bao thì vừa thấy, là bánh bao đậu. Đậu được cắt thành từng đoạn nhỏ, xào chung với thịt nạc và nước tương cho chín, sau đó chưng cùng nhân thành bánh bao. Đậu xào rồi lại chưng nên có vị ngọt ngọt chua chua tinh xảo, vô cùng ngon.

Cháo là gạo cháo hoa. Bên trong bỏ một chút tôm khô, rất ngon. Khác với nhiều bậc cha mẹ khác, Mễ Hi Huy phản đối việc cho trẻ nhỏ uống nhiều sữa. Một là hiện tại chất lượng sữa thật sự chẳng biết đâu mà lần, có sữa là do dùng bao đựng giày dép bỏ đi để lên men. Hai là sữa kỳ thật cũng không tốt cho dạ dày, trẻ có bệnh bao tử tốt nhất đừng bú sữa mẹ. Hơn nữa sữa cũng không phải rất phù hợp với thể chất của người phương đông, không hấp thu tốt. Mễ Hi Huy luôn luôn cho rằng bữa sáng kiểu Trung Quốc là tốt nhất, bữa sáng mà ăn sandwich trộn rau, uống nước đá nước trái cây đều là tìm đường chết. Nghĩ rằng dạ dày quá tốt hay sao. Bác sĩ Mạch nhiều năm rồi chưa ăn qua bữa sáng, rất lấy làm lạ lùng, cầm đũa khuấy khuấy cháo, lẩm nhẩm đếm xem có bao nhiêu con tôm khô có thể nhảy ra. Mễ Hi Huy ở tại nhà bếp chuẩn bị đồ ăn xong, rửa tay đi ra, tự cầm lấy một chén cháo, chậm rãi húp. Út cưng ăn luôn một cái bánh bao nhỏ, ăn ngay hơn nửa bát cháo, rồi ợ một cái bảo rằng ăn no rồi ăn no rồi. Mễ Hi Huy sẽ kéo chén cháo còn thừa lại, ăn hết.

Bác sĩ Mạch húp cháo rột rột như người phương Tây, húp xong ý bảo phải thêm một chén nữa. Mễ Hi Huy lại múc cho bác sĩ Mạch thêm một chén, Út cưng leo xuống ghế, chạy vào phòng ngủ thay đồng phục trường học, trên lưng là cặp sách nhỏ. Đồng phục trường của Út cưng là loại đồ thể thao bằng sợi tổng hợp màu xanh biếc, rất dày, dáng vẻ lỗi thời. Trước ngực đeo thẻ học sinh, là loại thẻ bằng nhựa giá chỉ hai đồng, vốn dĩ không lớn, kẹp trên cổ áo nhỏ của Út cưng lại đột nhiên có vẻ nổi bật lên. Bác sĩ Mạch lấy tay nâng nâng cặp sách của bé, “Ái chà nặng vậy sao Đừng mang nặng quá không cao được đâu.” Mễ Hi Huy ăn xong, dọn chén bát vào phòng bếp, “Bác sĩ muốn đi đâu Tôi đưa Út cưng đi học.”

Bác sĩ Mạch nói, “Cậu có xe”

Mễ Hi Huy xụ mặt, “Không có.”

Bác sĩ Mạch xuy xuy tay, “Tôi tự đi xe về nhà. Thời buổi nào rồi mà ngay cả xe cũng không có.”

Mễ Hi Huy thắt khăn quàng cho Út cưng, đội mũ, choàng áo khoác cho bé, mở cửa ra. Một loạt động tác thành thạo trôi chảy, mỗi ngày đều lặp đi lặp lại. Bác sĩ Mạch đi ra ngoài trước, rồi đến Út cưng, cuối cùng là Mễ Hi Huy khóa cửa. Mễ Hi Huy ôm lấy Út cưng đi xuống lầu, bác sĩ Mạch đi theo phía sau xem. Út cưng bị quấn lấy hệt miếng bông nhỏ, theo nhịp bước của Mễ Hi Huy mà lên lên xuống xuống. Chỉ lộ ra gương mặt tròn tròn bầu bĩnh, tựa vào trên vai Mễ Hi Huy, một bàn tay nhỏ vẫn ôm cổ Mễ Hi Huy.

Mễ Hi Huy có hết thảy tính chất đặc biệt nuông chiều con nhỏ của bậc cha mẹ, bời lúc cậu ôm Út cưng, trên mặt luôn để lộ ra vẻ hài lòng. Cha mẹ mới cảm thấy con mình là tất cả, giải thích như thế rất đúng – vấn đề là cậu là người chú, chứ không phải người cha.

Bác sĩ Mạch yên lặng đi theo phía sau. Út cưng buổi sáng rời giường vẫn còn chút buồn ngủ, xụi lơ mà nằm sấp trong lòng ngực Mễ Hi Huy. Mễ Hi Huy hôn nhẹ bé, bé như con thú nhỏ mà phát ra một tiếng kêu, co lại. Khuôn mẫu của những cặp cha con bình thường.

Đi đến trạm chờ xe buýt. Áo khoác, mũ Út cưng có hơi quá lớn, che khuất hơn phân nửa mặt. Bé nhúc nhích ra khỏi chiếc mũ, vẫy vẫy tay về phía bác sĩ Mạch, “Mạch Mạch ~ Mạch Mạch muốn ở chung với con và chú không nha ~”

Bác sĩ Mạch sửng sốt. Mễ Hi Huy thấp giọng hỏi, “Vì sao”

Bàn tay nhỏ của Út cưng nắm lấy phần áo khoác trên vai Mễ Hi Huy, “Nhưng mà chú ơi ~ chơi với Mạch Mạch vui lắm nha ~”

Bác sĩ Mạch hắc tuyến. Chơi vui. Út cưng như thế này tính là đang khen sao

Mễ Hi Huy rất kiên nhẫn nói, “Ông chú có nhà của mình.”

Bác sĩ Mạch còn chưa kịp phát ra lời nào phản đối một tiếng ‘Ông chú’ này, Út cưng đã chu cái miệng nhỏ ra nói, “Chú ơi ~ nhà chúng ta không có mèo cũng chẳng có chó ~ Mạch Mạch cũng không được sao ~”

Ông —— thao! Bác sĩ Mạch thiếu chút nữa mắng ra, nhãi con chết tiệt kia, không ngờ dám coi ông đây là thú cưng hả

Mễ Hi Huy mặt không chút thay đổi, “Không được. Ông chú ăn còn nhiều hơn.”

Bác sĩ Mạch tức giận đến giậm chân, Út cưng trộm nhìn bác sĩ Mạch, cười hì hì. Xe Mễ Hi Huy phải đợi vừa đúng lúc này đi tới, trước khi ôm Út cưng lên xe cậu quay đầu lại nhìn thoáng qua bác sĩ Mạch, tựa hồ mỉm cười, lại tựa hồ như không phải, biểu tình lạ lùng kia biến bác sĩ Mạch thành sợ hãi.

Buổi sáng Mễ Hi Huy vừa mới vào văn phòng, di động vang. Mở ra nhận điện, là Cao Trạch Khiêm. Cao Trạch Khiêm rất nhiệt tình nói, “Sư huynh bận không”

Mễ Hi Huy ngồi vào ghế dựa, “À, tìm tôi có việc gì”

Cao Trạch Khiêm đáp, “Kỳ thật cũng… chẳng qua muốn hiểu chút tình huống từ sư huynh mà thôi. Có liên quan đến Triệu Tắc Đống… Sư huynh có ấn tượng không”

Mễ Hi Huy nói, “Có. Sao vậy”

Cao Trạch Khiêm trả lời, “Ngoại trừ án bắt cóc, có tình huống liên quan đến ông ấy cần sự hiểu biết của sư huynh.”

Mễ Hi Huy bảo, “Tới chỗ tôi đi. Mặc thường phục mà đến.”

Ngay từ đầu khi nghe Triệu Tắc Đống nói ra tên Mễ Hi Huy, Cao Trạch Khiêm có phần hoảng sợ. Cảm thấy là lạ. Theo lý lẽ, chuyện này là do gian thương Sở Dự Thịnh làm hại Triệu Tắc Đống cửa nát nhà tan. Triệu Tắc Đống kiện Sở Dự Thịnh lên tòa án, nhưng không thể đánh bại Mễ Hi Huy, vì thế bắt cóc con gái Sở Dự Thịnh, Hình Long Nhược vốn tới cứu người, bị Triệu Tắc Đống bắn ba phát.

Thế nào vẫn cảm thấy có phần châm chọc.

Tới nơi của Mễ Hi Huy rồi, Mễ Hi Huy đang viết tài liệu. Một vị cảnh sát mở laptop ra, hỏi cậu, “Ngài nhớ rõ việc của Triệu Tắc Đống chứ”

Mễ Hi Huy bình tĩnh nói, “Nhớ rõ. Lật xe, con trai độc nhất ngoài ý muốn qua đời. Sau đó ông ấy kiện công ty chúng tôi ra tòa nhiều lần, là tôi nhận.”

Cao Trạch Khiêm nói, “Như vậy giữa ông ấy và công ty của Sở Dự Thịnh tồn tại tranh cãi về chuyện lao động là thật.”

Vị cảnh sát bên cạnh lại hỏi vài câu, Mễ Hi Huy đáp đến hợp lý, dùng từ lịch sự thỏa đáng.

“Có thể trở về kết án. Tội cắt cóc cộng thêm tội đánh lén cảnh sát.” Cảnh sát đóng laptop lại, đứng lên còn phải đi nơi khác.

Cao Trạch Khiêm đột nhiên nói, “Sư huynh, thế nên ông ta mới bắt cóc con gái ông chủ của sư huynh. Ba phát súng kia của sư phụ là ông ấy bắn.”

Mễ Hi Huy rốt cuộc ngẩng mặt lên nhìn Cao Trạch Khiêm, dáng vẻ giật mình.

“Ông ấy nói việc lật xe trách nhiệm cũng không phải do ông, là do công ty buộc các tài xế mệt mỏi lâu dài.”

Mễ Hi Huy cười bảo, “Đừng nên hỏi như vậy với một luật sư, còn là luật sư của một công ty.”

Cao Trạch Khiêm cau mày, “Hiện tại tôi hỏi sư huynh tôi. Nói như vậy, sư huynh là ngầm thừa nhận kỳ thật Triệu Tắc Đống đúng”

Mễ Hi Huy bình tĩnh đáp, “Cậu là tới chỉ trích tôi, hay là tới tìm hiểu tình huống từ tôi Nếu là tìm hiểu tình huống, tôi chỉ có thể nói về nguyên nhân tai nạn của Triệu Tắc Đống, đương sự của tôi cũng không cho rằng nguyên nhân trách nhiệm là về phía mình. Hai bên lên tòa án, dưới trình tự hợp pháp của pháp viện, toàn án nhân dân trung cấp thẩm tra hai lần mới đưa ra quyết định. Không có gì không đúng.”

Cao Trạch Khiêm bảo, “Nếu có chứng cứ cho thấy nguyên nhân sự cố là do Sở Dự Thịnh, hội thẩm đoàn có lẽ sẽ cân nhắc đến việc giảm hình phạt cho Triệu Tắc Đống…”

Mễ Hi Huy nói, “Luật sư khác với cảnh sát. Nhìn không ra sai lầm gì.”

Cao Trạch Khiêm giận dữ, “Vâng, tôi biết rồi.”

Án có liên quan đến Triệu Tắc Đống, đội hình cảnh nhận là án bắt cóc. Trong đó đề cập đến tranh cãi về chuyện lao động, thật sự không phải là vấn đề quan tâm của cảnh sát. Cao Trạch Khiêm cũng không phải rất thích Mễ Hi Huy, cảm thấy em trai của sư phụ mình chính là một người mờ nhạt, ấn tượng rất không rõ ràng. Xem bản ghi chép về Mễ Hi Huy trong pháp viện, thế mà thật sự là bất bại, những vụ án nơi công ty Sở Dự Thịnh, bình thường vụ nào có phần khó đều là do Mễ Hi Huy nhận. Án về công ty, về công ty và công nhân viên chức, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi. Rất nhiều vụ án rõ ràng là lỗi do cậu cháu vàng của Sở Dự Thịnh, Mễ Hi Huy đều có thể biến đen thành trắng. Cao Trạch Khiêm lật bản ghi chép cả đêm, tâm tình hiện tại vô cùng phức tạp. Chẳng biết là nên kính nể hay ghê tởm người đã trợ Trụ làm ác, vẽ đường cho hươu chạy này đây.

Quá trình đặt câu hỏi chẳng vui vẻ gì nhiều. Những gì cần hỏi thì đã hỏi hết. Trước khi rời đi Cao Trạch Khiêm liếc nhìn Mễ Hi Huy, Mễ Hi Huy lại cúi đầu viết tài liệu. Ánh mặt trời ngoài cửa sổ rất gắt, chỉ có thể chiếu lên nửa bên người cậu. Có lẽ là do phương hướng, nửa người còn lại bị chìm trong bóng tối. Bản thân cậu không hề nhận thấy, tựa như ánh sáng hay đêm tối đối với cậu đều như nhau.

Truyện Chữ Hay