Ánh sáng đèn pin mờ tối, nhưng chúng tôi vẫn có thể nhìn thấy cảnh tượng trên tấm phản dài, mỗi dãy phản đều có rất nhiều bóng đen đang nằm, tất cả đều bất động. Da đầu tôi muốn nổ tung, lòng nghĩ thầm lẽ nào đây là nhà xác? Nhưng đồng thời tôi nhìn thấy hành lang tứ phía rộng rãi và cửa thông đạo dài ngút tầm mắt bị ván gỗ bịt kín, nếu là nhà xác, thì trong này có bao nhiêu người chết đây?
Vương Tứ Xuyên giục tôi bước vào, tôi thuật tóm tắt tình hình bên trong cho cậu ta, tôi và cậu ta hoán đổi vị trí để cậu ta nhìn được cảnh tượng bên trong, cậu ta liền bảo: “Còn kiêng kị gì nữa? Người sống còn không sợ lẽ nào lại sợ người chết?”, nói xong, cậu ta bước ngay vào trong phòng.
Tôi dặn Mã Tại Hải phải cảnh giác, sau đó cố gắng trấn tĩnh trong giây lát, rồi mới thận trọng trèo qua lỗ hổng vào trong. Khi đã chui vào trong phòng, tôi đứng lên soi đèn pin lần nữa, phát hiện thứ đang nằm trên giường có lẽ đúng như suy đoán của tôi khi nãy.
Đó là những bao lớn trông như thể túi ngủ, trông rất giống túi chứa thây người, những chiếc túi này đồng màu với quân phục của quân Nhật, thoạt nhìn hao hao như kén sâu màu cỏ úa, nhưng điều khiến người ta nổi gai ốc hơn là trên rất nhiều dãy phản dài chồng thành ba tầng như thế toàn là loại túi bằng vải buồm này, chiếc túi nào cũng có vệt bẩn bám trên bề mặt, nhìn qua là biết đó là vết máu thấm từ trong ra.
Tôi thấy hơi buồn nôn, may mà mấy kẻ gan dạ như bọn tôi đều không sợ yêu khí, Vương Tứ Xuyên bảo chúng tôi chuẩn bị tâm lý cho vững, rồi cậu ta lấy gậy sắt lật túi vải buồm, phần may khóa lộ ra, cậu ta liền kéo xuống. Tôi lập tức nhìn thấy một cánh tay cứng đơ, đen sì sì thò ra ngoài.
Ở đây bao nhiêu ngày, chứng kiến quá nhiều chuyện quái dị, nên khi nhìn thấy cánh tay kì lạ này, tôi chẳng có cảm giác gì. Vương Tứ Xuyên tiếp tục mở rộng tấm vải buồm, tôi nhìn thấy nửa cỗ thi thể khô đét bên trong.
Vương Tứ Xuyên thốt lên: “Đúng là người chết rồi!”
Mã Tại Hải là lính công binh, cậu ta chưa bao giờ gặp phải tình huống này, nên sợ rúm người lùi mãi về phía sau. Tôi vỗ vai để cậu ta bình tĩnh hơn, làm lính mà chưa bao giờ ngửi thấy mùi xác chết thì trách gì không lên nổi chức tiểu đội trưởng.
Vương Tứ Xuyên điều chỉnh quầng sáng đèn pin nhỏ lại, rồi soi vào trong túi, nhìn bộ quân phục rách nát trên thi thể, tôi biết những tử thi này là lính Nhật, y phục đều bị dịch cơ thể chảy ra kết thành tảng đông cứng, toàn bộ khoảng da lộ ra ngoài của thi thể đều chuyển thành màu đen, độ phân hủy không đồng đều, có chỗ đã lộ xương trắng, có chỗ thì vẫn còn nguyên vẹn, trông cả cỗ thi thể chẳng khác nào một khối than tổ ong.
Lúc ở trong chiếc máy bay ném bom Shinzan bị rơi dưới dòng sông ngầm, tôi cũng nhìn thấy một cỗ thi thể ở trong tình trạng phân hủy giống thế này. Từ đó có thể khẳng định, nguyên nhân tử vong là vì trúng độc, rất có khả năng số lính Nhật này và viên phi công đó đều bị trúng độc mà chết.
Giở một túi khác ra, tôi thấy tình trạng thi thể bên trong cũng tương tự như vậy.
“Những người này đều chết vì trúng độc, xem ra họ là vật hi sinh của sương độc dưới vực sâu.” - Vương Tứ Xuyên trầm giọng nhận xét - “Những nơi tích tụ chất độc đều bị rữa nát, còn nơi chưa bị rữa nát thì chắc là vi khuẩn đã chết hết vì nhiễm độc, bởi vậy cả cơ thể mới nát đến mức độ này. Có điều, sao tử thi lại chuyển màu đen thế nhỉ?”Màu đen trên bề mặt thi thể trông rất bất thường, Vương Tứ Xuyên chọc gậy vào một hố rữa trên cơ thể tử thi, ngoáy đi ngoáy lại, rồi lôi ra một thứ trông nhang nhác giống bông y tế và đưa lên mũi hít ngửi mấy cái.
Mã Tại Hải đứng phía sau lập tức muốn ói, tôi lắc đầu, thầm nghĩ: “Chú em này kém quá!”, rồi tôi cũng đến gần ngửi thử, thấy mùi vị này thật khó diễn tả bằng lời, nhưng nó không đến nỗi ghê tởm như tôi tưởng.
“Nếu màu đen này là hậu quả do việc trúng độc, thì chứng tỏ lượng độc tố ở trong cơ thể phải rất lớn, nếu chỉ nhiễm độc qua đường hô hấp thì không thể đến nỗi vậy, có lẽ loại khí độc này phản ứng với da của con người.” - Vương Tứ Xuyên nói - “Nếu một ngày chẳng may gặp phải loại sương độc này, thì chúng ta phải vô cùng thận trọng mới được.”
Tôi gật đầu, khóa huấn luyện “Ba phòng” mà chúng tôi học trước đây cũng nói về điều này, chẳng ngờ những kiến thức ấy lại hữu dụng đến thế. Vương Tứ Xuyên lau đầu gậy dính chất bẩn vào túi đựng xác, rồi đi xem xét những nơi khác trong phòng.
Tôi cúi đầu nhìn dãy phản mà tử thi đang nằm la liệt, đột nhiên trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ: “Không đúng, có lẽ nhóm người này chính là đội quân tiên phong của bọn Nhật.”
“Sao cậu biết?” - Vương Tứ Xuyên trèo lên giường, nhìn lên trần nhà và hỏi.
“Những túi ngủ này đều là quân trang dành cho bộ đội dã chiến, nếu số người ở đây đều là quân đồn trú chính quy của bọn Nhật thì chắc chắn chúng đều được phát chăn đệm, vì nhiệt độ nơi này rất lạnh.” - Tôi đưa ra phán đoán - “Hơn nữa ở đây có rất nhiều phòng, giả sử bên trong chứa toàn người chết, thì số lượng tử vong thật sự quá lớn. Bọn Nhật xây dựng con đập dưới lòng đất, có lẽ nhóm đầu tiên đến đây đã không hay biết sương khí dưới lòng vực sâu chứa chất kịch độc, trong thời gian xây dựng công trình, thượng nguồn con sông ngầm bắt đầu đổ mưa, lượng nước gia tăng ập vào trong vực khiến sương độc bay lên, nhóm quân Nhật này và một số công nhân lúc đó đã bị trúng độc và tử vong tập thể, chính vì vậy số lượng thương vong mới lớn đến dường này.”
“Vậy sao bọn Nhật không xử lý những xác chết kia?” - Mã Tại Hải nghe xong liền thắc mắc - “Chẳng phải người Nhật có lò hỏa thiêu sao?”
Tôi nhìn tư thế kì quặc của những xác chết, trong lòng đại thể đã đoán ra sự tình, nhưng quả thật suy đoán đó khiến tôi cảm thấy toàn thân ớn lạnh, nếu sự thực đúng là vậy, thì mọi chuyện xảy ra ở đây quá mức thảm khốc.
“Chắc phải có một nguyên nhân bất đắc dĩ nào đó.” - Tôi nói - “Những thi thể ở đây đều nằm trong túi ngủ, mỗi người một ô giường riêng, cách xử lý tử thi kiểu này không hề hiệu quả, nếu đây đúng là nhà xác, thì chỉ cần một phần ba căn phòng đã đủ chứa toàn bộ số xác này rồi. Hơn nữa, sử dụng túi ngủ để đựng xác chết thì quá lãng phí, dẫu trong thời kì hoàng kim nhất, quân Nhật cũng sẽ không lãng phí như thế đâu!”
Bởi vậy, tôi nghĩ căn phòng mà chúng tôi nhìn thấy không phải nhà xác, sở dĩ các thi thể được đặt như thế này rất có khả năng vì họ đang nằm ngủ trong tư thế ấy thì bị chết mà không hề hay biết.
Đây là khu trại nghỉ, có lẽ lúc nửa đêm, màn sương gây chết người đã chui vào trong phòng qua đường ống thông gió, trong lúc mơ ngủ, chỉ số ít người may mắn thoát nạn, còn lại tất cả quân lính đều thiệt mạng. Sau khi sương mù tan hết chúng phát hiện cả khu doanh trại lặng phắc như tờ đã trở thành một nghĩa địa la liệt xác chết.
Đối mặt với tình hình này, những kẻ may mắn sống sót chắc chắn sẽ rất hoảng loạn, chúng không có khả năng xử lý nhiều xác như thế, nên đành đợi quân chi viện đến, nhưng mặt khác sợ thi thể rữa nát sẽ gây ra bệnh dịch, nên chúng liền đóng kín mọi ô cửa ở đây lại, bao gồm cả đường ống thông gió, rồi bỏ hoang khu vực này.
Trong khoảng thời gian một đêm ngắn ngủi, bao nhiêu người đã chết trong âm thầm, lặng lẽ, chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi cũng đủ khiến người ta thấy lạnh người, tuy phương thức tử vong này rất êm đềm, nhưng tôi không thích cách chết này một chút nào, thà tỉnh táo và chủ động biết mình ra đi còn hơn.
Tôi cảm thấy suy đoán này tương đối hợp lý, nhưng Vương Tứ Xuyên đột nhiên gọi một tiếng, vẫy tay bảo tôi mau lại xem.
Tôi men theo dãy phản trèo tới chỗ cậu ta đang đứng thì nhìn thấy một túi vải buồm nữa bị cậu ta mở tung ra, Vương Tứ Xuyên soi đèn pin vào sọ của thi thể trong túi ngủ cho tôi xem.
Tôi trông rất rõ ràng, trên sọ của cỗ thi thể có một lỗ đạn bắn.
Cậu ta nhìn tôi, bảo: “Tên này bị bắn chết. Cậu xem ở đây nữa này!”
Cậu ta lại chỉ thân thể của tử thi, tôi phát hiện trên ngực xác chết cũng có mấy lỗ đạn nữa.
“Đầu tiên là ăn một phát vào phổi, sau đó lại lĩnh thêm phát nữa vào đầu, chắc làm vậy để giúp anh ta giảm bớt đau đớn và chết thoải mái hơn.”
Nói xong, Vương Tứ Xuyên nhảy xuống giường, tháo tung một mạch mười mấy túi vải buồm ra, chúng tôi phát hiện dễ đến bảy tám xác chết bị súng bắn chết, có xác bị bắn vào đầu, có xác bị bắn trọng thương, thật là kì lạ!
“Một số tử thi đúng là chết vì trúng độc, nhưng cũng có tử thi bị bắn chết, mọi chuyện xảy ra ở đây chắc chắn phức tạp hơn suy đoán của cậu nhiều!” - Vương Tứ Xuyên nhận xét.
Tôi không thể giải thích nổi, những tử thi bị súng bắn chết nằm trong túi ngủ chắc chắn là được người ta nhét vào sau khi đã chết. Nói như vậy thì đúng là bọn Nhật đã biến nơi này thành một nhà xác khổng lồ. Nhưng giống như thắc mắc của Mã Tại Hải, đặt nhà xác ở đây sẽ bốc mùi hôi thối, sao họ không dùng lò hỏa táng, mà lại chỉ lấy tấm ván gỗ niêm phong nơi này? Lẽ nào những xác chết này đã xảy ra biến dị đáng sợ nào đó khiến bọn chúng không dám chạm vào.
Vương Tứ Xuyên lắc đầu bảo: “Khả năng này không thể xảy ra, bọn chúng dùng ván gỗ bịt kín nơi này không phải để thứ bên trong vượt ra ngoài, mà có lẽ là không muốn cho thứ bên ngoài xâm nhập vào trong.”
Tôi lắc đầu, cho rằng khả năng này càng không thể xảy ra: “Nơi này đâu phải đồng hoang rừng rú gì, lại không có dã thú, việc gì họ phải bảo vệ những cỗ thi thể này?”
“Đợi chút, cậu thử nghĩ xem!” - Vương Tứ Xuyên đột nhiên nghĩ ra điều gì, cậu ta trầm ngâm nói - “Bao nhiêu xác chết thế này mà không đem hỏa thiêu, lẽ nào điều ấy có liên quan đến việc bọn Nhật đột nhiên phế bỏ nơi này? Có lẽ đám lính Nhật chết quá đột ngột và dày đặc, nên về sau những người còn lại mới quyết định rời đi, chúng không kịp xử lý xác chết mà chỉ lấy ván gỗ niêm phong kín toàn bộ khu vực, tôi nghĩ nguyên nhân khiến chúng phải làm vậy có lẽ cũng chính là nguyên nhân khiến chúng đột ngột rời đi.”
Nếu là vậy thì càng khó tưởng tượng hơn, các hiện tượng xảy ra trong đập cho thấy, lúc bọn Nhật rời khỏi đây, thì không một tài liệu nào bị thiêu hủy, cũng không một công trình nào bị hủy hoại, bọn chúng rời khỏi đây rất ung dung, thong thả, ung dung đến mức dường như chúng đột nhiên biến mất vậy. Đây cũng là điểm khiến tôi thấy bất thường nhất.
Các loại máy móc thiết bị trong cả con đập đều rất lạ mắt, không rõ chúng được dùng vào việc gì, đồng thời các hoạt động của quân Nhật ở đây cũng không có tính logic, những thứ mà tôi trông thấy dưới lòng đất đều khiến tôi không thể giải thích nổi, điều ấy khiến người ta vô cùng bất an.
Trên mặt đất của căn phòng này không có đường ống thông gió, chúng tôi cũng chẳng tìm thấy manh mối nào khác. Vương Tứ Xuyên nói: “Hay là chúng ta nậy luôn mấy ván gỗ ra, xem kết cấu trong phòng này như thế nào! Ngoài lối vào bị tấm ván bịt kín, thì trong căn phòng còn có rất nhiều cửa thông đạo, chẳng biết những thông đạo này dẫn đến nơi nào, nhưng ắt phải tồn tại một con đường thoát được ra ngoài mới phải”
Tôi thầm nghĩ, nếu vậy chi bằng cứ quay trở lại đường ống thông gió, tuy trèo hơi vất vả một chút, nhưng thế vẫn hợp lý hơn là tìm lối ra trong nhà xác rộng thênh thang này.
Đang do dự, đột nhiên cậu Mã Tại Hải từ nãy vẫn im lặng lại làm động tác ra hiệu cho chúng tôi hãy nhỏ tiếng.
Cậu ta đứng sát cánh cửa, từ đầu chí cuối không dám bước vào trong. Chúng tôi đều im lặng, đột nhiên tôi nghe thấy một tiếng động rất nhỏ phát ra từ đường hầm ở phía ngoài. Tiếng động rất lạ, nghe kĩ, tôi phát hiện đó là tiếng người đang đẩy ván gỗ.
Có ai đang ở ngoài chăng?
Chúng tôi nhìn nhau, lập tức trèo ra ngoài, soi đèn pin vào đường hầm, nhưng chẳng tìm thấy nơi phát ra âm thanh trong không gian rộng lớn này. Dựa vào cảm giác mơ hồ, chúng tôi đi theo phương hướng phát ra tiếng động, thì phát hiện âm thanh đó vọng đến từ một nơi sâu nào đó phía trên đường hầm.
“Rắc rắc rắc…”, tiếng động rất khẽ, tôi dựng hết tóc gáy, chợt nghĩ đến những xác chết bị niêm phong sau ván gỗ. Vương Tứ Xuyên vội giơ gậy sắt lên.