Trong suy đoán của mình thì tôi khắc dòng chữ này để nhắc “tôi” sắp đến đây, bởi vậy lẽ ra sau khi đẩy chiếc giường ra thì trên tường phải trống trơn mới phải.
Nhưng những chữ lẽ ra đang đợi tôi khắc lên thì giờ đã nằm trên tường từ bao giờ, hơn nữa rõ ràng vừa nhìn dòng chữ là tôi phát hiện dòng chữ ấy đã được khắc lên đây khá lâu rồi.
Trong sát na, đầu tôi hoàn toàn trống rỗng, hoàn toàn không thể suy nghĩ xem rốt cuộc tại sao lại như vậy, sờ từng con chữ, đầu tôi như muốn nổ tung.
Tuy mọi việc ban đầu rất phức tạp, nhưng tôi vẫn cảm thấy mình đã ngẫm rõ được tiền nhân hậu quả của nó, nhưng dòng chữ này khiến tôi ý thức được tất cả những suy nghĩ ấy của tôi đều không đúng.
Có điều, tại sao lại không đúng?
Ngay cả chuyện mình quay lại hơn mười tháng trước tôi cũng đã tin, dường như mọi chuyện đều trở nên thông suốt khi lý giải theo chiều hướng ấy. Nhưng vì sao ở đây lại xuất hiện chuyện kì quái thế này?
Tôi ngây người nhìn hàng chữ, nhất thời không biết nên làm gì.
Viên Hỷ Lạc nhìn vẻ mặt của tôi, liền hỏi: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi à?”
Tôi nhìn cô ấy, không biết nên giải thích thế nào, nghĩ đi nghĩ lại đành trả lời không có việc gì, nhưng tay của tôi đã bất giác run lên một cách không thể kiểm soát.
Tôi hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, bắt đầu nghĩ xem ai đã khắc dòng chữ ấy.
Chỉ có hai người biết dòng chữ này, đó là tôi và Vương Tứ Xuyên.
Khả năng tôi khắc đã bị loại trừ, vậy lẽ nào là Vương Tứ Xuyên? Nhưng nếu thế thì mọi điều kiện tiên đề đều không thể giải thích nổi, bởi Vương Tứ Xuyên không hề hay biết về kế hoạch của tôi, cũng không thể biết Viên Hỷ Lạc quan trọng thế nào đối với tôi, dẫu cậu ta có nhanh chân hơn tôi, lén đến khu căn cứ địa này để khắc dòng chữ ấy thì lý do của cậu ta là gì? Điều này còn khó hiểu hơn cả sự xuất hiện của dòng chữ ở nơi đây.
Vậy mà, ngoài khả năng này ra, tôi không còn bất cứ cách giải thích nào khác.
Tôi nhìn con dao găm trong tay, cảm thấy thật ngại ngùng, lòng lấn bấn không biết phải làm gì, đã có người khắc nó ở đây rồi thì giờ tôi nên xóa nó đi để khắc lại hay là khắc chồng lên nó?
Nếu khắc chồng lên thì mọi chuyện xảy ra sau này có chịu ảnh hưởng gì không? Theo lý thì có lẽ là không, nhưng nếu thế nhất định sẽ khiến “tôi sau này” nảy sinh nghi hoặc sau khi nhìn thấy nó. Tôi bất giác đưa mắt nhìn xung quanh hàng chữ đó, lúc này, tôi phát hiện thấy một hiện tượng kì quái.
Tôi đẩy mạnh giường dịch ra xa hơn, thì thấy phía dưới hàng chữ này, chỗ gần góc tường hơn có vết tích bị người ta cạo mất một khoảng.
Tôi sờ vết tích đó và ý thức rằng chỗ bị cạo mất chắc chắn từng có chữ gì đó được viết lên.
Tôi quan sát hồi lâu, tất cả có tám chữ bị cạo, đột nhiên tim tôi lạnh ngắt.
Chỗ đó vốn viết chữ gì nhỉ?
Lẽ nào cũng là một thông tin?
Vậy thì ai đã để lại thông tin ấy? Và sau đó lại bị ai cạo mất?
Sự việc diễn tiến đến bước này, tôi dường như đã hiểu được tất cả ngọn ngành, nhưng tôi không dám khẳng định, dù biết rõ chuyện xảy ra ở đây chắc chắn không đơn giản như mình nghĩ. Xem ra tất cả những gì tôi đã trải qua chỉ là một góc của tảng băng trôi trong hốc xoáy không gian.
Tôi nhận thấy người duy nhất có thể khắc câu “Tất nhiên dẫn đến tất nhiên” chỉ có thể là mình.
Nhưng “tôi” đã khắc dòng chữ ấy không phải tôi của bây giờ, lẽ nào tình huống tôi đang gặp hiện tại chỉ là sự bắt đầu của cả chuỗi sự kiện kì bí hay sao? Lẽ nào sau khi tôi thực hiện xong kế hoạch lần này, trong tương lai tôi còn vào đây lần nữa ư? Và chuyện này sẽ phải xảy ra vô số lần?Nếu là vậy thật thì quá đáng sợ!
Tôi thu dao găm lại, thầm thở dài, xem ra tôi hoàn toàn không đủ tư cách để làm người đàn ông xoay chuyển vận mệnh.
Nhưng lúc này, suy nghĩ của tôi rất mở, tôi quyết định không nghĩ về khả năng này nữa.
Đúng vậy, đây chính là thứ được gọi là số mệnh. Giống như Viên Hỷ Lạc, giờ đây tôi chỉ còn cách đi bước nào hay bước nấy.
Không biết giờ này gã đặc phái viên đang làm gì? Trước đây hắn nói nhóm Khôn Lỏi không bị trúng độc mà đã chạy thoát ra khỏi phòng khí độc, tôi còn nhớ vị chuyên gia nhiều tuổi chết ở trong hố sụt, lúc ấy lợi ông ấy đã đen sì, có lẽ đó chính là vết tích trúng độc; một số người khác thì bị chết trong nhà kho; còn phần lớn thì đều chết trong phòng điện báo ở hang động trong nhánh sông khác.
Dẫu giờ họ chưa chết thì cũng rơi vào tình trạng trúng độc nghiêm trọng, nhưng chỉ cần họ còn sống thì gã đặc phái viên không thể nhắm mắt làm ngơ, chỉ cần hắn không chuyên tâm để đối phó chúng tôi, thì chúng tôi hoàn toàn có cơ hội để chuyển bại thành thắng.
Tôi thầm nghĩ không biết có thể đi cứu những người còn sống sót không? Họ trốn ra khỏi nơi này, mà nơi này lại là vùng khép kín, làm sao gã đặc vụ có thể lừa họ đến đây được?
Tôi nghĩ đến trải nghiệm ở trong phòng chiếu phim lần trước, lẽ nào hắn cũng dùng cách hun khói để xua họ vào đây được?
Khả năng này rất lớn! Khi ấy, cửa ống thông gió đã được nạy sẵn, tôi còn ngỡ đó chính là chuyện tôi sắp sửa phải làm nhưng nếu bản thân nó là một cái bẫy thì rất có khả năng lối vào đó chính là cái bẫy đã được gã đặc phái viên gài sẵn, đồng thời hắn cũng làm sẵn một cái bẫy tương tự ở đầu bên kia của ống thông gió, hai lối vào trở thành hai đầu của một đường hầm tử vong.
Có điều, nhóm Khôn Lỏi không biết sự tồn tại của trạm lánh nạn, cũng không biết gợi ý “trong bóng có ma”, bởi vậy họ sẽ phát hiện ra chuyện khí độc chậm hơn tôi, đến khi họ kịp phản ứng được thì đều lập tức lao đến lối ra.
Gã đặc phái viên nói hắn ta tính nhầm thời gian, cũng có nghĩa là khi nhóm Khôn Lỏi chưa kịp vào đủ sâu thì hắn đã mở nguồn điện và bật công tắc các bóng đèn, kết quả trước khi chết, họ đã kịp thời bò trở lại ống thông gió ăn thông với phòng chiếu phim, sau đó cứ ngồi đợi trong ống, chờ đến khi gã đặc phái viên cho rằng họ đã chết hết mới trở về phòng chiếu phim và trốn ra ngoài.
Họ đi với số lượng rất đông, nếu không bị khói đặc hun thì có lẽ họ sẽ nạy được cửa ra ngoài.
Nhưng chắc chắn họ sẽ bị thương nghiêm trọng vì trúng độc khí thủy ngân, hệ thống thần kinh dần dần nảy sinh vấn đề, giữa họ sẽ xảy ra chia rẽ, có người trở về truy đuổi đặc phái viên, có người lựa chọn tiếp tục chạy thoát ra ngoài, có người ý thức mình sẽ không thể sống sót thoát ra ngoài nên nghĩ cách thông báo với bên ngoài về tình hình ở đây, bởi vậy họ mới chết ở nhiều địa điểm khác nhau.
Tôi đoán với tính cách của Khôn Lỏi, cậu ta không thể nuốt trôi cục tức này và cậu ta sẽ nghĩ Viên Hỷ Lạc bị đặc phái viên bắt đi, nên sẽ trở về để tìm cách giải cứu, cậu ta phải tìm đặc phái viên tính sổ, bởi vậy cuối cùng mới chết trong nhà kho; vị chuyên gia nhiều tuổi là người có vị trí cao, lai lịch bí mật nên khát vọng sống của ông ta mãnh liệt hơn người khác, bởi vậy mới chọn cách cố gắng chạy thoát ra ngoài; còn những người khác lý trí hơn, họ đặt nhiệm vụ lên hàng đầu nên tìm mọi cách thông báo với bên ngoài.
Tôi không biết làm cách nào họ tìm được vị trí của máy điện báo, có lẽ họ đã phát hiện thấy nơi đó trong những lần thám trắc trước, sau đó họ nối dây điện của máy điện báo với dây điện thoại và phát tín hiệu ra ngoài.
Những tín hiệu ban đầu ấy nhất định không phải tín hiệu mà “tôi” nghe thấy trong điện thoại, tín hiệu “tôi” nghe thấy chắc chắn đã bị gã đặc phái viên sửa đổi, cuối cùng họ bị phát hiện ở gần phòng điện báo và đều bị bắn chết, tôi không biết gã đặc phái viên sửa nội dung điện báo nhằm mục đích gì, nhưng điều này có thể giải thích được. Sau khi chúng tôi vào hang động lần đầu tiên, lúc lính công binh sắp xếp dây cáp điện, họ đã nối thông dây điện thoại, dòng điện chạy vào khiến điện thoại reo lên.
Cả quá trình có lẽ là như vậy. Tôi tin sự thực diễn ra gần suy đoán của tôi đến chín mươi phần trăm, nếu vậy thì xác suất tôi đi cứu họ là rất thấp.
Thứ nhất, tôi không thể đi cứu vị chuyên gia nhiều tuổi, bởi không kịp thời gian, việc tìm kiếm tốn rất nhiều thời gian, nhóm duy nhất tôi có thể cứu là nhóm tìm cách trở về báo thù của Khôn Lỏi, đáng tiếc kết quả là gã đặc phái viên không chết mà người chết lại là Khôn Lỏi, nên dẫu tôi có đi cứu cũng thất bại.
Bất kể thế nào, về phương diện này tôi cứ tùy cơ ứng biến chứ trong lòng tôi đã từ bỏ hy vọng ấy rồi, nghĩ vậy để bản thân thấy dễ chịu hơn mà thôi. Khi sự tập trung của gã đặc phái viên bị phân tán cho nhóm Khôn Lỏi thì tôi sẽ nhân cơ hội này chiếm được ưu thế hơn.
Chắc chắn hắn không thể ngờ chúng tôi lại chạy đến nơi nguy hiểm này, bởi vậy tôi có thể ung dung xử lý từng chuyện một.
Việc đầu tiên mà tôi cần làm bây giờ chính là đánh dấu kí hiệu đường dẫn tới lối ra trong bóng tối, những bóng đèn này rất khó đập vỡ, tôi chỉ còn cách trèo lên chỗ lắp bóng để xem tình hình dây tóc của từng chiếc, từ đó cố gắng tìm ra con đường an toàn nhất, con đường mà toàn bộ đèn đều không sáng. Tôi đánh kí hiệu ở gờ góc tường của mỗi ngã rẽ.
Sau khi làm xong, tôi tranh thủ thời gian chờ đợi, điều khiến tôi thấy tức cười là gã đặc phái viên không hề xuất hiện ở đây một lần, rõ ràng có chết hắn cũng không cho rằng Viên Hỷ Lạc lại ở đây. Trên thực tế, nếu hắn không biết gốc gác của tôi thì chắc chắn cũng cho rằng tôi đã rời khỏi nơi này.
Nếu có thể, tôi cũng rất muốn bỏ đi cho xong, nhưng nếu không có Viên Hỷ Lạc xen vào thì hậu quả mà tốp chúng tôi gánh chịu cũng chẳng khác gì tốp thứ nhất, chúng tôi sẽ bị gã đặc phái viên đuổi cùng giết tận.
Trong màn đêm tối tăm ấy, tôi đã ở cùng Viên Hỷ Lạc chừng một tháng.
Tôi tìm thấy khá nhiều ba lô vứt chỏng chơ ở khu vực này, chắc sau khi nhóm Khôn Lỏi phát hiện khí độc, họ đã vắt chân lên cổ mà chạy và vứt hết hành lý nặng lại trong ba lô có khá nhiều đồ hộp, chúng tôi ăn đồ hộp và thịt hun khói trong ba lô của tôi để cầm cự qua ngày.
Lần này, trong bóng tối, chúng tôi không trải qua những khoảnh khắc ấm áp và nồng cháy như trước. Ban đầu, cô ấy quan sát tôi khá thận trọng, sau khi đã quen dần với sự tồn tại của tôi, cô ấy mới từ từ thả lỏng tinh thần.
Chúng tôi nói rất nhiều chuyện với nhau, tôi bịa ra một câu chuyện liên quan đến Ivan, rồi kể rất nhiều chuyện về mình, cô ấy chỉ im lặng lắng nghe, tôi cảm nhận được thái độ của cô ấy đã có phần mềm hơn trước đây, nhưng đó chỉ là những thay đổi ở tầng nông nhất.
Tôi nhìn cô ấy ngồi ngay trước mặt, lúc ở xa thì tôi cảm thấy cô ấy chính là Viên Hỷ Lạc mà tôi từng ôm trong vòng tay, là người con gái mà tôi yêu tha thiết, nhưng chỉ cần ngồi sát như bây giờ, thì cô ấy lập tức trở thành người xa lạ.
Sau đó tôi đã hoàn toàn từ bỏ, chúng tôi đếm từng ngày từng giờ trong bóng tối, vài ngày trước khi “tôi thứ hai” xuống đến đây, thì tôi và Viên Hỷ Lạc bắt đầu xuất phát.
Suốt dọc đường, chúng tôi không hề chạm mặt gã đặc phái viên, nhất định hắn cũng chỉ ở quanh quẩn đâu đây nhưng nơi này quá rộng, dẫu chúng tôi không cẩn thận thế này thì cũng rất khó gặp phải hắn.
Những chuyện về sau đều không cần kể lại nữa.
Tôi chuẩn bị hai mẩu giấy, một mẩu viết “Cẩn thận Bùi Thanh!”, còn mẩu kia viết “Hãy xuống hố sụt!” Tôi rất rõ tác dụng của mẩu giấy thứ hai, nhưng còn mẩu giấy đầu tiên thì tôi thấy hơi khó hiểu, vì sao tôi phải dặn “tôi” cẩn thận với Bùi Thanh nhỉ? Cậu ta chẳng qua chỉ bắn tôi một phát đạn thôi mà?
Tôi không thể khẳng định mẩu giấy đó có phải do mình đặt vào trong túi áo hay không, nhưng hai mẩu giấy này đều là giấy được xé ra trong cuốn sổ tay an toàn lao động, loại giấy này rất tốt, vả lại vì là giấy đặc chủng nên đều có tính chống ẩm, hai mẩu giấy đã có cùng chất giấy thì có lẽ đều do một người viết.
Tuy nghi hoặc nhưng tôi không thể không đút vào túi áo “tôi”, vì tôi không biết nếu không có mẩu giấy “Cẩn thận Bùi Thanh!” thì rất nhiều hành vi của tôi sẽ thay đổi, ví như “tôi” sẽ không cảm thấy hành động của Bùi Thanh bất thường trong những lúc cậu ta bất thường.
Nói ra thì mẩu giấy đó chính là điều tôi khó giải thích nhất trong hàng loạt phán đoán của mình, bởi gần như mọi chuyện mà tôi can dự trước đây đều trúng điểm then chốt của sự việc, còn mẩu giấy này rõ ràng không phải vậy.
Sau khi viết xong, tôi có cảm giác rất lạ, như thể mình đang tự ép bản thân dùng mẩu giấy này chỉ để “tôi” chú ý đến Bùi Thanh, nhưng điều này không có động cơ, nếu “tôi” không nhận được mẩu giấy này, tôi sẽ không nghĩ đến chuyện phải viết nó và đút vào trong túi áo của “tôi”. Đây chính là vấn đề gà có trước trứng hay trứng có trước gà.
Điều này không giống với “sự can dự” của tôi, can dự chỉ là sự hướng dẫn mang tính cưỡng chế trong những lúc cần sự hướng dẫn, nhưng cảm giác “khống chế” này tinh tế hơn nhiều.
Tôi nghĩ đến mấy con chữ bị “tôi nào đó” cạo sạch trên bức tường phía sau giường, mọi chuyện ở đây không hề đơn giản, tuy bây giờ tôi viết hai mẩu giấy, nhưng chưa chắc đã đút được vào túi của “tôi”; vì vậy “kẻ khống chế” chuyện này thực ra chưa chắc đã là tôi.
Nếu có người đang hướng dẫn mọi chuyện xảy ra một cách vô cùng tinh vi thì kẻ đó là ai? Động cơ của anh ta là gì?
Ví dụ bảo sự việc vốn sẽ phát triển theo một hướng, nhưng ai đó lại cố tình lèo lái sự việc phát triển theo một hướng khác và thiết kế nên một “sự can dự” vô cùng tinh vi. Một số can dự rất then chốt, ví như mẩu giấy “Hãy xuống hố sụt!”, nhưng một số khác lại rất khó phát giác, ví như hai chữ “cẩn thận” rất khó hiểu trong mẩu giấy “Cẩn thận Bùi Thanh!”, nhưng bất kể là mẩu giấy nào thì điều thay đổi đầu tiên chính là tâm trạng của chúng ta, tâm trạng thay đổi sẽ dẫn đến sự thay đổi của một chuỗi phản ứng dây chuyền.
Những suy nghĩ này thật hão huyền, tôi nhanh chóng loại bỏ nó ra khỏi đầu, chỉ cần đút hai mẩu giấy vào túi áo “tôi” thì mọi chuyện sẽ chẳng còn phức tạp nữa, tất cả chỉ là suy nghĩ vẩn vơ của tôi mà thôi. Nếu không phải thì mọi việc tôi trải qua e rằng sẽ xảy ra trong một thế cục lớn hơn mà giờ đây tôi không thể kháng cự nổi.
Tôi thà tin giả thiết đầu còn hơn, vì tuy tôi đã lờ mờ có cảm giác về giả thiết sau, nhưng thế thì đáng sợ quá!
Đương nhiên tôi không thể chứng minh “kẻ khống chế” đó có tồn tại hay không, bởi trên đời tồn tại rất nhiều khả năng bất ngờ.
Có lẽ mẩu giấy thứ nhất đúng là Trần Lạc Hộ nhét vào túi “tôi”.
Nếu đúng là thế thì đành tùy cơ ứng biến vậy.
Trong bóng tối, tôi âm thầm đi xuyên qua một hang rẽ nhánh để trở về nhánh sông ngầm lúc mình đến, đi khá lâu, tôi chợt nghe thấy tiếng súng nổ ở phía trước.
Tôi biết chuyện gì đã xảy ra, cuối cùng chúng tôi đã gặp được “chúng tôi”.
Tôi lập tức lao về phía đó, chẳng bao lâu sau đã nhìn thấy vực thẳm hiện ra trước mặt, Chung Hồ Tử đang nằm sõng soài trên mặt đất, Bùi Thanh đứng trên mép vực nổ súng thông báo cho “chúng tôi” ở phía sau. Tôi quan sát từ xa, thấy Chung Hồ Tử nằm bất động dưới chân thác, rõ ràng cậu ta đã gặp nạn.
Tôi bảo Viên Hỷ Lạc ngồi đợi phía dưới chân thác, còn mình thì thận trọng leo lên trên, lúc ấy tôi biết “tôi” sẽ nghe thấy tiếng súng và mò đến.
Tôi nấp trong bóng tối, rón rén đi vòng qua chỗ Bùi Thanh. Cậu ta đang rất căng thẳng và lo lắng nên không có tâm trí để ý đến sự xuất hiện của tôi, sau khi đã đứng cách xa cậu ta một đoạn an toàn, tôi bắt đầu leo nhanh trên những mỏm đá nhấp nhô, trong bóng tối, tôi nhìn thấy đội phó và mấy chiến sĩ chạy lên trước, đi ngay sau là “tôi” và Vương Tứ Xuyên. Tôi nấp sau tảng đá, đợi họ đi qua, rồi quay trở lại lều trại.
Tôi cầm mẩu giấy, thấy áo khoác của “tôi” vắt bên đống lửa, liền nhét mẩu giấy “Cẩn thận Bùi Thanh!” vào trong túi áo, đang định bỏ đi thì thấy có người chạy lại hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì thế, đồng chí?”
Tôi quay đầu lại, phát hiện đó là Trần Lạc Hộ, cậu ta ôm tay trèo trở lại, rõ ràng khi nãy cậu ta đuổi theo chúng tôi được nửa đường thì bỏ cuộc quay về, cậu ta rất khỏe nhưng không nhanh nhạy, chạy ở nơi này vô cùng nguy hiểm.
Trong giây lát, tôi không biết trả lời thế nào, nhưng cậu ta không phát hiện ra điểm bất thường nơi tôi, liền hỏi lại: “Xảy ra chuyện gì vậy? Sao Bùi Thanh lại nổ súng?”
Tôi nhìn cậu ta, lại nghe thấy tiếng súng vọng lại từ phía xa, đầu lóe lên một ý nghĩ, tôi liền đáp: “Hình như có người bị rơi xuống, tôi không theo kịp mọi người, không thấy cậu đâu nên đang định quay lại xem thế nào.”
Cậu ta chỉ vào chân: “Tôi bị trẹo chân, cứ mặc tôi, không sao đâu!”
Tôi giả bộ lo lắng bảo: “Ừ! Thế để tôi đi xem chuyện gì đang xảy ra, cậu cứ ngồi đây đợi.” Nói xong tôi lại lao vào bóng tối.
Chạy được một quãng, tôi quay đầu lại nhìn thì thấy Trần Lạc Hộ đã ngồi xuống, vẻ mặt không có biểu hiện gì khác thường.
Tôi sờ cằm mình, giữa bóng tối bao quanh, cậu ta không nhận ra sự khác lạ của tôi, xem ra trong thời gian một năm ở đây, tôi cũng không thay đổi nhiều lắm.
Tôi nghĩ một lát và ý thức được mình có thể làm gì, trong tình hình này, những chuyện tôi có thể làm nhiều hơn mình tưởng tượng rất nhiều.
Tôi thận trọng đợi họ cõng thi thể của nạn nhân rời đi, rồi mới quay trở lại chân thác nước, dẫn Viên Hỷ Lạc trèo lên, sau đó lại trở về chỗ cắm trại.
Khi nhìn thấy “tôi” và Vương Tứ Xuyên ngồi nghỉ ngơi bên đống lửa, Viên Hỷ Lạc nắm chặt cánh tay tôi trong bóng tối, móng tay cô ấy cắm sâu vào da thịt tôi.
Tôi nhìn kĩ hình dáng của “tôi”, cảm giác rất kì lạ, “tôi” lúc đó làm sao có thể nghĩ tới một cảnh ngộ vô cùng kì lạ, rằng chính mình đang chăm chú quan sát từng động thái của mình ở nơi xa xa trong bóng tối.
Tôi quay đầu lại nhìn Viên Hỷ Lạc, thời khắc then chốt đã tới.
Tôi đẩy Viên Hỷ Lạc một cái, ra hiệu bằng tay cho cô ấy, bảo cô ấy nhất định phải nhớ kĩ mọi lời dặn của tôi. Lần đầu tiên cô ấy gật đầu một cách kiên định như thế. Tôi chắc chắn rằng cuối cùng cô ấy đã hoàn toàn tin tưởng vào tôi.
Chúng tôi nhìn nhau, cô ấy hít một hơi thật sâu, rồi quay người dợm bước, đúng lúc ấy, tôi không thể kiềm chế được cảm xúc, kéo cô ấy ngã vào lòng mình. Khi cô ấy còn chưa kịp phản ứng, thì tôi ghé sát môi hôn cô ấy thật sâu.
Kì lạ thay, cô ấy chỉ đẩy lấy lệ vài cái chứ không kháng cự. Sau khi chúng tôi rời khỏi nhau, trong ánh sáng nhàn nhạt hắt lại từ đống lửa phía xa, tôi phát hiện ánh mắt cô ấy vô cùng phức tạp.
Tôi ra hiệu cho cô ấy bảo trọng. Viên Hỷ Lạc nhìn đăm đăm vào mắt tôi, rồi quay đầu bỏ đi một mạch.
Tôi nấp vào sau một tảng đá lớn, nghe ngóng mọi động tĩnh mà mình từng đích thân trải qua cách đây một năm, trong lòng bình lặng đến mức chính bản thân cũng thấy sợ.
Mọi chuyện sau đó có thể kể rất vắn tắt, lúc “chúng tôi” đi qua “nhà tù dưới nước”, tôi kéo Bùi Thanh xuống nước, đợi sau khi “tôi” cũng xuống nước thì tôi liền đẩy cỗ thi thể về phía “tôi”. Trong khi “tôi” đang hốt hoảng trước biến cố bất ngờ, tôi liền nhét mẩu giấy thứ hai vào túi áo của “tôi”.
Sau đó, tôi bám theo “tôi” đến con đập. Khi tất cả mọi người đã chui vào buồng lặn, tôi bắt đầu nhấn nút cho “thang máy” hạ xuống hầm băng.