Tiểu Quế Tử nói: “Tiểu nhân đúng là không nhìn trộm, cũng không biết bên trong là cái gì, hơn nữa, hai bức thư kia cũng chỉ là vừa khéo mang đến, tiểu nhân chỉ đưa tới thôi.”
Hiên Viên Hoằng thở dài, đột nhiên hỏi: “Ta hỏi ngươi, mỗi đêm canh năm ngươi đều lén lút đi ra ngoài, ngươi đã đi đâu?”
Tiểu Quế Tử nói: “Điều… này… tiểu nhân ra ngoài đi dạo… tiểu nhân bị mộng du không được sao?”
Hiên Viên Hường thở dài một tiếng, khoát tay nói: “Thường Ưng, dẫn ra ngoài đi.”
Thương Ưng chụp lấy Tiểu Quế Tử, Tiểu Quế Tử tức thì hoảng sợ la lên: “Lão tiền bối xin tha mạng, tiểu nhân nói thật! Tiểu nhân nói thật!”
Hiên Viên Hoằng mặt đầy vẻ căm ghét, nói: “Giờ lão ăn mày không muốn nghe ngươi nói nữa, Thường Ưng, dẫn ra ngoài cho chút giáo huấn.”
Thường Ưng gật đầu, nhấc Tiểu Quế Tử lên sải bước đi ra ngoài. Trong vườn lập tức vang lên tiếng gào như giết lợn vậy, Tiểu Hồ Tử tò mò ghé vào cửa sổ, cười hì hì nói: “Lão gia gia, y đang bị đánh đít!”
Hiên Viên Hoằng cười khổ nói: “Sau này con không nghe lời cũng phải đánh đít.”
Du Mộng Điệp tò mò hỏi: “Cửu công, tên Tiểu Quế Tử này rốt cuộc là người thế nào?”
Hiên Viên Hoằng khẽ thở dài nói: “Tiểu nhân vật mà thôi, chuyên môn đưa tin ấy mà.”
Du Mộng Điệp tức giận: “Loại tiểu nhân này thật đáng hận! Miệng lưỡi leo lẻo, thì ra không phải là kẻ tốt.”
Hiên Viên Hoằng bình thản nói: “Tiểu nhân cũng chẳng thể viết ở trên mặt.”
Vị lão nhân cao tuổi này, kỳ hiệp một thời, vì sao lại bình thản nói ra câu này? Có phải là ông sớm đã ngộ ra đạo lý đó? Hay là một loạt biến cố vừa rồi làm ông ta gặp phải kích thích to lớn mà thương cảm?”
Lan Ngọc từ từ bò dậy chiếc mũi vốn xinh xắn đã bị đấm nát, trên mặt dính đầy máu, nhưng nàng chẳng để ý, ánh mặt lãnh đạm tựa như dã đóng băng.
Tất cả những điều này còn có thể trách được ai? Nếu như phải trách, đương nhiên phải trách Nam Cung Khiếu Không! Nếu chẳng phải là Nam Cung Khiếu Không, sao nàng có thể tới mức ngày hôm nay.
Nhưng đường là do mình đi, Nam Cung Khiếu Không dù vứt bỏ nàng, nhưng nàng cũng có thể tìm một con đường khác thuộc về mình.
Đáng tiếc nàng yêu Nam Cung Khiếu Không, yêu người nam nhân phụ bạc này, loại tình yêu khắc cốt ghi lòng đó, đã hủy mất tuổi xuân của nàng, cũng hủy mất bản thân nàng.
Nhưng yêu một người chẳng lẽ là sai sao? Nếu như một người một lòng một ý yêu một người khác, thì đó vốn là chuyện của họ, người khác có thể nói gì.
Không ai dám nói yêu một người là sai, nhưng yêu một người thật là khó! Hơn nữa người nàng không may yêu phải, càng khó.
Mười lăm năm sau trùng phùng, chẳng lẽ là kết quả như thế này? Nàng đã cho Nam Cung Khiếu Không một cơ hội, Nam Cung Khiếu Không cũng cho nàng một cơ hội, hắn vốn chuẩn bị dẫn nàng trở về Tĩnh Nam Trang, cùng nàng hạnh phúc, mặc dù muộn mất mười lăm năm, nhưng dù sao vẫn tới.
Nhưng nàng lại không nắm chắc lấy, cũng như Nam Cung Khiếu Không không nắm được cơ hội nàng cho.
Sâu trong tình yêu, chẳng lẽ nhất định là hận? Chẳng lẽ thực sự yêu càng sâu, sẽ hận càng sâu? Hay hận sâu bao nhiêu, thì yêu sâu bấy nhiêu?
Không ai có thể trả lời, có một số chuyện vĩnh viễn không thể có đáp án.
Nàng đã không hận bất kỳ ai, nàng chỉ hận bản thân. Hận mình mạng khổ, hận mình không thành công, hận vận mệnh trêu đùa. Trừ những điều này ra, nàng còn có thể làm gì sao?
Lan Ngọc cười thảm, nhìn Hiên Viên Hoằng bình thản nói: “Giờ xử lý ta đi?”
Nàng đã chuẩn bị chết, nàng đã thực sự không muốn sống nữa. Bời vì nàng đã không còn dũng khí và động lực sống nữa, cho nên nàng mới bình tĩnh như vậy, mới lãnh đạm như vậy, thậm chí còn cười được.
Hiên Viên Hoằng cũng cười nói: “Xử lý con cái gì?”
Lan Ngọc nói: “Ta cùng với chúng là một bọn, chuyện này ta cũng luôn tham dự, cho nên ta tất nhiên cũng phải chết.”
Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: “Lão ăn mày sớm đã biết rồi, nhưng không hề trách con, nơi này cũng chẳng ai trách con?”
(Lão già này như Bao Thanh Thiên –Lời biên)
Lan Ngọc hỏi: “Ngài sớm đã biết rồi?”
Hiên Viên Hoằng gật đầu.
Lan Ngọc lại hỏi: “Vì sao ngài biết được?”
HIên Viên Hoằng cười, bình thản nói: “Kỳ thực cũng chẳng có gì, từ lúc con vừa tới đây, ta đã biết sự tình không đơn giản như thế rồi.”
Lan Ngọc nói: “Hả?”
Hiên Viên Hoằng nói: “Ta chỉ có chút nghĩ không ra, con là một nữ tử yếu đuối, sao có thể cứu được Nam Cung Khiếu Không và Du Mộng Điệp từ trong tay bọn chúng ra? Đây chắc chắn là chuyện nhổ răng cọp, Sở Anh Bố và Đạm Thai Thiên Khánh chẳng lẽ không chịu được một đòn như vậy? Ta lúc đó đã cảm thấy bên trong có vấn đề, rất có khả năng là một vở kịch cố ý an bài.”
Lan Ngọc cười thảm: “Đúng thế, đây đúng là một vở kịch cố ý an bài.”
Hiên Viên Hoằng gật đầu nói: “Hà huống con cứu ra Nam Cung Khiếu Không thân trúng hai loại cổ độc, Du Mộng Điệp còn trúng Nhiếp Hồn Thuật, hơn nữa khi con tới, không hề tiết lộ bất kỳ tình huống nào liên quan tới tổ chức này, khi đó lão ăn mày đã đoán chắc, bên trong nhất định có vấn đề.
Lan Ngọc gật đầu.
Hiên Viên Hoằng nói: “Sở Anh Bố cố ý an bài vở kịch này, kỳ thực là Hạng Trang múa kiếm ý tại Bái Công, chính bởi vì muốn còn thừa cơ đến bên ta, nội ứng ngoại hợp, sau đó thừa cơ ta trấn áp cổ độc cho Khiếu Không thì giết ta.”
Hạng Trang là em Hạng Vũ, mượn cớ múa kiếm giết Lưu Bang, ý nói bề ngoài làm một việc lý do chính đáng nhưng mang dụng ý khác.
Lan Ngọc cười thảm: “Đúng, đúng là như thế.”
Hiên Viên Hoằng nói: “Kỳ thực lần đầu tiên ta vận công trấn áp cổ độc cho Khiếu Không, con đã có cơ hội ra tay, khi đó vì sao con lại không ra tay?”
Lan Ngọc nhìn Nam Cung Khiếu Không một cái, cúi đầu không nói.
Hiên Viên Hoằng bình thản nói: “Lúc đó con đứng ở bên cửa, trong ánh mắt đột nhiên thoáng qua một vẻ phức tạp, thì lão ăn mày đã hiểu rồi.”
Lan Ngọc hỏi: “Hiểu gì?”
Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: “Hiểu rằng con rốt cuộc vẫn không nhẫn tâm, không hạ thủ được, nếu lão ăn mày chết rồi, sự đau đớn của Nam Cung Khiếu Không con cũng có thể thấy được.”
Lan Ngọc cắn chặt môi, đột nhiên không nói nữa.
Hiên Viên Hoằng thở dài, nói: “Nhưng lão ăn mày cũng hiểu, con bị bọn chúng khống chế, rốt cuộc vẫn phải động thủ, vì thế lão ăn mày đêm đó sai đệ tử Cái Bang đi tìm Xà Thiên Tàn, để hôm sau hắn đến diễn một vở kịch với ta, cho nên con mới có thể nghe được Xà Thiên Tàn không ngừng cường điệu khi vận công trấn áp cổ độc vô cùng nguy hiểm, nhưng con lại không biết, khi Xà Thiên Tàn tới thì đã len lén đưa giải dược cho ta, ta lúc đó đã cho Khiếu Không dùng rồi.”
Lan Ngọc nhìn Hiên Viên Hoằng chằm chằm: “Ta luôn ngồi ở trước bàn, làm sao không nhìn thấy?”
Hiên Viên Hoằng cười nói: “Con chẳng phải vẫn luôn ngồi ở bên bàn, khi Tiểu Thanh Thanh mang cơm cho Phương huynh đệ trở về, con từng mở cửa sổ ra một lát, con quên rồi sao?”
Lan Ngọc gật đầu nói: “Ta không quên.”
Hiên Viên Hoằng mỉm cười: “Khi đó con mở cửa sổ ra, chẳng phải vì phát tín hiệu cho người khác, là Thanh Thanh đã qua, bên Phương Thất có thể động thủ được rồi?”
Lan Ngọc gật đầu nói: “Đúng thế, nhưng dù vậy, ta không ngờ rằng người có thể dùng thời gian ngắn như vậy cho y uống giải dược.”
HIên Viên Hoằng mỉm cười: “Con là người thông minh, chuyện phía sau lão ăn mày không nói, con hẳn cũng nghĩ được rồi.”
Lan Ngọc cười thảm: “Hiện giờ nghĩ ra, đáng tiếc lúc đó lại chẳng nhìn ra chút nào.
Hiên Viên Hoằng cười bình thản, thở dài nói: “Thôi, những chuyện này không nói nữa, hiện giờ chuyện đã là quá khứ rồi.”
Lan Ngọc lẩm bẩm: “Đúng thế, đều là quá khứ rồi, là quá khứ rồi, ta cũng phải chết rồi.”
Hiên Viên Hoằng thở dài nói: “Ai nói con phải chết?”
Lan Ngọc nói: “Các ngươi muốn thế nào?”
Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: “Khiếu Không, con muốn thế nào.”
Nam Cung Khiếu Không một mực đứng yên lặng chậm chạp ngẩng đầu lên, nhìn Lan Ngọc mặt dính đầy máu hồi lâu, đột nhiên lấy dũng khí nói: “Thế bá, vãn bối muốn đưa nàng về Tĩnh Nam Trang, cho nàng một danh phận để nàng cùng với vãn bối sống vui vẻ hạnh phúc nốt nửa đời còn lại.” Hắn nhìn Lan Ngọc, trong mắt hiện lên yêu thương và đau khổ vô hạn, loại ánh mắt đó, rõ ràng là đang cầu khẩn Lan Ngọc.
Lan Ngọc lặng người.
Thế nào nàng cũng không ngờ tới Nam Cung Khiếu Không lại nói ra những lời này.
Nàng vốn đã quyết định chết, nàng cho rằng Nam Cung Khiếu Không không giết mình, cũng tuyệt không nhìn mình thêm một cái, nàng còn sống còn có hi vọng và ý nghĩa gì?
Chẳng lẽ mình sai rồi? Nếu như là sai, thì sai lầm này rốt cuộc làm tổn thương cho ai? Là Nam Cung Khiếu Không, hay là bản thân?
Nam Cung Khiếu Không hiện giờ đột nhiên lại nói ra những lời hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng, nàng phải làm sao đây?
Hiên Viên Hoằng mỉm cười nhìn Nam Cung Khiếu Không, vỗ lên bả vai hắn, gật đầu nói: “Tốt! Tốt! Làm tốt lắm! Đây mới là chuyện nam tử hán nên làm! Lão ăn mày rất vui mừng!”
Lan Ngọc ngây ngốc nhìn Nam Cung Khiếu Không, đột nhiên hai hàng nhiệt lệ lặng lẽ chảy ra, nàng đúng là rất cảm động, nhưng nàng vẫn không biết, bản thân nên làm sao? Nam Cung Khiếu Không muốn đưa nàng đi, nhưng nàng còn mặt mũi nào theo hắn? Nếu đi rồi, sau này phải đối diện với hắn thế nào?
Lan Ngọc rối bời.
Hiên Viên Hoằng mỉm cười nhìn Lan Ngọc, ánh mắt ấm áp như ánh mặt trời, nói: “Lan Ngọc, lão ăn mày có thể nhìn ra tình cảm của con với Khiếu Không, theo nó đi đi, mặc dù tới muộn mất mười lăm năm, nhưng dù sao cũng tới rồi, cuộc sống sau này còn dài, phải biết quý trọng, nhất định không được bỏ lỡ nữa.”
Lan Ngọc ngây ngốc nói: “Nhưng… nhưng con đã thành bộ dạng như thế này rồi…”
Nam Cung Khiếu Không khẽ nắm lấy tay nàng, nói: “Bất kể nàng biến thành hình dạng thế nào cũng không hề gì, chỉ cần lòng nàng không đổi là được, ta đảm bảo, sau này nhất định sẽ cho nàng hạnh phúc!” Trong mắt hắn đầy ấm áp, cũng đầy kiên định!
Lan Ngọc nước mắt giàn dụa nói: “Thật ư?”
Nam Cung Khiếu không nói: “Thật !”
Lan Ngọc đột nhiên không kiềm chế được nữa nhào vào trong lòng Nam Cung Khiếu Không, khóc òa lên, đây là loại thống khổ mà vui sướng, là tiếng khóc hạnh phúc, nàng sao cũng không thể ngờ được, hạnh phúc lại tới đột ngột và nằm ngoài dự liệu như vậy!
Bắc Hải Thần Quân và Triệu Mãnh lặng lẽ đứng ở bên cửa, hai người đều không nói gì.
Triệu Mãnh cuối cùng không nhịn được nói: “Tiền bối, tiền bối có phải chúng ta nên đi rồi không?”
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: “Đúng là nên đi rồi.”
Triệu Mãnh gật đầu nói: “Vãn bối đi cáo biệt lão tiền bối, người có đi không?”
Bắc Hải Thần Quân im lặng hồi lâu, chậm rãi xoay người đi vào.
Triệu Mãnh há miệng ra cười hì hì đi theo, tiến lên trước hai bước nói: “Lão tiền bối, Triệu Mãnh phải đi rồi, tới cáo biệt cùng với lão nhân gia người đây!” Đột nhiên mặt lại như đưa đám nói: “Ôi! Cũng chẳng biết sau này còn có thể gặp lại lão nhân gia người không, nếu người chết rồi, Triệu Mãnh thực là buồn!”
Hiên Viên Hoằng cười ha hả: “Chớ nói cáo từ vội, chúng ta uống một bữa rượu cho sảng khoái hãy nói! Lão quái vật, ngươi có uống không?”
Bắc Hải Thần Quân hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào.
Hiên Viên Hoằng cười khà khà nói: “Du nha đầu, mau đi mang rượu tới.”
Thịt dê non đã bày lên, rượu Thanh Đảo cũng đưa tới, Triệu Mãnh đã cười không khép miệng nổi nữa!
Một viên nha dịch đột nhiên di vào nói: “Xin hỏi vị nào là Hiên Viên công?”
Hiên Viên Hoằng mỉm cười: “Chính là lão ăn mày.”
Viên nha dịch nói: “Có một vị đại nhân họ Triệu bảo tiểu nhân đưa tới cho ngài một cỗ quan tài.”
Triệu Mãnh nổi giận, đứng bật dậy, quắc mắt nhìn trừng trừng nói: “Thứ khốn kiếp! Lão tiền bối còn chưa chết, đưa quan tài cái gì! Ta thấy người muốn chết rồi!” Viên nha dịch nhìn đại hán như kim cương trước mắt này, sắc mặt tức thì đã đỏ bừng.
Hiên Viên Hoằng giữ Triệu Mãnh lại, mỉm cười nói: “Quan tài ở đâu?”
Viên nha dịch nói: “Bọn… tiểu nhân đã khiêng vào trong vườn, mời ngài xem qua. Triệu đại nhân nói, bên trong là một vị thân quyến của ngài.”
Hiên Viên Hoằng gật đầu, ông đã hiểu ra rồi.
Phương Thất chạy tới, kéo nắp quan tài ra, ngây ngốc nhìn người bên trong, vành mắt đã có nước mắt trong suốt ánh lên.
Sở Ngọc Mai lặng lẽ nằm trong quan tài, hai tay đặt lên bụng, khuôn mặt bình tĩnh như vừa mới ngủ vậy. Không biết Sở Anh Bố dùng phương pháp gì, không ngờ nàng vẫn y nguyên như xưa.
Nhưng Phương Thất biết, nàng đã đi rồi, chuyến đi này sẽ không trở về nữa. Sẽ không còn nụ cười vui vẻ ngày xưa nữa, không còn những lời thì thâm bên gối nữa, cũng không còn một chén canh nóng do chính nàng bưng lên nữa… tất cả mọi thứ, đều đã không còn nữa.
Nàng ngủ rồi, cứ ngủ yên bình như vậy, hơn nữa vĩnh viễn cũng không tỉnh lại.
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng đứng bên quan tài, nhìn Sở Ngọc Mai ở bên trong, ánh mắt chứa đầy bi thương đau xót, cơn gió nhẹ buổi hoàng hôn phất qua, thổi bay hai hàng tóc mai bạc trắng của ông, thê lương và cô độc không nói lên lời.
Bắc Hải Thần Quân chầm chậm móc từ trong lòng ngực ra một chiếc hộp ngọc tinh xảo, mở chiếc hộp ngọc ra, người ở hai bên lập tức cảm thấy một cơn rét buốt thấu xương, bên trong là một hạt châu lấp lánh ánh bạc, Bắc Hải Thần Quân khẽ tách miệng Sở Ngọc Mai ra, đặt hạt châu lạnh buốt vào, đứng im lặng một lúc, rồi xoay người đi vào trong phòng.
Rượu đã rót đầy, Phương Thất lặng lẽ đậy nắp quan tại lại, chầm chậm đi vào