Oo
Ra khỏi Tử Vong mộ địa, Hàn Thạc theo đường cũ trở về, có điều chỉ mới đi được nửa đường thì trời đã sáng bạch. Tới khi Hàn Thạc dựa theo trí nhớ của mình tìm về đến nơi tập trung thì toàn bộ đệ tử của Vong Linh Hệ đã dời đi rất lâu rồi.
Tới lúc Hàn Thạc bực bội định chửi đổng vài câu thì chợt chú ý đến xung quanh và phát hiện ra vết tích của đống lửa trước kia, theo như bụi than để lại thì không giống như mới bị dập tắt đêm qua mà lại giống như đã qua mấy ngày rồi. Vốn dĩ trong lều của Hàn Thạc để rất nhiều vật dụng nhưng đến giờ thì chẳng còn thứ gì. Bên cạnh chỉ còn lại mấy viên đá xếp chồng lên nhau tạo thành hình tam giác (Giống như cái kiềng để nấu nướng). Trong lòng chợt lóe lên suy nghĩ, Hàn Thạc rất nhanh đi đến chỗ dựng lều, lấy ra chủy thủ rồi cẩn thận lật mấy hòn đá ở đó lên, một chút sau thấy lộ ra một tờ giấy màu vàng.
“Bố Lai Ân, sau khi ngươi rời đi hai ngày, chúng ta lại phát hiện ra tung tích của hai thực nhân ma ở gần đây, sợ thực nhân ma quay lại trả thù nên chúng ta không thể đợi ngươi được nữa. Khi nhìn thấy mảnh giấy này, ngươi hãy tự mình theo đường cũ trở về học viện hoặc có thể sẽ gặp lại trên đường. Mong rằng mọi người đều bình an vô sự - Phạm Ny lưu”.
Tờ giấy đúng là do Phạm Ny để lại, Hàn Thạc nhìn khắp nơi một lần nữa sau đó vỗ vỗ lên đầu thầm kêu một tiếng không xong. Nhìn lại tờ giấy này rốt cục cũng hiểu được thời gian mình tu luyện ma công không ngờ đã qua rất lâu chứ không phải chỉ có một ngày. Xem ra sự xuất hiện của hai thực nhân ma đã khiến cho Phạm Ny bọn họ khủng hoảng, hơn nữa nơi đây lại thuộc vùng U Ám sâm lâm về hướng nam, ngoài ra còn thiếu đi sự bảo hộ của Khắc Lạp Khắc nên cực chẳng đã buộc lòng phải theo đường cũ trở về.
Cho tới bây giờ, thân phận nô lệ của Hàn Thạc vẫn chưa được giải trừ, hơn nữa trong Ba Bỉ Luân ma võ học viện vẫn còn người đàn bà mà Hàn Thạc muốn kiếm cùng với một số Vong Linh ma pháp điển tịch. Vì vậy, trong khoảng thời gian tới đây Hàn Thạc không thể rời khỏi Ba Bỉ Luân ma võ học viện.
Có được sáu thanh ma pháp trượng trong tay, Hàn Thạc có thể tùy thời trở lại Tử Vong mộ địa, chờ khi về tới Ba Bỉ Luân ma võ học viện, Hàn Thạc hoàn toàn có thể lợi dụng Truyền tống trận pháp đem Tử Vong mộ địa trở thành vốn riêng của mình. Từ nay về sau, cả khu vực phía nam U Ám sâm lâm đều trở thành thí luyện tràng, vô luận là tu luyện ma công hay ma pháp tại một nơi như vậy chắc chắn là sẽ có được lợi ích gấp bội.
Suy nghĩ một lát, Hàn Thạc dựa theo những lời Phạm Ny ghi lại trên mảnh giấy lần theo đường cũ chạy ra khỏi U Ám sâm lâm này. Chạy không ngừng nghỉ suốt một ngày đường vậy mà Hàn Thạc không hề mệt mỏi chút nào.
Với tốc độ chạy của ma thú săn mồi tới khi trời chạng vạng tối, Hàn Thạc trở lại khu loạn thạch (trước đây mọi người đã từng dựng trại ở khu vực này một lần). Hàn Thạc còn chưa kịp tới gần khu loạn thạch thì đã nghe thấy từ xa truyền lại âm thanh của binh khí giao kích. Hàn Thạc trong lòng cả kinh thầm nghĩ: “Không biết có phải Phạm Ny các nàng đang bị thực nhân ma vây công hay không?”. Nghĩ tới đây tốc độ của Hàn Thạc đột nhiên tăng vọt hướng về phía khu vực loạn thạch lao vút đi. Trên đường chạy tới, có rất nhiều Cự Ma sâm lâm da dẻ xanh biếc, thân hình to lớn, mặt mũi dữ tợn sử dụng đủ thứ dao - kích - côn - bổng không ngừng ra tay công kích Hàn Thạc nhưng đều bị hắn linh hoạt né tránh.
Cự Ma sâm lâm là một chủng tộc sống trong sâm lâm u ám, và chủng tộc này cũng là kẻ địch không đội trời chung của Tinh Linh Tộc. Bọn họ bị Tinh Linh Tộc nhìn nhận là “những kẻ cướp bóc” và thường xuyên bị Tinh Linh Tộc đánh dẹp.
Trong khu vực sâm lâm u ám, Cự Ma sâm lâm đúng là bọn cường đạo còn đáng sợ hơn cả Thực nhân ma, bọn họ chẳng những kỷ luật nghiêm minh lại còn học theo phương pháp dụng binh của loài người đem binh lính chia ra làm Cự Ma Chiến sĩ, Cự Ma Liệp thủ (thợ săn), và còn có Cự Ma sâm lâm mục sư sử dụng một số ma pháp đơn giản.
Theo truyền thuyết, Cự Ma sâm lâm là do cây cối tiến hoá mà thành, bọn họ cũng giống như con người có trí tuệ cao. Ở trong rừng rậm, Cự Ma sâm lâm có được một số ưu đãi từ thiên nhiên, bọn họ lợi dụng ưu thế này cướp bóc trắng trợn tài nguyên của các chủng tộc khác trong sâm lâm, kể cả hàng hóa của một số thương nhân qua lại. Bọn họ với thực nhân ma giống nhau đều là loại cường đạo ác ôn có tiếng.
Hàn Thạc theo hướng thanh âm truyền đến nhanh chóng chạy tới. Trên đường chạy tới, một số thanh trường mâu do Cự Ma sâm lâm liệp thủ ném ra đuổi theo sau lưng nhờ ngũ quan linh mẫn nên chỉ cần nghe thấy tiếng liền dịch chuyển thân mình dễ dàng tránh thoát sự công kích của trường mâu. Mấy tên Cự Ma chiến sĩ tay cầm cự phủ sắc bén lớn tiếng gào thét từ bên cạnh phóng về phía Hàn Thạc. Bất quá khi bọn chúng chưa kịp tới gần thì đã bị Hàn Thạc vòng xuyên qua từ kế bên của chúng để chạy về hướng trung tâm khu vực chiến đấu.
Phi như tên bắn trong thoáng chốc, Hàn Thạc đã tới được trung tâm khu vực chiến đấu., chỉ thấy một nhóm mười mấy người cầm trong tay trường kiếm đang chống đỡ sự công kích của Cự Ma sâm lâm, trang phục của nhóm người này rõ ràng là một Dong binh đoàn, giờ đây trên than thể mỗi người đèu mang đầy vết thương lớn có nhỏ có.
Vây xung quanh đám dong binh là mấy chục đầu Cự Ma sâm lâm, đứng ở phía trước chính là Cự Ma chiến sĩ đánh giáp lá cà, phía sau là hơn mười đầu Cự Ma liệp thủ liên tục phóng trường mâu, và cuối cùng là năm đầu Cự Ma sâm lâm mục sư phóng thích ma pháp trị liệu đơn giản cùng với tâm linh chi hỏa tăng thêm độ cứng rắn của thân thể, mục đích là trị liệu thương thế cùng gia tăng thể lực cho đám Cự Ma phía trước.
Xem ra trận chiến cũng đã phát sinh khá lâu rồi, lực chiến đấu của mười mấy người dong binh kia cũng không tệ, chỉ tiếc là do nhân số Cự Ma quá đông, lại còn Cự Ma liệp thủ đằng sau liên tục phóng lao và Cự Ma mục sư gia tăng thể lực cùng chữa trị thương thế, ba nhóm Cự Ma liên thủ đối phó với đám dong binh đơn độc chiếm được ưu thế tuyệt đối. Ở phía sau đám dong binh có một người thân thể phì nộn, lùn tịt vừa la hét vừa đảo hai tròng mắt như hạt đậu của mình giống như muốn tính kế thoát thân.
Hóa ra không phải Phạm Ny các nàng, xem ra cũng chẳng quan hệ gì tới mình. Hàn Thạc trong lòng thầm nghĩ, nếu đã không lý gì tới việc ở đây thì cũng chẳng “rút đao tương trợ” làm chi, lát nữa đi qua đám người này rồi tiếp tục hành trình ra khỏi sâm lâm u ám.
.net
Chỉ là “cây muốn lặng mà gió chẳng đừng”, Hàn Thạc mặc dù không có ý nghĩ ra tay hỗ trợ nhưng đám Cự Ma sâm lâm tựa như không muốn buông tha, mấy tên Cự Ma chiến sĩ thân thể vô cùng mạnh mẽ liền giơ cao cự phủ lao về phía Hàn Thạc, kèm theo đó là mấy mũi giáo sắc bén cũng từ Cự Ma liệp thủ.
“Xin lỗi nha, ta chỉ tình cờ đi ngang nơi này thôi bây giờ sẽ đi ngay lập tức, các ngươi tiếp tục chơi cùng bọn họ đi, việc này chẳng liên quan gì tới ta!”. Mắt thấy mấy tên Cự Ma chiến sĩ lao đến, Hàn Thạc không dám dông dài ở lại nữa, đột nhiên nói lớn tiếng rồi tính né qua bọn họ mà thoát ra.
“Loài người thật đúng là chủng tộc tà ác giảo hoạt nhất, giết chết hắn”. Tên Cự Ma thủ lĩnh đứng ở vòng ngoài bỗng nhiên sử dụng ngôn ngữ loài người la to lên lệnh cho đồng bọn.
Mấy tên Cự Ma chiến sĩ đang đứng ngây ngốc do câu nói của Hàn Thạc khi nghe thấy thủ lĩnh phân phó liền gạt bỏ mọi suy nghĩ giơ cao chiến phủ lao về phía Hàn Thạc.
Mẹ nó, muốn chết! Hàn Thạc trong lòng cũng thấy có chút bức bối, vừa mới tránh mấy thanh trường mâu đã phải đối mặt với mấy tên Cự Ma chiến sĩ thân hình to lớn cầm cự phủ lao tới, bọn này rõ ràng là muốn tiện tay thịt luôn cả hắn đây.
Với tay nắm lấy một thanh trường mâu ở kế bên, Hàn Thạc dùng lực nắm chặt trong tay, không đợi mấy tên Cự Ma chiến sĩ tiến tới gần thì đã phi thân lên, trường mâu trong tay như một tia chớp xẹt qua hư không, chỉ nghe “Xẹt” một tiếng nhỏ, trường mâu trực tiếp xuyên qua ngực của tên Cự Ma chiến sĩ đi đầu và tên thứ hai liền kề rồi ghim chặt chúng lại với nhau. Hai tên Cự Ma chiến sĩ chỉ kịp rống lên hai tiếng thảm thiết thì đã bị trường mâu trực tiếp xiên qua thảm tử tại chỗ.
Hàn thạc tiện tay nhặt mội thanh chiến phủ trong tay một tên Cự Ma quát to: “Là do các ngươi tự mình muốn chết vậy thì đừng có trách ta”. Đã có kinh nghiệm chiến đấu với thực nhân ma lần trước, lần này Hàn Thạc hạ thủ không chút run tay, thậm chí còn có chút chút hứng thú.
Đối với đám cường đạo ác ôn này, Hàn Thạc trong lòng hiểu được nhân từ cùng cầu xin sẽ không mang đến bất cứ tác dụng gì, chỉ có sử dụng thủ đoạn hung tàn lãnh khốc mới có thể làm bọn chúng khiếp sợ. Ngươi càng mềm yếu bọn chúng càng không cố kỵ, cho nên lần này Hàn Thạc ra tay cực kỳ ác độc, trực tiếp lấy chết chóc hung bạo đối mặt với bọn chúng.
Quả nhiên, sau khi Hàn Thạc thể hiện thủ đoạn hung tàn, bốn tên Cự Ma chiến sĩ mặt mày xanh lét khác đang ở vòng ngoài lộ ra vẻ mặt bối rối đồng thời khiếp sợ lùi về phía sau vài bước. Tên thủ lĩnh của đám Cự Ma sâm lâm nhìn thấy cảnh này cũng có chút hoảng hốt, trên mặt hiện lên vẻ do dự bất an.
“Chiến sĩ anh dũng, cầu xin ngươi cứu ta ra ngoài!”. Lúc này, tên mập mạp ục ịch ở phía sau đám dong binh đột nhiên hưng phấn hét to lên một tiếng rồi nhìn về phía Hàn Thạc với ánh mắt mong mỏi, dường như Hàn Thạc chính là ân nhân cứu mạng của hắn vậy.
“Không có hứng thú!” Hàn Thạc lập tức cự tuyệt rồi lạnh lùng quát lên một tiến rồi cầm theo chiến phủ rời đi.
Tên mập thấy Hàn Thạc dời đi thì sợ quá hét toáng lên: “Chiến sĩ anh dũng, nếu ngươi có thể cứu ta ra khỏi đây thì ta tình nguyện trả thù lao rất cao, chắc chắn sẽ làm ngươi hài lòng!”
Lời này vừa nói ra, Hàn thạc vốn đã đi ra vài bước đột nhiên dừng lại mang theo nét cười mỉm xoay người hướng về phía tên mập và nói: “Đức ngài cao quý, xin hỏi ngài tình nguyện trả bao nhiêu thù lao?”
Tên mập ngẩn ngơ, do dự một hồi rồi nghiến răng, dậm chân nói lớn: “Năm mươi đồng kim tệ!”
“Xin lỗi! Chắc ngươi phải kiếm người khác rồi!”. Hàn Thạc thầm nghĩ với năm mươi đồng kim tệ, nếu như là trước đây nói không chừng bản thân mình sẽ động tâm. Nhưng bây giờ, kể từ khi đi vào U Ám sâm lâm, Hàn Thạc phát giác ra năng lực của mình hoàn toàn có thể một người bắt được phong nhận ma lang, vì vậy kim tệ đã không phải là cái giá đáng để cho mình mạo hiểm nữa rồi.
Vừa nhìn Hàn Thạc muốn đi, tên mập lại quýnh quáng hô to: “Nhiều nhất bảy mươi.”
Hàn Thạc cũng không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước.
“Tám mươi, một trăm, một trăm hai, một trăm năm mươi, hai trăm, hai trăm a!”
Đang bước đi Hàn Thạc đột nhiên đứng sững lại sau đó rất nhanh bay ngược trở về còn miệng thì nói: “Được rồi, hai trăm thì hai trăm, coi như ta chịu lỗ chút để làm quen vậy.”
“Trời ạ! Là hai trăm kim tệ a! Ngươi cũng là dạng ăn cướp giống như bọn họ thôi, hai trăm đồng kim tệ đã có thể mua mấy chục tên nô lệ rồi. Đồ quỷ tha ma bắt, mang ta ra ngoài nhanh lên một chút!” Tên mập với vẻ mặt đau khổ đứng ở đó hò hét loạn xạ.