Hóa thân của hắn từ mười ba đại lực lượng áo nghĩa cường mạnh dung hợp một chỗ nên chưa thể thành thạo nắm giữ, chính vì sợ lực lượng trên người quá mức hỗn loạn sẽ ngộ thương đến nàng nên hắn mới ngoan ngoãn thành thật như vậy, sau khi thấy Đường Na tức giận, Hàn Thạc không thể không giải thích nguyên nhân với nàng.
Đường Na tin hắn ngay, bởi vì khoảnh khắc nàng dựa vào hắn, nàng liền cảm thấy được Hắc Ám thần lực trong cơ thể mình có chút không kiểm soát được. Ngay từ đầu Đường Na còn cho là do mình xúc động khi nhìn Hàn Thạc, sau khi nghe hắn giải thích mới biết vấn đề không phải do cơ thể mình.
Nhưng dù là vậy, Đường Na vẫn nguyện ý dịu dàng ôm hắn.
Bởi vì biết đây không phải bản thể của Hàn Thạc, Đường Na cũng không thân mật với hắn. Theo Đường Na biết, Hàn Thạc bây giờ chỉ là một con rối, trong lòng ít nhiều sẽ cảm thấy không quá thoải mái.
Hàn Thạc được một phen hút hồn, chỉ sợ lực lượng hỗn loạn trong cơ thể mình làm hại tới Đường Na, lúc nàng ôm hắn, một cử động nhỏ hắn cũng không dám làm, dáng vẻ có chút e dè.
Đường Na nhận thấy hắn căng thẳng, vốn đang ôm hắn hàn huyên lập tức buông tay ra, sau đó mới cùng hắn đàm luận một vài chuyện cũ có liên quan đến Ám Ảnh thành, Kỳ Áo đại lục.
Khi Hàn Thạc chăm chú nghe Đường Na kể lại, bỗng nhiên mắt chợt lóe, nhẹ giọng nói:
- Phụ thân nàng đang đến.
Khuôn mặt đang cười của Đường Na chuyển sang lo lắng, vội vàng nói với Hàn Thạc:
- Vậy chàng nhanh trốn đi a!
Cười cười, Hàn Thạc đứng dậy, nói:
- Vì sao phải trốn, để ông ấy trông thấy cũng không sao mà.
Sắc mặt Đường Na càng đỏ hơn, buồn bực dậm chân nói:
- Gặp thì gặp, ta sợ cái gì!
Rất nhanh, Phỉ Nhĩ Đức đã đi đến trước cửa. Mắt thấy trước phòng có kết giới tồn tại, ông sửng sốt một lát mới lớn tiếng hỏi:
- Làm gì mà bố trí kết giới vậy? Ta tới tìm con có chút việc.
Đường Na liền thu lại kết giới, mở cửa để Phỉ Nhĩ Đức tiến vào, đỏ mặt nói:
- Bố Lai Ân đang ở đây.
Ngoài suy nghĩ của Đường Na, Phỉ Nhĩ Đức cũng không bất ngờ nói:
- Ta cũng biết hắn sẽ đến đây, không nghĩ tới lại đến tìm con nhanh như vậy, ta cũng đang tính nói chuyện về hắn với con. – Nói xong, Phỉ Nhĩ Đức đã tiến vào phòng, đến trước mặt Hàn Thạc.
Việc này ngay cả Hàn Thạc cũng hơi ngạc nhiên. Hắn nhíu mày liếc mắt nhìn Phỉ Nhĩ Đức hỏi:
- Ông thu được tin tức từ Ám Ảnh thành sao?
Khẽ lắc đầu, Phỉ Nhĩ Đức tự mình ngồi xuống nói:
- Hắc Ám Chủ thần đưa tin cho thần hồn ta cho nên ta mới biết được.
Đường Na hoảng sợ, thò đầu nhìn ra ngoài, sau đó vội vàng đóng chặt cửa phòng, đi đến trước mặt Phỉ Nhĩ Đức, lo lắng nói:
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Mười mấy năm trước Hàn Thạc ở Hắc Ám thần vực đại khai sát giới, tất cả mọi người đều nghĩ Hắc Ám Chủ thần nhất định sẽ đối phó với hắn, Đường Na đương nhiên cũng sẽ không ngoại lệ. Nghe thấy Hắc Ám Chủ thần trực tiếp đưa tin cho thần hồn của phụ thân khiến Đường Na vô cùng hoảng sợ, nàng lo lắng cho Hàn Thạc và lo lắng cả cho Lai Phất Tư gia tộc nữa.
Phỉ Nhĩ Đức quay đầu nhìn Đường Na, lòng thầm thở dài, thầm nghĩ nữ nhi của mình sau này không biết sẽ phải chịu bao nhiêu đau khổ nữa đây.
Trong lòng thầm nghĩ, ánh mắt Phỉ Nhĩ Đức lại đặt lên trên người Hàn Thạc, hắn cũng biết bên người Hàn Thạc có rất nhiều nữ nhân. Nhưng Đường Na là người Lai Phất Tư gia tộc, năm đó Lai Phất Tư gia tộc từng đối phó với Hàn gia, tuy nói cuối cùng người chịu thiệt lại là họ, nhưng cũng không thể cứ thế mà quên đi được.
Hàn Thạc có thể khoan hồng độ lượng, có thể không so đo, nhưng khó có thể bảo đảm trong lòng những nữ nhân kia của Hàn gia không sinh ghét hận.
- Đường Na, nàng lo lắng cái gì?
Hàn Thạc cười tiêu sái, bình tĩnh nói:
- Ta dám đến Hắc Ám thần vực thì tin tưởng có thể ung dung rời đi, nàng không cần khẩn trương.
- Việc này khác chứ, sức mạnh của Chủ thần không người nào có thể chống lại. Lần trước Thôn Vân thành ở ngoài rìa của Hắc Ám thần vực, chàng mới có thể thoải mái rời đi như vậy. Nhưng mà đây chính là U Mạc thành, cha ta còn thu được thần ấn, phải làm sao bây giờ? - Đường Na cũng không bởi vì Hàn Thạc nói mà an tâm, vẫn vẻ mặt vô cùng khẩn trương, thần sắc lo lắng.
Đường Na thực lực thấp, hiển nhiên không thể chân chính biết được lực lượng thần cách của Chủ thần đáng sợ đến thế nào. Nhưng Hàn Thạc ở Vùng đất hỗn loạn có thể nhìn thấy rõ mọi thứ, Hắc Ám Chủ thần ở Hắc Ám thần vực muốn tìm một người dưới cảnh giới của mình tính sổ, đối phương khẳng định trốn không thoát.
Lần trước sở dĩ Hàn Thạc có thể từ trong Thôn Vân thành ung dung rời đi, cũng không phải bởi vì hắn trốn kịp thời, mà là do Hắc Ám Chủ thần không để ý đến, bỏ qua cho hắn. Đối với Đường Na, một người không đạt đến cấp bậc kia mà nói, Hàn Thạc còn sống chính là may mắn, nhưng nàng cũng hiểu chuyện tình bên trong.
- Yên tâm, ta không có việc gì.
Hàn Thạc lại trấn an Đường Na một câu, chợt hắn nhìn Phỉ Nhĩ Đức, cười nói:
- Hắc Ám Chủ thần đưa tin cho thần hồn ông, chắc là không phải kêu đối phó ta chứ? Ha ha, nói đi, hắn nói ông nhắn cho ta cái gì?
Mặc dù là nói chuyện với Phỉ Nhĩ Đức, phụ thân của Đường Na, Hàn Thạc cũng vẫn giữ điệu bộ thong thả, thực lực hắn đến cảnh giới này, sẽ không bị những quy tắc tầm thường trói buộc.
- Ngươi biết Hắc Ám Chủ thần không phải kêu chúng ta đối phó ngươi? - Phỉ Nhĩ Đức hiển nhiên rất kinh ngạc.
- Ta lần này đến Hắc Ám thần vực vốn là nhận lời mời ba người bọn họ, đương nhiên biết hắn đưa tin cho thần hồn ông khẳng định không phải đối phó ta. - Dừng một chút, Hàn Thạc cười cười, nói thẳng không hề giấu diếm.
- Hơn nữa, nếu hắn thật sự muốn động đến ta, cũng sẽ không dùng đến ông.
Phỉ Nhĩ Đức tuy rằng đã tiến giai đến cảnh giới Thượng vị thần hậu kì, nhưng đối Hàn Thạc hiện nay mà nói ngay cả một chút lực uy hiếp cũng không có. Chỉ cần hắn muốn, phất tay là có thể giết chết. Tử Vong Chủ thần Nội Tư Đặc mười năm trước đã thấy lực lượng của Hàn Thạc, Hắc Ám Chủ thần bạn tốt của hắn đương nhiên cũng có thể đại khái đoán ra, thật sự muốn đối phó hắn, cũng sẽ không để Phỉ Nhĩ Đức - loại tiểu nhân vật này ra mặt.
Hàn Thạc vừa nói như vậy, Phỉ Nhĩ Đức khóe miệng không khỏi hiện lên một nụ cười khổ, hắn biết lời Hàn Thạc nói là sự thật. Mười năm trước Hàn Thạc có thể dễ dàng xử lý Cổ Nhĩ, bằng lực lượng U Mạc thành hiện nay, cho dù tất cả hợp sức cũng không phải đối thủ của Hàn Thạc.
Đột nhiên, trong lòng Phỉ Nhĩ Đức khẽ động, giọng kinh hãi hỏi:
- Ba người mời ngươi tới? Còn có ai?
- Tử Vong, Hắc Ám, Hủy Diệt, tam đại Chủ thần mời ta đến Hắc Ám thần vực một chuyến, cũng không biết bọn họ làm trò gì! - Hàn Thạc thuận miệng nói.
Phỉ Nhĩ Đức, Đường Na bất chợt thừ người ra, dùng ánh mắt khó tin nhìn Hàn Thạc, vẻ đầy kinh ngạc.
Tử Vong, Hắc Ám, Hủy Diệt tam đại Chủ thần, đám người đó chính là tồn tại xa không thể đạt tới, ngày thường bọn họ đều lễ bái Chủ thần ở trong thần điện, ngay cả mặt mũi cũng không biết. Đó chính là tồn tại cao nhất của Chúng Thần đại lục, hôm nay lại mời Hàn Thạc đến Hắc Ám thần vực, lại còn do ba người cùng mời!
Đãi ngộ như thế, nói thế nào nhỉ? Chứng tỏ bọn họ coi Hàn Thạc trở thành khách quý!
Việc này quả thực là chuyện không thể, sự uy nghiêm của Chủ thần có thần cách trên Chúng Thần đại lục đã ăn sâu vào trong lòng mọi người, bọn họ chỉ qua lại với Chủ thần có được thần cách giống như họ, ngoài ra coi mọi người là nô bộc, căn bản sẽ không khách sáo như vậy.
Lần này ba người cùng mời Hàn Thạc đến Hắc Ám thần vực, chỉ có một giải thích, đó là bọn họ coi Hàn Thạc trở thành người ngang hàng!
- Bố Lai Ân, chàng nói giỡn phải không? - Rất lâu sau đó, Đường Na mới từ trong khiếp sợ tỉnh lại, nhưng mà vẻ mặt của nàng vẫn như trước, thanh âm nói chuyện có chút run rẩy.
Trong lòng Hàn Thạc hiểu Chủ thần có thần cách có ý nghĩa gì với bọn họ, cũng không giải thích nhiều, mà quay sang cười hỏi Phỉ Nhĩ Đức:
- Hắc Ám Chủ thần để ông nhắn tin gì cho ta?
Phỉ Nhĩ Đức cũng bị chấn kinh tương tự con gái. Hít sâu một hơi, cẩn thận nhớ lại tin tức của Hắc Ám Chủ thần, sau khi bảo đảm mình sẽ không nhớ lầm, mới nói cho Hàn Thạc:
- Chủ thần bảo ngươi hai ngày sau đi Hắc Ám thần điện, vị trí Hắc Ám thần điện ta sẽ nói cho ngươi.
Dừng một chút, Phỉ Nhĩ Đức cười khổ không ngừng lắc đầu, còn bán tín bán nghi nói với Đường Na:
- Chỉ sợ, chỉ sợ điều Bố Lai Ân nói là sự thật. Ta cẩn thận nhớ lại, Chủ thần lưu tin tức cho ta là đối đãi Bố Lai Ân như khách quý, lúc trước ta còn có phần không hiểu vì sao thái độ Chủ thần kỳ quái như vậy, bây giờ mới biết được hóa ra hắn được tam đại Chủ thần mời đến!
Đường Na trợn tròn mắt, dò xét Hàn Thạc, hồi lâu sau mới hỏi:
- Chàng, chàng thật sự lợi hại như vậy sao?
Nàng biết Hàn Thạc tiến bộ thần tốc, nhưng mà nàng năm đó ở Kỳ Áo đại lục khi quen biết Hàn Thạc, hắn chỉ là một Hạ vị thần nho nhỏ, tới Chúng Thần đại lục bất quá chỉ hơn mấy trăm năm.
Ngay trong vòng mấy trăm năm này, Hàn Thạc lại có lực lượng khiến cho Chủ thần có thần cách chú ý, đối với Đường Na, người vẫn luôn dõi theo con đường Hàn Thạc trưởng thành mà nói, việc này khiến nàng khó có thể tiếp nhận.
- Ha ha, ta cũng không biết có phải ta thật sự lợi hại như vậy hay không.
Hàn Thạc xoa tay, cười nói:
- Chỉ có điều, ta biết mặc dù là Chủ thần có thần cách, cũng không dám giết ta. Hơn nữa, bọn họ chỉ có thể cầu ta.
Đường Na thật sự không biết nên nói g, ngoài miệng thì thào, thất thần nhìn Hàn Thạc, khó có thể tưởng tượng hiện giờ hắn đã đạt tới cảnh giới nào rồi.
“Khụ...”
Phỉ Nhĩ Đức liếc nhìn Đường Na, nói:
- Tiểu Na, con đi ra ngoài một chút, ta muốn nói chuyện riêng với. Việc này là về vị trí của Hắc Ám thần điện, con không thể biết được.
Đường Na bất đắc dĩ, hoa mắt thần mê lại nhìn chăm chú Hàn Thạc một hồi, lúc này mới nhẹ giọng nói:
- Vậy con đi ra ngoài trước, các người nói chuyện đi.
Sau khi Đường Na rời khỏi, Phỉ Nhĩ Đức bỗng nhiên than khẽ, nói:
- Nếu năm đó ta nghe tiểu Na, Lai Phất Tư gia tộc chúng ta cũng sẽ không tổn thất nặng nề như vậy.
Phỉ Nhĩ Đức mỗi lần nhìn thấy Hàn Thạc trở nên mạnh hơn, trong lòng hối hận lại tăng thêm một phần. Chính là vì hắn xem thường Hàn Thạc, mới dẫn đến cái chết của Ngải Phất Lí - đệ đệ hắn, làm cho Lai Phất Tư gia tộc xa xứ, thiếu chút nữa bị diệt tộc ở Thôn Vân thành.
- Thần điện ở chỗ nào? -Chuyện quá khứ đã qua đi, Hàn Thạc không muốn nhắc lại.
Sau khi nói ra vị trí thần điện, Phỉ Nhĩ Đức nhìn Hàn Thạc thật sâu, nói:
- Bố Lai Ân, đối với Đường Na tốt một chút.
Chần chờ một chút, hắn nhẹ giọng tiếp:
- Xem như là ta cầu xin ngươi.
Hắn biết bởi vì chênh lệch thực lực quá lớn, thái độ của hắn ở trước mặt Hàn Thạc không thể làm cao.
Gật đầu, Hàn Thạc nghiêm mặt nói:
- Yên tâm đi, ta sẽ đối xử với nàng thật tốt.