Dạ Nhược Y vừa về đến Dạ gia thì liền kêu Thiên Lâm Huân biến thành người, từ cửa sau đi vào Dạ gia, Dạ Nhược Y từ ký ức của cơ thể này biết được nhà của nàng chỉ là một sân đất bỏ trống, không ai quan tâm, ngay cả người giúp việc cũng không có để quét dọn.
Cho dù là ở trong một gia tộc lớn như Dạ gia bị khinh bỉ đến mức cả chó cũng không bằng, Dạ Nhược Y nhớ đến những đau khổ mà mình trải qua khi ở Dạ gia từ cơ thể này, tức giận không thể nào nguôi được.
Thiên Lâm Huân đứng bên cạnh nhìn thấy vẻ tức giận của Dạ Nhược Y cũng không hiểu lí do là gì, nhưng khi đi một đoạn đường dài đến một sân viên bỏ hoang, nhà cửa lụp sụp, có thể bị đổ nát bất cứ lúc nào.
Thiên Lâm Huân không hiểu được, một người mạnh như Dạ Nhược Y lại phải sống ở một nơi như thế này?
Dạ Nhược Y đứng trước sân viên nhà một khoảng, thở dài mà nói:
- Năm ta ba tuổi đã bị đại tỷ và tam ca đánh đến đức cả kinh mạch, trở thành một siêu phế vật không thể luyện công, thiên phú về ma pháp lại không có lấy một hệ nào cả, thiên phú luyện dược còn yếu hơn cả người thường.
Thiên Lâm Huân nghe nói liền cảm thấy thương hại cho Dạ Nhược Y, vì hai người đã kế ước nên tâm linh với nhau, Dạ Nhược Y liền quay lại, nói:
- Nói đùa thôi.
Hiểu rõ Thiên Lâm Huân đang thương hại bản thân, Dạ Nhược Y không chịu được mà phải chuyển đổi chủ đề, Dạ Nhược Y không muốn bất kỳ một ai thương hại mình, chỉ muốn mọi người nhìn thấy mình thật mạnh mẽ.
Một cậu bé khoảng tám tuổi chạy đến chỗ Dạ Nhược Y, thở hồng hộc, nói:
- Nhược Y muội, đại ca của muội bị đám người của Lãnh Nhi tỷ đánh bị thương, đến nổi....đến nổi...chết...
Cậu bé này là Dạ Khắc, người duy nhất trong gia tộc đối xử tốt với gia đình Dạ Nhược Y, hơn Dạ Nhược Y mộ tuổi, Dạ Khắc có thiên phú về kiếm sĩ cao nhất trong gia tộc và thiên phú về ma pháp sư đứng thứ ba sau đại tỷ là Dạ Lãnh Nhi.
Dạ Khắc không dám nói hết lời, vừa nói đến chữ "chết" Dạ Nhược Y liền xúc động, xông lên nắm lấy cổ áo của Da Khắc nói:
- Ca ca của ta ở đâu?
Dạ Khắc chỉ vào nhà của Dạ Nhược Y, không nói nhiều Dạ Nhược ném Dạ Khắc qua một bên, hướng về phía nhà mà chạy, Thiên Lâm Huân cũng như vậy mà đi theo.
Vừa đến nhà Dạ Nhược Y liền mở cửa ra, nhìn thấy Dạ Qua Thần, đại ca của nàng đang nằm trên giường, toàn thân băng bó, nhưng máu tươi vẫn cứ tuôn ra như suối.
Dạ Nhược Y đi đến, nước mắt không tự chủ được chảy xuống, Dạ Nhược Y đi đến gần Dạ Qua Thần, quỳ xuống dưới giường, nhìn Dạ Qua Thần đang nằm không có một hơi thở, Dạ Nhược Y nắm lấy tay Dạ Qua Thần mà khóc.
Thiên Lâm Huân chỉ đứng bên cạnh cửa bên trong nhà, nhìn Dạ Nhược Y khóc.
Dạ Nhược Y đột nhiên cảm thấy đôi tay bị tê liệt như bị điện giật, theo bản năng thả tay Dạ Qua Thần ra, nhìn cơ thể của Dạ Qua Thần có những tia điện màu tím kì lạ xung quanh Dạ Qua Thần.
Những tia sét xung quanh Dạ Qua Thần làm Dạ Nhược Y nhớ đến cái lúc mình bị xuyên không, cũng có những tia sét đánh vào, lúc này Dạ Nhược Y nhớ đến chiếc đồng hồ dây chuyền kia.
Lục lọi xung quanh người không tìm thấy chiếc đồng hồ đó đâu cả, Dạ Nhược Y liền nghĩ đến những bộ tiểu thuyết khi xuyên qua thì trên cơ thể không có vật gì của quá khứ cả.
Nhưng nếu có một vật dẫn thì nhất định phải có, nhưng trên người Dạ Nhược Y lại không tìm cái vật dẫn là chiếc đồng hồ dây chuyền kia đâu cả.
Nhìn Dạ Qua Thần, Dạ Nhược Y nhìn thấy những tia sét biến mất, Thiên Lâm Huân ở phía sau, nói:
- Hiện tượng đó giống hệt lúc ta gặp ngươi đấy.
Có lẽ Thiên Lâm Huân phải gọi Dạ Nhược Y là chủ nhân, nhưng Dạ Nhược Y lại bảo Thiên Lâm Huân gọi bình thường đi, nên Thiên Lâm Huân mới không gọi Dạ Nhược Y là chủ nhân, mà Dạ Nhược Y khi bị gọi là chủ nhân ảm thấy rất khó chịu nên muốn được xưng hô như bình thường.
Khi nghe Thiên Lâm Huân nói giống hiện tượng khi gặp mình, Dạ Nhược Y liền nghĩ đến Dạ Qua Thần xuyên không.
Không ngoài dự đoán của Dạ Nhược Y, Dạ Qua Thần tỉnh dậy, nhìn Dạ Nhược Y, hỏi:
- Y nhi, hình như em nhỏ đi đấy.
Dạ Nhược Y, nghe được câu mở miệng của Dạ Qua Thần thì, cười lạnh chỉ vào cơ thể Dạ Qua Thầ, nói:
- Đừng nói em, anh xem lại bản thân đi.
Nghe vậy, Dạ Qua Thần nhìn lại cơ thể, thấy cơ thể nhỏ bé như mới mười tuổi, Dạ Nhược Y giải thích cho Dạ Qua Thần nghe, sau đó Dạ Qua Thần liền nhắm mắt lại xem ký ức của cơ thể này.
Khoảng một canh giờ sau.
Một nam nhân hơn ba mươi tuổi chạy vào phòng, liền ôm chầm lấy Dạ Nhược Y và Dạ Qua Thần, nói:
- Hai đứa nhỏ, tại sao hai con lại đắc tội với các ca ca và tỷ tỷ để cho bản thân bị đánh đập như vậy.
Dạ Nhược Y không tự chủ được, cơ miệng lấp bấp nói:
- Dạ....Tĩnh...Phong...
Nước mắt Dạ Nhược Y lại một lần nữa mà rơi xuống, Dạ Qua Thần cũng tương tụ như vậy. Hai người sở dĩ như vậy là vì khi xưa, lúc Dạ Nhược Y năm tuổi, Dạ Qua Thần tám tuổi thì cha mẹ đã bị giết mất, lúc này nhìn thấy được người cha của mình, làm sao mà họ không khóc được?
Hơn mười lăm năm không có tình cha mẹ, bây giờ có lại, cả hai quyết định phải trân trọng nó.
Dạ Tĩnh Phong, nhìn cả hai đứa con của mình, hỏi:
- Tại sao con lại gọi phụ thân bằng tên như vậy?
Dạ Nhược Y xoa nước mắt trên khuôn mặt, trả lời:
- Con xin lỗi phụ thân. Phụ thân, con có thứ này đưa cho người.
Dạ Nhược Y từ trong túi lấy ra một thẻ tinh tạp (như thẻ tín dụng ấy) với con số vạn kim tệ bên trên, Dạ Tĩnh Phong sắc mặt tái nhợt, lo lắng hỏi:
- Cái này, con lấy ở đâu vậy Dạ Nhược Y, phụ thân đã dạy con không được ăn cắp rồi mà?
Dạ Nhược Y lắc đầu, trả lời:
- Không có, đây là con kiếm được, phụ thân để con giới thiệu cho người, kia là ma thú của con Thiên Lang Vương, tên của hắn là Thiên Lâm Huân.
Nghe ba từ "Thiên Lang Vương" Dạ Tĩnh Phong liền hoảng sợ quay lại nhìn, nhìn thấy một thiếu niên chưa trưởng thành hoàn chỉnh với mái tóc xanh. Dạ Tĩnh Phong khẳng định đây chính là Thiên Lang Vương.
Thiên Lang bình thường đã rất hiếm rồi, đây Dạ Nhược Y lại có cả Thiên Lang Vương, là Vương đấy a, nghĩa là vua của Thiên Lang còn gì?
Không chỉ có duy nhất Dạ Tĩnh Phong bất ngờ, ngay cả Thiên Lâm Huân cũng bất ngờ không ngớt, chính bản thân hắn còn chưa nói cho Dạ Nhược biết mình là Thiên Lang Vương.
Dạ Nhược Y biết được chuyện này là vì khả năng của bản thân chưa bị biến mất, khả năng này là vì thuốc ở quá khứ tác dụng đến cả khi xuyên không. Khả năng có thể đọc được suy nghĩ của kẻ khác, chỉ cần là có thể suy nghĩ là có thể đọc được.
Dạ Tĩnh Phong hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, đứng hình cả nữa ngày, thấy vậy, Dạ Nhược Y liền nói:
- Phụ thân, con đưa Thần ca đi dạo cho khỏe đây ạ.
Dạ Nhược Y kéo Dạ Qua Thần đi, nhìn qua Thiên Lâm Huân, nói:
- Trở ta và Qua Thần ca đến dung binh công hội.
Trên đường đi, Dạ Nhược Y giải thích cho Thiên Lâm Huân tại sao nàng biết được hắn là Thiên Lang Vương, chỉ giải thích đơn giản là đọc được suy nghĩ của Thiên Lâm Huân.
Sau đó, Dạ Nhược Y lại nói chuyện với Dạ Qua Thần. Khả năng của Dạ Qua Thần không mất đi, Dạ Qua Thần không phải là vật thí nghiệm như cậu từng đã bị tiêm thuốc vào người, ngay từ nhỏ, nên mái tóc của Dạ Qua Thần vẫn mãi là màu tím.
Còn Dạ Nhược Y thì lúc tóc đỏ lúc tóc đen, nhưng Dạ Nhược Y có thể điền khiển được sự thay đổi này.
Đến dung binh đoàn, Dạ Nhược Y đến chỗ của Hàn Liên Cơ, nói:
- Ta muốn thêm người vào dung binh đoàn.
Hàn Liên Cơ đưa tờ giấy cho Dạ Nhược Y, sửa lại đội phó là Dạ Qua Thần, rồi đưa cho Hàn Liên Cơ.
Hàn Liên Cơ nhìn bên cạnh Dạ Nhược Y lại là một cậu nhóc, liền thở dài một tiếng, rồi cúi xuống lục lọi tìm thứ gì đó, lấy một nhiệm vụ đưa cho Dạ Nhược Y, nói:
- Đây là nhiệm vụ cấp S, hộ tống thái tử và tứ công chúa về kinh đô.
Dạ Nhược Y có ý định từ chối nhiệm vụ dở hơi này thì liền bị Dạ Qua Thần cắt ngang, lên tiếng trước:
- Được thôi.
Nhận xong, ba người liền đi ra ngoài, vừa ra ngoài, Dạ Nhược Y liền quát:
- Anh có bị sao không vậy? Kinh đô là ở đây chứ còn ở đâu nữa?
Dạ Qua Thần bình tĩnh cười nói:
- Em bình tĩnh đi Y nhi, hộ tống thái tử và công chúa cũng là để chúng ta giao hảo mà thôi, với lại lần hộ tống này, anh tin chắc rằng sẽ có thu hoạch lớn đấy.
- Coi như em tin anh đi.
Cả ba người, phải là hai người một thú chạy vào rừng sâu, đến giữa khu rừng liền nghe tiếng đánh nhau.
Dạ Qua Thần chỉ hướng đánh nhau mà đi đến. Đến nói, thấy một đám người đang đánh với một bầy ma thú.
Bọn ma thú nhìn thấy thiên Lâm Huân liền bỏ chạy, chúng cảm nhận được uy áp vương giả từ người của Thiên Lâm Huân và biết được đây là Thiên Lang Vuong nên liền chạy đi để giữ được mạng nhỏ này.
Thiên Lâm Huân biến thành, Dạ Nhược và Dạ Qua Thần xuất hiện trước mặt mọi người, Dạ Qua Thần đến chỗ hai người ăn mặc sang trọng, nói:
- Bọn ta người của dung binh đoàn No., đến để đưa các ngươi đi về kinh đô.
Một đám người ở phía sau hai người này, liền có biểu cảm bức bội, một người ở trong đó đi lên phía trước, nói:
- Nhiệm vụ này bọn ta nhận rồi phiền các ngươi đi về cho.
Dạ Qua Thần cười híp mắt nói:
- Thật chứ?
Tên kia khẳng định nói:
- Thật!
Dạ Qua Thần quay lại, nói;
- Dạ Nhược Y, chúng ta làm công cóc rồi, đi thôi.
Nghe tên "Dạ Nhược Y" như sét đánh ngang tai, cái danh này đã truyền đi khắp nơi ở các dung binh công đoàn, kẻ giết người không chớp, đứa trẻ ác quỷ, chính là Dạ Nhược Y.
Dạ Nhược Y gật đầu, nhìn xung quanh, nói:
- Qua Thần ca, ca có muốn ăn thịt không? Lâu rồi muội chưa được ăn thịt.
- Được thôi, em ngày nào cũng ăn mứt không, không thèm thịt mới là lạ đấy.
Dạ Nhược Y gật đầu, biến mất trong mắt mọi người, Dạ Qua Thần nhìn Thiên Lâm Huân, hỏi:
- Chúng ta cấm trại ở khu vực trung tâm ngươi thấy sao?
Thiên Lâm Huân, đáp lại đơn giản:
- Không ý kiến.
- Ta muốn có ma sủng.
Nghe xong câu nói này, Thiên Lâm Huân cảnh thấy lạnh sống lưng, nói:
- Ngươi làm ơn để cho những ma thú ở đây được yên bình đi.
Vừa nói hết câu, Dạ Nhược Y liền xuất hiện, nói:
- Qua thần ca muốn có ma sủng thì đợi khi nào em tìm được con ma thú nào đó mạnh hơn hiện tại đây em sẽ thu phục cho ca.
Dạ Qua thần dơ tay.
- Không cần làm phiền tiểu muội muội đáng yêu của ca ca đâu.
- Em phát hiện được một thứ rẩt hay đây.
Dạ Nhược Y ném về phía trước một tiểu hài khoảng năm tuổi, vừa đưa ra, Dạ Qua Thần liền biết được đó là ai rồi, nắm cổ áo nhấc lên nói:
- Vân Phong nhóc làm cái quái gì vậy hả?
Vân Phong mở mắt, dụi dụi đôi mắt nhỏ, nói:
- Ta muốn ở cùng Nhược Y tỷ tỷ.
Dạ Qua Thần vẫn như thường, không ưa nổi thằng nhóc con này, liền ném về phía mấy người đứng xem kịch ở phía sau kia, quát:
- Chết đi nhóc con.
Cô gái ăn mặc sang trọng, thấy Dạ Qua Thần đối xử với Vân Phong như vậy, tức giận quát mắng:
- Các ngươi dám đối xử với thái tử như vậy? Có tin ta sẽ bẩm báo hoàng thượng tru di cửu tộc các ngươi không?
Dạ Nhược Y, mái tóc truyền thành màu đỏ, đôi mắt cũng từ đó biến thành màu đỏ theo, lạnh lùng nói:
- Ngươi cứ việc, nhưng sau đó, ta sẽ không biết Vân Phong làm gì ngươi đâu.
Vân Phong ở một bên, lạnh nhạt lên tiếng:
- Ai dám đụng đến Nhược Y tỷ, ta sẽ giết chết kẻ đó.