Nghe hiệu lệnh, quân đội hai bên đồng loạt xông lên. Chỉ thoáng chốc, đủ loại phép thuật tung bay, tiếng gào thét đã vang vọng khắp chiến trường. Dù vậy, không phải tất cả mọi người đều ra tay, phía Nữ vương chỉ có Long Ngạo Thiên, Long Thanh Hàn cùng một vài tướng lĩnh thiện chiến xông pha trận mac. Những người khác vẫn đang chờ đợi bước đi kế tiếp từ phía U hồn.
Quả nhiên, khi Chúa tể U hồn nhận ra Hắc khí đã mất đi tác dụng, hắn nhanh chóng thay đổi sách lược. Một phần U hồn lập tức kết hợp lại với nhau, không ngừng hoà lẫn, biến đổi hình thái cho đến khi thành một thể thống nhất. Chưa biết mớ hỗn độn sinh ra thứ quái vật gì nhưng tiếng thét của chúng đã khiến số ít quân lính ở gần chịu ảnh hưởng. Kẻ bất tỉnh, người ù tai, choáng vang, nặng hơn nữa là thủng màng nhĩ.
Binh lính thông thường còn di chuyển được lập tức kéo đồng bạn ra xa, chạy ngược về lại doanh trại. Số khác cũng lùi lại, tiếp tục chiến đấu với đám U hồn cấp thấp. Lúc này, các tướng lĩnh như Long Thanh Hàn, Long Ngạo Thiên chuyển hướng sang tấn công mớ U hồn đang hợp thể kia. Có Long Bá Lâm làm ví dụ, rồi có cả trận chiến ở Ma thú tộc làm kinh nghiệm, họ tuyệt đối không thể để thứ đó thành hình.
Chúa tể U hồn làm sao để yên người ta phá hoại quân chủ chốt của hắn, lập tức cử thêm một đám U hồn cấp cao ra đối phó. Chúng như những con thằn lằn to lớn đứng bằng hai chân, với bộ hàm mạnh mẽ cùng bộ móng vuốt sắc bén có thể xuyên thủng cả sắt thép. Bốn con mắt đỏ ngầu khát máu nhìn chằm chằm vào một người là có thể doạ nạt kẻ đó bủn rủn tay chân. Quả nhiên, đám này là một trở ngại lớn nếu họ muốn tiêu diệt chúng bằng thông thường.
Nhưng không, phía quân Đồng Minh giờ đây có cả Ma thú hỗ trợ, bọn thằn lằn liền để chúng giải quyết. Đương nhiên, mất mác là không thể tránh khỏi khi xung quanh còn nhiều binh sĩ tầm thường nữa. Hơi chút lơ đễnh, móng vuốt đã xé toạc họ ra rồi. Máu - sẽ khiến U hồn càng thêm hiếu chiến. Và càng thêm nhiều người ngã xuống thì càng có lợi cho bọn U hồn.
Tiếng kèn lệnh lại vang lên từng hồi dài...
Binh lính ngay lập tức rút lui, nhường đường cho các tinh anh tham chiến. Đám U hồn chỉ biết cắm đầu đuổi theo hoặc hoá thành tàn tro dưới ngọn lửa của Hắc Hoả Long hoặc bị Ngân Tinh Long đông thành đá rồi vỡ vụn dưới những lười dao gió liên hồi. U hồn vây lấy cả hai, từng đợt liên tiếp nhau, điên cuồng bỏ mạng cũng không để cả hai tiếp tục hỗ trợ bên dưới.
Có được quân số áp đảo, Chúa tể U hồn căn bản không để tâm việc hy sinh hết đám cấp thấp ấy. Rốt cuộc, chỉ cần hắn chiến thắng trận này, hết thảy mọi thứ trên đời đều do hắn định đoạt. Vốn dĩ, hắn càng muốn bắt lấy dàn thủ lĩnh nhưng lớp rào chắn ma thuật đã huỷ hoại hoàn toàn kế hoạch này. Nghĩ tới đây, Chúa tể U hồn nhìn về phía Nam Cung Huyền, ánh mắt như nhìn một vật chết.
Nam Cung Huyền - khắc tinh tuyệt đối của U hồn, kẻ đứng sau phá huỷ gần như hết thảy kế hoạch của hắn. Xuất hiện từ hư không, trưởng thành lên cực nhanh, có đầu óc, có sức mạnh, cần thiết biến mất, tốt nhất là trở về với hư không. Lần đầu gặp mặt, Chúa tể U hồn liền quyết định phải mạt sát cô, hoàn toàn không có suy nghĩ khác.
Giữa chiến trường hỗn loạn, Nam Cung Huyền tinh tế cảm nhận được hai đạo sát khí hướng thẳng chính mình tới, một cực kì khủng bố, không chút che giấu, một lại như rắn độc chờ đợi cơ hội cắn người. Nhưng cô chỉ khẽ nhíu mày, chẳng hề ảnh hưởng tới động tác gϊếŧ địch. Không biết từ lúc nào, lấy cô làm trung tâm, xung quanh đã hình thành một khoảng trống lớn đến vài chục thước. Cho nên, binh lính hết sức tự nhiên hướng phía cô mà chạy, quân y cũng chờ phía sau lưng cô để tiếp nhận thương binh.
Nữ vương mới đầu còn có phần lo lắng nhiều người dị nghị đứa nhỏ không chịu xông ra tiền tuyến. Giờ thì việc con bé đứng chặn trước tường rào phong ấn lại tạo cơ hội cho rất nhiều binh sĩ được cứu sống. Mà không phải bất lực chờ đợi tử vong buông xuống hoặc dũng cảm tự sát để không biến thành U hồn quay lại tàn sát đồng đội. Cho nên nàng yên tâm tiếp tục quan sát tình hình chiến trận. Nào ngờ vừa dời mắt đi, biến cố đã xảy ra.
Xoẹt ! Choang !
Từ trong dàn binh sĩ rút lui, một lưỡi dao tôi độc nhanh như chớp đâm về phía Nam Cung Huyền. Thánh kiếm nhẹ nhàng chặn đòn và hất bay nó. Còn ma lực từ thanh kiếm toả ra thì biến lưỡi dao thành bột mịn. Thấy đã mất đi lợi thế, kẻ ám sát ý đồ chộp lấy môt con tin để tạo cơ hội trốn thoát. Nhưng cô là người sẽ để yên cho việc đó xảy ra sao ?
Hiển nhiên là không.
Cô thực mau chộp lấy tay kẻ đó, không chút lưu tình vứt hắn ra bãi đất trống. Thánh kiếm theo sau chém xuống kẻ vừa mới tấn công. Bất ngờ thay, một loạt gai nhọn bắn về phía cô, buộc Nam Cung Huyền phải thu kiếm lại đỡ đòn, tạo cơ hội cho hắn bật dậy. Chớp mắt thôi, hắn đã không còn mang hình dạng nhân loại nữa rồi.
Một bên tay hắn phồng to với đầy gai nhọn ở phía trên vai và phần cẳng tay, là thứ vừa tấn công cô. Bên còn lại biến thành lưõi dao đen bóng dưới cái nắng chói chang. Gương mặt hắn mọc thêm vài con mắt đỏ ngầu không đồng nhất cùng cái miệng mở to với đầy răng nhọn. Toàn thân là những múi cơ săn chắc được phủ kín Hắc khí, vừa nhìn liền biết hắn cực kì nguy hiểm.
"Ha ha ha, Nam Cung Huyền, hôm nay ta sẽ báo thù, tự tay gϊếŧ ngươi."
"Ngươi là kẻ nào ?" Với gương mặt đó, cô căn bản không nhận ra kẻ nào đang đứng trước mình.
"Ta là Kỳ Mộc a. Là kẻ bị ngươi hại mất hết danh vọng, còn bị đá ra khỏi quân đội. Ngươi hại ta bị bao người sỉ nhục, gia tộc còn vứt bỏ ta nữa."
Vừa nói hắn vừa điên cuồng tấn công cô. Tuy sở hữu đống cơ bắp cục mịch đó nhưng tốc độ của hắn không phải chuyện đùa. Đổi lại người bình thường sợ còn chẳng kịp nhận chính mình bị tấn công thì đã chết mất rồi.
"Không nhớ rõ." Nam Cung Huyền cảm thấy chính mình không có nhiều thời gian để nghe tên quái vật này kể chuyện. Hơn nữa cô không nhớ được hắn là ai hết.
"Ngươi... Aaaaaaaah... Ngươi dám quên mất ta... Làm sao ngươi dám... Chết đi ! Chết đi ! Đì tìm chết đi !"
Có lẽ bị cô kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá mức, hắn thực mau biến to ra gấp đôi, liên tục bắn gai nhọn kết hợp với việc vung tay lên chém. Lúc này đây, sức tấn công, tốc độ, độ dày đặc của các đòn đánh tăng lên không ngừng.
"Ta từ chối."
Dẫu vậy, Nam Cung Huyền vẫn bình tĩnh ứng đối, lúc nào nên tiến, lúc nào nên lùi, lúc nào tấn công, lúc nào phòng thủ phối hợp nhau nhịp nhàng, căn bản tìm không ra một chút sơ sẩy nào.
Bởi thế nên Kỳ Mộc càng thêm điên cuồng, sơ hở lộ ra vô số, vết thương chồng chất vết thương. Bằng vào chút lý trí còn sót lại, hắn tự hỏi chính mình:
Rốt cuộc hắn từ bỏ nhân tính, có được sức mạnh này thực sự có ý nghĩa sao ? Nam Cung Huyền - người mà hắn căm hận nhất, từ đầu tới cuối thậm chí còn không thèm để ý tới hắn là ai. Hắn giống như một tên hề nhảy nhót một mình vậy. Nhưng hắn đã chẳng thể quay đầu lại nữa rồi.
Và rồi, bóng tối thù hận nuốt chửng hoàn toàn tâm trí hắn. Trong giây phút cuối cùng ấy, hắn nghe được bên tai vang lên một tiếng thở dài...
Xoẹt !
Đường kiếm loé lên, trước mắt hắn biến thành màu trắng. Dẫu phải chết, hắn lại cảm thấy ngực thanh thản một cách lạ thường.
"Kết thúc rồi."
Còn bên phía các pháp sư do Đổng Vân Nhu chỉ huy thì một mặt tung ra băng thuật hỗ trợ quân cận chiến, mặt khác nhanh chóng sơ cứu binh sĩ để họ có đủ sức lui về hậu phương. Nếu có U hồn thật sự tiến sát lại, tiểu cô nương cũng không ngại đánh tay đôi với chúng. Bởi vậy, mặt đất xung quanh phủ đầy những ngọn quan tài băng đông lạnh xác kẻ thù.
Xa xa, đám Ma thú nghe hiệu lệnh của Lạc Cẩm Y không ngừng hất tung, dẫm đập, tấn công những con thú đã hoàn toàn chịu Hắc khí chi phối. Hắc khí cho chúng sức mạnh, biến dị hoàn toàn hình thái bên ngoài, đồng thời cũng cướp đi lý trí của chúng. Có lẽ trong đám này có cả đồng loại, gia đình từng bị U hồn bắt đi. Nhưng để giải thoát cho chúng và vì sinh mệnh của những kẻ còn sống, đám Ma thú buộc phải tàn sát hết thảy.
Lui về hậu phương, người người tất bật chữa trị, băng bó, đút thuốc cho các thương binh. Thải Nhi gánh phần chăm sóc các binh sĩ bị trọng thương. Bên cạnh nàng vẫn có vài tu sĩ hỗ trợ công việc. Các thường dân thì nấu ăn, vận chuyển thuốc men, đúc lại vũ khí, áo giáp,... Ai ai cũng giúp nhau, làm việc luôn tay luôn chân mà chẳng hề than vãn.
Lại một hồi kèn lệnh vang lên dồn dập...
Dù cho các chiến sĩ, tướng lĩnh có chém gϊếŧ băng hái tới cỡ nào, một loạt biến dị đã thành hình. Kẻ to tướng khệnh khạng phun ra những viên đạn phát nổ, kẻ bò trườn dưới đất há mồm to nuốt chửng mọi thứ trên đường đi. Có tên lại mọc đầy những cánh tay khẳng khiu, vươn ra bắt lấy những binh lính xấu số rồi xé họ thành hai nửa. Một vài tên thì có cánh, hét ra những thanh âm cao vút chói tai như là dơi vậy... Muôn hình vạn trạng, xấu xí đến cực điểm.
"Pháo ma thuật vào vị trí... Chuẩn bị... Nhắm chuẩn... Bắn !"
Vài khẩu pháo bắn ra tia năng lượng lấy từ các viên Ma thạch. Số khác lại bắn những viên đạn lửa hoặc băng. Đặc biệt là tất cả chúng đều ẩn chứa Quang ma lực thuần khiết. Do đó, binh lính chỉ cần đảm bảo chính mình không bị đạn pháo thổi bay là không phải sợ tia năng lượng bắn trúng sẽ chịu tổn thương.
Còn đám U hồn hiển nhiên là chịu sát thương gấp bội phần, Hắc khí đối kháng với Quang ma lực chỉ biết đem đến cho chúng sự đau đớn vào tận chút linh hồn còn sót lại trong thân xác đã mục nát. Càng đau đớn thì chúng cần điên cuồng, không chỉ tấn công quân Đồng minh mà còn chém gϊếŧ đồng bọn xui xẻo trong tầm với của chúng.
Trận chiến đã kéo dài quá nửa ngày, phần thắng đang nghiêng về phía quân Đồng minh. Hiển nhiên, Chúa tề U hồn sẽ không trơ mắt ra nhìn đội quân của chính mình thất bại thảm hại. Do đó...
Hắn tham chiến !
Mục tiêu hắn nhắm tới: Nam Cung Huyền.
Cho nên, hắn không ngại sử dụng ngay một chiêu với sát thương cực khủng nhằm loại bỏ cô ngay lập tức.
"Cánh cổng Luyện ngục - Khai mở !"
Khoảng không sau lưng hắn bắt đầu vặn vẹo, xoay tròn và không ngừng mở rộng thành một vòng xoáy đen ngòm. Bất cứ thứ gì ở gần đều bị vòng xoáy ấy hút lấy và nhấn chìm. Các chiến bình tuyến đầu ngay lập tức bị đưa vào tình trạng nguy hiểm cực độ. Họ cắm chặt vũ khí xuống đất, dùng sức lực toàn thân giữ cho chính mình được an toàn.
Các pháp sư thì không có đủ sức lực để làm chuyện đó, thực mau liền bị nhấc bổng lên trời. Và rồi trong chớp mắt, họ đã đứng bình yên bên trong lớp tường ma thuật. Nam Cung Huyền giờ đang thế chỗ họ đối mặt với kẻ thù cường đại.
"Ngu ngốc..." Đổng Vân Nhu lẩm bẩm mắng thầm.
Tới lúc này, năng lực Á thần mới thể hiện đầy đủ khi mà cô vẫn có thể đứng vững vàng trên mặt đất. Cho nên, không thèm để ý tới an nguy của mình, cô cứ dịch chuyển hết đám chiến binh này tới đám chiến binh khác vào lại trong vòng bảo hộ.
Hành vi của cô thật sự chọc tức Chúa tể U hồn, cũng buộc hắn càng thêm dùng ma thuật mở rộng Cửa Luyện ngục, ý đồ dùng nó nuốt chửng cô. Cùng lúc, Nam Cung Huyền sử dụng ma thuật Thời không để đối kháng, giảm bớt ảnh hưởng của nó lên chính cô.
Nhưng những kẻ khác thì không có được quyền năng như vậy, một lượng lớn U hồn cũng bị vòng xoáy ấy hút lấy. Liền mặt đất cũng ầm ầm rung chuyển. Nên các chiến binh càng thêm chật vật để tự cứu, cắn răng chịu đựng đủ thứ va đập vào người.
Long Ngạo Thiên và Long Thanh Hàn ở gần nên bị ảnh hưởng rất nhiều. Không ít lần, cả người và kiếm đã muốn bị nhấc khỏi mặt đất. Nam Cung Huyền thật sự lo lắng cho lão bà của mình, ngay lập tức tiến tới gần hỗ trợ.
Chúa tể U hồn làm sao bỏ qua cơ hội này, bất chấp tổn thương cũng muốn tiêu diệt cô cho bằng được. Vì vậy, lấy thân thể làm môi giới, hắn khống chế Luyện ngục tiến lại gần.
Cô phản ứng lại ngay lập tức, nhưng không phải lo cho thân mình mà là ném ngược Long Thanh Hàn vào vùng an toàn. Còn chính mình thì chịu cảnh cắm chặt Thánh kiếm để cố thủ do còn có người cần cứu.
"Ngươi... Quả nhiên là... Đồ ngu ngốc."
Giữa tình thế thập tử nhất sinh này, Long Ngạo Thiên cũng không quên cười nhạo Nam Cung Huyền. Dù hắn biết cô ở lại đây là vì cứu hắn. Hắn lại không mù, đã sớm nhìn ra được quan hệ giữa Nam Cung Huyền và tiểu cô không bình thường. Tiểu cô tính cách vốn lãnh đạm mà lại đi quan tâm một người ngoài thì đủ hiểu người nọ đối nàng quan trọng tới nhường nào.
"Đừng nói nhảm... Mau đưa tay đây..."
"Thực đáng tiếc... Ngươi... chậm một bước... mất rồi."
Nói thật, hắn lại cường đại thì cũng chỉ là nhân loại yếu ớt mà thôi. Giằng co nãy giờ đã đến cực hạn của bản thân, mấy câu nói là hắn dùng ý chí mới đủ sức bật thốt thành lời. Hơn nữa, hắn mới không thèm để cho cô cứu. Đã chết một lần rồi thì chết nữa có sao đâu. Cho nên, hắn buông tay, chấp nhận số phận của mình.
Sau đó, một bàn tay thô lỗ giữ lấy chân của hắn.
Nam Cung Huyền không nghĩ để hắn chết một cách oan uổng thế. Rốt cuộc cô đã nhận ra Chúa tể U hồn kì thực đang nhắm tới chính cô, càng không chịu dừng lại trừ phi nào hắn tiêu diệt được cái gai trong mắt. Vì thế nên cả hai cùng chết thì chi bằng chỉ hi sinh một người. Dựa vào nguyên tác, cô tin Long Ngạo Thiên sẽ trưởng thành, trở thành một kẻ cực kì cường đại sớm thôi. Mà việc cô cần làm là cho nơi này thêm thời gian.
"Quang năng - Hội tụ."
Quang ma lực từ khắp mọi nơi ngay lập tức tụ về Thánh kiếm, ngay cả lớp rào chắn ma thuật cũng chớp nháy không ngừng. Thiên địa thất sắc, mây đen nổi lên bốn phía.
"Khả Noãn thay ta bảo vệ mọi người nhé."
"Chủ nhân... Không..."
"Giải phóng."
Lấy Nam Cung Huyền làm trung tâm, một vụ nổ Quang ma lực bộc phát cực mạnh. Tất cả mọi thứ gần đấy nhất thời đều bị thứ Ma lực thần thánh ấy bao phủ. Và khi ánh sáng ấy tan đi, mọi người lấy lại được tầm nhìn, nơi đó chỉ còn lại một thanh Đại kiếm ngạo nghễ cắm chặt xuống nền đất. Long Ngạo Thiên và cả Khả Noãn đều đã được dịch chuyển về lại hậu phương.
Ngày ấy, cỏ xanh mơn mởn, gió nhẹ lướt qua, trời trong xanh và ánh nắng vàng rực rỡ. Quân Đồng minh chiến thắng. Mà người Anh hùng của họ đã không còn trên thế giới này nữa rồi.
Cho nên, không có tiếng hò reo vui mừng. Không có những tràng hoa tươi rực rờ chào đón đoàn quân khải hoàng trở về. Cũng không có pháo nổ rình ran, tiệc mừng chiến thắng.
Ngày ấy, chỉ có lời mặc niệm cho người đã khuất. Chỉ có phút tưởng nhớ tới sự hi sinh. Rõ ràng đã thắng nhưng không ai nở nụ cười.
Ngày chiến thắng ấy, nỗi buồn ngự trị trong tim mọi người.
___________________________
Sói: Bắt đầu ngược nha _(°ω°」 ∠)_
- Độc giả nhà người ta: Phản đối tác giả viết ngọt văn thành ngược văn
- Độc giả nhà này: Đòi ngược luyến tình thâm trong ngọt văn
Ai giải thích cho mình hiểu với (-_-;)・・・
Ps: Có spoil bên Bảng tin ấy. Nhớ để lại nhận xét cảm nghĩ ấy.