Đại Ma Vương Thỉnh Giữ Lấy Mạng

chương 58

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Địa điểm hai người được dịch chuyển tới khá an toàn, nhưng đồng thời cũng khó lòng hành động. Lén lút nhìn qua khe hở, Long Ngạo Thiên không khó để nhận ra rằng số lính đi tuần trong khu dinh thự đã tăng lên đột biến, khắp các lối đi đều được đốt đuốc rực sáng như ban ngày. Trong khi đó, Nam Cung Huyền lại cực kì khó chịu bởi Hắc khí tràn ngập khắp nơi, đôi mắt cô cứ liên tục chuyển đổi giữa hai màu tím và xanh khi cố gắng khắc chế bản năng.

Đột nhiên, sau lưng họ chợt phát ra tiếng động lạ, hai người nín thở, cẩn thận quan sát động tĩnh bên ngoài. Một vài tên lính đã nghe thấy điều bất thường, hai trong số chúng đang hướng về phía này. Sự căng thẳng bị đẩy lên cao, không ai cử động, theo bản năng điều chỉnh hơi thở, ẩn giấu sự hiện diện của bản thân vào trong bóng tối. Tiếng bước chân ngày càng gần hơn, Long Ngạo Thiên siết chặt lấy cán kiếm, cảm giác thời gian đang trôi chậm lại, không gian bị vặn vẹo, uốn cong. Rồi hắn chợt nhận ra tầm nhìn của mình đã thay đổi, linh hồn như trôi nổi vào không trung. Nhưng hắn không có thời gian để chiêm nghiệm thứ sức mạnh này, chỉ muốn nhanh chóng tạo ra chút hỗn loạn để thâm nhập vào sâu bên trong.

BÙM !!! BÙM !!!

"Cháy ! Mau dập lửa đi !"

"Chúng ta bị tập kích. Nhanh ! Tập trung lực lượng truy bắt kẻ đột nhập."

Đám lính gác hoảng loạn khi khu nhà kho phía tây bất ngờ bốc cháy dữ dội. Một mặt, chúng phải vội vàng chữa cháy, tránh đám lửa lan ra xung quanh. Mặt khác, các tốp lính gần đó điên cuồng truy tìm kẻ phóng hoả, bằng không chúng sẽ phải đem mạng đi nộp cho tổng quản. Nhưng mọi cố gắng của chúng dường như là vô nghĩa khi không thể tìm thấy chút dấu vết của kẻ ngoại lai. Trong khi đám lính còn đang hoang mang lùng sục từng ngóc ngách khu nhà phía Tây thì phòng ngủ của một vị tiểu bá tước bất ngờ bị đánh sụp một mảng tường. Hai khu vực này cách nhau khá xa khiến cho mấy vị tổng quản buộc phải triệu tập một lượng lớn lính gác tới giải quyết. Phòng ở, khu nhà của những vị chủ nhân khác cũng được tăng thêm tối đa sự bảo hộ.

Long Bá Lâm sắc mặt âm trầm nghe đám tổng quản báo tin rằng các khu nhà liên tục bị tấn công trong thời gian ngắn. Không rõ mục đích tấn công của kẻ địch là gì nhưng tới nay vẫn chưa thể tìm thấy bóng dáng hắn dù đã huy động phần lớn lực lượng. Càng không xác định được có bao nhiêu tên đang ẩn náu khi mà có tới năm khu cách xa nhau đã gặp công kích.

"Tìm ! Phải tìm được những kẻ đó cho ta."

"Đã rõ, thưa Công tước."

Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại một mình, Long Bá Lâm siết chặt hai tay với nhau, cố gắng nghĩ ra biện pháp đối phó. Hắn biết rõ kẻ đột nhập vì Long Thanh Hàn mà tới, việc tấn công khắp nơi cốt để để tìm ra chỗ hắn giam giữ đứa em gái. Tuy không biết chúng vượt qua những lớp rào chắn ma thuật bằng cách nào và làm sao lại tìm được đến nơi này. Nhưng hắn bị buộc phải hành động ngay lập tức nếu không muốn kế hoạch bị phá sản. Tiền tài, quyền lực và cả... Vân Đan Sa La - cái người khiến hắn vừa yêu vừa hận, hắn muốn nắm giữ hết, chặt chẽ khống chế trong lòng bàn tay.

Hàng loạt cái tên có khả năng hiện lên trong đầu rồi bị chính hắn bác bỏ, Long Bá Lâm càng nghĩ càng tức giận khi không thể dự đoán được bước tiếp theo của cuộc tấn công và cả người phát động nó. Những cái tên có hiềm nghi lớn nhất thì đang bị trọng thương hoặc là được xác nhận có mặt tại khu điều trị vừa chịu sự tấn công. Việc tới nước này hắn cũng không có thời gian tiếp tục chần chừ, vội vã sai người đi tới bí địa tìm Long Thanh Hàn. Nhìn tới phong ấn còn nguyên, thủ vệ bên ngoài không hao tổn gì hắn liền yên tâm. Nhưng tại một góc bí ẩn nào đó liền có hai người bị lột sạch sẽ giáp mũ đã chết.

"Giải phong ấn."

Đợi phong ấn được mở ra, hắn hạ lệnh cho vài cái lính gác áp giải Long Thanh Hàn. Cũng không biết xuất phát từ lý do gì, hắn thế nhưng không có lập tức sử dụng cổng dịch chuyển rời đi nơi này mà lựa chọn vòng vèo một hồi lâu qua những con đường tối tăm, lạnh lẽo. Trong khi những nơi khác tràn ngập ánh lửa cùng tiếng người hỗn loạn, nơi này lại im ắng quá phận. Ai cũng đều có thể nghe thấy tiếng tim đập, tiếng bước chân, rồi cả tiếng giáp kim loại va chạm nhau vang lên rõ ràng. Cái cảm giác lo sợ chậm rãi quấn quanh thân, nhất là khi như có như không những đôi mắt đang nhìn chằm chằm họ từ trong bóng tối đen đặc. Gió lạnh bắt đầu thổi, không khí bỗng chốc tràn ngập mùi máu tươi.

"Aaaaaa....Cứu... cứu..."

Không biết ai la lên trước, những kẻ khác vội vã rút ra vũ khí nhưng mọi thứ hết thảy đều bình thường, chẳng có ai bị thương cả, cứ như là bọn họ tưởng tượng ra những thứ kỳ quái nãy giờ. Không gian cũng tràn ngập tiếng côn trùng kêu vang trong bụi hoặc là tiếng lá xào xạc mỗi khi gió thổi qua. Cả không gian sáng lên dưới ánh trăng chứ không phải tối tăm và tịt mịt.

"Tại sao lại ngừng lại ? Mau cho ta đi tiếp."

Nghe thấy tiếng công tước quát tháo, đám lính không dám phân tâm, mau chóng khôi phục đội hình tiếp tục áp người ngươi di chuyển. Đi không được mười bước, một ít người lại có cảm giác sau lưng mình bị thứ gì quấn lên, mềm mại, ướŧ áŧ và lạnh lẽo. Nhưng nhìn chủ nhân vẫn bình tĩnh dẫn đầu, những kẻ này chỉ có thể cắn răng chịu đựng, mặc cho lông tơ cả người đều dựng đứng. Càng đi, cơ thể họ lại càng nặng nề, đầu óc cũng trở nên mụ mẫm, phân không rõ thực hư. Bên tai mấy người này dần xuất hiện những lời xì xào hoặc dụ dỗ hoặc mắng nhiếc, ý đố xao động chút lý trí cuối cùng.

"A... Ngươi... Ngươi làm gì đó ?"

Một tên lính hốt hoảng ôm chầm lấy cánh tay đầy máu khi đồng bọn bên cạnh bất ngờ vung kiếm tấn công mình. Và những tiếng kêu gào thảm thiết vang lên không ngừng khi càng thêm nhiều kẻ phát điên. Chỉ trong phút chốc, quá nửa bọn chúng đã nằm thoi thóp trên vũng máu. Những kẻ còn lại thì đôi mắt vô hồn, cả người bị Hắc khí bao bọc, cơ thể dần xuất hiện những biến dị đáng sợ. Ngay cả Long Thanh Hàn cũng khó lòng bình tĩnh khi nhìn cảnh kinh hoàng này. Nàng căm giận nhìn tên công tước máu lạnh dửng dưng trước cái chết của họ.

"Ngươi vì những tên sâu mọt này mà tức giận sao, em gái ? Ta tưởng trái tim người làm từ băng tuyết chứ."

"Kể cả nó có làm từ băng đi nữa thì ít nhất ta vẫn có trái tim mà không phải một kẻ đã bán rẻ chính mình cho quỷ dữ."

"Chậc, ngươi sai rồi. Phải gọi là trao đổi đồng giá mới phải. Làm thương nhân, ta đương nhiên chú trọng lợi ích, từ bỏ chút lòng thương hại gì đó mà đổi được tiền tài, quyền lực và cả đất nước này thì tại sao lại không chứ."

"Ngươi sẽ phải trả giá cho chuyện này."

"Ahahahaha, ngươi tính chọc cười ta sao, em gái ? Ai ? Trên đất nước này còn ai bắt ta trả giá được nữa đây ? Vân Đan Sa La, Nam Cung Huyền và cả đứa con trai của ta, sớm thôi, tất cả đều sẽ thành một đám bại tướng dưới tay Chúa tể."

Bởi vì Long Thanh Hàn lúc này bị ép quỳ trên mặt đất, Long Bá Lâm cúi người bóp lấy gương mặt nàng, buộc nàng đối diện với đôi mắt đỏ như máu của hắn.

"Ta hỏi một lần cuối. Ngươi có chịu quy phục Chúa tể không ?"

"Không bao giờ !"

"Vậy sao ? Chậc, thật cứng đầu. Gϊếŧ nó đi."

Hắn ta lạnh lùng ra lệnh, trơ mắt nhìn lưỡi kiếm lạnh lẽo đâm thẳng tới trái tim người em gái ruột thịt của mình.

Phụt !

Máu tươi bắn ra... thấm ướt nền đất bên dưới, còn phun một ít lên giày của hắn.

"Thật dơ bẩn."

Long Bá Lâm trơ mắt nhìn cái xác bị vứt bỏ qua một bên, để lộ hai kẻ ngoại lai vừa mới ra tay. Dưới ánh trăng tròn lạnh lẽo đến kì lạ, nụ cười ngạo mạn của Nam Cung Huyền và Long Ngạo Thiên lại tràn đầy sức sống, làm cháy lên ngọn lửa hi vọng trong tim Long Thanh Hàn. Những tên lính bị tha hoá thậm chí còn không kịp phản kháng đã phải nằm xuống.

"Một đám ngu ngốc ! Đừng nghĩ rằng các ngươi có thể cứu được người. Ta nói rồi, Long Thanh Hàn phải chết."

Hắn vừa dứt lời, không gian lập tức rung chuyển và vặn vẹo. Chỉ trong chớp mắt, nàng lại bị khống chế, lưỡi kiếm sắc bén kề sát trên cổ.

Xoẹt !

Lạch cạch...

Thanh kiếm của hắn nằm yên trên cỏ, Long Bá Lâm khó mà tin nổi nhìn cánh tay trái của mình đã bị cắt đứt lìa. Vết cắt thậm chí không chảy xuống một giọt máu nào. Trái lại, nó đang bốc cháy dữ dội, không ngừng lan dần vào phần thân thể còn lành lặn. Mà cánh tay xấu số của hắn cũng chịu chung số phận, thực mau bị đốt thành một đống tro tàn. Giờ phút này, hắn đã chẳng thể nào giữ lấy vẻ bình tĩnh, điên cuồng lăn lộn dưới đất, cố gắng dập tắt đám lửa quái dị này. Trong không khí, mùi thịt bị thiêu cháy tràn ngập khắp nơi đến gay người.

Nam Cung Huyền ước gì ngọn lửa thật sự có thể tiêu diệt quỷ dữ, đáng tiếc thay hắn thực mau đã tìm được cách đối phó. Chỉ thấy Hắc khí bộc phát rồi nhanh chóng bao trùm cả người Long Bá Lâm thành một khối cầu hình trứng liên tục rung chuyển. Cả ba đành phải tập trung tinh thần chuẩn bị đối phó với thứ sắp được hình thành. Long Thanh Hàn lúc này mới có thời gian chú ý tới con rồng lửa đang bay lượn quanh mình. Chính nó là thứ đã tước đi cánh tay của Long Bá Lâm và khiến cho hắn chật vật tới như vậy.

"Vật nhỏ này là gì ?"

"Là Hoả hộ vệ. Do được rèn từ vảy và xương rồng nên mới có hình dạng như vậy. Mà nó cũng cần một cái tên nữa."

"Vậy gọi là Tiểu Hoả đi."

Vốn đang vui vẻ bay lượn Hoả hộ vệ nghe tên của mình đã sốc tới mức rơi thẳng xuống đất, biến lại thành nguyên hình.

"Không thích sao ? Vậy đổi thành Đại Hoả đi."

Là người chế tạo ra thanh kiếm cùng Hoả tinh thạch, cô có thể cảm nhận được nội tâm bi thương của nó. Cô không nghĩ nàng lại đặt tên đơn giản và thô bạo tới như vậy. Tuy rằng "Đại Hoả" nghe hay hơn "Tiểu Hoả" nhiều nhưng nói thật, nó làm cô liên tưởng tới tên của thú cưng nhiều hơn là tên của một thanh kiếm. Rốt cuộc, cái tên chỉ mới đề cập tới phần Hộ vệ tinh thạch mà chẳng nói gì tới tạo hình và chất liệu mà cô kì công thu thập để chế tạo cả.

Rắc... rắc... rắc...

Đúng lúc này, quả cầu bắt đầu nứt ra, một cánh tay đen ngòm với phần móng vuốt sắc nhọn phóng thẳng tới chỗ ba người. Họ lập tức rút kiếm ra phòng thủ, đồng thời nhảy ra xa để tránh bị nó tập kích lần nữa. Thấy đòn tấn công chụp hụt, cánh tay thu vào trong quả cầu. Các vết nứt ngày càng lớn, lan rộng ra khắp bề mặt của nó.

Bùm !!!

Một con quái vật xuất hiện, đầu có sừng, đôi mắt đỏ và cái thân thể tràn đầy lực lượng với một nửa thân bên trái được phủ bởi Hắc khí. Thứ từng là Long Bá Lâm gầm lên một tiếng rồi lao thẳng tới chỗ bọn họ.

______________________

Sói: Tập này có làm ai hồi hộp không ?

Truyện Chữ Hay