"Không phải như mọi người tưởng. Không cần loạn tin Sa La nói."
"Rõ ràng ta chính mình thấy ngươi phát ngốc."
"Đó là đang suy nghĩ chuyện quà tặng cho mọi người."
"Thật sự ?"
"Đương nhiên rồi." Nam Cung Huyền cố gắng mở to mắt, làm cho lời nói của mình càng thêm chân thật đáng tin.
"Vậy quà đâu ?"
"Vẫn còn đang chuẩn bị."
Nhưng những người khác không đi tầm thường lộ, đối lời nàng nói vẫn giữ thái độ nghi ngờ. Cô thật là trong lòng khổ, nói thật là không thể, cô còn muốn sống lâu một chút. Nhưng cô lại không am hiểu nói dối, cương quyết không thừa nhận chính mình đối người khác phạm hoa si. Qua một hồi giằng co, họ thấy cô như vậy miễn cưỡng tin tưởng một chút, đem chuyện này gác qua một bên. Lúc này Nam Cung Huyền mới có cơ hội thắc mắc chuyện Lạc Cẩm Y hoá hình.
"Kì thực, ta đã khôi phục hơn phân nửa thực lực, có thể hoá hình người nhưng còn chưa thu hồi được đuôi cùng tai. Bất quá bị lửa giận công tâm liền không quản nhiều như vậy."
"..." Cô đã không còn lại nào để nói.
Lâu như vậy mới lại gặp hình người của nàng, Nam Cung Huyền nhất thời không thích ứng. Cứ việc nàng cùng Nữ vương đều cực kì mị hoặc nhưng mỗi người có một phen phong tình riêng. Nữ vương mị lực phát ra là thành thục cùng bí ẩn, để người không nhịn được muốn tìm tòi. Lạc Cẩm Y thì kiêu ngạo lại diễm lệ, làm người ta như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Nguyên tác từng đề cập qua chuyện nàng động tình, mùi hương phát ra liền khiến vạn vật xung quanh trăm dặm phát cuồng, muốn cùng nàng giao xứng. Cả ma thú cùng nhân loại đều không chống cự nổi loại dụ hoặc này. Hiển nhiên tinh trùng thượng não nam chủ tuyệt không bỏ qua cơ hội, lập tức cùng nàng quay cuồng bên nhau. Nghĩ tới đây cả người cô đều không tốt, âm thầm tính toán thời gian, các loại biện pháp đối phó. Hiển nhiên cách tốt nhất là chính mình thượng, tuyệt đối không để kẻ khác nhúng chàm. Bất quá nghĩ tới nguyên tác Long Ngạo Thiên cùng nàng quay cuồng ba ngày liên tục, cô sợ bản thân ăn không tiêu.
Thấy cô lại phát ngốc, Lạc Cẩm Y cho rằng cô bị chính mình mê muội, cười càng thêm yêu diễm, kiêu ngạo hướng Nữ vương nhướng mày. Vân Đan Sa La âm thầm nghiến răng, trong lòng mắng một tiếng hồ ly tinh, đưa tay kéo cô vào lòng mình. Này nhất kéo làm bừng tỉnh Nam Cung Huyền, phát hiện chính mình đang đứng giữa một hồi tranh phong, thầm nghĩ trốn đi.
"Ta cùng Xú Hồ người nào đẹp hơn ?"
"Mỗi người đều có một kiểu đẹp riêng, không thể so sánh." Cô châm chước trả lời.
"Kia, ngươi thích ai hơn ?" Hai người này nhất định muốn một cái đáp án quyết định.
"..." Nam Cung Huyền chưa từng mong ước chính mình có một trương miệng lưỡi ngon ngọt mãnh liệt như lúc này. Rõ ràng cô biết nên nói như thế nào để họ vui lòng nhưng bản thân lại không thể nói dối.
Gặp cô trầm mặc, họ cũng đoán trước được kết quả sẽ như vậy, cho nên không nhiều lắm để ý, nhưng thương tâm thì vẫn có một chút. Thấy cảm xúc mọi người hạ xuống, đầu óc Nam Cung Huyền nóng lên, lời nói chưa chọn cứ như vậy xuất khẩu:
"Hôn một chút liền không thương tâm."
Nói xong cô mới phát giác lời này không thích hợp, hận không thể tại chỗ cắn lưỡi tự sát. Nhìn năm đôi mắt như đèn pha chiếu lên người mình, tiểu nhân trong lòng cô âm thầm rơi lệ. Vui vẻ nhất đương nhiên là Nữ vương cùng Lạc Cẩm Y. Nữ vương vui vì cô rốt cuộc có thể tiến thêm một bước chủ động. Lạc Cẩm Y thì rốt cuộc có lần đầu tiên chính thức cùng cô hôn môi. Trước đây lấy hình dạng tiểu hồ ly thân mật, cảm xúc đương nhiên không bằng.
"Kia ai trước ?"
"Nếu không chúng ta rút thăm đi."
"Không tốt. Như vậy người làm thăm rất dễ gian lận."
...
Sau một hồi thảo luận, họ quyết định viết xuống tên mình để Nam Cung Huyền lựa chọn. Cô run run bóc từng lá thăm, để nó sang một bên theo thứ tự. Người đầu tiên là Nữ vương khiến cô khóc không ra nước mắt. Bất quá lời đã nói ra chỉ có thể cắn răng mà làm.
"Khi những người khác có thể ra ngoài chờ không ?" Cô vẫn muốn giãy giụa một chút.
"Tiểu Huyền Nhi đây là thẹn thùng sao ? Khi chúng ta đừng làm khó nàng." Lạc Cẩm Y rất là hào phòng dẫn đầu rời khỏi, những người cũng lục đục đi theo.
Đương cô còn ngồi trên giường hoài nghi nhân sinh, Nữ vương đã đi đến trước mặt, đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm cô, một cái hôn đã rơi xuống. Không như thường ngày mang theo trêu chọc ý nghĩ, nụ hôn thập phần nghiêm túc, nhẹ nhàng mà thâm trầm, như muốn rút hết không khí mới bằng lòng bỏ qua. Bốn phiến môi chỉ đơn thuần ma sát cùng một chỗ, cảm giác lại so thường ngày càng thêm mê người. Mãi đến khi thân thể không chịu nổi, Nữ vương bất ngờ cắn lấy môi của cô, hơi hơi dùng sức. Nhìn cô nhíu mày, lại ngoan ngoãn đón nhận, nàng vừa lòng buông tha cô.
"Nhớ kĩ. Ngươi là của năm chúng ta, sau này không cần lại đặt ánh mắt của mình lên kẻ khác."
Nam Cung Huyền ngẩng đầu nhìn Nữ vương của mình bá đạo mà tuyên bố quyền sở hữu. Rõ ràng trên mặt còn không rút đi đỏ ửng, khí thế của nàng lại không bị ảnh hưởng một phần, như cũ để người ta đi theo thần phục. Vì thế, lần đầu tiên cô đối nàng quỳ một gối, nhẹ điểm đầu, bày tỏ tấm lòng của mình.
"Hảo, Nữ vương của ta."
Vân Đan Sa La chưa từng nghĩ cô sẽ làm như vậy, trái tim tràn ngập một loại cảm xúc gọi là thoả mãn. Nàng vội vã đẩy cửa ra ngoài, sợ chính mình nhất thời không kiềm chế được đẩy ngã cô.
Trong khi nàng tựa vào cửa bình phục cảm xúc của mình, những người khác đã bị hành động nàng hấp dẫn. Nhìn trên người Nữ vương còn chưa tán hết kích động, họ mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, âm thầm bay nhanh các loại suy đoán.
Người kế tiếp là Đổng Vân Nhu, nàng mang theo một trái tim hồi hợp bước vào phòng. Nam Cung Huyền gặp nàng còn mãi chần chờ, tự bước bước đến gần. Mười mấy phân thân cao chênh lệch khiến nàng gần như bị bao phủ trong lòng ngực cô, tim đập càng thêm điên cuồng, sắc mặt cũng trở nên đỏ bừng. Nhìn nàng ngạo kiều quay mặt sang chỗ khác, Nam Cung Huyền ý đồ xấu hàm trụ một góc lỗ tai nàng. Trên tai truyền tới ấm áp cùng ướŧ áŧ khiến nàng như con tôm bị luộc chín, cả người đỏ bừng, hô hấp trở nên dồn dập. Thậm chí khi cô dùng răng hơi chút nghiền áp, nàng gần như nhũn ra, vô lực tựa vào ngực cô. Nghe được tiếng cười trầm thấp bên tai, Đổng Vân Nhu thẹn quá thành giận đẩy cô ra, mạnh mẽ tông cửa bỏ chạy mất.
Ra bên ngoài, gió lạnh thổi tới giúp nàng hơi chút bình tĩnh trở nên, nhưng cảm giác lành lạnh trên tai khiến những cảm xúc vừa mới dịu lại mãnh liệt sôi trào. Nàng ngồi thụp xuống, hai tay che kín mặt, nội tâm phát ra đủ loại hò hét. Nàng phản ứng so với Nữ vương càng thêm khoa trương. Những người khác bằng vào đôi mắt sắc thực mau phát hiện một bên tai nàng hơi ướt, ánh lên dưới ngọn lửa sáng. Lạc Cẩm Y dưới đáy lòng càng thêm khó nhịn, nhưng còn phải chờ một người nữa mới đến lượt nàng.
Long Thanh Hàn bình tĩnh vào phòng, hoặc ít nhất vẻ ngoài nàng là như vậy. Nội tâm nàng hơi chút chờ mong cô biểu hiện, nếu biểu hiện không hợp ý nàng, nàng liền đem cô tấu nhất đốn. Kết quả hai người bốn mắt nhìn nhau, đều không có ý định chủ động. Thời gian dần trôi qua, nàng quyết định còn lấy đánh cô, nhanh chóng đem người đè lại trên giường. Cô nhìn cần cổ tinh xảo của nàng, ma xui quỷ khiến liền hôn lên. Cảm thụ được trên người giam cầm buông lỏng, cô càng thêm lớn mật một chút, hơi hơi mút lên. Động tác cô thực nhẹ, cùng hơi thở nóng như có như không quanh quẩn khiến tâm trí nàng bị mê muội, chẳng nhận ra cô đã kết thúc nụ hôn từ bao giờ.
Cửa phòng lại một lần nữa được mở ra, mọi người lập tức chú ý tới biểu hiện của Long Thanh Hàn. Gương mặt nàng như cũ vân đạm phong khinh, nếu làm lơ đi tay nàng đang siết chặt kiếm thì họ sẽ tin tưởng nàng thật sự bình tĩnh. Và cái dấu hôn trên cổ cực kỳ chói mắt, cao ngạo hiển chương chính mình tồn tại. Kì thực, nó rất nhợt nhạt, lấy thể chất Long Thanh Hàn ngủ một giấc sẽ tan biến. Nề hà da thịt nơi đó của nàng tương đối trắng, bởi vậy dấu hôn liền trở nên nổi bật, nhất là với mấy đôi mắt sắc ở đây.
Đã có Đổng Vân Nhu tông cửa ra thì bây giờ Lạc Cẩm Y mạnh mẽ xô cửa vào. Nam Cung Huyền lo sợ cửa phòng mình thực mau bỏ mạng dưới sự đối xử thô bạo này. Nàng ta không nói một lời trực tiếp đè lên người cô, những chiếc đuôi cuốn lấy tay cùng chân. Nam Cung Huyền còn chưa kịp hoà hoãn thì nụ hôn đã rơi xuống, hai đôi môi chặt chẽ thiếp cùng một chỗ, lẫn nhau nghiền áp. Nhưng như vậy là chưa đủ để thoả mãn Lạc Cẩm Y, nàng muốn đòi lấy càng nhiều, không chút lưu tình cắn lên môi cô. Ăn đau, miệng cô hơi mở ra, nàng chớp thời cơ xâm nhập vào. Chiếc lưỡi bỗng chốc hoá thân thành một điều xà, linh hoạt lướt qua từng ngõ ngách. Mãi cho đến khi đụng phải chủ nhân nơi đây, nó mới thu liễm hành vi, cùng đối phương quấn quýt lấy nhau.
Tình đến chỗ sâu, Nam Cung Huyền tránh thoát được một tay, nhẹ nhàng theo chiếc đuôi sờ soạng một đường. Đương chạm tới nơi cả năm chiếc đuôi hội tụ, cô tò mò thử đè ép một chút. Lạc Cẩm Y nào ngờ điểm mẫn cảm của mình bị đụng chạm như vậy, nhất thời thất thần, một tiếng thân ngâm nhỏ bé tràn ra. Dưới sự điều giáo lâu ngày của Nữ vương, cô thực mau đảo khách thành chủ, càng làm nụ hôn này thêm nồng nàn. Mãi cho đến khi thấy bất quá khí, hai người mới buông lỏng nhau ra, kéo theo một sợi chỉ bạc.
Cộc cộc cộc !
Ba tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang ý định muốn tiến thêm một bước của Lạc Cẩm Y. Nàng chỉ có thể tiếc nuối thu hồi những chiếc đuôi, biến trở lại thành hình dạng tiểu hồ ly. Người gõ cửa là Nữ vương, ý đồ không cần hỏi đều biết. Kì thực cũng không nhỏ mọn tới mức Xú Hồ không thể cùng đứa nhỏ đó hôn môi. Nhưng Lạc Cẩm Y đã vào lâu hơn nhiều so với người khác, lại chờ chỉ có thể chờ tới họ tiến hành xong bước cuối.
Thải Nhi là người cuối cùng, những người đều tự mình trở về phòng, lấy cá tính của nàng căn bản không có chuyện gạo nấu thành cơm, ít nhất là tại thời điểm này. Nam Cung Huyền chờ một lát đều không thấy nàng vào, cô đành tự mình ra tìm. Thải Nhi đang ngồi trên bậc thềm ngắm trăng, Thảo Dương Thú cùng Thụ Yêu ở trong sân chơi đùa. Cô ngồi xuống bên cạnh, nàng thật tự nhiên tựa đầu vào vai cô. Thời gian chầm chậm rơi, hai người vẫn trầm lặng tựa vào nhau mãi cho đến khi Thải Nhi không cẩn thận thiếp đi. Nghe thấy người bên cạnh đều đều tiếng thở, cô biết nàng ngủ rồi, ra hiệu cho Thảo Dương Thú cẩn thận gác đêm.
Biết chủ nhân của mình đã ngủ, Thảo Dương Thú nhẹ kêu một tiếng tỏ vẻ đáp ứng, Thụ Yêu cũng vẫy vẫy mấy cái lá cùng cô chào hỏi. Không biết tự bao giờ, Thảo Dương Thú đã biến thành hộ vệ cho Thụ Yêu. Chẳng hạn như bây giờ, nó đang ngồi chễm chệ trên lưng Thảo Dương Thú. Mà Thảo Dương Thú thì ngậm lấy cái 'chậu' của nó, cẩn thận đặt sang một bên. Nghĩ tới bảo bối giữ tươi của mình bị biến thành một cái 'chậu', dù qua lâu như vậy cô vẫn không kiềm được mà đau lòng. Nhẹ nhàng ôm nàng về phòng, một đường đi cô thực cẩn trọng không để người thức giấc. Đặt nàng lên giường, đắp chăn cẩn thận, cô mới nằm xuống bên cạnh, ôm nàng vào lòng.
Thải Nhi phát hiện mình lâm vào một nơi tối tăm, bên tai có rất nhiều tiếng trò chuyện nhưng lại không nhìn thấy người. Nàng đi về phía trước, càng đi phía trước càng trở nên sáng hơn, cảnh vật rốt cuộc hiện ra trước mắt. Nàng nhìn thấy Nam Cung Huyền đang ôm một người nữ nhân lạ mặt, đối phương nhìn về phía mình lộ ra nụ cười trào phúng. Mà cô lại không nói gì, chỉ mỉm cười sủng nịnh nhìn người nọ. Cảm giác lạnh lẽo thoáng chốc bao trùm lấy thân thể nàng mà nghe lời cô nói xong, trái tim càng thêm băng giá.
"Thánh nữ, chỗ của người là tại Thánh điện, như thế nào lại xuất hiện ở đây đâu."
"Không phải. Em không phải như thế này..." Nàng điên cuồng lắc đầu, không tin người trước mắt là thật.
"Lại sắp khóc. Người thực là nhu nhược a. Ta không thích có một cái lệ nhân bên người đâu." Đối phương lạnh nhạt phun ra những lời tàn nhẫn.
"Chủ nhân, Thánh nữ trừ bỏ có thể cho ngài chữa thương cái gì cũng không làm được. Ngài không cần cùng Thánh nữ dây dưa nha."
"Hảo. Người đâu ? Mau thỉnh Thánh nữ trở về Thánh điện."
"Không... Không cần !!!"
Thải Nhi bật dậy trong màn đêm mới biết chính mình chỉ là mơ. Nhưng những lời trong mộng giống như ma chú không ngừng quanh quẩn bên tai nàng, mãi không chịu tiêu tán. Nam Cung Huyền cũng bị nàng đánh thức. Khi nhìn tới gương mặt nàng trắng bệch, còn treo hai dòng nước mắt, buồn ngủ gì đó đều bị doạ bay. Cô hoảng hốt ôm nàng vào lòng nhỏ giọng an ủi.
"Đừng sợ. Chỉ là mộng mà thôi." Vừa nói cô vừa thay nàng lau đi nước mắt.
Cô hôn hôn lên trán nàng, như hôn lên một món báu vật vô giá, mang theo sự nâng niu, trân trọng. Có lẽ là do cô từ trên người nàng cảm nhận ái, so bất cứ ai càng sâu đậm, nên cảm giác cô dành cho nàng cũng nhiều hơn người khác một chút. Thải Nhi vẫn trầm mặc không đáp lời nhưng tiếng thút thít dần nhỏ đi, sắc mặt hơi chút khôi phục lại. Cảm nhận được nàng ôn nhu đối đãi, trái tim cô được xoa dịu, dần trở nên bình ổn. Đỡ nàng nằm xuống, cô vẫn nhẹ nhàng hống, tay vuốt ve sau lưng nàng. Đợi đến khi cô chắc rằng nàng đã một lần nữa yên giấc mới chậm rãi nhắm mắt ngủ tiếp. Chỉ là suốt đêm đó, nàng ngủ không ngon, luôn chìm vào mộng mị.
Sự việc đã qua vài ngày, cô rốt cuộc hoàn tất món quà đầu tiên cho nhóm nữ nhân của mình. Còn phần những người khác, cô đã lục lọi một ít trân phẩm từ kho đồ Nữ vương nhà mình đem tặng. Lúc đó cô mới biết được Vân Đan Sa La rốt cuộc cỡ nào giàu có, hai mắt đều nhanh bị chói mù. Hiển nhiên cô vẫn trắng tay, tư khố không có lấy một đồng. Tuy rằng, hiện tại ăn, uống, mặc, ở từ một tay Nữ vương chu toàn, căn bản không có cơ hội dùng tiền.
Hôm nay, Nam Cung Huyền cuối cùng cũng nhận ra mấy ngày này Thải Nhi quá mức trầm mặc. Cô ngay lập tức tìm tới nàng, trước mắt bao người kéo nàng rời khỏi. Nhìn tay hai người nắm cùng một chỗ, hốc mắt không có tiền đồ đỏ lên lên, nàng mím chặt ngăn cản cảm xúc của bản thân. Đợi cửa phòng đóng lại một khắc, nàng nhanh chóng đẩy ngã cô xuống giường, không màng hình tượng ngồi lên người cô.
Nam Cung Huyền hoàn toàn bị nàng làm cho bất ngờ, vốn dĩ còn có ý định trêu chọc vài câu nhưng nhìn tới bộ dạng nàng quật cường cố nghẹn lại nước mắt, lời nói đều nghẹn trụ lại nơi cổ họng. Cô chưa bao giờ nhìn thấy nàng như thế này trước đây, ánh mắt thương tâm, cả ngươi suy sút như bị hắc ám cuốn lấy. Trái tim bỗng chốc hoảng hốt, cô muốn bật dậy ôm chầm lấy nàng. Thải Nhi hiểu rõ cô muốn làm gì, bằng chút sức lực nhỏ bé của mình, nàng ngăn cô lại.
"Để chị nói trước."
Nghe được nàng ẩn nhẫn, cô buông lỏng thân mình, chờ đợi xem nàng muốn nói gì. Trực giác cho biết nếu lúc này cô ngăn cản nàng, tương lai nhất định sẽ phải hối hận.
_________________
Sói: Hôm nay thực thô dài.
Một con độc thân sói còn nguyên nụ hôn đầu đi viết liền cảnh hôn, đỉnh ngược T^T
Ps: Thấy nhiều người hỏi chương H, ta cũng trả lời luôn, chừng nào viết xong chính văn mới tính.